Đọc truyện Sủng Nhi Phúc Hắc Của Yêu Nghiệt – Chương 89
“Chúng ta đã gặp qua ở đâu? Ta không nhớ rõ đã từng gặp ngươi”
Nghe được Hàn Vũ nói, Tiểu Thánh thú mất mác cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên, khoa tay múa chân lên lên xuống xuống.
Tiểu Thánh thú khoa tay múa chân làm thành một vòng tròn nhỏ, sau đó nó đung đưa qua lại.
“Ta xem không hiểu.”
“Tỷ tỷ, không phải nó muốn nói là lúc còn rất nhỏ, có thể là lúc tỷ mới sinh ra. Nó đã ôm tỷ vào lòng đung đưa?”
Tiểu Thánh thú nghe được vậy vô cùng phấn khích nhảy lên vai Hàn Vũ nhảy nhót
“Ah? Ta đoán đúng rồi? Ha ha ha”
Hàn Thạc gãi ót, ngây ngốc. Tiểu Thánh thú ưỡn ngực, nhìn về phía Hàn Thạc gật đầu.
“Thời điểm ta sinh ra?”
Hàn Vũ hết ý kiến, làm sao nàng nhớ được thời điểm nàng mới sinh ra.
“Tiểu Thánh thú, ngươi biết phụ mẫu của ta là ai không?”
Nói tới phụ mẫu, dáng vẻ Tiểu Thánh thú vốn đang hưng phấn, trong nháy mắt rủ xuống, nước mắt tí tách rơi xuống đầu vai Hàn Vũ.
” Có phải phụ mẫu của ta đã chết rồi hay không?”
Tiểu Thánh thú lúc đầu gật đầu một cái, sau đó lắc đầu một cái, không biết rốt cuộc nó muốn nói gì.
“Rốt cuộc chưa chết? Nếu không chết, bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
Không nghĩ lần này tìm kiếm Thiên Lôi thạch, lại tìm được thân thế của mình.
Hàn Thạc không cảm thấy bất ngờ, bởi vì trước khi bắt đầu hội nghị Tứ Quốc phụ thân đã nói cho hắn biết Hàn Vũ không phải chị ruột của hắn.
Thế nhưng qua thời gian chung sống, những việc Hàn Vũ làm vì Hàn gia, bọn họ đều cảm nhận được, huyễn thú mê tinh, biểu diễn trong tiệc sinh nhật Hàn hoàng hậu, trong khi thi đầu tranh đoạt chiến quyền có thể thấy được nàng đối với Hàn gia rất tốt.
Tiểu Thánh thú đột nhiên phấn chấn lại, mới vừa rồi nó chui ra ngoài từ cái hang nhỏ kia.
“Trong động có đồ?”
Tiểu Thánh thú gật đầu một cái.
“Diễm”
Quân Tà Diễm đi tới bên cạnh lổ nhỏ, xuất ra một chưởng, lổ nhỏ chia năm xẻ bảy, Tiểu Thánh thú thấy thế nhảy dựng lên kêu “xì xì xì”.
“Ha ha ha, Diễm, chàng phá chỗ ở của Tiểu Thánh thú rồi. Ha ha ha”
Tiểu Thánh thú vô cùng uất ức, nó ở trong lổ nhỏ đó mấy trăm năm, cứ như vậy bị Quân Tà Diễm một chưởng phá tan tành, nó phẫn hận nhìn Quân Tà Diễm thật muốn dùng móng vuốt nhỏ của nó, xé hắn ra.
Quân Tà Diễm không nghĩ nhiều như vậy, hắn nào biết đây là ổ của Tiểu Thánh thú. Hắn lấy ra một cục đá nhỏ phát ra ánh sáng màu vàng trong đống đổ nát đó.
“Đây chính là Thiên Lôi thạch?”
Quân Tà Diễm biết Tiểu Thánh thú hiểu được lời của hắn, nhưng nó không để ý tới hắn.
“Tiểu Thánh thú, đó chính là Thiên Lôi thạch sao?”
Hàn Vũ biết tầm quan trọng của Thiên Lôi thạch, hiện tại cũng không phải là thời điểm nổi giận.
Tiểu Thánh thú lắc đầu một cái.
“Vậy thiên lôi thạch ở chỗ nào?”
