Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết

Chương 25


Bạn đang đọc Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết FULL – Chương 25


Edit: jena
Khi Cảnh Tây khôi phục ý thức, cả người đều đau đớn.
Cảm giác này quá quen thuộc, cậu giương mắt nhìn thì thấy mình đang nằm trong khoang trị liệu của cục quản lý.

Cửa khoang chớp tắt đèn đỏ, là còi cảnh báo vang lên.
Ngay lập tức, cửa phòng bị đẩy ra, ba người nhanh chóng tiến vào.
Cậu nhếch miệng.
Thảo nào cậu ngất đi khi vận chuyển năng lượng của mình, nguyên nhân là do đám người này dở trò quỷ.
Người chính giữa mở cửa hoang, từ trên cao nhìn xuống cậu: “Chúng tôi đã trải qua tính toán, suy xét đến nhiều tình huống hoàn toàn có thể bảo đảm hệ thống có thể kịp thời mở cổng năng lượng, sẽ không để cậu gặp nguy hiểm khi năng lượng không khống chế được.

Trừ khi chính cậu cưỡng ép vận dụng năng lượng thì mệnh lệnh triệu hồi sẽ không khởi động.”
Cảnh Tây đơn giản nhìn qua tay chân mình, lười nhác ngồi dậy, dựa người ra sau: “Thêm một mệnh lệnh triệu hồi, vì sao không nói với tôi?”
Người nọ nghiêm túc: “Nói mau, vận chuyển năng lượng như vậy, cậu muốn làm gì?”
“Ồ, là do chuyện này hả?” Cảnh Tây cũng tỏ vẻ nghiêm túc: “Khi tôi làm nhiệm vụ, trái tim tôi vẫn còn ở trong cục mà.

Tôi nghĩ rằng mình muốn nhanh chóng khôi phục kí ức, giúp mọi người xem xét cuối cùng là cái gì đang xảy ra ở đây nên thử tìm hiểu về những số liệu hỗn loạn kia, không nghĩ đến lại dẫm phải mìn của mấy người, còn hủy hoại cục diện tôi vất vả bày ra cho nam chính nữ chính nữa chứ.”
Khi nói chuyện, một người khác lại từ bên ngoài vào, còn cười cười giơ lên bản báo cáo trong tay: “Cậu ta nói thật đấy.”
Ba người lật báo cáo xem xong, sắc mắt tức khắc như một nồi chè thập cẩm bảy sắc màu.
Người vừa vào cửa bổ sung thêm: “Tôi nhìn tiến độ, cậu ta không dùng đến một tháng đã sửa xong hai cái bug mấu chốt ở cốt truyện thứ nhất.

Từ đó tới giờ, tra nam trà xanh đã bị xử lý sạch sẽ, nam chính nữ chính khỏe mạnh phát triển, còn chút xíu nữa là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén rồi.”
Ba người trầm mặc.
Cảnh Tây: “Việc này là do sếp bố trí à?”
Cậu thở dài: “Tôi biết mấy người không tin tôi, cảm thấy tôi một bụng ý xấu, nhưng tôi vô cùng oan uổng đó…”
“Oan uổng?”, người đầu tiên nhịn không được bật lại: “Vậy cậu nói cho tôi nghe sao cậu không ở bộ phận trọng sinh chờ đi, chạy qua bên xuyên thư này làm gì?”
“Ý tôi là tôi bây giờ này,” Cảnh Tây nói: “Mấy người cho rằng số liệu của tôi bị lùi lại là vì tôi cố ý làm thế để trốn tránh thẩm vấn, bên trong chắc chắn che giấu âm mưu nào đó.

