Bạn đang đọc Sủng Em Tận Xương – Chương 45: Phúc Lợi
Trans: Dii
Trình Khanh Khanh không biết gì về việc Bạch tiên sinh giáo huấn Mặc Lan Hinh, sau một đêm ngủ ngon, cô vẫn vui vẻ đi làm vào ngày hôm sau.
Chỉ là hôm nay cô ấy vừa đến trường quay thì nhận được một cuộc gọi từ một số máy lạ.
“Alo? Cho hỏi ai vậy?”
“Là tôi, Khanh Khanh.”
Trình Khanh Khanh nhíu mày, nhất thời không nghe ra là ai: “Tôi là La Huân, là Tuệ Nhiễm nói với tôi số điện thoại của cô.”
Trình Khanh Khanh ngạc nhiên, “ La Huân?!!!” Chỉ là rất nhanh nhận ra sự kinh ngạc của bản thân này hơi quá đáng, thế là vội vàng cười nói: “ Thì ra là bạn cũ!” Nghĩ tới thành tựu bây giờ của anh thì Trình Khanh Khanh cũng vui vẻ thay cho anh, “ Bây giờ cậu cũng đâu phải người thường đâu, thành người siêu bận rộn rồi.”
La Huân ở đầu bên kia điện thoại cười đắc ý, “Quá khen rồi.” Tạm dừng rồi nói: “Nghe Tuệ Nhiễm nói bây giờ cậu là thợ chụp ảnh à?”
Trình Khanh Khanh xấu hổ toát mồ hôi, “Không có đâu, một nửa nhiếp ảnh gia.”
“Vậy là cậu khiêm tốn quá rồi.
Hôm nay mình gọi điện thoại tìm cậu là hy vọng cậu có thể giúp mình một việc.”
“Cái gì?”
Hoá ra công ty của La Huân muốn muốn chụp vài tấm ảnh quảng cáo, nghe Tuệ Nhiễm nói cô là nhiếp ảnh gia, là sự chiếu cố giữa bạn học cũ cũng là chiếu cố công việc của cô.
“Được chứ, nhưng mà mình không phải chủ của sudio, cậu có thể tới đây nói chuyện với chủ sudio của chúng tôi.”
“Được, nhưng mà, mình hy vọng người chụp ảnh sẽ là cậu.”
Trình Khanh Khanh có chút 囧, “Chỉ cần cậu không chê mình chụp không tốt, mình đương nhiên là vui vẻ đồng ý.”
“Đương nhiên là không.”
Một lúc sau, La Huân thật sự cử người đến nói chuyện với Andy, Andy có việc làm tự nhiên vui vẻ nhận đơn, bên kia cử Trình Khanh Khanh làm nhiếp ảnh gia, Andy muốn cô ra ngoài tập luyện, tất cả mọi chuyện đều đã quyết định.
Buổi chụp hình là vào buổi chiều, sau khi ăn trưa, Trình Khanh Khanh đưa một vài trợ lý đến công ty của La Huân.
Công ty của anh ấy ở tầng cao nhất của tòa nhà Thời đại, Trình Khanh Khanh cùng trợ lý lên tầng cao nhất, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy trên cửa kính trước mặt có in những dòng chữ lớn “唯我善品.”
Vì đã gọi điện trước khi đến nên La Huân đã phái người đợi ở cổng, sau khi Trình Khanh Khanh và những người khác đến, người đó đưa thẳng họ đến văn phòng tổng giám đốc.
La Huân muốn đến cũng đang đang đợi bọn họ, vừa thấy cô bước vào, anh ấy vội vàng đứng dậy chào hỏi, sau đó còn nhiệt tình đưa tay về phía cô, “Lâu rồi không gặp, bạn học cũ, hôm qua vội vàng quá, cũng không kịp chào hỏi.”
Trình Khanh Khanh cũng cảm khái, bắt tay anh ấy, “Phải đó! Chắc cũng đã 7-8 năm không gặp rồi!”
La Huân lại để trợ lý của mình pha trà cho họ, “Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đừng gấp.”
Tuy là bạn học cũ, nhưng Trình Khanh Khanh vẫn luôn rất có trách nhiệm với công việc, người ta đã khách hàng của cô, đương nhiên không thể thả lỏng, kế hoạch ban đầu là chiều nay chụp ảnh xong, nên sau khi trợ lý uống chút nước thì bắt đầu chụp ảnh.
