Sủng Em Tận Xương

Chương 44: Ra Tay


Bạn đang đọc Sủng Em Tận Xương – Chương 44: Ra Tay


Trans: Dii
Trên đường về, Trình Khanh Khanh luôn suy nghĩ về lời nói của Bạch Hạo Hiên, cô thật sự không cách nào xác định được thật giả trong lời nói của anh ta, cứ như vậy mang theo một bụng đầy tâm sự về nhà.

Về đến nhà, vừa vào đến cửa cô đã nhìn thấy Tiểu Cảnh đang chơi cờ cùng ba cậu bé ngay gần cửa sổ, thỉnh thoảng hai ba con họ cũng thường ngồi chơi cờ với nhau, cô cũng không thấy ngạc nhiên, còn Tiểu Nhã, lại giống một con sâu lười tựa vòng lòng ba mình, chốc chốc thì nhìn ba và anh trai đánh cờ, chốc chốc lại nghịch bong bóng của mình.
Vô tình Tiểu Cảnh quay đầu ra thì nhìn thấy cô đứng ở trước cửa, trên mặt liền lộ ra tia vui mừng, liền bỏ quân cờ trong tay xuống, chạy ra trước cửa sổ nhìn cô, mà Tiểu Nhã cũng vội vàng leo xuống khỏi người cha mình, chạy đến bên cạnh anh trai nhìn qua khung cửa sổ.
Trình Khanh Khanh nhìn hai tên nhóc trắng mềm trước mắt, chỉ cảm thấy móng tay cả hai bám trên cửa trông hệt như móng vuốt của mèo con, cô hướng về phía cả hai mỉm cười, sau đó vừa cúi gật đầu chào Bạch Đình, vừa chậm rãi đi vào trong.
Hai nhóc con kia liền vội chạy ra đón, Trình Khanh Khanh dang tay ôm lấy cả hai vào lòng, sau đó ngồi xuống sô pha, bạn nhỏ Bạch Tiểu Cảnh vô cùng hào hứng kể cho cô nghe mình đã thắng ba như thế nào, diệt sach quân ba như thế nào.
Bạch tiên sinh người bị đám nhóc bỏ rơi khi vợ về chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, đi từ trên xuống, trừng mắt nhìn đứa con đang lải nhải kia, “Đó là ba nhường con thắng.”
Bạch Tiểu Cảnh vô cùng không phục, hừ nói,”Không phải đâu!” Sau đó bày ra vẻ mặt cầu được khen ngợi nhìn Trình Khanh Khanh, “Mẹ, mẹ biết con rất lợi hại mà phải không?”
Trình Khanh Khanh điểm nhẹ lên chóp mũi hắn, “Dĩ nhiên là lợi hại.” “Có lợi hại hơn ba hay không?”
“Lợi hại hơn cả ba con.”
Bạch Duyên Đình “……” Thôi đi, anh lười so đo với tên nhóc này, ánh mắt anh liền hướng qua túi đồ mua sắm của Trình Khanh Khanh, cố tìm cho mình chút cảm giác tồn tại, “Đi mua gì vậy?”
Lúc này, Trình Khanh Khanh mới nhớ tới đống đồ mà Nghiêm Linh chọn giúp cô, sợ hai tên nhóc này sẽ tò mò, đến lúc đó thì lớn chuyện, liền buông hai đứa nhóc ra, lấy cớ phải đi cất đống đồ này đi lên lầu, mãi đến khi cất được đống đồ khiến người ta đỏ mặt tía tai này, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Đến tối, sau khi dỗ bọn nhỏ ngủ xong, Trình Khanh Khanh quay trở lại phòng thấy Bạch Duyên Đình đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô liền lấy điện thoại ra nằm xuống cạnh anh.
Bạch Duyên Đình cho rằng cô muốn nghịch điện thoại, sắc mặt liền trầm xuống, “Trước khi ngủ đừng nghịch điện thoại, hại mắt.”
“Em không muốn nghịch điện thoại, em có chuyện muốn nói với anh.” “Hửm?”
“Hôm nay em gặp Bạch Hạo Hiên.”
Bạch Duyên Đình lập tức cau mày, “Sau đó thì sao?”
“Anh ta bảo có chuyện muốn nói với em, đúng lúc em cũng muốn hỏi anh về tình hình của ba, cho nên liền đồng ý, vốn dĩ em đã chuẩn bị nghe hắn nói sự thật về sự cố năm đó của ba, không ngờ lại nghe được điều này.”
Nói rồi cô mở ghi âm lên cho Bạch Duyên Đình nghe, kỳ thật cô cũng không nói gì nhiều với Bạch Hạo Hiên, nhưng Bạch Duyên Đình lại nghe đi nghe lại rất nhiều lần, sắc mặt cũng trầm hẳn xuống.
“Thế nào? Anh cảm thấy lời Bạch Hạo Hiên nói có thật không?”
Bạch Duyên Đình lắc đầu, “Nửa thật nửa giả! Ngày đó anh đã cho người điều tra qua, nơi ba em gặp tai nạn không để lại dấu vết gì cả, cũng có thể là trượt chân rơi xuống, cũng có thể không, còn về chuyện của Dương Hân, anh không phán đoán ra được, tóm lại lời hắn nói cũng không thể tin hoàn toàn.”
Trình Khanh Khanh khẽ gật đầu, “Em cũng nghĩ vậy!”