Đúng là có khả năng đó xảy ra, tôi cũng không có chứng cứ phản bác, nhưng điều kiện mấy người đưa ra tôi cơ bản đều đáp ứng hết rồi, tôi cũng thấy mình hòa nhã phối hợp, còn muốn tôi phải làm sao để cho mấy người vừa lòng đây?”
Ba người trở nên đuối lý, lại trầm mặc.
“Tôi đem lòng mình phơi bày dưới trăng sáng soi, vậy mà trăng sáng lại không tin tôi.” Cảnh Tây nhẹ nhàng giáo dục: “Nhìn chuyện mà mấy người làm kìa, đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử hả?”
Ba người bị cậu nói xong như ăn phải đống cức, trăm miệng một lời: “Cậu nói lại ai là quân tử?”
Cảnh Tây nheo mắt lại: “Tự ý cho tôi thêm mệnh lệnh, chậm trễ công tác của tôi, không xin lỗi còn mặt dày hỏi lại tôi, tôi hoài nghi một cách nghiêm trọng…” Cậu vừa nói vừa nhìn về người vừa mới vào: “A Lộ, cậu nói xem, tôi với bọn họ có thù oán gì không?”
Người mới vào có diện mạo tuấn dật, tên là Lộ A, giọng điệu cương trực thẳng thắn.
Trong kí ức còn sót lại của Cảnh Tây, người đó là một người bạn tốt của cậu, thường ngày cậu thích gọi hắn là A Lộ, tuy âm đọc khác nhau nhưng cảm giác chỉ là đọc lái lại tên bình thường.
Lộ A cùng Cảnh Tây chơi với nhau, đều là một dạng thích xem náo nhiệt, cười cười giải thích: “Sau khi cậu trở thành Chủ thần đương nhiệm, có vị nữ thần họ Tần trong cục đến thông báo, cô ấy là đồng nghiệp của chúng tôi…” Hắn giơ tay hướng ba người kia bổ sung thêm: “Người trong lòng.”
Cảnh Tây “ồ” một tiếng: “Vậy phải nói thêm một cái nữa, mượn việc công làm việc riêng.”
Người đầu tiên đỏ mặt: “Hai chuyện không liên quan!”
Cảnh Tây: “Có liên quan hay không, chờ sếp về rồi nói tiếp.

A Lộ, đi ăn đi.”
Lộ A bật cười: “Được thôi.”
Ba người trợn tròn mắt: “Cậu không quay về?”
“Tôi còn trở về làm gì nữa?” Cảnh Tây vô cùng khó hiểu: “Mấy người muốn tôi trở về vị trí cũ, tôi cũng thuận theo để mấy người bớt lo rồi còn gì.

Giao nhiệm vụ cho người khác đi là xong mà.”
Ba người kia lén làm ra chuyện này, cũng đã chuẩn bị tinh thần bị sếp hỏi thăm.
Ai ngờ không chỉ không bắt được nhược điểm của người ta mà còn đem người chọc đến mức không thèm quay về tiếp quản công tác.

Nếu cậu làm vậy thật, bọn họ tuyệt đối sẽ bị sếp hung hăng đập ra bã.
Nhưng mà thỉnh thần về thì dễ, đưa thần đi mới khó.
Ba người thức thời hủy bỏ mệnh lệnh triệu hồi, thành thành thật thật xin lỗi, thấy người nào đó vẫn như cũ không làm theo, hỏi thêm: “Cậu muốn làm sao?”
“Tôi không muốn thế nào hết.” Cảnh Tây vô tội: “Tôi không phải là vì suy nghĩ cho mấy người sao? Tôi đi công tác tiếp mấy người lại nhớ thương tôi đến chết à?”

“…” Ba người: “Sẽ không, chúng ta ai cũng đều bận rộn.”
Cảnh Tây: “Bận rộn thế mà trong lòng vẫn luôn nghĩ đến tôi, quả thật là chân ái nha.”
Ba người: “…”
Lộ A cười không ngừng được, nghĩ thầm chọc phải Cảnh Tây mà không bị lột một tầng da thì cũng đừng mong bản thân còn tốt đẹp đi về.
Ba người vô cùng hối hận, sếp đã nói đừng chọc đến cậu, vì sao họ lại không nghe lời chứ!
Bọn họ khuyên bảo: “Công tác cậu đã làm được một nửa lại vứt giữa đường thế, cậu không cắn rứt lương tâm à?”
Cảnh Tây: “Không, tôi kiên định lắm.