Địa điểm chụp ảnh là tại văn phòng của La Huân, vì La Huân mới trở về Trung Quốc nên việc cần làm bây giờ là quảng bá sản phẩm của mình tại Trung Quốc, vì vậy anh ấy muốn làm một tài liệu quảng cáo để giới thiệu ứng dụng mà anh ấy đã phát triển một cách toàn diện, đồng thời cũng giới thiệu về người sáng lập và ý kiến phát triển của công ty.
La Huân luôn phối hợp rất tốt, vốn tính buổi quay chụp sẽ xong trước 6h, nhưng tới 6h rồi mà vẫn còn một bộ phận nhỏ chưa chụp xong, nhìn thấy mọi người đều muốn tan ca, Trình Khanh Khanh bèn đề nghị, “ Hay là phần còn lại để mai làm đi, không làm lỡ thời gian mọi người tan ca nữa.”
“Không có sao! Chúng ta đi ăn trước, ăn xong lại trở về chụp.”
Anh ấy dễ nói chuyện như vậy làm Trình Khanh Khanh cảm thấy rất ngại, “Nhưng mà, sợ là chụp trong hai tiếng nữa sẽ không kịp.”
“Không sao hết, cứ ăn cơm trước đi.” Anh lại nháy mắt với trợ lý, trợ lý cũng là người nhạy cảm nên đã đưa một số trợ lý từ studio chụp ảnh ra ngoài ăn tối.
La Huân lại đưa tay làm dấu “Mời” với cô, “Đi thôi, chúng ta cũng cùng đi ăn”
“Vậy thì không tốt lắm?”
“Bạn bè nhiều năm như vậy, ăn một bữa cơm thôi có gì đâu chứ?”
Người ta cũng đã níu như vậy rồi.
Trình Khanh Khanh cũng không ngại nữa, “Vậy được.”
Nhưng mà trước đó Trình Khanh Khanh gọi trước cho Bạch Duyên Đình, Bạch Duyên Đình hôm nay có việc phải làm, muốn gọi cho cô nói không thể đón cô, không nghĩ tới cô đã gọi trước.
“Alo Duyên Đình, hôm nay công việc còn chuyện em chưa làm xong, không thể về nhà ăn cơm.”
“Ồ… vốn là anh muốn nói với em, hôm nay anh cũng có việc bận không thể cùng em về.” Trình Khanh Khanh cười một cái, “Vậy vừa hay, bọn em bận một chút là xong rồi.”
Bạch Duyên Đình cười cười, “Em cẩn thận một chút.”
Trình Khanh Khanh cúp điện thoại xong
thấy La Huân đã mở cửa xe cho mình nên vội vàng ngồi vào.
Xe do trợ lý của anh ấy lái,
Trình Khanh Khanh ngồi cùng anh ấy ở ghế sau, dù sao hai người cũng là bạn học mấy năm, nhưng đã nhiều năm không gặp nhau nên ngồi có chút khó xử.
Trình Khanh Khanh không có gì để nói khiến bầu không khí trở nên không kém phần cứng ngắc.
“Phải rồi, mình nghe nói trước đây thân thể cậu không tốt lắm, không biết có phải không?”
Trình Khanh Khanh nghĩ chuyện cô bị điên có gì bí mật, nói: “Ừm, không tốt lắm, nhưng mà bây giờ thì tốt hơn rồi.”
La Huân cười cười, “Vậy thì tốt.” Do dự một lúc, anh ấy ngập ngừng hỏi lại: “Cậu với Bạch tiên sinh kết hôn khi nào vậy?”
“Chắc là năm 2 đó.”
La Huân đầy vẻ đăm chiêu gật đầu, “Sớm như vậy à, nghĩ lại thì bây giờ cũng đã có đứa nhỏ rồi nhỉ?”
“Ừm, 4 tuổi rồi.”
La Huân mỉm cười nhìn cô, im lặng một lúc, “Không biết là trai hay gái?”
Trình Khanh Khanh ngượng ngùng sờ trán, “Mình vận khí khá tốt, sinh một lần được cả trai cả gái.”
“Ồ….” La Huân cũng cảm thán, “Vậy cũng quá chiến thắng nhân sinh rồi.”