“Còn có…” Sắc mặt Bạch Duyên Đình lập tức trở nên nghiêm túc, “Về sau không được một mình đi gặp Bạch Hạo Hiên, lỡ như đúng như hắn nói cá chết rách lưới thì sao?”
Trình Khanh Khanh cẩn thận ngẫm nghĩ cũng biết hành động hôm nay có phần nguy hiểm, hiện tại mối quan hệ của Tử Kinh Viên với bên này căng thẳng như vậy, ai biết bước tiếp theo họ sẽ làm gì, vậy nên cô liền ngoan ngoãn ở trong ngực hắn khẽ gật đầu, “Được, em sẽ không bao giờ lặp lại việc này.”
Anh khẽ thở dài, hôn lên đỉnh đầu cô, “Không phải anh từng nói, việc này cứ giao cho anh, những người làm tổn thương em anh nhất định sẽ không buông tha! Em chỉ cần làm vợ anh thật tốt, chăm lo nhà cửa thật tốt là được.”
Trình Khanh Khanh cảm thấy trong lòng vô cùng kích động, có một loại cảm kích khó có thể nói thành lời, cô chỉ có thể theo bản năng khẽ cọ cọ trong ngực anh, anh như một con mãnh thú vừa chân thành lại vừa dũng mãnh, vĩnh viễn bảo bọc cô, chỉ cần có anh, tất cả mọi người đều không thể làm tổn thương cô.
“Được, em tin anh.”
Bảy ngày đầu cô ở nhà với Bạch tiên sinh cả ngày, đến ngày thứ tám thì bắt đầu đi làm, chuyện của Tử Kinh Viên cô cũng chẳng muốn hỏi tới, dù sao có Bạch tiên sinh ở đây, cô cũng không phải lo lắng nhiều, cần làm gì thì làm thôi.
Hôm nay, lúc gần tan làm thì Trình Khanh Khanh nhận được cuộc gọi của Bạch Duyên Đình, bảo anh phải đi tham gia một buổi họp báo, không đón cô được, Trình Khanh Khanh cũng không để ý lắm, chỉ dặn anh đừng uống quá nhiều rượu.
Sau khi tan làm, cô đang định bắt xe về thì nhận được cuộc điện thoại của Bạch Tuệ Nhiễm.

Thực ra trong thời gian này cô cũng không liên hệ với Bạch Tuệ Nhiễm, cũng không biết vì sao cô ấy lại gọi cho cô.

“Khanh Khanh!” Đầu bên kia điện thoại lộ ra giọng nói kích động của Bạch Tuệ Nhiễm, “Cậu biết không? La Huân trở lại rồi!”
La Huân là nam thần học cùng trung học với các cô, cũng là người mà Bạch Tuệ Nhiễm vẫn luôn thầm mến.

Bạch Tuệ Nhiễm thích La Huân đến mức nào có lẽ Trình Khanh Khanh là người rõ nhất, hơn nữa Bạch Tuệ Nhiễm là người vô cùng chung tình, mấy năm nay chưa từng quen người bạn trai nào, cô biết, cô ấy vẫn luôn nhớ nhung La Huân không quên.
Sau khi tốt nghiệp trung học, La Huân được nhận vào một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài.

Sau khi tốt nghiệp thì định cư luôn ở nước ngoài, trước kia còn ở nước ngoài cô cũng có nghe qua về thành tích của hắn, ví dụ như vừa học vừa xây dựng sự nghiệp, buôn bán cũng lời được kha khá, sau này cô xảy ra chuyện, mất liên lạc với bạn học, nên mọi chuyện về sau thì không rõ.
“Nghe nói gần đây nhóm của La Huân đang phát triển một app trên điện thoại, lần này trở về là muốn quảng bá app này trong nước, tớ cũng chỉ vừa biết được chuyện này, nghe nói họp báo tổ chức ở khách sạn Ánh Sáng, tớ muốn đến đó nhưng không dám đi một mình, cậu đi cùng tớ đi được không?”
Giọng của cô ấy khó nén được sự kích động, nửa câu sau còn mang theo ý cầu xin, cô biết, con gái dù đã bao nhiêu tuổi, chỉ cần đứng trước người con trai mình thích đều là trái tim thiếu nữ e ấp, ngại ngùng, cảm giác này cô cũng từng trải qua, cho nên cô hiểu được sự lo lắng và kích động của Bạch Tuệ Nhiễm bây giờ.
“Khanh Khanh, bây giờ ngoài cậu ra, không ai hiểu rõ tâm tình của tớ hơn, cậu đi với tớ được không?”
Thật ra La Huân cũng được coi như một minh chứng cho tình bạn của cô và Bạch Tuệ Nhiễm, bây giờ cô vẫn nhớ rõ, lúc còn trẻ cả hai hay trốn trong chăn kích động nói về người mà mình thích.
Chỉ là, hiện tại cô cũng không biết có nên cùng Bạch Tuệ Nhiễm đi đến họp báo của La Huân hay không, mà Bạch Tuệ Nhiễm rõ ràng biết cô mất trí nhớ, sao có thể tự nhiên nói về La Huân như vậy.
“Tuệ Nhiễm…cậu biết tớ nhớ lại mọi chuyện từ khi nào?”
