Sủng Ngươi Đến Tận Trời

Chương 26


Bạn đang đọc Sủng Ngươi Đến Tận Trời – Chương 26

Tên Phương Tuấn Mẫn này nói lắm thật. Lương Chấn Y nhìn bộ dáng kia của anh ta, tâm tình nhất thời thoải mái không ít.
“Không dễ dàng thế. Ôn Hà Phi không phải là cô gái hư vinh như vậy.” Anh không nghĩ mạo hiểm.
“Nói đến cùng, lòng cậu căn bản chính là sợ bị thương.” Chủ tịch Phương cùng Lương Chấn Y ổn trọng hướng nội vừa vặn tương phản. Anh nhiệt tình tích cực nói. “Chỉ cần là chân ái, đều nên đầu rơi máu chảy, nghĩa vô phản cố*, oanh oanh liệt liệt, thiêu thân vào lửa, quỷ khốc thần sầu, chẳng sợ làm đến cuối cùng mọi người đều biết, thể diện quăng hết, tốn công vô ích, một thân một mình, ít nhất cũng không làm thất vọng chính mình!”
(*): làm việc không được phép chùn bước
Oa! Lương Chấn Y bật cười. “Mình giờ mới biết được nền tảng văn học của cậu thật tốt lắm.”
“Đùa chứ!” Anh lại lên cơn đắc ý. “Nhớ ngày đó, mình nhưng là thanh niên văn nghệ, biên tập không ít nguyệt san Thơ Mới*. Ai, thật sự là những năm tháng tốt đẹp.” Anh nói thật sự say mê, vẻ mặt hoài niệm.
(*): theo mình hiểu thì Thơ Mới ở đây cũng giống như phong trào Thơ Mới ở Việt Nam ý ạ =.=
“Chúng ta đi thôi!” Lương Chấn Y mỉm cười, bỏ xuống chén rượu không.

“Đợi chút.” Chủ tịch Phương ngăn lại anh. “Ai, nói nửa ngày, sao cậu một chút phản ứng đều không có?”
“Phản ứng gì?” Lương Chấn Y khóe mắt mỉm cười.
“Nhiệt tình a, kích động a, bộ dáng rất được khích lệ a? Cậu vẫn là không có ý hành động có phải hay không? Cậu ngày mai phải đi hẹn hò với cô ấy, hẹn cô ấy đi ăn cơm, mang cô ấy đi xem phim, mua quà cho cô ấy, tóm lại, lấy lòng cô ấy là được rồi! Mình không tin cô ấy thật có thể chống cự lại được người đàn ông ưu tú như cậu, trừ phi. . . . . .”
“Trừ phi bạn trai cô ấy vĩ đại như cậu có phải không?” Lương Chấn Y chủ động giúp anh nói tiếp. Chủ tịch Phương gãi đầu hắc hắc cười. Lương Chấn Y thán một tiếng, thực chịu không nổi.”Chuyện của mình không cần cậu lo lắng.”
“Ai da, chúng ta là bạn tốt thôi. Nói thật, cậu nếu không muốn, cũng không nắm chắc theo đuổi được Ôn Hà Phi, không bằng mình giới thiệu bạn gái cho cậu, mình cam đoan, chỉ cần cậu gật đầu, cả đống lớn phụ nữ sẽ chen nhau đến ầm ĩ!” Anh hăng say nói, Lương Chấn Y vẫn là lắc đầu.
“Cám ơn, mình không nghĩ lãng phí thời gian, một mình rất tốt.” Anh không phải chưa đi thử thưởng thức phụ nữ khác, nhưng là chỉ có Ôn Hà Phi mới làm anh cảm giác được tư vị hạnh phúc. Anh từng ảo tưởng cùng Ôn Hà Phi kết hôn, ảo tưởng cuộc sống cùng với cô, anh biết vậy nhất định sẽ là cuộc sống hôn nhân phi thường ấm áp sung sướng, bởi vì cô là một cô gái đáng yêu như vậy.
Phương Tuấn Mẫn mồm không kịp đậy. “Mình biết chuyện cha mẹ cậu nháo đã nhiều năm, nhưng cậu cũng không thể bởi vì thế mà không dám kết hôn . . . . . .” Giới kinh doanh không người không biết, không người không hiểu chuyện rối bòng bong kia của ông chủ chứng khoán Thiên Thịnh cùng bà vợ. Tòa ly hôn cũng đã xử nhiều năm, ngay cả tạp chí kinh doanh đều đã viết lên mặt báo.

