Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết

Chương 26


Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 26


Edit: jena
Lỗ tai có lông xù xù mang theo xúc cảm ấm áp.
Cảnh Tây không thể nhịn nữa, nhẹ nhàng sờ một cái.
Cậu về cục quản lý đã vô cùng tiếc nuối vì không thể sờ được lông mềm, bây giờ trong đầu tự chống chế cho mình một lí do – nếu như ba tên kia không kéo cậu về đã có thể sờ lông mềm rồi.
Vì vậy cậu thấy mọi chuyện thật hợp tình hợp lý, lại sờ thêm hai cái.
Đoạn Trì cười nhẹ, kéo ghế ra ban công ngồi xuống cho cậu thuận tiện sờ.
Cảnh Tây cảm thấy nếu tiếp tục sờ nữa sẽ tạo thành một thói quen xấu, hơn nữa mối quan hệ giữa mình và đối phương tương đối đặc thù nên cậu một vừa hai phải, ngoan ngoãn thu tay lại, nhìn người ta đánh giá một phen.
Đoạn Trì công tác trở về còn chưa thay quần áo, vẫn còn mặc một bộ tây trang, kết hợp với đôi tai xù tạo nên một hình ảnh đáng yêu lại tương phản, khá kì dị.

Cậu lại không thể ngăn tay mình giơ lên sờ tiếp một cái.
Ba tinh cầu có màu sắc khác nhau lẳng lặng treo ở giữa không trung.

Hai người một đứng một ngồi, một tây trang một áo ngủ, hình ảnh lại cực kỳ hài hòa.
Hệ thống nhỏ nhìn một màn này muốn rơi lệ.
Vị giám đốc cao cao tại thượng gì đó ơi có thể dành chút thời gian phổ cập tri thức cho cháu trai của anh không? Nếu cậu ta được một nửa như anh thì tôi và Cảnh Tây cũng không sầu não như bây giờ rồi!
Là một fan cứng của dòng văn học lãng mạn, nó sáng suốt dán băng dính lên miệng, không hé răng phá hỏng bầu không khí hồng phấn hiện tại, một bộ muốn xóa sạch sự hiện diện của mình.
Cảnh Tây sờ xong thì thành thật: “Được rồi, ngủ ngon.”
Đoạn Trì: “Dùng xong thì vứt đi à?”
Cảnh Tây: “Là anh tự đến đây ép người khác mua bán.”
Đoạn Trì ngồi im, nắm lấy cổ tay cậu: “Nghe nói em ngất xỉu, lần này tôi về có dẫn theo một đội ngũ bác sĩ tinh nhuệ, ngày mai làm kiểm tra nhé?”
Cảnh Tây đã biết người sẽ nhắc đến chuyện này, cũng rất thoải mái: “Được thôi.”
Đoạn Trì nhìn cậu: “Có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”
Cảnh Tây: “Không có.”
Thật ra Đoạn Trì muốn ở bên cạnh cậu thêm một chút nữa, nhưng bây giờ đã quá muộn, nghỉ ngơi vẫn quan trọng hơn, hơn cả là bây giờ không biết thân thể cậu gặp phải vấn đề gì.
Hắn chúc ngủ ngon, xoa đầu thiếu niên, đứng dậy rời đi.
Cảnh Tây đứng ở trên ban công nhìn hắn từ trên lầu cao nhẹ nhàng nhảy xuống đất, bộ dáng như cũ vẫn là một vị giám đốc cao cao tại thượng.
Nhưng hệ thống AI lại không thấy như vậy, còi báo động ò í e nhấp nháy.
Cảnh Tây có chăm sóc cho mấy chậu hoa trong vườn, phòng ngừa khi đi xử lý nhiệm vụ mà trong thời gian dài không quay về nhà, hệ thống gặp trục trặc không có ai xử lý nên đã mở quyền hạn cho Đoạn Trì được vào khu vườn.

