Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 61
Edit: jena
Thiện cảm của Xavier dành cho đứa trẻ này rớt xuống đáy.
Nếu không phải vì cậu ta, Phượng Tinh Nhiên cũng sẽ không tới, hắn cũng sẽ không lâm vào tình cảnh nguy hiểm như bây giờ.
Úc Bạc còn ngồi bên cạnh, Xavier không dám lộ ra sơ hở gì, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Ngày vui đừng nói đến chuyện đó, chúng ta nói chuyện khác đi, anh vẫn chưa biết làm sao mà hai anh em nhận ra nhau, em kể cho anh nghe đi.”
Cảnh Tây dò hỏi nhìn về phía Úc Bạc: “Anh à?”
Úc Bạc im lặng một chút.
Lần trước hắn xảy ra chuyện có liên quan đến những kẻ chướng tai gai mắt vị trí gia chủ của hắn, quả thật không dễ dàng nói ra bên ngoài, nói: “Em muốn nghe thì lần khác anh kể cho.”
Cảnh Tây ngoan ngoãn gật đầu, bỏ đồ ăn xuống, bưng ly nước trái cây lên uống, kể lại vài câu khi minh gặp Úc Bạc.
Thiện cảm của Xavier lên tăng lên một chút, nghĩ thầm đứa trẻ này quả là ngoan, có thể làm lung lạc suy nghĩ của nó, bền ngoài vừa bảy tỏ thương xót vừa khen ngợi cậu dũng cảm.
Chờ Cảnh Tây nghe xong mấy lời xu nịnh thì bữa tiệc cũng kết thúc
Cậu nhìn AI dọn dẹp bàn ăn, chủ động đứng dậy giúp mọi người gọt trái cây, sau đó quay lại phòng khác, chuẩn bị công kích đợt hai.
“Em vẫn tò mò sao mà anh ta cứu anh được.” Cậu nhìn anh trai mình: “Không cần kể chi tiết đâu, nói đại khái là được rồi.
Sao anh nguy hiểm vậy? Anh ta nhảy cầu cứu anh hả, hay sao?”
Xavier: “…”
Mẹ nó, mày nói đủ chưa!
Hệ thống nhỏ nhìn biểu tình của hắn, nhịn không được vỗ tay tung bông khen ngợi Cảnh Tây.
Đúng là như đi trên miệng vực vậy, mỗi lần hắn cảm thấy an toàn rồi, thằng nhóc thối đó lại bắt đầu hỏi khiến trái tim hắn nhảy disco ầm ầm trong ngực.
Xavier thực sự muốn bóp chết thằng nhóc khốn kiếp này.
Hắn cố gắng khống chế biểu tình, tranh miệng nói trước Úc Bạc, bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi, để anh kể cho em nghe, lúc đó anh trai em té ngã, là anh đỡ được.”
Cảnh Tây: “Ồ? Vậy à?”
Xavier: “Chỗ anh ấy ngã xuống tương đối cao, em cứ thử tưởng tượng đi.”
Cảnh Tây: “Ồ, thực sự vậy ạ…”
Xavier thấy Úc Bạc không phản bác gì, gánh nặng trong lòng được vơi bớt.
Cảnh Tây lại nói: “Nhưng em không tưởng tượng ra được.”
Xavier: “…”
Đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra, đầu mày là đầu gỗ à!
Mẹ nó mày không thể chờ mọi người về hết rồi hỏi anh mày được à, mắc gì bây giờ cứ hỏi!
Cảnh Tây bổ sung: “Em không tưởng tượng ra được sao anh ấy lại đứng ở một chỗ cao như vậy.”
Cậu không chờ đối phương giải thích, chạy lại chỗ anh trai mình, hai người thì thầm to nhỏ, cậu liền cảm thấy mĩ mãn mà quay lại: “Được rồi, em biết rồi, thì ra là như vậy.”