“Quá khen rồi, nói tới chiến thắng nhân sinh, cậu mới là người xứng đáng nhất.”
La Huân ngồi bên cạnh, hai tay ôm đầu gối, anh ấy cười chua chát khi nghe những lời cô nói, “Sự nghiệp có chút khởi sắc, nhưng mà tình yêu thì luôn không nóng không lạnh.”
Trình Khanh Khanh đột nhiên nghĩ tới chuyện hôm qua Bạch Tuệ Nhiễm đi tìm cô, nghĩ lại thì bọn họ dù sao cũng là bạn bè, nói thế nào cô cun nên giúp cô ấy, “Hôm qua cậu cũng nhìn thấy Tuệ Nhiễm phải không? Cô ấy bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.”
“Ừm, thật sự thay đổi rất nhiều.” Anh ấy hơi lơ đễnh khi nói câu này, như thể anh ta không để ý lắm đến câu hỏi về Bạch Tuệ Nhiễm.
Trình Khanh Khanh vốn là đã chuẩn bị rất nhiều điều tốt đẹp về Bạch Tuệ Nhiễm, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ấy thì không tiện nói ra, dù sao thì chuyện giữa Bạch Tuệ Nhiễm và anh ấy là chuyện của hai người.
Vạn nhất cô nói một đống lời tốt như thế làm anh nhận ra điều khác thường, khiến anh ấy nghĩ rằng Tuệ Nhiễm muốn dính lấy anh ấy, cô làm bạn mà chợt thấy mình giúp lại thêm phiền, dần dần không nói thêm gì nữa.
Địa điểm ăn cơm khá xa so với công ty của La Huân, trong một con ngõ nhỏ lâu đời ở Kỳ Thành, Trình Khanh Khanh nhìn thấy bảng hiệu màu đỏ rực bên ngoài cửa sổ, “ Đồ bên này rất ngon phải không? Không thì sao lại chạy tới nơi xa thế này?”
“Cũng không tệ!” La Huân xuống xe đi tới giúp cô mở cửa xe.
Trình Khanh Khanh cảm thấy ngại, vội vàng xuống xe, nhưng mà khi xuống xe ngón chân của cô chạm vào cửa xe nhất thời không ổn định được trọng lượng mà lao về phía trước, cũng may La Huân đã nhanh chóng dùng tay đỡ cô, nếu không cô nhất định sẽ ngã rất khó coi.
Trình Khanh Khanh vội vàng đứng vững trên mặt đất, vừa cảm kích vừa xin lỗi anh ấy, “ Thành thật xin lỗi! Không doạ cậu sợ chứ?”
La Huân chờ cô đứng vững mới rút tay về, lắc đầu, “Không sao.”
Khoảng thời gian này Bạch Duyên Đình đang chuẩn bị mở đường cho sự phát triển của công ty, hôm nay còn cùng với vài người nước ngoài phụ trách mấy công ty lớn tới kiểm tra tình trạng bên này, sau khi đàm phán ở phòng hội nghị Bạch Duyên Đình bèn dẫn mọi người tới một quán ăn trên con đường nào đó ở Ký Thành, đồ ăn khá ngon, nhận được sự hoan nghênh của mấy người nước ngoài hơn mấy món hoa hoè hoa sói, chỉ được cái mã trong khách sạn.
Khéo cái là, xe của anh vừa hay đỗ ngay phía sau xe của La Huân, bước xuống là thấy cái cảnh xảy ra ngay phía trước xe.
Trình Khanh Khanh xuống xe suýt thì vấp té, may mà có La Huân kịp thời đón lấy, anh thấy cô bị La Huân ôm vào lòng đúng lúc anh đang giơ tay ra, sắc mặt Bạch Duyên Đình đang tươi cười chợt u ám lại.
Trình Khanh Khanh đang muốn theo La Huân bước vào, vô thức quay đầu thì nhìn thấy Bạch Duyên Đình cách bọn họ một chiếc xe, chờ nhìn thật kỹ mới dám xác định đó là anh.
Rất nhanh Bạch Duyên Đình đã hồi thần lại, nói vào câu với Vương Tử Dương, Vương Tử Dương gật gật đầu, xong mời mấy vị nước ngoài vào trước, Bạch Duyên Đình mới bước tới chỗ hai người họ.