Đoạn Trì ra lệnh cho AI câm miệng, nhưng chưa kịp nói thì AI đã oang oang: “Ngài Đoạn, ngài không thể trèo tường, quá nguy hiểm.”
Giọng Đoạn Trì lạnh lẽo: “Đem “trèo tường” bổ sung vào “hành vi bình thường”.”
AI nghẹn lại, dò hỏi chủ nhân của mình.
Cảnh Tây: “Có thể, cho anh ta thêm cái ám hiệu vỗ tay nữa.”
Đoạn Trì ở bên kia bật cười, đứng ở trên tường quay đầu nhìn cậu: “Vào trong ngủ tiếp đi.”
Cảnh Tây lười nhác “ừm” một tiếng, thấy người đã muốn mình vào nhà thì ngoan ngoãn vào nhà.
Hệ thống nhỏ xứng danh bóng đèn phát sáng của năm, rốt cuộc được mở miệng: “Ngài cảm thấy con người giám đốc Đoạn như thế nào?”
Cảnh Tây nghĩ nghĩ: “Cũng không tệ lắm.”
Là một giám đốc cường thế, nhưng nắm chắc mức độ của mình, không làm cho người ta cảm giác bức bách.
Quan trọng nhất là tính tình của hắn.

Nếu không có cái mối quan hệ trói buộc kia thì bọn họ hẳn là ở chung với nhau sẽ khá vui vẻ.
Trong đầu hệ thống nhỏ hiện lên ba chữ – có cảm tình, nói: “Đương nhiên là không tệ rồi.

Là một giám đốc, nửa đêm còn chủ động chạy đến cho ngài sờ tai mềm.

Nên là ngài thử suy xét lại đi? Cô đơn lâu như vậy, yêu đương sẽ thú vị lắm đó.”
Cảnh Tây nằm lên giường: “Như vậy phải làm nhiều việc, ta không có sức đâu.”
Sáng hôm sau, cậu ngoan ngoãn nghe lời đi kiểm tra sức khỏe, báo cáo kết quả là không có vấn đề gì thì quay về trường học, bắt đầu cân nhắc chuyện nhiệm vụ.

So với làm Hồng Nương, cậu vẫn thích loại công tác này hơn.
Hệ thống nhỏ: “Vì là tội phạm đào tẩu, bọn họ sẽ không dễ dàng rời khỏi tinh cầu Lưu Vong, nhiều năm trốn ở đó.

Đoạn Trì đã nghi ngờ bọn họ ở đó rồi, vẫn luôn đi tìm, đáng tiếc là không tìm được.”
Cảnh Tây: “Nếu trốn nhiều năm ở đó, làm sao bọn họ bắt cóc được Kim Ngữ Mộng?”
“Khi đó “cháu trai Đoạn Trì” của Đoạn Tu Văn và “người định mệnh” của Kim Ngữ Mộng đã bị phơi bày, ở tinh cầu Lưu Vong lại vừa trải qua một vòng thanh tẩy máu huyết, vì vậy tổ chức mà hai kẻ thù ẩn thân bị tan rã.” Hệ thống nhỏ nói tiếp: “Đoạn Trì mấy năm nay vẫn luôn âm thầm xây dựng thế lực, một đường lên làm lão đại, muốn điểm danh tìm hai người đó, đem cả hai bức đến đường cùng.”
Cảnh Tây “ồ” một tiếng: “Ngươi có thể định vị họ được không?”
Hệ thống nhỏ: “Có thể thì có thể, nhưng vẫn khá khó.”
Cảnh Tây: “Sao vậy?”

Hệ thống nhỏ: “Bọn họ không có hoạt động trên mạng.

Ngài tưởng tượng nổi không? Trong thời đại này mà họ lại không sử dụng di động.”
Nhưng loại người như vậy ở tinh cầu Lưu Vong là bình thường.
Nơi đó có rất nhiều người từ nơi khác đến, chứa nhiều bí mật, hành động khác thường sẽ không khiến cho người khác kinh ngạc hoặc hoài nghi.

Hơn nữa bên đó phát triển lạc hậu, camera giám sát không nhiều, nó cũng khó thông qua chúng để tìm người.
Hệ thống nhỏ: “Trước kia bọn họ cũng là những nhân vật có danh dự, uy tín, ai ngờ lại chọn trúng Đoạn Trì, thấy đồng lõa bị Đoạn Trì tống vào ngục chỉnh từng người lại từng người nên tháo chạy.”
Hai người sống thì lại vô cùng cẩn thận, không chỉ chỉnh dung, sửa đổi tên họ, còn cách một khoảng thời gian lại đổi chỗ ở.
Tinh cầu Lưu Vong có diện tích lớn, hai người cứ thế trốn chạy, đến hiện tại vẫn không thấy tung tích.
Hệ thống nhỏ bổ sung thêm: “Dù sao thì là boss cuối cùng, bọn họ tuy thảm nhưng trong lòng luôn sục sôi ý niệm trả thù nhà họ Đoạn, chỉ là chưa có cơ hội thực hiện mà thôi.

