Sủng Nhi Phúc Hắc Của Yêu Nghiệt

Chương 88


Đọc truyện Sủng Nhi Phúc Hắc Của Yêu Nghiệt – Chương 88

Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, Quân Tà Diễm dùng kiếm quang chém tới huyễn thú, huyễn thú muốn né tránh, nhưng đã không kịp, nó bị Quân Tà Diễm đâm một kiếm thật sâu.

“Ô. . . Ngao. . .”

Thân thể khổng lồ ngã xuống.

Quân Tà Diễm đi tới bên người Hàn Vũ, nhìn dáng vẻ vô lực của Hàn Vũ hắn rất đau lòng.

“Lão bà, nàng làm sao vậy?”

Quân Tà Diễm nhận lấy thân thể Hàn Vũ, ôm vào trong ngực.

“Ta không sao, chàng đi xem Hàn Thạc như thế nào.”

Hàn Vũ chỉ vào Hàn Thạc, hiện tại Hàn Vũ lo lắng nhất chính là chỉ số võ công của Hàn Thạc có bị phế bỏ hay không.

Quân Tà Diễm ôm Hàn Vũ đi tới bên cạnh Hàn Thạc , cảm thụ chỉ số võ công của hắn, sắc mặt trở nên nặng nề.

.

“Như thế nào?”

Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Quân Tà Diễm, lòng của Hàn Vũ cũng nôn nóng muốn biết.

“Không có việc gì, rất tốt”

Quân Tà Diễm nói dối, hắn không muốn Hàn Vũ lo lắng.

“Nàng ở bên này đợi ta…ta đi lấy huyễn thú mê tinh.”

“Ừ, được, mau mau trở lại.”

Quân Tà Diễm gật đầu một cái rời đi, nếu muốn Hàn Vũ không lo lắng, hắn phải tìm cách biến lời nói dối thành sự thật.


Quân Tà Diễm lấy huyễn thú mê tinh xong, khi trở về thì Hàn Thạc đã tỉnh lại.

Trong lúc huyễn thú thi triển lực hút khiến hắn hôn mê, khi tỉnh lại, hắn cảm thấy chỉ số võ công của mình không còn, kinh hãi, vội vàng vận công, nhưng vẫn không được, chuyện gì đã xảy ra?

“Tỷ, ta. . .”

Hàn Thạc muốn hỏi rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng bị Quân Tà Diễm bí mật truyền âm ngăn trở.

“Không cần nói cho tỷ của đệ, đệ không nên để nàng lo lắng, đệ sẽ không có chuyện gì, ta giúp đệ.”

Nghe được lời nói Quân Tà Diễm, Hàn Thạc gật đầu một cái.

“Thế nào? Đệ cảm thấy như thế nào?”

Hàn Vũ nhìn biểu tình khẩn trương của Hàn Thạc liền dò hỏi.

“Không có việc gì, tỷ tỷ, chúng ta đi nhanh đi”

Nam Dương Huyễn vẫn đứng yên một chỗ không nói chuyện, hắn biết hiện tại chỉ số võ công của Hàn Thạc đã mất hết.

Hắn vốn định ngăn cản Quân Tà Diễm không nên nói ra sự thật, không ngờ, hắn và Quân Tà Diễm chung một ý nghĩ.

Quân Tà Diễm đi tới bên cạnh Bắc Trấn Thiên, muốn kết liễu tánh mạng của hắn, hừ, dám tư tưởng tới lão bà của hắn, cuộc sống liền chấm dứt.

“Diễm, không nên giết hắn, ta nghĩ biện pháp tốt nhất là lợi dụng hắn, giữ lại hắn, đối với chúng ta còn hữu dụng.”

Nếu Hàn Vũ nói ra suy nghĩ của nàng lúc này, hai thuộc hạ của Nam Dương Huyễn nhất định muốn mạng của nàng.