La Huân thấy Trình Khanh Khanh đột nhiên đứng khựng lại, bèn nhìn theo ánh mắt của cô, nhưng chỉ thấy Bạch Duyên Đình bước qua đây, anh ấy liền kinh ngạc, “ Sao Bạch Tổng lại ở đây?”
Sắc mặt của Bạch Duyên Đình đã hồi phục như cũ, lúc này trên mặt anh hiện lên nét ôn hoà lịch sự, “ Cùng với mấy khách hàng qua bên này ăn cơm.” Ánh mắt đầy sự ẩn ý nhìn sang Trình Khanh Khanh: “ Còn hai người thì sao?”
“À… tôi nghe nói Khanh Khanh là nhiếp ảnh gia, không phải gần đây công ty chúng tôi đang chuẩn bị tuyên bố tư liệu sao? Nghĩ rằng đều là người quen nên mới mời cô ấy qua chụp giúp.”
Bạch Duyên Đình trầm ngâm gật đầu, giọng có chút lạnh, “ Hai người cũng chưa ăn nhỉ? Nếu đã gặp nhau ở đây thì cùng ăn chung luôn đi?”
La Huân nghĩ rồi đáp, “ Cũng được.”
Bạch Duyên Đình nhìn sang bên Trình Khanh Khanh, rồi thân mật nắm eo cô bước vào.
Bạch Duyên Đình đã đặt phòng từ sớm rồi, lúc này Vương Tử Dương đang nói chuyện cùng vài người bạn nước ngoài trong phòng bao, thấy Bạch Duyên Đình qua họ bèn đứng hết lên, Bạch Duyên Đình liền giới thiệu Trình Khanh Khanh với bọn họ.
Hôm nay Trình Khanh Khanh không chỉ có kinh nghiệm của cô mà còn có cả của Hạ Tình, cho nên có thể nói tiếng anh lưu loát cũng không phải là chuyện khó, bèn lưu loát chào hỏi với bọn họ, nhận được một loạt khen ngợi của bọn họ.
Giới thiệu Trình Khanh Khanh xong Bạch Duyên Đình cũng giới thiệu cả La Huân với bọn họ.
Vì thể diện của Bạch Duyên Đình, bọn họ đương nhiên nhiệt tình với Bạch phu nhân hơn, mà tên nhóc La Huân này thì chỉ là một người mới, bọn họ cũng chẳng coi là gì, tuy rằng cũng lịch sự chào hỏi, nhưng biểu cảm lạnh nhạt hơn nhiều.
Mà sau trận này, mấy người nước ngoài cũng nói về chuyện hợp tác với Bạch Duyên Đình, La Huân không chen vào được câu nào, bèn vùi đầu vào việc ăn uống, trông có vẻ ngượng ngập.
Bạch Duyên Đình là người hiểu cách điều chỉnh bầu không khí, mà con người anh cũng ấm áp, cũng hiểu chuyện nữa, có anh thì không lo nhạt nhẽo, nhưng Trình Khanh Khanh cảm thấy hôm nay Bạch Duyên Đình cố ý lạnh nhạt với La Huân, cô cũng không biết có phải La Huân đã làm ra chuyện gì đó xung đột về mặt lợi ích với anh hay không, chỉ là thấy La Huân ngồi bên đó với bộ dạng bị lạnh nhạt cô chợt thấy áy náy.
Ăn xong bữa cơm, Bạch Duyên Đình bèn kêu người đưa mấy người nước ngoài về nơi họ ở, sau đó nói vài lời tạm biệt đơn giản với La Huân xong bèn ôm eo Trình Khanh Khanh tính đưa cô lên xe mình.
Trình Khanh Khanh nghĩ tới việc của mình còn chưa làm xong bèn nói: “ Lúc nãy em vẫn chưa chụp ảnh xong, còn phải đi một chuyến tới “ Chỉ mình thiện lương””.
Ánh mắt Bạch Duyên Đình hơi tối lại, nhìn cô vài lần, rồi quay sang nhìn La Huân, lúc này mới nói: “ Vậy anh đưa em qua đó.” Xong vẫy tay với La Huân, “Anh về trước đi.”
La Huân cũng không hỏi nhiều, chào nhau rồi lên xe rời đi.
