Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 60
Edit: jena
Cảnh Tây vô cùng bình tĩnh: “Tại sao lại không?”
Trả lời xong, cậu liền thủ thỉ vào tai sói con: “Tao muốn dẫn thầy về nhà ăn cơm, mày đừng có gây chuyện.”
Sói con là một học sinh cá biệt, giáo viên cũng thường xuyên đến nhà “đàm đạo” với phụ huynh, đầu óc tự nhiên cũng nhanh nhạy hơn.
Hắn trấn định giả bộ dìu Cảnh Tây đi vài bước, sau đó lấy điện thoại ra nghe máy, khuôn mặt đầy vẻ hốt hoảng đang chuẩn bị chạy lại nói với thầy giáo rằng anh em của mình gặp tai nạn phải vào bệnh viện, bây giờ cần đi gấp.
Nhưng người tính không bằng trời tính, lời chưa kịp nói ra, xe bus đã đến, thầy giáo phóng lên xe rời đi ngay.
Sói con: “…”
Cảnh Tây: “…”
Hệ thống nhỏ: “…”
Thời gian như ngưng đọng lại.
Sói con im lặng vài giây, vỗ vỗ vai anh em tốt của mình: “Không sao, sau này có nhiều cơ hội hơn.” Bỗng hắn nhớ tới lần trước giám đốc Úc có thiện ý mời mình đi ăn mà chưa kịp đi, hai mắt phát sáng: “Hay là nhà mày dư đồ ăn không thì tao qua ăn phụ cho.”
Cảnh Tây vỗ vỗ đầu hắn: “Tạm biệt hẹn gặp lại.”
Sói con: “Ấy đừng, tao đỡ mày về cho.”
Cảnh Tây: “Không cần.”
Sói con có chút tiếc nuối, thấy anh em mình vẫn còn đứng chờ xe bus thì quay về, xe cũng đã đến, đoàn thiếu niên “phản nghịch” cũng nhanh chóng mất hút.
Chỉ còn lại một mình Cảnh Tây.
Hệ thống nhỏ: “Bây giờ làm gì ạ?”
Cảnh Tây: “Chỉ còn cách bán thảm thôi.”
Cậu ngồi xuống trạm xe, mở điện thoại ra, nhấn vào khung chat với Phượng Tinh Nhiên: [ Thầy, thật ra là em lừa thầy, em không có bị trật chân. ]
Phượng Tinh Nhiên: [ ? ]
Cảnh Tây: [ Hôm nay anh em nói là có thân thích tới, em có chút lo lắng. ]
Phượng Tinh Nhiên: [ Đừng lo lắng.
Anh em đâu rồi? ]
Cảnh Tây: [ Em biết mà, anh em là một người rất nghiêm túc.
Nhưng em vẫn chưa dám nói chuyện với anh ấy. ]
Cậu gửi thêm một tin dài: [ Năm đó em 10 tuổi, cha nuôi vội vàng đi làm, mẹ em cũng đi đánh bài từ sáng sớm đến tối muộn, một thân một mình em đi học rồi về nhà.
Sau đó cha mẹ không còn, cũng không ai dạy em phải sống như thế nào với người thân. ]
Phượng Tinh Nhiên: [ Anh trai em đã tìm em rất lâu rồi.
Anh ấy rất thương em, sẽ chậm rãi dạy bảo cho em. ]
Cảnh Tây: [ Thầy không thấy anh em quá mức hoàn mỹ à? ]
Phượng Tinh Nhiên: [ Cũng…!có chút. ]
Cảnh Tây chuyển sang gửi voice: “Em, em sợ khiến anh ấy thất vọng lắm.
Em học không giỏi, không có ai dạy bảo, suốt ngày chỉ biết đánh nhau.
Em sợ những người thân đó ngoài mặt không nói gì nhưng lại cười nhạo sau lưng em.