Tiểu Thánh thú nhảy xuống vai Hàn Vũ, đi tới trước mặt của Quân Tà Diễm, hai tay nhỏ bé xòe ra trước mặt Quân Tà Diễm.
Quân Tà Diễm giao cục đá nhỏ ánh vàng kia cho Tiểu Thánh thú.
Cầm cục đá nhỏ ánh vàng, Tiểu Thánh thú nhảy lên thật cao trên tảng đá, không biết làm thế nào lại bò lên đỉnh của sơn động.
Nó bỏ cục đá nhỏ ánh vàng vào một lỗ trống bên trong, thật là ăn khớp.
Đột ngột, bên trong sơn động chấn động, bụi bậm thi nhau rớt xuống, sau đó những tảng đá cũng đồng loạt rớt xuống theo.
Vẫn còn ở trên đỉnh sơn động, Tiểu Thánh thú nhảy một cái đến bên người Hàn Vũ, chỉ vào nơi sâu nhất của sơn động, ý bảo bọn họ đi theo hướng đó.
Mọi người không có suy nghĩ nhiều chạy theo hướng mà Tiểu Thánh thú chỉ, lúc mới đi vào bọn họ không có thấy cái huyệt động này, chỉ khi Tiểu Thánh thú bỏ cục đá nhỏ ánh vàng vào lỗ trống thì lối đi mới xuất hiện.
Khi mới vừa vào tới huyệt động, sơn động kia dần dần sụp đổ.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, càng ngày con đường càng sáng, sau khi ra khỏi huyệt động, đập vào mắt mỗi người là những núi đá lớn nhỏ màu ngà, muôn hình vạn trạng, giữa khe núi đá là một dòng nước chảy tí tách, Hàn Vũ đi lên phía trước, chạm vào dòng nước, ấm áp, cảm giác toàn thân thật thoải mái.
“Đây là những núi đá bảo vệ Thiên Lôi thạch?”
Quân Tà Diễm quay sang hỏi.
Tiểu Thánh thú kêu “xèo xèo” gật đầu.
Nhìn những núi đá đủ hình dáng, hẳn là ngày mai Thiên Lôi thạch sẽ xuất hiện, nhưng ngày mai. . . Lúc này Quân Tà Diễm vô cùng phiền não.
“Diễm”
Hàn Vũ nhìn ra sự lo lắng của hắn, bây giờ Thiên Lôi thạch sắp xuất hiện, thế nhưng ngày mai là ngày hắn biến đổi, phải làm sao đây.
Quân Tà Diễm nghĩ tới một biện pháp duy nhất, hắn nhìn Nam Dương Huyễn, Nam Dương Huyễn không rõ, bây giờ ánh mắt Quân Tà Diễm giống như có sát khí, nhưng sát khí này không phải hắn tạo ra mà là do Quân Tà Diễm.
Quân Tà Diễm nhanh chóng đi tới sau lưng Nam Dương Huyễn, nói một tiếng “Đắc tội” bàn tay liền đánh vào sau ót Nam Dương huyễn.
“Diễm, không thể”
Hàn Vũ kinh hãi, chẳng lẽ Quân Tà Diễm muốn giết Nam Dương Huyễn?
Nhưng hắn không phải là người không nói lý lẽ như vậy, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Chỉ thấy trong tay Quân Tà Diễm xuất hiện một luồng khói, rót vào trong đầu Nam Dương Huyễn, Nam Dương Huyễn ngã xuống.
“Diễm, chàng muốn làm cái gì?”
Hàn Vũ nhận lấy thân thể Nam Dương Huyễn, không hiểu hỏi Quân Tà Diễm.
“Chỉ để cho hắn hôn mê mấy ngày, không cần lo ngại.”
Hàn Vũ thở ra một hơi, là nàng suy nghĩ nhiều.
Sau đó Quân Tà Diễm đưa Nam Dương Huyễn tựa vào một góc núi đá.
“Đệ đệ, đợi lát nữa đệ thấy cái gì cũng không cần ngạc nhiên, có tỷ ở đây.”
Hàn Thạc không hiểu được, tại sao tỷ phu lại đánh ngất xỉu Nam Dương Huyễn?
Đợi lát nữa hắn sẽ thấy cái gì? Hàn Thạc vô cùng mong đợi.
“Ừ, đệ biết rồi.”
Ở bên trong huyệt động, chờ Thiên Lôi thạch xuất hiện, thời gian giống như trôi qua rất chậm, thế nhưng điều gì tới cũng tới.