Lúc nãy Bạch Duyên Đình có uống khá nhiều rượu với mấy người nước ngoài, lúc lên xe cô lo lắng nhìn anh, “ Anh nghỉ ngơi trước đi, em thấy anh uống say rồi đó.”
Bạch Duyên Đình nặng nề dựa vào sô pha, rồi kéo lệch cà vạt, cầm điện thoại, cũng không nhìn cô nói: “ Anh gọi cho Andy, bảo cô ấy đưa một người khác sang bên La Huân chụp ảnh, em về nhà với anh.”
Trình Khanh Khanh sửng sốt, vội vàng cầm lấy điện thoại di động, “Anh đây là làm gì đấy? Anh cho rằng Studio nhiếp ảnh là do em mở sao? Anh như vậy làm Andy rất khó xử, cũng làm cho em rất khó xử!”
Bạch Duyên Đình đầu vào ghế, nhìn chằm chằm cô im lặng không nói tiếng nào, Trình Khanh Khanh thấy anh hai mắt mờ mịt, trên má còn có chút ửng hồng, lồng ngực của anh đang phập phồng kịch liệt, cô mềm lòng, nhẹ giọng: “Duyên Đình, anh uống say rồi, về nhà trước đi.”
Bạch Duyên Đình Nhưng đột nhiên nghiêng người, đôi mắt mờ mịt khóa chặt trên mặt cô.
Động tác của anh quá đột ngột khiến Trình Khanh Khanh không kịp phản ứng, cô sợ hãi co người lại.
“Anh… anh đây là làm cái gì vậy?” Anh rất gần cô, lồng ngực nhấp nhô lên xuống của anh áp sát vào tim cô, thậm chí cô còn ngửi thấy hơi thở trộn lẫn hương rượu tinh khiết nơi anh.
Vương Tử Dương không biết đi đâu rồi, trên xe chỉ có hai người bọn họ, Trình Khanh Khanh có chút lo lắng Vương Tử Dương đột nhiên đi vào, nhìn thấy cảnh này khiến mọi người cùng xấu hổ nên đã đẩy anh ra, “Anh đi ra trước đi, cẩn thận người ta lại nhìn thấy.”
Nhưng anh không nghe lời chút nào, cô đẩy anh một lúc lâu mà anh không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn cô, không biết từ bao giờ, anh đột nhiên cuối đầu hôn lên môi cô.
Trình Khanh Khanh: “!!!!!!!!” Cô kinh hãi nhìn ra ngoài cửa sổ, an tâm khi không ai nhìn thấy, sau đó nhìn anh khó chịu, “Anh làm gì?”
Trình Khanh Khanh đẩy đẩy anh, muốn bảo anh cẩn thận đừng để người ta nhìn thấy, nhưng vừa mở miệng định nói thì đầu lưỡi của anh đã cứng đầu tiến vào, sau đó lại hôn cô thật sâu chặn hết những lời cô muốn nói về.
Vừa dứt lời anh bèn chìa đầu lưỡi ra liếm môi cô, nhưng liếm mấy lần vẫn chưa thấy đã nghiền, dứt khoát phác hoạ môi cô rồi lấy đi vài ngụm không khí trong miệng cô.
Hơi thở của anh mang theo mùi rượu, miệng anh cũng mang theo hương thơm tinh khiết của rượu, Trình Khanh Khanh lúc bắt đầu còn có thể cản lại một lát, nhưng anh cứ hôn sâu như thế, cũng không biết có phải liên quan tới việc uống rượu hay không, lồng ngực cô cũng chợt thấy choáng váng, lúc sau dứt khoát leo hẳn lên cổ anh, tuân theo bản năng đáp lại anh.
Cũng không biết hôn tới bao lâu thì Bạch Duyên Đình mới thả cô ra, trong mắt Trình Khanh Khanh ánh lên nét mơ màng, cũng may là cô còn giữ lại vài tia lí trí.
“Duyên Đình, anh mua buông em ra, nếu không sẽ không chụp ảnh xong được đâu.”Nhưng giọng điệu của cô nhẹ nhàng không cứng rắn chút nào.
“Anh không muốn em đi.”Anh vừa dùng đầu mũi ủn cô vừa nói với cô.
“Tại sao chứ?”