Em sợ anh ấy một ngày nào đó phát hiện ra em không phải là đứa em trai mà anh ấy thích, lại rời bỏ em, không quan tâm đến em nữa, em lại…!chỉ còn một mình.”
Đòn công kích cuối cùng: “Dù chúng ta quen biết nhau chưa lâu, nhưng thật lạ là em cảm thấy thầy là người lớn duy nhất mà em tin tưởng từ trước đến nay, không sợ em đánh nhau, lại không bài xích xa lánh em, cho nên gặp trường hợp hôm nay, em muốn thầy đi với em, nhưng lại lựa chọn cách nói dối.
Em xin lỗi thầy.”
Phượng Tinh Nhiên im lặng nửa ngày, hỏi: [ Bây giờ em đang ở đâu? ]
Cảnh Tây: [ Ngồi trồng nấm ở trạm xe bus. ]
Cậu suy nghĩ một chút, hỏi hệ thống nhỏ: “Ngươi nói rằng Phượng Tinh Nhiên quan tâm tới nguyên chủ vì nhìn thấy bóng dáng của mình, mà ta thấy cả hai có giống nhau đâu?”
Hệ thống nhỏ: “Bối cảnh gia đình không sai biệt lắm.
Mẹ cậu ta mất sớm, cha cưới mẹ kế.
Cha vì công việc nên chuyển sang tinh cầu khác ở, cũng mang theo mẹ kế và con sau đi theo, để cậu ấy ở nhà một mình, Phượng Tinh Nhiên cũng là một đứa trẻ tự mình trưởng thành.
Đương nhiên thì điều kiện gia đình của cậu ta tốt hơn của nguyên chủ, ít nhất thì cậu ta còn có bảo mẫu và AI chiếu cố, còn nguyên chủ…!xin lỗi thảm không nỡ nhìn.”
“Nhưng mà bây giờ nhìn cậu ta ngoan như vậy thôi chứ lúc trước cũng từng trải qua thời kỳ phản nghịch đó.”
Cảnh Tây “ồ” tỏ vẻ đã hiểu, điện thoại thông báo có tin nhắn.
Phượng Tinh Nhiên có thể hiểu cảm giác của thiếu niên, vì thật ra cậu cũng không ở chung với người thân bao giờ.
Chính bản thân cậu cũng cần được an ủi, hai người cùng chung số phận chia sẻ khổ đau, hẳn sẽ tốt hơn.
Cậu nhớ lại ngày trước, hình như trong thời gian mình “phản nghịch” cũng không đụng gì đến người nhà họ Úc.
Cậu hỏi: [ Người thân như thế nào? ]
Cảnh Tây: [ Hình như là anh họ gì đó, còn dẫn theo một người bạn nữa, không biết có phải tới chê cười em không. ]
Phượng Tinh Nhiên: [ Em biết tên của họ không? ]
Cảnh Tây: [ Em không hỏi.
Chờ em một chút để em hỏi nha. ]
Cảnh Tây hỏi hệ thống nhỏ, biết rằng thầy giáo và ông anh họ đó không quen biết nhau, thoải mái gửi tên ông anh họ và người bạn tồi kia qua cho thầy giáo.
Dưới góc độ của thầy giáo, người bạn đó đã giúp cậu ta chạy trốn khỏi gia tộc.
Vì sợ liên lụy đối phương nên cậu vẫn cố gắng không liên lạc với người ta, bây giờ có cơ hội để gặp mặt, xác suất tránh né rất thấp.
Quả nhiên, thầy giáo đồng ý ngay, bảo cậu chờ mình đến.
Cảnh Tây vô cùng hài lòng, tắt điện thoại, ung dung chờ thầy tới.
Vì đã trót diễn trò, cậu cũng tiếp tục giả bộ trật chân, để thầy giáo có lý do đi về nhà với mình.
Phượng Tinh Nhiên thấy cậu nhảy đến lao lực, cạn lời: “Em về đến nhà rồi giả bộ cũng được mà.”