Sao mấy người lại nghĩ tôi là nhân viên chuyên nghiệp, tác phong chỉnh tề vậy? Tôi không hề chuyên nghiệp, công tác thích vứt thì vứt, dù sao bên đó cũng không có chuyện gì hấp dẫn tôi cả.”
Ba người: “…”
Vậy thì sao cậu lên làm Chủ thần làm gì!
Trong đầu Cảnh Tây bỗng hiện lên bóng dáng của Đoạn Trì, cảm giác không thấy khỏe lắm, có chút mệt.
Thế nhưng cậu sẽ không làm cho người khác nhìn ra được điểm này, vẫn không nhanh không chậm mà làm người khác nghẹn chết, chờ chơi họ hỏng mất, mỗi người về sau ghi nhớ sẽ để cậu làm chủ hiệp ước, lúc đó mới có thể dễ dàng đưa ra điều kiện có lợi cho mình.
Ba người cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”
Cảnh Tây buông tay: “Mấy người có thể không thay đổi gì hết, tôi không sao cả.”
Ba người: “…”
Hai bên cò kè mặc cả một phen, ba người cuối cùng đồng ý gỡ bỏ hạn chế của hệ thống, ba mặt xanh mét đi sửa lại.
Lộ A xem náo nhiệt xong, đem đồ ăn tới cho cậu, hỏi tình huống thân thể của cậu.
Vết thương của Cảnh Tây không còn vấn đề gì, chỉ còn một chút đau, có thể chịu được, hỏi: “Sếp vẫn chưa về hả?”
Lộ A: “Ừ, nói là mở một cuộc họp khẩn, không biết kéo dài bao lâu.”
Cảnh Tây: “Thế giới 325 có phát hiện gì mới không?”
Lộ A: “Không có, tôi thực sự tò mò, rốt cuộc thì cậu đã làm gì vậy?”
Cảnh Tây: “Tôi cũng muốn biết.”
Thế giới 325 là một thế giới trong bộ phận xuyên thư.
Hiện tai nơi đó đã hoàn toàn sụp đổ, nghe nói khi cục quản lý đến nơi, toàn bộ thế giới tràn ngập năng lượng của cậu cùng Chủ thần của bộ phận xuyên thư.

Cậu trọng thương hôn mê, còn người sau thì không thấy bóng dáng.
Nguồn năng lượng của hai vị chủ thần cùng dao động như vậy mới có thể khiến cho một thế giới sụp đổ.
Cậu tự hỏi vài giây: “Tôi cùng Chủ thần của bộ phận xuyên thư có quen biết nhau không? Hắn ta tên gì vậy?”
Lộ A: “K Cơ, hai người hình như chưa gặp nhau lần nào.”
Cảnh Tây nhướng mày: “K Cơ?”
Lộ A: “Đúng vậy, là hắn.

Hẳn là cái tên đó có ý nghĩa gì đó.”
Trong cục xảy ra chuyện khi Lộ A không ở đó, khi về đến thì Cảnh Tây đã đi công tác rồi.
Nhưng cậu cũng không chậm trễ mà giơ tay ra giúp đỡ cậu.

Cậu lấy ra một cái máy dò năng lượng loại nhỏ: “Vốn dĩ đang nghĩ tìm cơ hội để đưa cho cậu, hiện tại đúng lúc quá.

Hắn là Chủ thần của bộ phận xuyên thư, hẳn là có khả năng ở nơi nào đó trong những thế giới kia.

Khi cậu quay lại làm nhiệm vụ thì lưu ý một chút.”
Cảnh Tây đem máy hóa thành số liệu rồi dung nhập vào cơ thể, nắm chặt thời gian thay đổi đề tài: “Tôi từng yêu đương chưa?”
Lộ A đang uống nước, nghe xong xém chút nữa sặc, ho khan vài tiếng: “Cậu làm sao mà yêu đương được? Hay cậu có chuyện mà không nói cho tôi nghe?”
Cảnh Tây nghĩ thầm với tính cách của mình quả thật khi nói chuyện sẽ không che giấu làm gì.
Đột nhiên Lộ A phản ứng lại, hai mắt phát sáng như đèn pha: “Không đúng, không tự nhiên mà cậu lại hỏi cái này, chắc chắn là cậu có chuyện!”
“Còn không phải là do deadline đè đầu cưỡi cổ à?” Trên mặt Cảnh Tây không may mảy lộ ra chút sơ hở nào: “Hệ thống mỗi ngày bắt tôi làm Hồng Nương se tơ duyên, tôi làm, nó lại ghét bỏ, nói tôi không có kinh nghiệm yêu đương.

Vì vậy tôi muốn tìm hiểu một chút thôi.”
Lộ A hoài nghi: “Thật vậy hả?”
Cảnh Tây: “Bằng không thì là cái gì?”
Lộ A đánh giá cậu, không tìm ra được nguyên nhân.