“Diễm, Diễm?”
Hàn Vũ nhìn vẻ mặt khổ sở của Quân Tà Diễm, hẳn là thời gian biến hóa sắp đến rồi.
“Không có việc gì.”
Tuy nói không có việc gì, nhưng vẻ mặt khổ sở của hắn không giống là không có chuyện gì.
Hàn Vũ ôm hắn, nàng không muốn để một mình Quân Tà Diễm chịu đựng khổ sở, nhưng cái gì nàng cũng không giúp được, nàng chỉ có thể ôm hắn, cho hắn một chút ấm áp.
Ngay lúc Hàn Thạc bắt đầu nghi hoặc thì phát hiện Quân Tà Diễm biến hóa.
Một đầu tóc bạch kim lấy mắt thường có thể thấy được đang dài ra rất nhanh. Hai con mắt Hàn Thạc mở to, há hốc mồm, hắn rốt cuộc hiểu câu nói của Hàn Vũ có ý gì rồi.
Đã đến thời gian biến hóa của Quân Tà Diễm.
Đầu tóc bạch kim dài ra đến mặt đất mới dừng lại, móng tay cũng bắt đầu bén nhọn hơn, dần dần thay đổi, hai răng nanh trong miệng cũng lộ ra, tản ra khí tức hàn lạnh.
Trời ạ, Hàn Thạc bắt đầu hoài nghi có phải hắn đang bị ảo giác hay không?
Chuyện này. . . Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Hàn Thạc dần dần lui về phía sau, đi tới bên người Nam Dương Huyễn, tại sao tỷ phu không đánh hắn ngất xỉu? Để cho hắn thấy cảnh tượng kinh khủng như thế này?
Nhìn Hàn Vũ ôm Quân Tà Diễm như vậy hắn vô cùng lo lắng, bây giờ Quân Tà Diễm căn bản không phải là người, so với lần trước gặp huyễn thú còn khủng bố hơn.
Hàn Vũ nhìn răng nanh của Quân Tà Diễm mặc dù không thấy sợ hãi, nhưng nhìn Quân Tà Diễm như vậy nàng thấy rất thương tâm, rất đau xót.
Thiên Lôi thạch, bọn họ nhất định phải lấy được.
Quân Tà Diễm còn giữ được một chút lý trí, hình như lần này biến hóa không có khổ sở như mấy lần trước, vốn là lúc mới thay đổi đầu sẽ đau như muốn nứt ra, nhưng khi nằm trong lòng Hàn Vũ thì mọi cảm giác đau đớn đều biến mất.
Nhưng lần này hai răng nanh và cảm giác khát máu không có biến mất, hắn giữ một tia lý trí cuối cùng nhìn về phía Hàn Vũ nói “Lão bà, nàng nhanh cách xa ta một chút, ta. . . Ta”
Hắn đã sắp không còn lý trí.
“Không, sơn động nhỏ như thế này, dù cho đi đến chỗ nào nếu chàng muốn thương tổn ta…ta cũng trốn không thoát, không bằng cứ ôm chàng, cho dù chết dưới móng vuốt của chàng, ta cũng không hối hận, ai bảo chàng…chàng là lão công của ta!”
Quân Tà Diễm nhếch miệng lên, thật tốt. . . Hàn Vũ nhận định hắn là lão công rồi.
Nàng không trốn tránh, nàng đã từng nói, Quân Tà Diễm là người nàng lấy làm chồng, dù bây giờ chàng là gì.
“Ahhhhhh. . .”
Một tiếng gầm thét này đã lấy đi một tia lý trí cuối cùng của Quân Tà Diễm.
Tiểu Thánh thú ở một bên nhìn hắn biến hóa, vẻ mặt cũng không kinh sợ, giống như nó thường xuyên nhìn thấy chuyện này.
Nó từ trên vai Hàn Vũ nhảy xuống , đối với hình dáng quái vật của Quân Tà Diễm cười nhạo một trận.
“Xèo xèo chi”
Tiểu Thánh thú hoa tay múa chân, Hàn Vũ biết nó đang muốn nói gì đó với nàng, nhưng bây giờ nàng căn bản không có tâm tư đoán xem nó muốn nói cái gì.
“Tiểu Thánh thú, ngoan, đừng làm rộn. . .”