Cảnh Tây: “Không được đâu, lỡ như có ai đi ra ngoài mua đồ thình lình bắt gặp, không phải là lộ tẩy hết sao thầy?”
Phượng Tinh Nhiên: “Em có kinh nghiệm quá nhỉ?”
Cảnh Tây khiêm tốn: “Bình thường thôi ạ.”
Phượng Tinh Nhiên nín cười, dìu cậu đi.
Thời tiết giao mùa đang dần ấm lên, buổi tối đến nhanh, chân trời lấp lánh sắc cam rực, lác đác mây bay hồng hào.
Phượng Tinh Nhiên ngắm nhìn cảnh xa, thấp giọng nói: “Từng có thời gian, thầy cảm thấy thế giới này quá cay nghiệt với mình.”
Cảnh Tây nghiêng đầu nhìn.
Phượng Tinh Nhiên nhàn nhạt kể lại chuyện cũ: “Ngày trước vì muốn cha chú ý đến mình, thầy luôn cố gắng đứng đầu lớp.
Nhưng ông ấy đến liếc một cái cũng lười, thầy quyết định trốn học, cái gì cũng làm, quậy thật lớn, cũng chỉ để ông ấy lo lắng một lần, hoặc tốt nhất là tức giận lên.”
Cậu cười một chút: “Thế nhưng ông ấy vẫn như cũ không thèm quan tâm đến thầy.
Dù thầy sống tốt hay sống xấu đi chăng nữa.
Sau đó thầy mới biết rằng là năm đó ông ấy bị gia tộc ép cưới mẹ của thầy, vì vậy ông ấy ghét cả mẹ thầy và thầy.”
Cảnh Tây im lặng nghe, không nói gì.
Phượng Tinh Nhiên cũng không cần cậu nói, tiếp tục: “Vì lợi ích của gia tộc, người trong gia tộc đều trở thành công cụ liên hôn.
Bây giờ bọn họ muốn ép thầy, năm xưa cha thầy cũng từng trải qua chuyện đó rồi, nhưng ông ấy cũng không chịu lên tiếng giúp thầy.
Thầy nghĩ rằng cha thầy chỉ xem thầy là một món hàng không hơn không kém, may mắn thay lúc đó thầy chủ nhiệm đã đến giúp thầy.
Thầy ấy là con trai của hiệu trưởng trường chúng ta đó, em có gặp qua rồi.”
Cảnh Tây gật đầu.
Hệ thống nhỏ xen mồm: “Qua nửa tháng nữa, chủ nhiệm lớp hiện tại của ngài gặp chuyện trong nhà, phải chạy về gấp.
Nhà của thầy ấy cách khá xa trường, cuối cùng từ chức về quê mở tiệm suối nước nóng.
Lớp của ngài có nhiều học sinh cá biệt quá, chẳng giáo viên nào dám nhận, cuối cùng Phượng Tinh Nhiên làm chủ nhiệm tạm thời của lớp.
Cậu ấy do ảnh hưởng và mang ơn thầy chủ nhiệm cũ nên dạy dỗ học sinh cũng giống thầy ấy, cũng giúp Đại Minh thoát ra thời kỳ “phản nghịch”.”
Cảnh Tây “ừm” một tiếng: “Bây giờ thì thân phận của ta đã được phơi bày, ngươi đoán xem thầy giáo có từ chối làm chủ nhiệm nữa không?”
Hệ thống nhỏ: “…”
Nó im lặng hai giây, “oe” lên khóc: “Không được, ngài phải sửa bug cho đúng lộ trình một chút, thầy giáo cũng chúng ta đẹp người đẹp nết, chắc chắn cậu ấy sẽ giúp toàn bộ học sinh cải tà quy chính!”
Phượng Tinh Nhiên lại kể đến chuyện mình lên đại học.
Cậu không rối rắm khi nhận ánh nhìn săm soi của người khác, luôn sống là chính mình.