“Khanh Khanh, hiện tại đừng nghĩ nhiều như vậy được không? Mặc kệ cậu có nhớ chuyện trước kia không, tớ đều muốn trở thành bạn tốt nhất của cậu, giờ thời gian không còn nhiều, cậu có giúp tớ không?”
Trình Khanh Khanh khẽ cười, “Được.” Mặc kệ sau này cô đối phó với Tử Kinh Viên như nào, chuyện cô và Bạch Tuệ Nhiễm là bạn tốt cũng không thể xóa nhòa, trong trí nhớ của Bạch Tuệ Nhiễm có thanh xuân của cô, mà trong trí nhớ của cô sao có thể không có thanh xuân của Bạch Tuệ Nhiễm? Coi như một món quà từ người bạn cũ đi.
Lúc Trình Khanh Khanh đến khách sạn Ánh Sáng, Bạch Tuệ Nhiễm đã đợi ở đó, thấy cô đến, cô ấy vội dúi tấm vé vào cửa vào tay cô, rồi kéo cô chạy vào trong, bởi vì các cô tới hơi muộn, khách lại rất đông, hàng phía sau chỉ còn vài chỗ trống, Bạch Tuệ Nhiễm liền kéo cô ngồi vào, thở phào nói, “May mà còn chỗ.”
Trình Khanh Khanh vẻ mặt hối lỗi nói, “Thật xin lỗi, vừa nãy tớ không bắt được xe.” Bạch Tuệ Nhiễm mỉm cười, vỗ nhẹ tay cô, “Không sao, cậu đến là tốt rồi.”
Họp báo sắp bắt đầu, đèn trên sân khấu cũng đã chuẩn bị xong, sau khi Bạch Tuệ Nhiễm ngồi xuống liền đảo mắt xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện mục tiêu của cô ấy trong góc, liền kích động vỗ vỗ Trình Khanh Khanh, “Khanh Khanh, là cậu ấy, cậu ấy ở đằng kia!” Trời ạ, đã nhiều năm không gặp, cậu ấy vẫn giống trước kia! Thậm chí còn hấp dẫn hơn!”
La Huân đứng bên cạnh sân khấu, bởi vì đèn ở sân khấu quá sáng, khiến cho xung quanh nơi hắn đứng trở nên tối hơn, mặc dù vậy, hắn vẫn toát ra khí chất tự tin, thong thả, khuôn mặt anh tuấn như cũ khiến cho người ta khó mà dời mắt, hắn đang nói chuyện với một người nước ngoài, tuy không nghe được họ đang nói gì, nhưng có thể nhìn ra hắn nói chuyện không hề xu nịnh, khiến mọi người cảm thấy hắn là một người thành công.
Bạch Tuệ Nhiễm gắt gao nắm lấy tay cô, giọng nức nở mang theo sự kích động, “Đã nhiều năm rồi! Khanh Khanh, cậu biết không? Nhiều năm như vậy, tớ vẫn luôn chung thủy, không hề quên đi cậu ấy!”
Trình Khanh Khanh vỗ nhẹ tay an ủi, “Giỏi lắm, tớ biết mà.”
Bạch Tuệ Nhiễm có lẽ cũng ý thức được mình quá kích động, liền lấy tay dụi mắt, “Thực xin lỗi, tớ kích động quá.”
Họp báo rất nhanh đã bắt đầu, người chủ trì chỉ giới thiệu đơn giản một chút sau đó liền đến La Huân lên sân khấu, hôm nay cũng có rất nhiều người đến dự, La Huân vừa lên sân khấu, xung quanh lập tức vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt, không ngờ mới về nước mà hắn đã nổi tiếng đến vậy.
La Huân mặc một bộ tây trang thẳng tắp, gương mặt non nớt như búp bê, nếu chỉ xét ngũ quan trong hắn chẳng khác gì một học sinh trung học, nhưng ánh mắt hắn lại lộ vẻ điềm đạm như từng trải sự đời, khiến cho người ta không dám xem thường.
“Chào buổi chiều mọi người, chào mừng đến với buổi họp báo của “Only My Goods”, tôi chính là người sáng lập ra “Only My Goods”, hôm nay tôi sẽ giới thiệu đến mọi người một app mua sắm trên điện thoại…”
Có thể đoán được hắn đã chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng cho buổi họp báo này, lúc giới thiệu app hắn cũng không dài dòng, hơn nữa cách nói cũng vô cùng sinh động, lâu lâu còn chen thêm vài câu vui đùa, không khí buổi họp được đẩy lên vô cùng sôi nổi, cũng nhận được những tràng pháo tay vô cùng nhiệt liệt.
Sau khi giới thiệu xong chức năng của app, La Huân liền xuống sân khấu, người chủ trì lên chọc ghẹo hai câu, rồi lại mời các nhà đầu tư app lên phát biểu đôi lời.
Các nhà đầu tư đều là khách quý, được sắp xếp ngồi ở vị trí đầu, cách vị trí của Trình Khanh Khanh rất xa, bị nhiều người che mất, cô cũng không để ý, mãi đến khi các nhà đầu tư lên phát biểu cô mới biết người đầu tư chính là Bạch Duyên Đình mà người phát ngôn lại chính là Mục Lan Hinh.
Hóa ra họp báo mà Bạch Duyên Đình tới dự là họp báo này, thật trùng hợp, không chỉ vậy Mục Lan Hinh xuất hiện ở đây cũng thật trùng hợp, vào lúc hai người được người chủ trì mời lên, cô nhìn thấy Mục Lan Hinh vô cùng thân thiết khoác tay Bạch Duyên Đình.