Trái tim của Xavier run rẩy treo xuống, cảm thấy cậu đã thỏa mãn lòng hiếu kì, xem như mọi chuyện đã chấm hết rồi.
Thế nhưng ngay sau đó, hắn lại nghe thấy thằng nhóc thối đó tự thuật lại: “Là anh em ngã xuống từ khách sạn, anh mọc cánh bay tới đỡ anh ấy à.”
Xavier: “…”
Phượng Tinh Nhiên: “…”
Mặt Xavier tái mét, vội vàng nhìn sang Phượng Tinh Nhiên.
Phượng Tinh Nhiên đang muốn cắm một miếng trái cây ăn, nghe xong thì đột nhiên không kịp phòng ngừa, bất ngờ buông lỏng tay, trái cây và nĩa rớt xuống bàn vang lên âm thanh thanh thúy.
Cậu nhớ tới chuyện bỏ nhà đi trước đây.
Khi đó cậu biết gia tộc muốn ép mình liên hôn, suy nghĩ ra vài khả năng thì gọi Xavier đến tìm chỗ nói chuyện phiếm.
Bọn họ đang đi thì nghe thấy động tĩnh trên cao, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trên ban công khách sạn có người đánh nhau.
Tình hình có vẻ lưỡng bại câu thương*.
*两败俱伤: trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi
Người đàn ông đánh bay kẻ tập kích, nhưng chính mình cũng chịu một đòn từ đối phương, ngã xuống lầu.
Phượng Tinh Nhiên chưa kịp suy nghĩ gì, nhanh chóng mọc cánh ra bay lên, mạo hiểm đỡ lấy người.
Người đàn ông lúc ấy bị thương khá nặng, nhưng ý thức vẫn còn, ở trên lưng cậu thấp giọng nói cảm ơn, mãi cho đến khi rơi xuống đất mới hôn mê.
Vừa lúc đó thầy giáo gọi điện đến có việc tìm Phượng Tinh Nhiên.
Quần áo của cậu dính máu, đành phải thay đồ.
Vì vậy cậu giao người đàn ông cho Xavier, cơ bản không nhìn đó là ai mà vội vã đi ngay.
Bây giờ nhìn Xavier hốt hoảng khẩn trương, cậu nháy mắt sáng tỏ.
Khó trách thiếu niên nói cậu ta có sát ý với mình, ra là vì cậu ta nói dối để trở thành ân nhân cứu mạng của Úc Bạc.
Ban nãy cậu cũng tò mò sao bạn của mình có thể quen biết Úc Bạc, ai ngờ chân tướng lại là như vậy.
Lộ trình trốn nhà đi của cậu đều do Xavier sắp xếp, đến mỗi địa điểm đều có người tiếp ứng.
Cậu biết người trong nhà mình ghê gớm, sợ liên lụy bạn nên giữa đường đã thay đổi đường đi.
Nếu cậu không đổi, không biết tình huống sẽ như thế nào đây?
Phượng Tinh Nhiên im lặng rút một tờ khăn giấy gói miếng trái cây trên bàn lại, ném vào thùng rác.
Cảnh Tây dường như không thèm quan tâm tới những người xung quanh, đưa cho thầy một cái nĩa mới, rồi đẩy dĩa trái cây sang cho Xavier: “Em cảm ơn anh đã cứu anh trai em.”
Tao con mẹ nó cảm ơn mày!
Xavier luống cuống, cả người cứng đờ gượng cười, nửa chữ cũng không thể nói gì.
Cảnh Tây vẫn chưa buông tha: “Vậy anh thuộc chủng tộc gì?”
Xavier: “Mẹ anh là kim tước*, cha là nhân loại.”
*phượng hoàng lông vàng
Cảnh Tây: “Là loài chim có cánh vàng rực rỡ ạ?”
Xavier gật đầu.
