Bạn đang đọc Sủng Ngươi Đến Tận Trời – Chương 27
“Không được, giờ anh muốn đặt phòng, bằng không đến lúc đó sẽ không có phòng.” Anh nhớ kỹ chuyện Hà Phi đã đáp ứng.
Ở đầu kia Úy Nhân Nhân đã muốn trừng mắt tới, Hà Phi khẩn trương cúp máy. “Thực xin lỗi, tối nay em gọi lại sau.”
Lúc này kình địch của V.J, quản lý công ty quảng cáo Thái Cực đã lên đài, slide chiếu ra hình ảnh quen thuộc khiến Nhân Nhân cùng Hà Phi giật mình cứng người. Hình ảnh phòng khách này cùng hình ảnh trong tay bọn họ giống nhau như đúc, càng làm cho các cô chấn động là suy nghĩ của quản lý bên Thái Cực cũng cùng Hà Phi không hề có khác biệt gì, quả thực là song bào thai.
“Chúng tôi tính vì quý công ty một lần nữa thiết kế một loạt vật dụng trang trí nhà cửa hướng đến phụ nữ độc thân. . . . . . Chúng tôi nhấn mạnh đến phụ nữ độc thân có lương cao lại có năng lực mua sắm lớn, vì bọn họ xây dựng một ngôi nhà ấm áp không cần có đàn ông mà vẫn có thể khiến bọn họ có cảm giác được che chở sủng ái. . . . . .”
Các quản lý bên Hán Quần đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bắt đầu cúi đầu thảo luận, tựa như cảm thấy thực hứng thú.
Hà Phi sửng sốt, nhìn về phía Nhân Nhân, nhưng thấy sắc mặt cô ngưng trọng, siết chặt bản thảo trong tay. Thừa dịp lúc chiếu phim cô dặn dò nhớ để ý ghi âm, sau đó dựng lên Hà Phi đi ra ngoài.
“Đáng chết, đáng chết!” Úy Nhân Nhân tức giận đến ôm đầu, gấp gáp muốn nghĩ ra đối sách.
“Sao lại thế này?” Ôn Hà Phi ảo não. “Em không có đạo văn bọn họ gì đó!”
“Chị hỏi em!” Nhân Nhân tóm lấy Hà Phi, khẩu khí thực dữ, ánh mắt thực hung. “Em bình thường có đem ngăn tủ khóa lại không? Có cất kĩ trọng điểm của kế hoạch không?”
Hà Phi nhất thời cũng mơ hồ. “Em bình thường đều là nghĩ đến đâu viết đến đấy, em nhất thời cũng không xác định. . . . . .” Ở công ty nhà mình, cô chưa bao giờ nghĩ tới muốn phòng bị ai. “Chẳng lẽ. . . . . .” Hà Phi khiếp sợ ngậm miệng, có người trộm kế hoạch của cô truyền ra? A, trời ơi! Hà Phi choáng váng, sự tình nghiêm trọng.
Úy Nhân Nhân nhìn Hà Phi vẻ mặt hoảng sợ, lập tức sáng tỏ chửi ầm lên. “Em cái đứa ngu ngốc này!” Cô nổi trận lôi đình. “Loại sự tình này có thể sơ ý sao? Em là lính mới sao? Đầu óc em nghĩ thế nào vậy hả?” Khốn kiếp, quả thực muốn chết mà!
Hà Phi vẻ mặt sợ hãi. “Làm. . . . . . Làm thế nào bây giờ?” Sắp đến lượt bọn họ lên đài đấu thầu rồi, kế hoạch lại giống nhau như đúc.
Làm trưởng phòng quả nhiên năng lực ứng biến là số một, Nhân Nhân quay đầu bước đi, đẩy ra cửa thoát hiểm, Hà Phi đi theo.
Nhân Nhân đứng ở thềm cầu thang tầng 7, chỉ vào Hà Phi mệnh lệnh. “Em ngồi xổm xuống! Mau!”
“A, được.” Tuy rằng không biết trưởng phòng muốn làm gì, nhưng đang thần hồn du đãng cô ngây ngốc làm theo, bất chấp hình tượng lập tức ngồi xổm xuống ngay tại chỗ.
Nhân Nhân từ túi áo lấy ra bật lửa, may mắn chính mình khi bị áp lực lớn sẽ hút thuốc. Hà Phi vẻ mặt không hiểu nhìn lại trưởng phòng. Á! Cô nhất thời kinh ngạc mắt trợn trừng, chỉ thấy trưởng phòng kéo cao váy lên, đá giày cao gót, biểu diễn kỹ xảo đặc biệt, một cước đặt lên lưng Hà Phi, một cước đạp lên tay vịn cầu thang, châm bật lửa, ra sức để sát vào lỗ báo cháy trên trần nhà.
“Cao một chút, cao lên một chút a!” Nhân Nhân gào thét, lắc lư lung lay cố gắng cân bằng thân mình, quả thực thật sự có tài. Hà Phi cắn răng đem trưởng phòng nâng lên ột chút. Chẳng lẽ. . . . . . Hà Phi đã hiểu.
Đúng vậy, trưởng phòng không phải là giả, khi tất yếu tuyệt đối không từ thủ đoạn!
Úy Nhân Nhân đem bật lửa tiếp cận lỗ báo cháy, “xì” thật lớn một tiếng, nháy mắt, máy báo động vang lớn, Nhân Nhân thân mình chợt lóe vội vàng nhảy xuống, Hà Phi chạy không kịp, ngã sấp xuống bị tia nước phun ra làm ẩm ướt một thân.
Báo động hỏa hoản cả tòa nhà kêu vang, nhất thời một mảnh hỗn loạn, đám người vội vàng chạy ra ngoài sơ tán.
Mưu kế thực hiện được, Nhân Nhân vội vàng tóm lấy Hà Phi thoát đi hiện trường. “Chạy mau!”