Bạch Duyên Đình hôm nay mặc tây trang màu trắng, vô cùng hợp với khuôn mặt tao nhã của hắn, còn Mục Lan Hinh thì mặc một chiếc váy cúp ngực màu hồng nhạt, váy dài đến mắt cá chân, đường cắt cũng rất khéo léo, dáng người Mục Lan Hinh vốn mảnh khảnh, chiếc váy này tôn dáng cô ta lên rất nhiều, đứng bên cạnh Bạch Duyên Đình cũng không kém cạnh.
Cô ta vừa kéo tay Bạch Duyên Đình, vừa nhiệt tình vẫy tay chào hỏi mọi người, lúc chào hỏi, đầu còn vô ý ngả lên vai Bạch Duyên Đình, mà sắc mặt Bạch Duyên Đình cũng không có vẻ gì khác lạ, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười với mọi người.
Người chủ trì đi đến chào hỏi, sau đó liền hỏi Bạch Duyên Đình, “Lúc trước “Only My Goods” không quá phổ biến, điều gì làm cho Bạch tiên sinh quyết định đầu tư vào nó?”
Bởi vì vóc người Bạch Duyên Đình cao lớn, anh phải cúi người xuống mới trả lời vào micro của người chủ trì được, theo bản năng anh chắp hai tay ra sau, tỏ ý muốn rút tay khỏi Mục Lan Hinh, có lẽ Mục Lan Hinh cảm nhận được hành động này của anh, liền ôm chặt tay anh lại, Bạch Duyên Đình cũng không để ý, vẫn giữ nguyên nụ cười khéo léo, “Tôi rất coi trọng sự đổi mới, và “Only My Goods đã gây ấn tượng với tôi, hơn nữa La Huân lại là người chu đáo.


Tôi muốn cho cậu ấy một cơ hội phát triển, và tôi tin là “Only My Goods sẽ được mọi người công nhận.”
Người chủ trì gật gật đầu, “Bạch tiên sinh đúng là có con mắt tinh đời, “Only My Goods” nhất định sẽ giống như lời ngài nói, sẽ phổ biến trong điện thoại mỗi chúng ta” Nói xong liền quay đầu sang phía Mục Lan Hinh, “Mục tiểu thư bây giờ cũng vô cùng nổi tiếng, quảng cáo, đại ngôn cũng nhận không xuể, sao lại để tâm đến và từ bỏ các nhãn hàng lớn để làm người phát ngôn cho “Only My Goods”?”
Mục Lan Hinh khiêm tốn cười, sau đó quay sang ngượng ngùng nhìn Bạch Duyên Đình, “Mới nãy người chủ trì cũng đã nói, Bạch tiên sinh là người có con mắt tinh đời, đi theo anh ấy khẳng định sẽ không sai.”
Người chủ trì tựa như đăm chiêu gật gật đầu, À…thì ra là vậy…xem ra hai vị cũng thật ăn ý.”
Đối với ý tứ trêu ghẹo của người chủ trì, Bạch Duyên Đình chỉ lạnh nhạt cười, “Không dám so sánh, Mục tiểu thư mới đúng là tinh mắt.”
Mà Mục Lan Hinh lại hương ngượng ngùng cúi đầu, trên mặt còn phiếm đỏ một mảng.
Người chủ trì cũng nghe ra tin bát quái, liền nói:”Bạch tiên sinh, ngài có thể dùng một câu miêu tả Mục tiểu thư không?”
Bạch Duyên Đình quay sang nhìn một lượt Mục Lan Hinh từ trên xuống dưới, cười nói:”Vô cùng xinh đẹp.”
Người chủ trì hơi nhíu mày, “Không biết Bạch tiên sinh cảm thấy Mục tiểu thư với Bạch phu nhân ai đẹp hơn?”
Thấy người chủ trì đào một cái hố chờ Bạch Duyên Đình nhảy vào, anh cũng không chần chừ liền nói, “Dĩ nhiên là vợ tôi đẹp hơn.”
Mục Lan Hinh nghe anh nói vậy, nụ cười trên mặt thoáng chút cứng đờ.
Mà người chủ trì không có được kết quả như ý chỉ có thể quay sang Mục Lan Hinh, “Mục tiểu thư nghe Bạch tiên sinh nói vậy có cảm thấy mất mát không?”
Mục Lan Hinh tươi cười ngọt ngào, “Dĩ nhiên là không! Trong lòng Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân dĩ nhiên là đẹp nhất.”
Người chủ trì cảm thấy vẫn không đủ, liền nói:” Bạch tiên sinh, ngài chưa từng dẫn Bạch phu nhân đến những nơi công cộng, ngài không định giới thiệu Bạch phu nhân với công chúng sao?”
“Dĩ nhiên là không!” Bạch Duyên Đình vẫn tươi cười như cũ, “Vợ tôi là người trầm tính, thích sự yên tĩnh, tôi chỉ muốn cho cô ấy được sống vui vẻ, thoải mái”
Người chủ trì đăm chiêu gật đầu, “Thì ra là vậy.”
Chuyện xảy ra trên sân khấu, Trình Khanh Khanh đều nhìn thấy hết, xem ra lời nhắc nhở Mục Lan Hinh lần trước không được cô ta để tâm đến.