Cảnh Tây: “Vậy anh có thể cõng người khác trong bao lâu? Anh của em lúc ấy ở trên người anh có nặng không?”
Mày có thể câm mồm được không!
Cả người Xavier run rẩy: “Không nặng.”
Cảnh Tây: “Anh em lúc đó hẳn phải túm lấy anh mới không rớt xuống đất.
Nhưng anh ấy túm trúng cánh anh thì sao anh bay được?”
Xavier: “…”
Việc này hắn không thể trả lời, chỉ có thể cười gượng, hàm hồ đáp: “Vẫn bay được.”
Cảnh Tây thấy lạ vô cùng, hai mắt phát sáng nhìn hắn.
Nếu ở trường hợp khác, Xavier sẽ rất hài lòng với thái độ này của thiếu niên, cũng sẽ thừa thắng xông lên, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn bóp chết thằng nhóc thối này.
Cảnh Tây aka thằng nhóc thối lại hỏi: “Vậy là dù túm lấy cánh của anh, anh vẫn bay được? Anh ấy túm một cánh hay hai cánh vậy?”
“…”
Xavier trấn định nói: “Lúc ấy quá gấp gáp, anh chỉ nghĩ đến chuyện cứu người, không chú ý đến điểm này.”
Cảnh Tây: “Ồ, cũng đúng.”
Cậu nhìn sang Phượng Tinh Nhiên vẫn duy trì im lặng, trong đầu không khỏi chậc lưỡi: “Thầy giáo đúng là lương thiện, nếu đổi lại thành cháu trai minh tinh của ta, hẳn là đã nhào đến đánh đối phương đến mức không còn cả quần lót.”
Hệ thống nhỏ: “Chà, nhân vật chính của chúng tôi thường không muốn để mình chịu thiệt đâu, ngài chứ chờ xem.”
Cảnh Tây: “Được thôi.”
Cậu kết thúc màn tra tấn người, ngoan ngoãn ngồi yên ăn trái cây.
Vừa mới ngẩng đầu lại giao mắt với Úc Bạc.
Cậu chớp chớp mắt vô tội.
Úc Bạc nhìn thiếu niên, bất động thanh sắc dời mắt, kiên nhẫn ngồi thêm nửa giờ, kết thúc bữa tiệc có hơi lúng túng.
Xavier nỗ lực đè xuống tâm tình, nói: “Thầy giáo ở đâu vạy? Chúng tôi muốn quay về khách sạn, tiện đường chở thầy đi luôn nhé?”
Cảnh Tây theo sát nói: “Thầy ơi đừng về.
Em có bài muốn hỏi, thầy ở lại xem giúp em đi, sáng mai chúng ta cùng tới trường luôn.”
Xavier: “…”
Tại sao mâm nào cũng có mặt mày!
Nhưng làm hắn tuyệt vọng hơn là Úc Bạc cũng không phản đối, Phượng Tinh Nhiên cứ thế đồng ý.
Trong đầu hắn chỉ còn nỗi lo sợ Phượng Tinh Nhiên sẽ nhân cơ hội này mà nói sự thật cho Úc Bạc biết, đứng dậy cả hai chân run run, cứng đờ người cười: “Cũng đúng, bây giờ chúng tôi đi…!À, tôi cũng muốn ở đây chơi một thời gian, thầy giáo thêm tôi vào bạn tốt đi, nếu trong trường có chuyện gì ngay lúc Úc Bạc đi công tác thì thầy có thể gọi cho tôi.”
Phượng Tinh Nhiên liếc hắn một cái, phối hợp thêm hắn vào bạn tốt.
Xavier diễn trò từ đầu đến cuối, chuyển sang nhìn thằng nhóc thối, áp chế sức lực toàn thân mới rặn ra được một nụ cười: “Nào, chúng ta cũng thêm bạn tốt đi, có gì cứ tìm anh.”
Cảnh Tây sảng khoái: “OK.”