“Mình chưa nói là không có ý định kết hôn.” Lương Chấn Y vẻ mặt nghiêm túc ngắt lời. Anh chính là có vẻ cẩn thận, anh không nghĩ lại giẫm vào sai lầm của cha mẹ. Cuộc hôn nhân sai lầm này lực sát thương không phải hai ba câu là có thể nói hết. Cay đắng xấu xí bên trong, Lương Chấn Y từ nhỏ liền thấy rõ ràng. Anh nếu thật muốn kết hôn, nhất định phải là một cuộc hôn nhân hoàn mỹ không tì vết, nhất định phải là hai người đáy lòng đều không có người khác, thật tình yêu nhau. Chính là anh rất cẩn thận, ở trong mắt người khác xem cũng thành thờ ơ vô tình.
“Theo mình thấy a, cậu ngưỡng mộ Ôn Hà Phi trong lòng lại không chịu thả tay theo đuổi. Chính mình đâu, ngây ngốc yêu người ta cũng không chịu cùng người khác hẹn hò, Lương Chấn Y ——” Chủ tịch Phương mặt giả nghiêm túc nói. “Cứ như vậy, trừ phi Ôn Hà Phi biến mất, nếu không chính là cậu đi New York đi. Bằng không cậu chắc chắn là cô đơn cả đời, người cô đơn già đi trong cái nhà lạnh lẽo, ai oán tịch mịch giữ cái TV, đáng thương nha. . . . . . Chậc chậc, đáng thương a. . . . . .”
Lương Chấn Y nhìn lại chủ tịch Phương bỗng nhiên nói: “Sẽ không, già đi chúng ta có thể làm bạn.” Phương Tuấn Mẫn khó hiểu, Lương Chấn Y tiếp tục nói: “Theo mình thấy, cậu suốt ngày cùng phụ nữ hẹn hò, luôn tìm không thấy người chân chính muốn kết hôn, cứ vớ vẩn thế tiếp, sớm muộn gì cũng vào kết cục cả đời một mình.” Phương Tuấn Mẫn mắt trợn trừng, Lương Chấn Y tiếp tục nhún nhún vai, châm chọc anh. “Chúng ta chỉ sợ là trăm sông đổ về một biển. Cuối cùng lại có gì khác đâu?”
Oa oa, có lòng tốt là bị sét đánh mà! “Cậu nguyền rủa mình hả!” Chủ tịch Phương mặt biến sắc kháng nghị, Lương Chấn Y chính là cười ha ha.
“Được rồi được rồi, đừng tức giận.” Lương Chấn Y ngừng cười, trịnh trọng nói: “Mình hiểu lời cậu nói, mình sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện đi New York.” Tuy rằng luyến tiếc Ôn Hà Phi, trước đây cũng nghĩ rằng chỉ cần lặng lẽ trông coi cô là có thể, nhưng mà dạo này trái tim anh càng ngày càng quản không được. Giống như là muốn nói cho chính mình nghe, anh lại cúi đầu nói một câu: “Thật đấy, mình sẽ suy nghĩ.”
Một đêm lãng mạn, một khoảnh khắc tim đập loạn, rất nhanh hai người lại chìm ngập trong công tác bận rộn.