Cô cũng đoán được đại khái ý của Mục Lan Hinh, còn không phải là tìm cách chiếm tiện nghi của Bạch Duyên Đình sao? Hiện giờ cô ta tay trong tay với Bạch Duyên Đình, trong các dịp cao cấp, việc này chỉ xem như một nghi thức, sẽ không ai nói gì.
Nhưng cô biết rõ, mục đích của Mục Lan Hinh sợ là không đơn giản đến vậy, ban nãy cô ta còn vờ như vô tình tựa đầu lên vai Bạch Duyên Đình, cử chỉ lại thân mật, sợ là mục đích cô ta không đơn giản, Trình Khanh Khanh đoán là cô ta muốn nhân dịp này tiếp cận Bạch Duyên Đình nhiều một chút, giống như muốn nói với tất cả mọi người là, nhìn người đàn ông bên cạnh tôi đi, hắn thì anh tuấn điển trai, tôi thì khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa cô ta còn hay tiếp xúc với truyền thông, sợ là với năng lực của giới truyền thông, còn có thể viết ra câu “Bạch tiên sinh và Mục tiểu thư đúng là trai tài gái sắc.”
Mặc kệ những câu nói này có ảnh hưởng đến Bạch Duyên Đình hay không, có làm hắn liếc nhìn cô ta nhiều hơn một cái hay không, nhưng chỉ cần tên cả hai thường xuyên xuất hiện cùng nhau, khó cấm cô ta nảy sinh ảo tưởng.
Có lẽ Bạch Tuệ Nhiễm cũng nhìn ra điều khác thường, bèn bày ra vẻ mặt tò mò, “Sao tớ cảm thấy ánh mắt Mục Lan Hinh này nhìn anh tớ rất kì lạ?…” Đột nhiên vẻ mặt cô ấy trở nên hoảng sợ, “Chẳng lẽ nữ nhân này muốn bò lên giường anh trai tớ?
Trình Khanh Khanh không để tâm tới lời nói của cô ấy, chỉ quay sang hỏi cô ấy một câu, “Tuệ Nhiễm, cậu cảm thấy tạo hình hôm nay của tớ thế nào?”
Hôm nay Trình Khanh Khanh diện một chiếc áo sơ mi kẻ sọc cùng với một chiếc quần dài ôm sát chân, tuy là đơn giản, nhưng kết hợp với mái tóc dài, suông mượt, đen láy lại tỏa ra một vẻ đẹp thuần khiết đậm chất nghệ thuật.
Bạch Tuệ Nhiễm đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, gật gật đầu, “Rất đẹp.”
Đột nhiên, như nhận ra được điều gì, Bạch Tuệ Nhiễm cả kinh che miệng, “Không lẽ cậu muốn…”
Trình Khanh Khanh chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu.
Nếu cô không biết Mục Lan Hinh có ý không tốt với Bạch Duyên Đình, có lẽ cô sẽ cho rằng giữa hai người họ chỉ là xã giao thông thường, nhưng nếu cô đã biết cô ta có ý nghĩ không an phận với Bạch Duyên Đình, là vợ của anh, sao cô có thể nhắm mắt làm ngơ?
Hơn nữa cô muốn cho Mục Lan Hinh biết, người có thể đường đường chính chính khoác tay ân ái với Bạch Duyên Đình chỉ có cô mà thôi, mà loại trà xanh muốn chiếm tiện nghi của hắn, chỉ cần cô xuất hiện lập tức sẽ thịt nát xương tan.
Người chủ trì vừa dứt câu, “Thì ra là thế!”
Liền thấy một cô gái trẻ tuổi từ bên dưới đi lên, không chỉ người chủ trì, những người bên dưới cũng cảm thấy vô cùng bối rối, ngày hôm qua diễn tập cũng không xảy ra sự việc này.


Nếu buổi họp báo bị phá hỏng thì cũng không phải là chuyện tốt, người chủ trì có lẽ ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, liền quay sang ra hiệu để bảo an kéo cô xuống.
Trình Khanh Khanh xuất hiện cũng là việc nằm ngoài dự đoán của Bạch Duyên Đình, nhưng khi thấy bảo an chuẩn bị lại gần, anh lập tức đưa tay ra hiệu ngưng lại, tuy bảo an bọn họ chẳng hiểu gì, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Bạch Duyên Đình lập tức rút tay khỏi Mục Lan Hinh, vẻ mặt vui vẻ đi đến bên cạnh Trình Khanh Khanh.
Thực ra cả một đường đi, Trình Khanh Khanh vô cùng khẩn trương, nhưng cô là người đã trải qua luân hồi hai lần, dù có căng thẳng đến chết gương mặt trông vẫn vô cùng bình tĩnh.
Người chủ trì nhìn thấy thái độ của Bạch Duyên Đình như vậy lại càng nghi hoặc, nhưng dù sao bát cơm hôm nay cũng phải làm mới có được, liền bình tĩnh nở nụ cười, trêu ghẹo Bạch Duyên Đình, “Ồ, đây lại là cô bạn gái nào của Bạch tiên sinh đây?”
Lúc này Bạch Duyên Đình đã đi đến bên cạnh Trình Khanh Khanh, hai người không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn nhau, sau đó cùng lúc mỉm cười, nghe được câu hỏi của người chủ trì, Bạch Duyên Đình đưa tay che miệng ho nhẹ một cái, vô cùng tự nhiên ôm lấy eo cô, giải thích, “Khụ, đây chính là vợ của tôi.”