Cuối cùng Xavier nhìn về phía Úc Bạc chào tạm biệt, vừa ra khỏi biệt thự đã vội vã nhắn cho Phượng Tinh Nhiên, xin cậu tha thứ cho mình.
Phượng Tinh Nhiên trả lời: “Mai rồi nói.”, mệt mỏi dẫn thiếu niên về phòng làm bài tập.
Úc Bạc gọi họ lại: “Hai người không có gì muốn nói với tôi?”
Hắn cũng không phải người mù, Xavier tuy rằng ngụy trang rất tốt, nhưng chút trò lừa bịp đó làm sao qua mặt được hắn.
Trong lòng hắn cũng đã có suy đoán đại khái, chỉ cần chờ được chứng thực.
Cảnh Tây đã đáp ứng giữ bí mật cho thầy giáo, tiếp tục làm nhân vật vô tội: “Sao ạ?”
Cậu bổ sung thêm: “À chuyện cứu người thì anh chờ em làm bài tập xong rồi kể nha.”
Úc Bạc nhìn em trai không muốn cùng mình đàm đạo, biết mình không thể nôn nóng, xoa đầu cậu: “Được.”
Cảnh Tây cười tít mắt, lôi thầy lên phòng.
Phượng Tinh Nhiên phụ đạo cho cậu nửa tiếng, nghe cậu nói có thể tự mình làm bài thì đứng dậy đi ra ngoài, gõ cửa thư phòng.
Úc Bạc: “Vào đi.”
Phương Tinh Nhiên mở cửa đi vào, ngồi đối diện hắn: “Tôi có hai chuyện muốn nói với anh.”
Úc Bạc “ừm” một tiếng.
Phượng Tinh Nhiên: “Một, người cứu anh lúc đó là tôi.
Hai, tôi cần bàn bạc với anh về tâm sự của Tiểu Minh.”
“Tiểu Minh” đang làm bài tập, nghe hệ thống nhỏ cười ằng ặc ra tiếng, hỏi: “Thầy ngả bài với anh trai à?”
Hệ thống nhỏ vô cùng vui vẻ: “Oh yeah!”
Cảnh Tây: “Giải thích cho ta một chút sao ngươi lại cười kinh dị như vậy.”
Hệ thống nhỏ: “Ôi trời ơi tộc Chim sao, khi mọc cánh thì sẽ xé toạc áo hai bên đó.
Lúc ấy anh trai ngài chưa ngất xỉu, đã nhìn thấy vết bớt hình lá cây trên lưng của thầy giáo rồi.
Trước đó nhân viên y té có thể làm chứng cho Xavier là người đưa hắn vào bệnh viện, Xavier còn cố ý xé áo của mình để khiến cho Úc Bạc không hoài nghi.
Nhưng Úc Bạc vẫn luôn nghi ngờ, buổi tối làm một trận như thế, ngài nghĩ hắn còn ngu ngốc mà tin lời Xavier ư?” Ngụ ý, Úc Bạc chắc chắn sẽ đòi xem vết bớt.
Cảnh Tây chậc lưỡi: “Quả là bộ phận các ngươi chịu chơi.”
Hệ thống nhỏ lại cười ằng ặc, tiếp tục theo dõi tình huống, thuận tiện nghe kế hoạch của bọn họ rồi báo cáo cho Cảnh Tây.
Cảnh Tây nghĩ thầm quả nhiên không để cho nhân vật chính chịu thiệt.
Nếu thầy giáo đã có chủ ý, cậu cũng sẽ không nhúng tay vào phá, làm bộ cái gì cũng không biết, hoàn thành xong bài tập thì chạy đi tìm anh trai nghe kể chuyện xưa.
Thầy giáo lần thứ hai đề cập đến tâm sự của thiếu niên, nhưng hắn nhìn ngang nhìn dọc, một chút cũng không nhìn ra được em trai mình thấy “bất an” hay “không tự nhiên” gì, còn muốn hỏi cậu một chút có phải đứa trẻ đó cố ý bán thảm để kéo thầy về nhà không.