Theo cốt truyện, tổ chức của bọn họ giải tán rồi sau đó chiêu mộ thêm người mới, lúc này mới có thể bắt cóc Kim Ngữ Mộng.”
“Mang thù à…!Này thì cũng dễ làm…” Cảnh Tây cười cười: “Tìm thì khó, nhưng kêu họ chủ động đến tìm ta thì dễ.”
Hệ thống nhỏ trợn mắt: “Ngài muốn lấy thân mình làm mồi nhử?”
Cảnh Tây im lặng ngầm đồng ý.
Hệ thống nhỏ: “Đoạn Trì chắc chắn không đồng ý đâu.”
Cảnh Tây: “Anh ta sẽ.”
Câu liên lạc với Đoạn Trì, muốn buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Đoạn Trì đương nhiên không có ý kiến, phân phó đầu bếp làm thêm nhiều món cậu thích ăn.

Đúng giờ tan tầm, vừa về đến cửa đã gặp được người.
Cảnh Tây theo hắn vào cửa: “Anh còn nhớ người bạn làm hacker của tôi không?”
Đoạn Trì liếc mắt nhìn cậu một cái, biết chủ đề hôm này là việc này, “ừ” một tiếng.
Cảnh Tây: “Lúc trước anh nói có hai kẻ thù còn đang lẩn trốn, tôi rất quan tâm nên nhờ bạn xem thử, phát hiện bọn họ hình như ở trên tinh cầu Lưu Vong.”
Đoạn Trì: “Có thể định vị được không?”
Cảnh Tây: “Hơi khó chút.”
Với chuyện này thì Đoạn Trì không thấy ngoài ý muốn, chờ cậu nói tiếp.

“Anh xem, quan hệ của chúng ta đã nháo đến mức tinh cầu nào hẳn cũng biết rồi, bọn họ hẳn cũng đã biết.

Mặc kệ bọn họ tự do ở bên ngoài khiến tôi thấy không an tâm nên có chủ ý này.” Cảnh Tây nói: “Anh yên tâm, tuyệt đối không nguy hiểm đâu.”
Đoạn Trì dừng lại, nhìn cậu.
Cảnh Tây cũng nhìn hắn, hai mắt cong cong cười.
Hai người trao đổi ánh mắt, Đoạn Trì cười nhẹ: “Được thôi, em cứ thử đi.”
Hệ thống nhỏ: “…”
Không phải! Hai người có nói thêm gì nữa hả? Vì sao tôi không nghe thấy!
Nó đợi thêm một chút, vẫn nhu cũ không thấy hai người đề cập lại chuyện này, nhịn không được oang oang hỏi: “Rốt cuộc là ngài làm gì vậy?”
Cảnh Tây: “Người xem những tin nhắn trên mạng xã hội của ta chưa?”
Hệ thống nhỏ nhìn một vòng, trở lại: “Toàn là hóng thị ăn dưa thôi, thì sao ạ?”
Cảnh Tây: “Ta muốn đưa thêm dưa cho họ gặm đó.”
Cậu hưởng thụ ăn xong bữa cơm, buổi tối về nhà, nằm trên giường đăng một dòng trạng thái.
[ Mỗi ngày lại “người định mệnh” lại “người may mắn”, dây dưa mãi không xong! Thiếu gia tôi nguyện ý ở bên ai thì ở bên người đó, hắn dám cưỡng ép tôi, dựa vào cái gì mà bắt tôi phải nghe theo? Ai mà thèm chứ, nhường lại cho mấy người hết đó! ]
Sau khi thân phận bị phơi bày, cậu cũng không nhận phỏng vấn, cũng chưa từng đăng trạng thái cảm xúc gì, đây là lần đầu tiên công khai bàn luận việc này, vì vậy nhanh chóng leo lên hot search.
Quần chúng ăn dưa thấy thái độ này của cậu thì đoán mò giữa hai người xảy ra chuyện.
Cảnh Tây chưa đã nghiền, còn quăng thêm một quả bom.
[ Mọi người đừng tự rước phiền toái vào người nữa, thiếu gia tôi là một tên ăn chơi trác táng, không có ủy khuất cũng không đau khổ nên không cần mấy người nhờ vị giám đốc nào đó tới yêu thương tôi đâu.