“Nhưng tỷ tỷ, bây giờ chúng ta còn phải đi vào sâu bên trong, mang hắn theo không có tiện.”

Quả thật, hiện tại mang theo hắn chỉ là một gánh nặng.

Ánh mắt Hàn Vũ nhìn về phía Quân Tà Diễm ý bảo hắn, có cách nào hay không?


Chỉ thấy Quân Tà Diễm hai tay khoanh lại, phát ra hào quang màu trắng tinh, bày kết giới bên người Bắc Trấn Thiên.

“Kết giới? Diễm huynh đệ, ta vô cùng rất ngạc nhiên, sư phụ của ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao vũ kỹ Thánh Giả đời trước ngươi đều biết”

Nam Dương Huyễn vô tình hỏi thăm, Hàn Vũ nghe vậy liền đi vào sâu trong Huyễn Lâm.

“Chúng ta đi thôi”

Biết Quân Tà Diễm sẽ không nói ra sư phụ, Hàn Vũ không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác.

Sáu người đi vào sâu trong Huyễn Lâm, thấy một sơn động vô cùng lớn, bên trong sơn động phát ra hàn khí, cùng với hàn khí mà Quân Tà Diễm phát ra ngày đó rất giống nhau, là độc nhất vô nhị.

Thiên Lôi thạch thật sự có thể tìm được chân trời góc biển ư, có thể phá giải nguyền rủa biến thành quái vật ngày cuối mỗi tháng sao? Tạm thời Hàn Vũ cho đó là một lời nguyền.

“Cầm”

Quân Tà Diễm lại đưa Linh Lung tiêu cho Hàn Thạc, nếu không có Linh Lung tiêu hắn vốn không có biện pháp vào bên trong sơn động.

“Hai người các ngươi ở bên ngoài canh chừng”

Nam Dương Huyễn ra lệnh thủ hạ của hắn.

“Dạ, chủ tử.”

Quân Tà Diễm dắt tay Hàn Vũ, truyền nhiệt cho nàng, bốn người tiến vào Sơn Đông.

“Diễm, có ma thú trông chừng Thiên Lôi thạch sao?”

Có, là huyễn thú còn cao cấp hơn ma thú.”

“Vậy chúng ta có thể đối phó sao?”


“Ma thú này hiểu tính người, là một sủng vật của Thánh Giả, vốn là ở bên cạnh Thánh Giả, sinh mệnh của nó và Thánh Giả là một nhịp thở, Thánh Giả sống nó sống, Thánh Giả chết, nó chết.”

“Nhưng. . . Thánh Giả kia không phải mấy trăm năm trước đã chết sao? Vì sao nó. . . Chẳng lẽ, Thánh Giả đời trước không có chết? Điều này sao có thể?”

Nam Dương Huyễn nói ra những gì hắn nghĩ, đây quả thực là tin tức quan trọng, nếu Thánh Giả đời trước không có chết, Võ Đại Lục xuất hiện Thánh Giả, khi đó cảnh tượng sẽ như thế nào đây.

“Thánh Giả đời trước chết hay chưa cũng không biết, nhưng Tiểu Ma Thú không có chết.”

Hắn không quan tâm Thánh Giả đời trước có chết hay chưa, hiện tại hắn chỉ muốn lấy được Thiên Lôi thạch.

“Thật không thể tưởng tượng nổi. Tỷ phu, huynh nói Tiểu Ma Thú ký túc ở bên cạnh Thánh Giả, nó không phải Tiểu Thánh thú?”

“Đúng”

Quân Tà Diễm nhìn Hàn Thạc, không ngờ hắn đối với mấy chuyện này cũng hiểu rõ.

“Ha ha ha, tỷ tỷ, tỷ không biết Tiểu Thánh thú đó, thể tích rất nhỏ, giống một sóc con, tỷ cũng đừng xem thường nó nhỏ, bản lĩnh nó rất lớn.”

Xem ra Hàn Thạc rất thích Tiểu Thánh thú đó.