Câu nói khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, nhưng rất nhanh người chủ trì đã lấy lại được tinh thần, vội vàng nói, “Ồ…hóa ra là Bạch phu nhân, hiếm có hiếm có, mau tới đây!”
Bạch Duyên Đình và Trình Khanh Khanh đi đến giữa trung tâm sân khấu, Trình Khanh Khanh còn cố tình đứng cạnh Mục Lan Hinh, lúc sau hắn còn vờ như vô tình đẩy cô ta sang một bên.
Sự xuất hiện của Trình Khanh Khanh làm cho Mục Lan Hinh vô cùng kinh ngạc, mà Bạch Duyên Đình lại ôm Trình Khanh Khanh đẩy cô ta sang một bên khiến cho cô ta vô cùng tức giận, nhưng ở đây nhiều người như vậy, cô ta cũng không thể biểu hiện ra mặt, chỉ có thể giữ vững nụ cười ngọt ngào.
“Bạch phu nhân, vừa rồi Bạch tiên sinh vừa mới nhắc đến cô, ngài ấy bảo cô không thích những nơi náo nhiệt như này, là một người im lặng, không nghĩ tới cô lại xuất hiện ở đây.”
Bị nhiều người nhìn như vậy, cô cũng không luống cuống, từ tốn mỉm cười đáp, “Tôi muốn tạo cho Bạch tiên sinh một chút bất ngờ.”
Bạch Duyên Đình nghe vậy cũng cười nói, “Đúng là bất ngờ, trước kia dù tôi mời cô ấy đi tới sự kiện nào, cô ấy cũng không chịu, đây là lần đầu tiên cô ấy chịu xuất hiện trước công chúng với tôi, tôi phải cảm ơn họp báo Only My Goods rồi.”
Lần đầu tiên Bạch phu nhân xuất hiện cùng với Bạch tiên sinh làm cho đám phóng viên vô cùng hứng thú, mọi người không ngờ Bạch phu nhân lại trẻ đến vậy, giống hệt một sinh viên thanh thuần động lòng người, nhưng người ta cũng đã làm mẹ của một đám nhóc bốn tuổi.” Camera của đám phóng viên điên cuồng hoạt động, mà người phát ngôn Mục Lan Hinh hoàn toàn bị xem nhẹ.
Người chủ trì lên tiếng hỏi về cuộc sống hàng ngày của cô, Trình Khanh Khanh đều nhẹ nhàng đáp lời, sự sảng khoái của cô khiến cho mọi người càng thêm tán thưởng, cô luôn luôn mỉm cười khiến cho người khác cảm thấy vô cùng dễ gần.
Bạch Duyên Đình liếc thấy thời gian cũng không còn nhiều, liên bày ra vẻ mặt hối lỗi nói, “Được rồi, hôm nay chúng tôi đã chiếm không ít thời gian, tiếp theo mời nhân viên công tác lên sân khấu hướng dẫn rõ cho chúng ta về cách sử dụng app đi! Tôi nghĩ mục đích đến đây hôm nay của mọi người đều là ứng dụng kia, về chuyện của chúng tôi có dịp sẽ chia sẻ với mọi người sau.” Nói xong còn chắp tay chữ thập giải thích, dáng vẻ hối lỗi chân thành lại được mọi người tán thưởng thêm một phen.
Bạch Duyên Đình dẫn Trình Khanh Khanh xuống sân khâu, mà thời gian của người phát ngôn cũng đã hết, Mục Lan Hinh cũng phải rời sân khấu đi theo.
Chỉ là sau khi xuống sân khấu, Bạch Duyên Đình và Trình Khanh Khanh trực tiếp đi vào hậu trường, hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của cô ta, nhìn hai người nắm tay rời đi, ánh mắt Mục Lan Hinh chứa đầy sự tức giận, nhưng cô ta biết chung quanh còn có phóng viên, nhất cử nhất động của cô ta đều bị người khác để ý, cho nên, đành phải thu lại ánh mắt của mình, lúc ngẩng đầu lên chỉ còn lại nụ cười ngọt ngào.
Sau khi vào hậu trường, Bạch Duyên Đình mới nhìn Trình Khanh Khanh hỏi, “Sao em cũng đến đây?”
“Em đi cùng Tuệ Nhiễm…” Cô còn chưa nói hết câu, phía sau đã có một người đi đến, lúc nhìn thấy hai người, còn kinh ngạc nở nụ cười, “Khanh Khanh, thật sự là cậu?”
Bạch Duyên Đình nhíu mày, đến gần La Huân hỏi, “Hai người quen nhau à?”
Trình Khanh Khanh mỉm cười chào La Huân sau đó mới lên tiếng giải thích, “La Huân là bạn học trung học của em.”
Bạch Duyên Đình khẽ gật đầu,”Ra là vậy….”
La Huân nhìn thoáng qua cả hai, “Hóa ra hai người…” Sau đó hắn liền mỉm cười, “Thật trùng hợp.”
Trình Khanh Khanh cũng cười nói, “Đúng là rất trùng hợp.”
“Được rồi, nhiệm vụ của tôi cũng đã hoàn thành, đi trước đây.” Bạch Duyên Đình tự nhiên quàng tay lên eo Trình Khanh Khanh, sau đó lại bổ sung thêm một câu, “Còn lại giao cho các cậu.”