Đảm nhận qua vài dự án thành công, địa vị của Hà Phi ở công ty đã không thể so sánh nổi.
Phòng kế hoạch của V.J có năm kế hoạch viên, Ôn Hà Phi biểu hiện xuất sắc, liên tiếp đạt được thành tích tốt, làm cho các thành viên khác chịu uy hiếp. Úy Nhân Nhân thậm chí còn đem dự án lớn trị giá ba mươi triệu của công ty trang trí nhà cửa Hán Quần giao cho Ôn Hà Phi, các thành viên khác ghen tị đỏ mắt.
Hà Phi không dám làm cho trưởng phòng mất mặt, sớm đem bản kế hoạch trình lên Nhân Nhân. Buổi chiều trước khi đi hội nghị, cô cùng Úy Nhân Nhân cùng nhóm trợ lý diễn tập buổi đấu thầu lần cuối.
Úy Nhân Nhân lật xem bản thảo kế hoạch đã được sửa chữa. “Điều tra thị trường làm xong chưa?”
Hà Phi đứng ở bên cạnh Nhân Nhân, cùng trưởng phòng xem kỹ bản thảo. “Em định phá vỡ truyền thống hướng đến đại bộ phận quần chúng trước kia của Hán Quần, chuyển sang thiết kế trọn gói đồ trang trí nhà cửa hướng tới phụ nữ theo chủ nghĩa độc thân. Hiện tại người không kết hôn càng ngày càng nhiều, chúng ta sẽ nhấn mạnh phụ nữ độc thân lương cao lại có năng lực mua sắm, vì bọn họ xây dựng một ngôi nhà ấm áp không cần có đàn ông mà vẫn có thể khiến bọn họ có cảm giác được che chở sủng ái, làm cho phụ nữ vừa về tới nhà liền từ đáy lòng cảm thấy thoải mái vừa lòng, ấm áp dễ chịu. Dự tính giá trị thị trường có thể lên đến hai trăm triệu.”
Nhóm trợ lý đem tài liệu đã chuẩn bị đầy đủ trình lên cho Nhân Nhân.
“Được rồi.” Nhân Nhân gật đầu, cất bản kế hoạch vào cặp tài liệu. “Có chút mạo hiểm.” Cô ngẩng đầu nói với Hà Phi. “Dự án này chị đã đề cập qua với tổng giám đốc, anh ấy xem qua kế hoạch em viết, ước chừng cân nhắc hai ngày mới đưa lại cho chị.”
“Vậy. . . . . . anh ấy, anh ấy nói như thế nào? Anh ấy không thích?!” Bỗng nhiên thật để ý thái độ của Lương Chấn Y.

Úy Nhân Nhân búng vào trán cô một cái. “Em sợ nha? Yên tâm, anh ấy nếu đồng ý đem vụ Hán Quần này cho em, liền chứng tỏ em có năng lực. Anh ấy không phải loại người chịu mạo hiểm, tóm lại chúng ta buổi đấu thầu nên biểu hiện tốt chút. Mà chị nghĩ hẳn là phải lạc quan lên mới đúng. Loại công ty lâu năm này tìm tới cửa chúng ta, nhất định là muốn có thay đổi.”
Hà Phi căng thẳng lên. “Hi vọng không thành vấn đề. Tổng cộng có mấy công ty đấu thầu?”
Úy Nhân Nhân nhìn đồng hồ. “Năm nhà. Ấy, cần phải đi rồi.”
Công ty quảng cáo Khâm Cực xếp ở phía trước V.J lâm trận, Úy Nhân Nhân chuyên chú nghe trọng điểm trong kế hoạch của đối thủ, thỉnh thoảng sửa đổi bản thảo cầm trên tay. Hà Phi cũng cùng nhóm trợ lý thảo luận chi tiết, còn có thứ tự chiếu phim thuyết trình. Đột nhiên di động vang lên, Hà Phi trốn ra góc nghe.
“A lô?”
“Phi à, em thích khách sạn Khải Duyệt hay là khách sạn Viễn Xí?” Từ Thiếu Khâm hỏi, một bên lật lật danh bạ điện thoại.
Hà Phi nhỏ giọng đáp lời. “Em đang họp, tối nay nói sau.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.