Anh động đậy một hồi rồi thở dài, không biết có phải do ảnh hưởng của nụ hôn vừa rồi không, giọng điệu lúc này có chút khàn khàn, “Khanh Khanh, thực ra trước đây anh đâu có thế này đâu, chỉ cần là việc liên quan tới em cho dù chỉ chút gió mong manh thôi cũng khiến anh hoảng sợ, ở trước mặt em anh luôn không có sự tự tin như bề ngoài.”
Trình Khanh Khanh hồi thần từ trong cơn mông lung, chau mày lại, “ Anh có ý gì đây?”
Anh cà cằm mình sát với cằm cô, thu lại ánh mắt, giọng điệu pha thêm chút đáng thương yếu ớt, “ Anh nhìn ra được La Huân có ý với em.”
Anh kề trán lên trên trán cô, hơi nheo mắt lại, giọng điệu trầm thấp lộ ra vẻ đáng thương, “Anh có thể nhìn ra được La Huân có ý với em.”
Lời nói của anh khiến Trình Khanh Khanh ngạc nhiên, “Sao có thể?”
“Anh là đàn ông, đương nhiên sẽ nhìn ra ánh mắt một ngày đàn ông nhìn một người phụ nữ là ý gì.”
“…..” Trình Khanh Khanh vẫn lắc đầu, “Sẽ không đâu, bọn em tuy là bạn học cũ, nhưng không có quen thuộc như vậy… hơn nữa cậu ấy cũng biết em đã kết hôn rồi, sao có thể chứ? Có phải anh nghĩ nhiều rồi không?”
“Không có nghĩ nhiều.” Anh giống như đứa trẻ lắc lắc đầu, “Anh nhìn ra được….” “……”
“Mặc dù anh biết cậu ta không thể đánh bại anh….
anh cũng có thể bỏ qua cậu ta, nhưng anh không thể, anh nghĩ tới cậu ta là bạn học của em, quen biết em trước anh, trong lòng anh có cảm giác rất sợ… anh rất sợ….
Khanh Khanh….”
Giọng điệu của anh trầm thấp tràn đầy sầu não, Trình Khanh Khanh nghe vậy chỉ cảm thấy xót xa, trước mặt cô bất an như vậy khiến cô cảm thấy buồn bực, cô vội vàng ôm đầu anh, vẻ mặt kiên định nhìn anh, “Duyên Đình, không ai có thể mang em đi khỏi anh, đừng lo lắng, được không?”
Anh không nói, nhưng nhắm mắt lại cọ xát trong lòng bàn tay cô, “Khanh Khanh, em có phải cảm thấy anh rất nhu nhược không?”
Cánh tay dài của Bạch Duyên Đình ôm cô vào lòng, lời cô nói khiến những phiền muộn trong lòng anh được bọc từng tầng từng tầng mềm mại của kẹo bông gòn, khoé miệng anh kéo lên ý cười, hàng mày vừa nhíu chặt được giãn ra trông thấy.
Cánh tay thon dài của Bạch Duyên Đình siết chặt ôm cô vào lòng, lời nói của cô giống như một viên kẹo dẻo mềm quấn lấy trái tim lo lắng của anh, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, cái nhíu mày vừa rồi cũng giãn ra.
“Đừng lo lắng cô ta nữa, anh đã cho người phong sát* cô ta rồi, về sau em sẽ không nhìn thấy cô ta xuất hiện trước mặt em nữa.”
Phong sát: từ gốc 封杀 phong sát được hiểu là một lệnh cấm hoạt động triệt để dành cho những nhân vật có ảnh hưởng đến công chúng, chẳng hạn như diễn viên, nghệ sĩ, ca sĩ,… Khi bị ban lệnh “phong sát”, người nhận lệnh sẽ không được tham gia bất cứ hoạt động nghệ thuật nào nữa.
Sự nghiệp cũng vì thế mà đóng băng tạm thời hoặc vĩnh viễn.
Theo Baidu, “phong sát” là một lệnh cấm vĩnh viễn do các cơ quan thẩm quyền áp đặt lên một số nghệ sĩ nhất định.
Bạch Duyên Đình nói câu này khiến cô ngạc nhiên, cô thoát ra khỏi vòng tay anh nhìn anh đầy hoài nghi, “Anh… đây là làm khi nào chứ?”
Anh nhẹ nhàng xoa mũi cô, “Hôm qua từ lúc trở về khách sạn Quang Diệu.”