La Huân khẽ gật đầu, “Được, Bạch tổng đi thong thả.”
Trình Khanh Khanh đột nhiên nhớ đến Bạch Tuệ Nhiễm vẫn còn bên trong, liền quay sang nói với Bạch Duyên Đình, “Anh tới bãi đỗ xe đợi em một chút, em có chút việc.”
Bạch Duyên Đình nhíu mày, “Có chuyện gì?”
Trình Khanh Khanh hơi đẩy anh, “Anh ra trước đợi em.” Sau đó không đợi anh trả lời liền xoay người rời đi.
Cô đi từ cửa khác vào, vừa lúc nhìn thấy vị trí ngồi của Bạch Tuệ Nhiễm, liền đi tới vỗ vỗ vai cô ấy.”
Bạch Tuệ Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, liền thở phào một hơi, sau đó hưng phấn giơ ngón cái lên, “Vô cùng xinh đẹp.”
Trình Khanh Khanh mỉm cười, “Đúng rồi, có muốn cùng tớ đi nói chuyện với La Huân không?”
Nụ cười của Bạch Tuệ Nhiễm có chút thu lại, xấu hổ nói, “Không nên, trông cậu ấy có vẻ rất bận.”
Trình Khanh Khanh biết cô ấy lo lắng điều gì, bèn cổ vũ “Tuệ Nhiễm, bây giờ cậu không còn là người bị xem thường như trước kia nữa, cậu rất đẹp, vô cùng đẹp, chẳng lẽ cậu không muốn cho cậu ấy thấy sự thay đổi của cậu à?”
“Nhưng mà…”
“Tớ cũng không bảo cậu làm gì quá mức mà? Chỉ là đi chào hỏi cậu ấy một chút, coi như là bạn bè gặp mặt, cũng không quá khó đi? Hơn nữa, nếu cậu bỏ lỡ cơ hội này, chỉ sợ sau này không còn cơ hội như vậy nữa…”
Bạch Tuệ Nhiễm cắn chặt răng, suy nghĩ trong chốc lát rồi kiên định gật đầu, “Cậu nói đúng, chỉ là chào hỏi mà thôi.”
Bạch Tuệ Nhiễm gật đầu, “Được.”
Bạch Duyên Đình đứng ngay trước cửa thang máy xuống bãi đỗ xe, cửa thang máy vừa mở ra, Trình Khanh Khanh đã thấy anh đang mỉm cười với cô, “Sao trước kia không nghe em nói sẽ tham gia họp báo lần này?”

“Là do Tuệ Nhiễm bảo em đến, em mới đến.”
“À….” Bạch Duyên Đình có chút đăm chiêu gật đầu, “Được rồi, lên xe rồi nói.”
Trình Khanh Khanh theo anh lên xe, hai người chẳng ai lên tiếng nói câu nào, Bạch Duyên Đình nghĩ cô sẽ hỏi mình vài câu, thế nhưng cô lại không nói gì, trực giác mách bảo cho Bạch Duyên Đình biết tình hình không ổn, bèn quay sang nói với cô, “Khanh Khanh, ở bên ngoài làm việc, đôi lúc sẽ có một số chuyện bất đắc dĩ, giống như hôm nay, trước nhiều phóng viên như vậy, nếu anh hất tay Mục Lan Hinh ra, đám phóng viên sẽ làm ồn lên, vừa ảnh hưởng đến danh dự của anh, vừa ảnh hưởng đến danh dự của công ty, anh phải lấy đại cục làm trọng.”
Thực ra, Trình Khanh Khanh không cảm thấy mọi chuyện quá nghiêm trọng, mặc dù cô có chút không vui, nhưng cũng không để trong lòng, cô đương nhiên biết Bạch Duyên Đình có phần khó xử, cho nên khi nghe anh nói vậy, cô liền mỉm cười với hắn, “Anh không cần nghĩ nhiều, em hiểu mà, em không có trách anh.”
Bạch Duyên Đình gật gật đầu, “Vậy thì tốt.” Không biết có phải cô bị ảo giác hay không, lại cảm thấy khi nói câu nói này, Bạch Duyên Đình có chút mất mác, nhưng chỉ là thoáng qua, rất nhanh đã biến mất, khôi phục lại vẻ tươi cười như cũ.
Tuy là hiểu được tính chất công việc của hắn, nhưng có một số chuyện cô cũng cần nói.

Do dự chốc lát, cô liền quay sang nói với Bạch Duyên Đình, “Anh có cảm thấy hôm nay em liều quá không? Không nói tiếng nào với anh đã lên sân khấu, lỡ như bị bảo an bắt lấy đuổi ra ngoài, nhất định sẽ làm anh mất mặt.”
Bạch Duyên Đình sủng nịnh cười, “Dĩ nhiên là không, có người vợ xinh đẹp như vậy hỗ trợ, càng làm anh nở mặt nở mày.”
Trình Khanh Khanh liếc mắt nhìn anh, “Chẳng đứng đắn chút nào.” Đảo mắt một vòng, cô lại nói, “Thật ra em cũng đã suy nghĩ lại, vừa nãy em đúng là có chút liều lĩnh, nhưng nhìn Mục Lan Hinh thân thiết với anh như vậy, lại thêm lời mà cô ta từng nói, em không để yên được.”