Tôi ở biệt thự còn có siêu xe, nhàn rỗi chán chường thì mua thêm đồ về chơi, tôi có gì mà đáng thương chứ? ]
Quần chúng ăn dưa đều nước mắt hai hàng, ở phần bình luận sôi nổi “Là tôi đáng thương nè…”
Sau đó chỉ nghe “Ting ting” vài tiếng, nam chính nữ chính không hẹn mà cùng gửi tin an ủi cậu.
Cảnh Tây trả lời đơn giản không có chuyện gì, bảo bọn họ đi ngủ chút.
Đoạn Tu Văn gửi thêm: [ Chú của tôi không thấy anh là “người định mệnh” hay “người may mắn” gì hết.

Chú ấy cũng không có hứng thú với máu của anh đâu, tôi nói thật. ]
Cảnh Tây: [ Cậu đi ngủ đi. ]
Đoạn Tu Văn: [ Bây giờ mới 8 giờ. ]
Cảnh Tây: [ Thì sao? ]
Đoạn Tu Văn không nói nữa.
Cảnh Tây đóng cửa khung chat, phân phó cộng sự nhỏ tùy thời mà chú ý động tĩnh của hai người kia, chỉ cần bọn họ ngoi lên mạng thì nhanh chóng xác định tài khoản của họ.
Hệ thống nhỏ: “Bọn họ sẽ liên lạc với ngài ạ?”
Cảnh Tây: “Chắc chắn.”

Hai người đó một lòng muốn trả thù Đoạn Trì, sẽ theo bản năng luôn theo dõi tin tức liên quan đến Đoạn Trì.
Mà chuyện này thì toàn dân ăn dưa đều quan tâm đến, bọn họ sẽ nghe ngóng người ta bàn luận rồi mò tới.
Quả nhiên, Cảnh Tây chỉ cần chờ một ngày đã nhận được tin nhắn.
Tin nhắn đại khái nói mình là một người cũng được nam thần theo đuổi, ai cũng khuyên anh ta đồng ý, không đồng ý là không biết tốt xấu, nhưng anh ta không thích là không thích, chuyện này khiến anh ta rất thống khổ, vì vậy có thể hiểu được cảm giác của Cảnh Tây bây giờ.
Cảnh Tây bắt đầu bước đầu tiên: độc đáo.
[ [khóc thút thít] Nhiều người như vậy mà chỉ có anh là an ủi tôi, vô cùng cảm ơn. ]
Bên kia ngay lập tức trả lời, cùng cậu hàn huyên.
Cảnh Tây thấy không sai biệt lắm, bắt đầu bước thứ hai: bí mật.
[ Thật ra thì tôi không phải là một tên ăn chơi trác táng, tôi muốn yêu đương nghiêm túc, nhưng nói như vậy không được vì tôi muốn Đoạn Trì mất hết hi vọng.

Tôi chỉ nói với cậu thôi đó, đừng nói với người khác. ]
Bên kia: [ Được thôi. ]
Hai người kia là hai lão già, sau khi tiếp xúc với người trẻ tuổi thì phải suy nghĩ.
Bởi vì bước đầu là an ủi người ta cho nên nguyện ý mở rộng tấm lòng, loại người này chỉ có thể hình dung bằng ba chữ – dễ bị lừa.
Bọn họ ngay lập tức kích động.
Hai bên dần dần bắt đầu trò chuyện nhiều hơn.
Thói quen xấu của Cảnh Tây lại phát tác, diễn vô cùng hăng say.
[ Tôi thật sự chịu đựng đủ rồi.

Tôi muốn chết. ]
[ [hình ảnh] Mổ bụng hay cắt cổ tay đây? Tôi muốn tìm một nơi nào đó đẹp đẽ, có biển rộng, trước khi chết gửi cho Đoạn Trì, sau đó nhảy xuống biển.

Hắn sẽ không tìm thấy được thi thể của tôi luôn! ]
[ Ai da, thế giới này quá dơ bẩn, không thích hợp với tôi. ]
Hai người bên kia thấy tin này, khui một bình rượu ra.
“Người định mệnh” của Đoạn Trì vậy mà lại là một thằng nhóc điên khùng, quá tốt rồi!
Bọn họ cùng nhau chúc mừng nhau xong thì quay lại màn hình.
“Bây giờ khuyên như thế nào?”
“Đồng tình đi, làm cho nó thấy chúng ta đứng về phía nó, sau đó từ từ rồi khuyên nó bình tĩnh lại, được không?”
“Ông nghĩ tôi nói thế nổi không?”
Hai người nhìn nhau, trầm mặc.
Mẹ nó, thằng nhóc đó điên thì tốt, nhưng bọn họ không biết ứng phó như thế nào!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.