“….” Trình Khanh Khanh một lúc không biết nói gì, cô hoàn hồn sau cú sốc lắc đầu, “Thật ra….
không cần phải làm như vậy.”
“Là do cô ta không biết tốt xấu, tại trấn Mễ La anh đã từng nói chuyện với người đại diện của cô ta, bảo hắn ta trông coi cô ta cho thật kỹ, nhưng cô ta vẫn không nghe lời, hơn nữa, anh cũng rất ghét kiểu quấn lấy anh như thế của cô ta, đấy là do cô ta tự tìm khổ, em không cần để ý tới chuyện đó.”
Trình Khanh Khanh biết Bạch Duyên Đình làm như thế cũng là vì cô, phong sát Mục Lan Hinh, khiến cô ta không bao giờ xuất hiện trước mắt anh, một là anh thật sự không có ý gì với cô ta, hai là sợ cô ta sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của cô, anh rất quan tâm cô, cũng rất quan tâm gia đình này, anh làm mọi thứ cũng chỉ vì muốn bảo vệ gia đình của mình mà thôi.
Anh vì gia đình mình mà làm những việc đó, cô đương nhiên cũng nghĩ tới cảm nhận của anh, bèn ôm anh thật chặt, dịu dàng an ủi anh: “ Nếu anh để ý như thế, thì em không đi nữa, sau này cố gắng không tiếp xúc với cậu ấy, em gọi điện thoại cho Andy để cô ấy đổi người khác tới, chúng ta cùng về nhà được không?”
Bạch Duyên Đình ôm chặt cô một lúc, nặng nề gật đầu trên vai cô, “Được.”
Hôm nay, dáng vẻ đáng thương và bất an của Bạch tiên sinh đã ám ảnh Trình Thanh Thanh, cô chợt nhớ ra bộ quần áo mua cùng Nghiêm Linh lần trước vẫn chưa mặc, thật ra cô luôn cảm thấy xấu hổ khi mặc chúng, nhưng hôm nay, cô thế nhưng muốn cho Bạch tiên sinh một ít phúc lợi an ủi trái tim bị dọa của anh một chút.
Nhưng mà, khi thật sự mặc bộ quần áo này lên nhìn mình trong gương cô hơi xoắn xuýt, là vì bộ quần áo này thật sự khẩu vị quá nặng.
Đồ lót là ba điểm cần che, ý nghĩa chân chính của ba điểm đó, mà bề ngoài của chiếc áo ngủ này thì mỏng như cánh ve, mặc hay không mặc cũng chẳng khác là bao, mà loại đồ mơ màng này còn mang theo nét câu – dẫn ngại ngùng e thẹn, Trình Khanh Khanh là một phụ nữ trông thấy còn không chịu được nữa là.
Cô vào phòng vệ sinh được một lúc lâu rồi, Bạch Duyên Đình thấy lâu quá mà cô chưa ra bèn gõ cửa gọi, “Sao em còn chưa ra thế?”
Trình Khanh Khanh hồi thần lại, nhẹ nghiến răng, thò tay ra mở cửa, Bạch Duyên Đình đang định hỏi có phải cô ăn phải thứ gì đó đau bụng không, nhưng thấy cô gái yêu kiều đứng trước mặt mình, anh chỉ thấy người mình đứng khựng lại, hơi thở như đình trệ.
Trình Khanh Khanh nở nụ cười tự nhiên, “Không có gì.”
Nói xong thì thấy Bạch tiên sinh vẫn đứng đó không đi như cũ, ánh mắt ngơ ngác, như người mất hồn, cô lo lắng nhìn anh, nghĩ rằng có phải mình mặc thành thế này doạ anh ấy sợ hay không, cô ngại ngùng vân vê cánh tay, “ Anh… anh có phải không thích em thế này không!” Vừa nói xong cô chợt kêu lên một tiếng hoảng hốt, “ Trời, anh… anh chảy máu mũi kìa!!!”
Lúc này Bạch Duyên Đình mới hồi thần, sờ tới mũi thì thấy nó chảy máu rồi, anh mắng thầm trong bụng, vội ngẩng đầu muốn máu mau chạy về, Trình Khanh Khanh chạy vào nhà vệ sinh lấy cuộn giấy đưa cho anh, Bạch Duyên Đình xé giấy nhét vào mũi, Trình Khanh Khanh dìu anh vào nhà vệ sinh.