Bạch Duyên Đình đột nhiên trở nên căng thẳng, “Cô ta nói gì với em?”
“Ừm…Cô ta nói thích anh rất lâu rồi, hơn nữa nhất định sẽ giành lại anh.”
Vẻ mặt Bạch Duyên Đình càng trở nên căng thẳng, “Cô ta thật sự nói những lời đó à?”
Trình Khanh Khanh gật gật đầu, “Vừa rồi thấy thái độ khác lạ của cô ta đối với anh, lại nhớ đến câu nói đó nên em mới bất chấp đi lên.”
Bạch Duyên Đình suy nghĩ một chút rồi gật đầu, trong mắt có mấy phần lạnh lùng, một lúc sau hắn mới nhẹ nhàng cười, “Lời nói của Mục Lan Hinh em đừng để ý, em phải tin tưởng anh, cũng như tin tưởng chính mình.”
Trình Khanh Khanh gật đầu, ngoan ngoãn cười nói, “Được.”
Trình Khanh Khanh hiểu rõ, năng lực cô có hạn, để đối phó Mục Lan Hinh, có rất nhiều lúc cô chỉ có thể bất lực, vậy chi bằng để mọi việc cho Bạch Duyên Đình xử lí.
Sự việc cứ như vậy kết thúc, hai người cũng không nhắc lại, sau khi về nhà cần làm gì thì vẫn làm như bình thường, chỉ là buổi tối Bạch Duyên Đình chờ cho Trình Khanh Khanh ngủ say lặng lẽ xuống giường.
Anh đi vào thư phòng gọi điện cho Ký Châu, Ký Châu đang ngủ ngon, bị Bạch Duyên Đình đánh thức, nhất thời trở nên tức giận, “Tôi nói này Bạch Duyên Đình, cậu có ý thức không? Buổi tối không ngủ lại đi quấy rầy người khác!”
Bạch Duyên Đình không quan tâm giọng điệu tức giận của hắn, chỉ đè thấp giọng nói, “Tôi cần cậu giúp một chuyện.”
Bạch Duyên Đình như vậy vô cùng hiếm thấy, làm cho Ký Châu lập tức lên tinh thần, “Khó thấy Bạch đại tổng tài nhờ tôi giúp đỡ, nói đi, là chuyện gì?”
“Hợp đồng của cậu và Mục Lan Hinh còn mấy năm nữa?”
Bạch Duyên Đình không cần nói, Ký Châu cũng biết anh đang nghĩ gì, bèn nghiêm túc nói, “Còn ba năm.”
“Ba năm à…” Anh có chút đăm chiêu, qua một lúc sau mới nói, “Trong ba năm này tôi muốn cậu đừng cho cô ta bất kì tài nguyên gì.”
Giọng nói của Ký Châu lộ ra nghi hoặc, “Cậu muốn tôi giấu cô ấy?” “Không, tôi muốn phong sát cô ta hoàn toàn.”
“….” Tương Ký Châu ngây ngẩn cả người, sau đó mới nói, “Thật là kì quái, không phải cậu luôn khinh thường việc động thủ với nữ nhân sao? Chỉ có một lần duy nhất là đối phó với Mạch Gia Hân nhiều năm trước, sao vậy? Chân nhỏ nào của Mục Gia Hinh chọc giận cậu rồi?”
“Cô ta đúng thật là đã chọc giận tôi.”
Tương Ký Châu nhất thời hứng thú hỏi, “Nói xem, cô ta chọc giận gì cậu?” Bạch Duyên Đình trầm mặc trong chốc lát, “Khối đất ở Chu Công Sơn…”
“Được được được! Tôi không hỏi, nhưng hiện tại Mục Lan Hinh là máy kiếm tiền tốt nhất của tôi, để bồi dưỡng cô ta tôi đã tốn không ít tâm tư, phong sát cô ta như vậy, tôi cũng tổn thất không nhỏ.”
“Yên tâm, tôi sẽ bù lỗ cho cậu.”
“Được!” Lông mày Lương Ký Châu nhanh chóng giãn ra, “Yên tâm đi, tôi cam đoan từ giờ về sau, Mục Lan Hinh sẽ không xuất hiện trên màn ảnh nào nữa! Càng không xuất hiện trước mặt cậu!”
Chuyện cần thương lượng đã xong, Bạch Duyên Đình liền ngắt điện thoại, anh vốn dĩ không hề coi trọng Mục Lan Hinh, nhưng nữ nhân này lại không biết điều, lúc ở trần Miro anh đã muốn cảnh cáo cô, nhưng anh không làm vậy.

Nếu cô ta đã không biết điều như vậy, vậy đừng trách anh không khách khí.
Hiện tại anh chỉ muốn cùng Trình Khanh Khanh và đám nhỏ sống một cuộc sống hạnh phúc, anh đã phải lăn lộn cả chục năm mới đổi lại cái gia đình mỹ mãn, cuộc hôn nhân hạnh phúc này, nếu người nào có ý đồ phá hỏng hôn nhân của anh, anh sẽ không bỏ qua, Mục Lan Hinh không nghe lời cảnh cáo, cố ý đụng vào giới hạn của anh, đừng trách anh hạ thủ không lưu tình.
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch tiên sinh chú chó trung thành của chúng ta, moa moa moa! Chương cuối ít hoa quá, các cậu bỏ rơi tôi rồi sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.