Mà thời gian cũng không đủ cho câu có cơ hội, ba người kia nhanh chóng sửa lại chương trình, muốn tiễn vị ôn thần này đi thật mau.
Cảnh Tây tiếc nuối: “Tôi thật sự lưu luyến mấy anh.”
Ba người: “Đi mau đi!”
Cảnh Tây lại nằm vào khoang trị liệu, nhắm mắt lại.
Thời gian hai bên cũng không chênh lệch nhau mấy, khi cậu quay lại, thời gian chỉ vừa trôi qua nửa giờ đồng hồ.
Khi Cảnh Tây ngất xỉu, Đoạn Tu Văn nhạy bén nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn lại, phát hiện là “mợ” mình, ngay lập tức hoảng sợ.
Sắc mặt của vệ sĩ ở phía xa cũng biến đổi, vội vàng chạy tới đem người ra khỏi nhà ma.
Ở nơi công cộng cũng có AI chữa bệnh, nhân viên công tác kiểm tra qua, nói rằng không có việc gì.
Đoạn Tu Văn: “Sao lại không có việc gì?”
Nhân viên công tác đáp: “Thật sự không tìm thấy có vấn đề gì cả.”
Thời đại này, khi AI chữa bệnh không tìm ra được bệnh gì có khả năng là có bệnh nghiêm trọng.
Mấy người ngay lập tức thần sắc ngưng trọng, lập tức đưa cậu vào bệnh viện, trải qua một vòng kiểm tra cẩn thận, kết quả cũng không tìm thấy được vấn đề gì.
Bác sĩ đọc báo cáo, không biết nên trả lời như thế nào.
Đoạn Tu Văn nhìn bác sĩ, hỏi: “Khi nào cậu ấy tỉnh lại?”
Bác sĩ: “Theo lý thuyết thì lúc nào tỉnh cũng được.”
Đoạn Tu Văn bất đắc dĩ nói cảm ơn, một bên tự hỏi không biết có nên nói lại với chú hay không, một bên muốn quay về.
Kết quả vừa ngồi xuống ghế, người đã tỉnh lại.
Cảnh Tây trợn mắt nhìn nam chính ngồi ở mép giường, nhất thời cảm động: “Em trai, tôi thấy mình chịu không nổi nữa, cậu có thể biến ra lỗ tai cho tôi sờ một chút được không?”
Đoạn Tu Văn: “…!Bác sĩ nói rằng anh không có bị gì hết.”
Hệ thống nhỏ xen mồm vào: “Lỗ tai của nam chính là của nữ chính, ngài đi sờ của Đoạn Trì mới đúng chứ?”
Cảnh Tây không nói nữa, chuyển hướng sang vệ sĩ bên cạnh.
Vệ sĩ không chờ cậu mở miệng, nhanh chóng lui về phía sau, nghĩ rằng vợ của giám đốc Đoạn muốn sờ tai bọn họ nên đành cự tuyệt, sau đó đem chuyện báo cáo lại với ông chủ.
Cảnh Tây: “Chuyện này là do anh ta nói với mấy người, hay là cố tình nói riêng cho tôi biết?”*
*này chém á, kiểu Đoạn Trì biết nhược điểm của ẻm là tai mềm đuôi mềm nên mới phái vệ sĩ thuộc tộc cẩu đi nè, ý Cảnh Tây hỏi vệ sĩ là vệ sĩ có biết chuyện ẻm thích sờ tai sờ đuôi chưa, có phải do Đoạn Trì cố ý dặn trước, chừng nào ẻm muốn sờ thì lập tức báo cáo lại với ảnh =)))))
Vệ sĩ: “Cố tình.”
Cảnh Tây im lặng, không xem thân thể có suy yếu hay không, đứng dậy bước xuống giường.
Đoạn Tu Văn có chút không yên tâm, bước đến đỡ: “Anh cảm thấy như thế nào?”
Cảnh Tây: “Không sao hết.”
Đoạn Tu Văn: “Vậy sao lại đột nhiên ngất xỉu?”
Cảnh Tây: “Có thể là tụt huyết áp.”
Gen cấp S? Tụt huyết áp?
Đoạn Tu Văn trầm mặc nhìn cậu, không biết nên đưa ra đánh giá gì.
Cảnh Tây nhìn ra cửa: “Mọi người đâu rồi?”
Đoạn Tu Văn: “Còn ở nhà ma.”
Cảnh Tây: “Hả?”
Đoạn Tu Văn liền giải thích một chút.
Lúc ấy là chỗ ngoặt, một đám người đều thét chói tai, chỉ có cậu lưu ý đến động tĩnh phía sau.