“ Anh mau cúi đầu xuống đi, em lau sạch gáy cho anh.”
Bạch tiên sinh nghe lời cúi xuống, Trình Khanh Khanh để chút nước lên gáy anh, giúp anh lau sạch vết máu, lo lăng hỏi anh, “ Có phải dạo gần đây ăn nhiều đồ nóng quá không?”
Bạch tiên sinh không trả lời, bởi vì lòng anh hiểu rõ, anh chắc chắn không phải do ăn thứ gì đó quá nóng.
Hai người bận rộn một hồi máu mới ngưng chảy, Trình Khanh Khanh chắc chắn anh không chảy máu mũi nữa mới thở phào nhẹ nhõm, “ Doạ em một trận” vừa nói xong chợt thấy ánh mắt của Bạch Duyên Đình lướt qua người cô, cô mới phát giác được gì đó, vội che ngực mình, cũng không điềm nhiê được nữa, “ Em… em đi đổi bộ khác!”
Định chạy đi, thì Bạch Duyên Đình kéo cô lại, ôm eo cô vào lòng mình, để cô ngồi lên kệ rửa mặt, cả người áp sát qua tách hai chân cô ra.
Trình Khanh Khanh rất ngạc nhiên nhìn anh, “ Anh làm gì thế?”
Bạch Duyên Đình không trả lời, ánh mắt theo khuôn mặt cô lướt xuống, Trình Khanh Khanh chỉ thấy ánh mắt anh nóng như hai ngọn lửa, ánh mắt tới đâu, thì làn da cô bèn nổi lên cảm giác bị đốt nóng tới đó.
Cô vô thức nuốt nước miếng, “ Anh mau thả em xuống…”
Bạch Duyên Đình vẫn không nói gì, ánh mắt vẫn nồng cháy trên cơ thể cô, tay thì cởi chiếc đai eo trên đồ ngủ, nắm tay cô thăm dò phía dưới, giọng nói pha chút không vui, “ Em xem em đã làm ra chuyện tốt gì rồi.”
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy nơi tay mình chạm vào nóng đến sắp chết, cũng không biết có phải là ảo giác của cô ấy không, cô ấy luôn cảm thấy ngày hôm nay “anh” càng đáng sợ hơn.
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy rất xấu hổ, muốn rụt tay lại nhưng bị anh giữ chặt, cô đỏ mặt không dám nhìn anh hay cơ thể trần truồng của anh nên quay đầu đi cắn chặt môi: “Chúng ta lên giường rồi nói đi…”
Nhìn thấy cô cắn chặt môi vẻ mặt ngượng ngùng, anh chỉ cảm thấy như có một nồi dầu từ trên trời đổ xuống ngay trên cơ thể đang bỏng rát của mình.
Anh không thể chịu đựng được nữa, chỉ đơn giản cúi đầu xuống đưa môi cô vào miệng mình.
Trình Khanh Khanh sớm nhận ra mình đã gây ra một tai họa lớn, hôm nay Bạch tiên sinh quá tàn nhẫn, cô không thể chịu đựng được sự tàn nhẫn, giống như đang gắn một động cơ vào người anh, nhanh, tàn nhẫn và nhịp nhàng.
Đầu tiên là ở nhà vệ sinh, sau đó là trên giường, cuối cùng là đè cô lên tường, cô liên tục cầu xin mà vô dụng, đồ ngủ mỏng như cánh ve của cô đã bị anh xé thành từng mảnh nhỏ từ lâu, vết hôn rải rác khắp người cô, tóc của cô cũng bị anh làm loạn hết lên.
Tóm lại xong khi anh xong việc thì cô giống như một tên ăn mày, không có hơi sức gì, đáng thương nằm trong lòng anh, cô chẳng còn hơi sức gì mà tính sổ với anh, cô được tắm rửa sạch sẽ xong nằm lên giường cái là ngủ luôn, chỉ mơ hồ nghe thấy anh nói bên tai cô: “ Đồ tối nay em mặc rất đẹp, sau này nhớ mua về mặc nhé!”
Trong lòng Trình Khanh Khanh lớn tiếng chống đối: Không có đâu!!!.