Thế nhưng thầy giáo vừa nói cho hắn biết chân tướng, hắn cũng không thể sau lưng phá hỏng tâm trạng của người ta, cuối cùng không nói gì, chỉ kể lại chuyện mình bị tập kích năm xưa.
Lúc ấy, những người đến khách sạn được thuê để giết hắn, hắn cũng bắt được kẻ giật dây phía sau rồi, toàn bộ đã bị tống vào tù.
Chuyện đó vừa xảy ra, người trong nhà cũng thành thật an phận hơn.
Lòng hiếu kỳ của Cảnh Tây bây giờ đã được thỏa mãn, không làm phiền hắn làm việc nữa, ngoan ngoãn về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, cậu và thầy cùng đến trường, vô cùng tự nhiên chia tay nhau ở cổng trường.
Vừa học xong tiết hai, hệ thống nhỏ liền báo cáo tiến triển: Phượng Tinh Nhiên và Xavier gặp nhau ở chỗ ở của thầy giáo.
Cảnh Tây phân phó: “Chú ý theo dõi.”
Hệ thống nhỏ vâng dạ.
Chỗ ở của Phượng Tinh Nhiên là một căn chung cư hai phòng một sảnh, được trang trí theo kiểu tươi mát.
Bọn họ ngồi ở phòng khách nói chuyện.
Cậu nói với người bạn này rằng không nói nói cho anh em nhà họ Úc quan hệ giữa cả hai, cũng không vạch trần lời nói dối kia.
Xavier nắm tay hắn khóc lóc kể lể vì quá thích Úc Bạc nên mới làm như vậy, hi vọng cậu có thể tha thứ cho mình.
Cậu im lặng một lát, nói: “Tôi tha thứ cho cậu.”
Hai mắt Xavier sáng ngời: “Thật à?”
Phượng Tinh Nhiên nhìn hắn: “Nhưng với điều kiện cậu phải nói chuyện rõ ràng với Úc Bạc.
Tình cảm xuất phát từ việc nói dối sẽ không kéo dài lâu đâu.”
Xavier nóng nảy: “Sao lại không lâu dài? Cậu không nói tôi không nói thì không ai biết cả!”
Phượng Tinh Nhiên: “Nhưng như vậy thì không công bằng với hắn.
Hắn có quyền biết được chân tướng.
Hắn không phải là người không có lý, cậu đến nhận lỗi với hắn, hắn sẽ tha thứ cho cậu.”
Hắn làm sao mà tha thứ cho tôi được? Hắn căn bản không có thích tôi, nếu biết được chân tướng sẽ chán ghét tôi ngay!
Thần sắc Xavier vặn vẹo, đau đớn trong vài giây rồi lau mặt, chung quy vẫn đồng ý: “Được rồi, tối nay tôi sẽ nói với.”
Phượng Tinh Nhiên vui mừng vỗ vai hắn: “Từ nay đừng làm như vậy nữa nhé.”
Xavier: “Biết rồi.”
Hắn kết thúc đề tài này, hỏi: “Sao cậu đến đây được? Rồi sao lại làm thầy giáo? Lúc đó bạn tôi nhắn rằng không tìm thấy cậu, tôi gọi điện cậu cũng không bắt mát, làm tôi sợ đến mức không ngủ được.”
Phượng Tinh Nhiên đơn giản kể lại chuyện tình cờ gặp thầy chủ nhiệm cấp ba.
Xavier nghe xong, chỉ oán trách một câu không chịu nói cho hắn biết, biết được cậu lo cho an nguy của mình, nhịn không được ôm đối phương vào lòng: ” Tốt rồi, cậu không gặp chuyện gì là được.”
Phượng Tinh Nhiên “ừm” một tiếng, muốn ôm lại, bất ngờ có cảm giác cổ đau xót, đẩy đối phương ra.