Chờ hắn quay trở lại thì đám người đoàn trưởng đã đi sang chỗ khác rồi.

Chỗ đó gần cửa vào nên hắn cùng vệ sĩ đi về theo đường cũ, còn mọi người vẫn ở lại nhà ma khám phá tiếp.
Cảnh Tây ừm một tiếng thấy bản thân may mắn.
Cậu nghe mọi người thét chói tai, tưởng là vì cậu, không nghĩ là do đánh bậy đánh bạ.
Cậu nói: “Vậy thì chúng ta mau trở về thôi.”
Đoạn Tu Văn: “Anh còn muốn quay về?”
Cảnh Tây: “Đúng vậy, hiện tại tôi đâu có vấn đề gì nữa.”
Đoạn Tu Văn nghĩ thầm muốn khuyên cậu về nhà nghỉ ngơi, nhưng không biết nói gì, chỉ có thể đồng ý.
Bọn họ quay trở lại nhà ma, thấy đám đoàn trưởng vẫn chưa ra đến, kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài.


Cảnh Tây alo cho hệ thống nhỏ, dò hỏi cốt truyện tiếp theo và bug.
Hệ thống nhỏ trước đó có gửi báo cáo của Lộ A, biết rằng Cảnh Tây vừa trở về từ cục quản lý.
Lúc này thấy cậu rỗi rãi, rốt cuộc nó có cơ hội hỏi: “Tôi kiểm tra lại thấy các mặt hạn chế đã ít đi rồi, vậy sao giờ ngài mới đến?”
Cảnh Tây chậm rì rì đáp: “Có một số người nghi thần nghi quỷ không yêu thương đồng nghiệp, kết quả là tự lấy đá chọi vô chân mình.”
Hệ thống nhỏ không rõ nguyên do nhưng biết ban đầu người trong cục thêm nhiều điều kiện hà khắc vì sợ Cảnh Tây gây chuyện, bây giờ nhượng bộ thì khẳng định là đã trải qua quá trình mặc cả thảm thiết nào đó rồi.
Nó vô tâm vô phế mặc niệm cho những người đó một cây nến, nói: “Tiếp theo sẽ xuất hiện một nhân vật phụ, cướp đất diễn của nam chính rất nhiều, vài cái bug xuất hiện là do hắn gây ra.”
Cảnh Tây nghĩ thầm mới vừa tống cổ một tên tra nam, bây giờ lại xuất hiện một tên nam phụ, hỏi: “Không có nữ phụ hả?”
Hệ thống nhỏ: “Cũng có, ngài biết nam chính là Dị Lang mà, có người cũng ám ảnh với cậu ta lắm.

Một cô gái trong tộc Thiên Lang cho rằng nam chính nữ chính không phải chân ái của nhau, một lòng một dạ dây dưa để tách hai người ra.

Cô ấy không thi đậu vào đại học Cách Trách, đến kì nghỉ hè mới xuất hiện.”
Cảnh Tây “ừm” một tiếng, hỏi: “Kẻ thù của Đoạn Trì sẽ xuất hiện à?”
Hệ thống nhỏ: “Sẽ.

Đây là mối nguy hiểm cuối cùng trong cốt truyện chính, bọn họ bắt cóc Kim Ngữ Mộng.”
Cảnh Tây: “Nói cách khác, bây giờ ta xử lý đống người đó trước thì về sau chỉ là thời gian để nam chính nữ chính mặn nồng với nhau thôi đúng không?”
Hệ thống nhỏ: “Ngài không nghĩ rằng làm vậy sẽ ừm giảm đi mất một cảnh quan trọng gia tăng tình cảm của nam chính nữ chính à?”
Cảnh Tây: “Nhiều nguy hiểm lắm, ngươi có chắc là Kim Ngữ Mộng sẽ không gặp vấn đề gì không?”
Hệ thống nghĩ lại chuyện xảy ra ở hang động đá vôi, cảm thấy không nhất định, nguy hiểm tiềm tàng gì đó đều bị triệt tiêu hết.

Vì thế nó đồng tình với cách làm của cậu, bắt đầu giới thiệu tư liệu kẻ thù của Đoạn Trì.
Mấy kẻ thù đó đều là tội phạm đang lẩn trốn, trước mắt đang ở trên Lưu Vong tinh.