Một người khi đã có nội tâm mạnh mẽ thì sẽ không sợ hãi giông tố bên ngoài ảnh hưởng.
Thầy giáo lại khen ngợi Đại Minh mạnh mẽ hơn mình nhiều, nhưng thật ra cậu cũng vẫn còn là một đứa trẻ mười mấy tuổi, chưa thành niên, vì vậy cần phải được bảo vệ.
“Ở chung với người thân như thế nào cho đúng thì thầy cũng không chắc”, Phượng Tinh Nhiên dịu dàng nói: “Nhưng thầy biết em thiện lương, ưu điểm rất nhiều, em cứ là chính mình là tốt rồi.
Bây giờ nếu vẫn là một đứa trẻ tự thân mình bươn chải, em có sợ không?”
Cảnh Tây: “Không sợ.”
Phượng Tinh Nhiên: “Cho nên em thấy đó, em trưởng thành một mình, nhưng cũng không trưởng thành theo hướng xấu, vậy tại sao phải lo lắng? Huống chi thầy cũng có nghe người ta nói về Úc Bạc rằng anh ta rất yêu thương em, sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu.
Hãy tin tưởng vào anh của mình.”
Cảnh Tây im lặng chốc lát, lại gật đầu, hơi sụt sịt: “Thầy à, em cảm ơn thầy.”
Phượng Tinh Nhiên cười cười: “Không có việc gì, sau này có chuyện gì muốn tâm sự cứ tìm thầy.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến khi nắng tắt thì về đến nhà.
Úc Bạc đang tính gọi điện thoại cho cậu, lại nhìn thấy bộ dạng tập tễnh của em trai, vội vàng đến đỡ: “Lại làm sao vậy?”
Cảnh Tây: “Hậu đậu té trật chân.”
Cậu nói xong thì nhìn sang hai người lạ mặt trong phòng.
Qua lời nhắc nhở của hệ thống nhỏ, cậu nhanh chóng xác định được người bạn tồi trong truyền thuyết là Xavier.
Tuổi tác của Xavier và thầy giáo không chênh lệch mấy, tuy không xinh đẹp như thầy giáo nhưng cũng thuộc dạng thanh tú ưa nhìn.
Cử chỉ điệu bộ của hắn hào phóng, vừa đi vừa gọi cho AI chữa bệnh, sau đó động tác vô cùng tự nhiên mà giật tay Cảnh Tây trong tay thầy giáo ra, cùng Úc Bạc dìu Cảnh Tây đến ghế ngồi.
Hắn còn ngồi xổm xuống xem xét vết thương, nhẹ nhàng thở ra: “Không bị sưng, hẳn là không bị thương đến xương cốt.”
Cảnh Tây rụt một chân lại.
Xavier ngẩng đầu nhìn cậu, ra dáng một người anh trai thân thiện tri kỉ: “Chào em.
Anh là bạn của anh em.
Em có thể gọi anh hoặc gọi trực tiếp tên anh cũng được, anh là Xavier.”
Cảnh Tây đến nhìn cũng lười nhìn, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Thầy ơi, lại đây ngồi đi.”
Xavier nhìn theo, rốt cuộc cũng thấy được bộ dạng của một người đàn ông ăn mặc quê mùa, trên mặt còn đeo một cái gọng kính đen bảng bự.
Phượng Tinh Nhiên cũng vừa lúc nhìn sang, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Xavier chỉ cảm thấy sát đánh giữa trời quang, sắc mặt nháy mắt biến đổi.
Là bạn bè nhiều năm, tất nhiên hắn có thể nhận ra đây là Phượng Tinh Nhiên.
Phượng Tinh Nhiên sợ hắn biết, nhanh chóng giới thiệu thân phận giả của mình.
Xavier cố gắng mỉm cười: “Ra là thầy giáo, cảm ơn thầy đã giúp em ấy về nhà.”
Phượng Tinh Nhiên: “Không có gì, là bổn phận của tôi.”