Xavier đã tiêm thuốc vào, nhìn bạn mình trợn tròn mắt không tin nổi, cười lạnh: “Tôi biết với tính tình của cậu sẽ bắt tôi đi xin lỗi.”
Phượng Tinh Nhiên: “Cậu tiêm thuốc gì cho tôi?”
Xavier: “Chỉ là chút đồ chơi an thần thôi, cậu sẽ ngủ một giấc thật ngon, tôi cũng sẽ không cần làm bẩn tay mình.”
Phượng Tinh Nhiên thất vọng cực kỳ: “Vậy là những lời cậu nói khi nãy đều là lừa tôi?”
Xavier: “Chứ còn gì nữa?”
Hắn vừa nói vừa thấy Phượng Tinh Nhiên mở điện thoại, xông lên đè đối phương, lần đầu tiên bày tỏ sự chân thành: “Tôi sẽ không cho cậu cơ hội xin giúp đỡ đâu.”
Hắn vỗ vỗ mặt bạn mình, dịu dàng nói: “Đường đi của cậu tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, cứ yên tâm mà đi nhé.”
Phượng Tinh Nhiên nhắc nhở: “Hôm qua chúng ta vừa gặp nhau, hôm nay tôi gặp chuyện, bọn họ sẽ nghi ngờ cậu.”
Xavier cười: “Chuyện này thì cậu yên tâm, hôm nay cậu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Phượng Tinh Nhiên không biết hắn chuẩn bị gì, cảm giác ý thức dần mơ hồ, giãy giụa túm lấy tay đối phương: “Nói…!có phải khi cậu giúp tôi chạy trốn…!là đã tính đường tôi không thể quay trở về đúng không?”
Xavier bẻ từng ngón tay cậu ra: “Cậu về thì có ích gì cho tôi chứ?”
Hắn nhẹ nhàng đẩy ra, Phượng Tinh Nhiên vô lực, tê liệt ngã xuống sô pha.
Hắn mở điện thoại ra phân phó chuyện tiếp theo.
Chờ hắn nói xong, cửa phòng “răng rắc” một tiếng bật mở, Úc Bạc dẫn vệ sĩ tiến vào.
Xavier đột ngột đứng dậy, sắc mặt trắng bệch: “Anh…”
Đại não trống rỗng hai giây, hắn rống lên với Phượng Tinh Nhiên: “Mày tính kế tao?!”
Phượng Tinh Nhiên chỉ còn một tia ý thức, không thể nói được gì.
Úc Bạc bước đến kiểm tra cho cậu, nói: “Cậu ấy dùng ơn cứu mạng để xin tôi tha thứ cho cậu, cho cậu thêm một cơ hội nữa.
Nếu cậu thật lòng hối hận ăn năn, tôi cũng sẽ không truy xét.”
Xavier ngã bệt xuống đất.
Úc Bạc dặn dò vệ sĩ trông chừng hắn, cúi đầu nhìn thầy giáo.
Phượng Tinh Nhiên đã gỡ mắt kính, bây giờ đôi mắt khép hờ vẫn không ngừng nhìn về phía người bạn kia của mình.
Bọn họ quen biết nhau lâu, hai bên gia đình còn có quan hệ thân thiết, hắn nói dối, phạm sai lầm, Phượng Tinh Nhiên vẫn nguyện ý tha thứ cho hắn, nhưng kết quả lại là điều mình không mong muốn nhất, không ngờ hắn lại có ác ý như vậy với mình.
Úc Bạc thấy cậu quá đau đớn, giơ tay che mắt cậu lại: “Đừng nhìn nữa, còn lại để tôi xử lý.”
Phượng Tinh Nhiên không thể chống chọi lại thuốc, rơi vào giấc ngủ.
Xavier giết người hai lần không thành, Úc Bạc chắc chắn sẽ tìm cách tống hắn vào tù.