“Có phải nó toàn thân tuyết trắng, có hai lỗ tai rất nhỏ hay không? Hai móng trước nho nhỏ? Là nhảy đi nhảy lại phải không? Không, còn thích chui, thậm chí còn biết cười thế nào nữa?”

“Đúng, tỷ tỷ chẳng lẽ tỷ gặp nó rồi? Không thể nào”

Hàn Thạc không ngờ Hàn Vũ biết những thứ này, giống như đã tận mắt thấy qua .

“Các người nhìn. . .”

Hàn Vũ chỉ vào một sinh vật nhỏ chắc hẳn là Tiểu Thánh thú.

“A, chính là nó”

“Lui về phía sau”

Quân Tà Diễm đi tới phía trước bọn họ, Tiểu Thánh thú nhìn qua thì vô hại, nhưng hắn biết sự lợi hại của nó. Bằng không cũng không thể ký túc ở bên cạnh Thánh Giả được.

“Xèo xèo. . . Chít chít”

Giống như Tiểu Thánh thú muốn nói cái gì, đáng tiếc bọn họ không hiểu tiếng động vật.


“Diễm, không nên thương tổn nó.”

Hàn Vũ nhìn ánh mắt của Tiểu Thánh thú, có nhớ nhung mãnh liệt, nó có phải là đã thành tinh hay không?

Tại sao nó lại nhìn chằm chằm vào nàng?

Hai mắt Tiểu Thánh thú nước mắt lưng tròng, hiện tại nó rất bi thương.

Kỳ quái, nàng làm sao có thể cảm nhận được, cảm nhận được bi thương của nó, làm cho Hàn Vũ cũng buồn theo, từ trước nay nàng không có buồn như thế.

Hàn Vũ lướt qua Quân Tà Diễm đi tới trước mặt của Tiểu Thánh thú, nhìn tròng mắt đầy nước mắt, sáng chói.

Hàn Vũ đưa tay lên sờ Tiểu Thánh thú.

“Lão bà, nguy hiểm”

Quân Tà Diễm ngăn cản Hàn Vũ, bắt được tay nàng, hắn không thể để cho nàng đi mạo hiểm, Tiểu Thánh thú này là một con vật mê hoặc.

“Diễm, không có việc gì, tin tưởng ta”

Hàn Vũ cũng mê muội, hiện tại nàng không biết có nên tin cảm giác trong lòng không, nàng cảm thấy nó rất bi thương, hiện tại cần trấn an, cặp mắt của nó vẫn nhìn chằm chằm vào mình, giống như người quen.

Hàn Vũ ôm lấy Tiểu Thánh thú, Tiểu Thánh thú chạy như bay về phía đầu vai Hàn Vũ, vô cùng sung sướng, bi thương vừa rồi giống như không có.

Hàn Thạc và Nam Dương Huyễn đều mở to mắt nhìn một màn này, lo lắng càng nhiều, nếu như Tiểu Thánh thú cho Hàn Vũ một chưởng, bọn họ không có cơ hội ra tay.

Nhìn thấy móng nhọn sắc bén hiện ra, lòng Quân Tà Diễm treo lên.

“Tiểu Thánh thú, chẳng lẽ chúng ta đã gặp nhau rồi?”

“Xèo xèo chi”

Hàn Vũ không hiểu nó đang nói cái gì, nhưng khi cái đầu nhỏ của nó gật gật, nàng biết nàng và nó đã gặp qua.

Nhưng Hàn Vũ căn bản không hiểu sinh mệnh của nàng và Tiểu Thánh thú sống cùng nhau như thế nào.

Cuộc sống trước, mặc dù không tìm được mẹ đẻ của mình, nhưng nàng lớn lên ở đó, hiện tại nàng bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc nàng ở đâu tới, mẹ đẻ của nàng là ai? Phụ thân nàng là ai? Rốt cuộc nàng sinh ra ở đâu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.