Xavier âm thầm hít sâu một hơi, lại nghe thấy thiếu niên mời thầy ở lại ăn cơm, Úc Bạc cũng đồng ý, trong lòng tức khắc hoảng loạn.
Hắn điên cuồng hi vọng Phượng Tinh Nhiên sẽ từ chối, đáng tiếc lại không như mong muốn, cậu chỉ từ chối hai câu cho có lệ rồi nhanh chóng đồng ý.
Kết cục đã định, hắn bất động thanh sắc mà nhường chỗ cho AI, nghĩ cách tìm cơ hội tiếp cận Phượng Tinh Nhiên khi ở một mình, khiến cho Phượng Tinh Nhiên tránh xa Úc Bạc.
Nhưng Cảnh Tây sẽ không cho hắn cơ hội này.
Cậu được “chữa” chân xong lại tung tăng nhảy nhót, làm quen anh họ bên cạnh xong thì đói bụng.
Xavier luôn cố gắng lấy lòng: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, đều là những món em thích nhất.”
Cảnh Tây liền dẫn thầy giáo đi rửa tay, thấp giọng hỏi: “Thầy quen Xavier hả?”
Phượng Tinh Nhiên giật mình: “Không quen.
Sao vậy?”
Cảnh Tây: “Thầy à, em có thể thấy thầy quen với đối phương đó.
Làm trưởng bối, đừng nói dối con nít chứ.”
Phượng Tinh Nhiên thở dài, nghĩ thầm mình chỉ lớn hơn cậu có mấy tuổi, sao xếp thành bậc trưởng bối luôn rồi?
Nhưng rốt cuộc cũng không giấu cậu: “Đúng là có quen.
Giúp thầy giữ bí mật nhé.”
Cảnh Tây nghe lời: “Vậy quan hệ của hai người không tốt lắm hả?”
Phượng Tinh Nhiên: “Không có, khá tốt.”
Cảnh Tây: “Vậy thì lạ quá, em thấy anh ta phóng sát khí với thầy đó.”
Cậu nghiêm túc giải thích: “Em lớn lên một mình từ nhỏ, khá mẫn cảm với thiện ác, hơn nữa trực giác rất chuẩn, sẽ không sai đâu.”
Phượng Tinh Nhiên nhớ đến lần bị đuổi giết lần trước, hơi chần chờ.
Cảnh Tây: “Để phòng hờ, nếu anh ta có tìm thầy nói chuyện một mình thì cũng nên thận trọng đừng đi.”
Cậu rửa tay xong thì đi ra ngoài.
Đồ ăn đã được mang lên bàn, bây giờ không phải thời điểm có thể nói chuyện riêng tư.
Vài người sôi nổi ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, không khí khá hòa hợp.
Tâm trạng lo lắng của Xavier chậm rãi buông xuống.
Chỉ cần không đề cập đến việc ân nhân cứu mạng, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.
Thuận lợi vượt qua đêm nay, tiếp theo hắn sẽ nghĩ cách diệt trừ Phượng Tinh Nhiên.
Nhưng mà sợ cái gì thì xuất hiện cái đó, bữa cơm sắp xong, thiếu niên lại hỏi một câu: “Quan hệ của anh và anh tôi rất tốt hả?”
“Đâu chỉ tốt không.” Anh học biết tâm tư của Xavier, lập tức nói tiếp: “Cậu ta là ân nhân cứu mạng của anh trai em đó.”
Cảnh Tây kinh ngạc: “Thật ạ?”
Trong lòng Xavier sốt ruột, vội vàng xua tay: “Không đáng nhắc tới, đừng nói nữa.”
Cảnh Tây: “Dạ”.
Cậu bỏ một cọng rau vào miệng, chậm rãi nhai, khi đối phương vừa thở ra một hơi, lại nói tiếp: “Nhưng em muốn nghe lắm đó.”
Xavier: “…”
Thằng nhóc khốn kiếp!.