Trong cốt truyện chính, thầy giáo lâm vào nguy hiểm nhiều lần, từ đó Úc Bạc trở thành anh hùng cứu mĩ nhân, từ từ phát triển tuyến tình cảm, nhưng bây giờ chỉ còn có thể để họ tự nghĩ cách thôi.
Hệ thống nhỏ nói: “Hay là ngài đừng làm một mình nữa, gọi Đoạn Trì đến giúp đi?”
Tiết cuối của Cảnh Tây đã kết thúc.
Cậu nhớ kỹ mong ước làm thầy giáo của Phượng Tinh Nhiên, vừa muốn đáp lời, đám học sinh cá biệt trong lớp phóng “vù” qua.
Cậu im lặng hai giây, hỏi: “Thầy giáo thực sự sẽ uốn nắn lại mấy học sinh này à?”
Hệ thống nhỏ: “Chắc chắn luôn.
Cho nên ngài phải tìm cách giúp thầy ấy làm giáo viên chủ nhiệm lớp nha.”
Cảnh Tây: “Được rồi, ta sẽ nghĩ cách.”
Cậu học xong, tan học nhận được tin của Đoạn Trì, hắn sẽ đến đoán mình, liền bỏ đám đàn em lại, nhanh chóng tìm xe của hắn.
Đoạn Trì vẫn giữ nguyên bộ dạng thành thục trầm ổn, thấy cậu đến thì nghiêng đầu qua nhìn.
Cảnh Tây bước lên xe, dù mỗi ngày đều nhắn tin và call video nhưng cậu vẫn cảm thấy đã lâu cả hai chưa gặp nhau.
Cậu hỏi: “Anh làm việc xong rồi?”
Đoạn Trì: “Chưa, nhưng có thể nghỉ một chút.”
Hắn nhận balo mà thiếu niên thảy qua, xoa đầu cậu: “Ngày mai là cuối tuần rồi, tôi dẫn em đi chơi.”
Cảnh Tây: “Được.”
Dù sao gần đây anh trai cũng đang bận xử lý chuyện của Xavier, hẳn sẽ không thèm để ý đến cậu.
Hai người quay về biệt thự, Úc Bạc vẫn chưa về.
Cảnh Tây nhắn tin hỏi một câu, biết được một lát nữa hắn mới về nên ngồi ở sô pha nói chuyện với Đoạn Trì, một lát sau nhịn không nổi muốn sờ lông sói.
Đoạn Trì phát hiện tầm mắt của cậu không ngừng nhìn lên đỉnh đầu mình, cười nhẹ một tiếng, hai tai “phốc” một cái mọc ra.
Cảnh Tây giơ tay sờ sờ, vô cùng vui vẻ.
Đoạn Trì dịch sát lại gần để cho cậu dễ sờ hơn, cho cậu chơi thêm một tiếng nữa thì nghe thấy tiếng xe trong sân, nhanh chóng thu tai lại.
Khi Úc Bạc vào nhà, cả hai đã kéo dãn khoảng cách, biểu tình nghiêm túc đứng đắn.
Hắn kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Đoạn Trì chỉ vào một đống quà trước mặt: “Vừa lúc có việc bên này, Ất Chu dặn tôi mang quà sang.”
Úc Bạc cười nói: “Khách khí quá, đáng lý ra tôi phải mời hai người ăn cơm mới đúng.”
Hắn vừa nói vừa đi vào bên trong, chuẩn bị cơm chiều cho bọn họ, đột nhiên nhìn thấy cái gì, túm chặt vai em trai mình lại.
Cảnh Tây ngạc nhiên: “Sao vậy anh?”
Úc Bạc không trả lời, giơ tay nhặt một sợi lông từ cổ áo của thiếu niên.
Đó là lông sói.
Cảnh Tây: “…”
Đoạn Trì: “…”.