Chỗ đó là một vùng đất không có người quản, vô cùng loạn, muốn tìm được người cũng khó.
Nó nói: “Thân phận của ngài đã bị phơi bày, bọn họ khẳng định đã biết ngài là ai rồi.

Nếu trực tiếp qua đó tìm người, ngài sẽ gặp nguy hiểm.”
Cảnh Tây: “Không có việc gì đâu, ta sẽ nghĩ ra cách.”
Hệ thống nghe theo.
Cảnh Tây không làm Hồng Nương được, nhưng làm nhiệm vụ thì vẫn biết mình nên làm gì.
Cảnh Tây chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình: “Vậy là ở cốt truyện này chúng ta chỉ cần xử lý hai chuyện nữa: một là giúp nam chính nữ chính ở bên nhau, hai là giết chết kẻ thù của nhà họ Đoạn.
Còn nam phụ nữ phụ thì…!có chút lòng thành đối đãi là được.
Dù sao thì nam chính nữ chính cũng thuộc loại thông minh lý trí, sẽ không dễ nghe theo lời người khác xúi giục.

Chỉ cần bọn họ có thể tâm linh tương thông, cơ bản Cảnh Tây cũng không cần phải ra tay, tự thân hai người cũng có thể đến với nhau.
Một người một hệ thống nghĩ thông suốt, ngay lập tức cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp.
Nói chuyện xong, thành viên trong xã đoàn từng người nâng nhau đi ra ngoài, sắc mặt trắng bệch.
Đoàn trưởng nhìn thấy đám Cảnh Tây, có chút khiếp sợ: “Tôi cho rằng hai người làm gì lề mề ở đằng sau, té ra là đã ra ngoài trước rồi?”
Cảnh Tây cười tủm tỉm: “Khi mấy người vẫn còn la oai oái.”
Đám người đoàn trưởng không hề nghi ngờ cậu.

Cả đám cùng nhau ăn xong cơm trưa thì chuyển sang mật thất.
Cảnh Tây yên tâm, thoải mái đi mua nước tương, đem cơ hội để lại cho nam chính nữ chính, mĩ mãn cảm thấy cửa thứ nhất sẽ để dành cho hai người.

Hai người bắt gặp ánh mắt nhau giữa không trung, nhìn nhau hai giây, không hẹn mà cùng bước vào.
Hệ thống nhỏ lập tức tung bông phấn khởi: “Kìa kìa! Ngài nhìn thấy không? Cuối cùng cũng có chút hoa nở rồi!”
Nó cảm thẩy Cảnh Tây quay trở về cục một chuyến như vậy quả thực là bỉ cực thái lai*, tất cả đều là tin tức tốt.
*否极泰来: Ý nói vận tới chỗ cùng cực thì vận thông đến.

Khổ hết lại sướng, rủi hết lại đến may
Cảnh Tây thấy vậy cũng vui mừng, tiếp tục đi mua nước tương.

Trong lúc đó lại thấy hai ba cây pháo nhỏ, vui vui vẻ vẻ mua cho mình một bữa ăn thịnh soạn rồi kết thúc hành trình.
Buổi tối, Đoạn Tu Văn về nhà muốn gửi cho chú mình một tin nhắn.

Thấy phía bên đó đang là giữa trưa thì gửi tin qua, đem chuyện nói lại cho hắn.
Đoạn Trì tức khắc chau mày: “Không tìm thấy vấn đề?”
Đoạn Tu Văn: “Dạ, nhìn giống như là ngủ vậy.


Nhưng con quan sát cả ngày thì thấy cậu ta đúng là không có việc gì thật.”
Đoạn Trì nhăn mày sâu hơn, dặn cháu trai gần đây để ý đến Ất Chu hơn một chút rồi cúp máy.
Trong lòng hắn có một ngọn lửa nhỏ âm ỉ khiến hắn hoảng hốt.

Hắn đem chuyến công tác từ nửa tháng ép xuống còn một tuần, gấp rút quay về.
Một tuần qua, trong cơ thể Cảnh Tây có vài nguồn năng lượng quấn lấy cuối cùng cũng chậm rãi thuận lợi, dựa theo tiến trình chữa trị bắt đầu.
Cậu mơ thấy sếp.

Đối phương ngồi trong văn phòng, mang một gọng mắt kính vàng tinh xảo, nhìn thấu qua cậu: “Trong thế giới ở nhiệm vụ lần trước cậu quen được một người bạn rất tốt đúng không? Hắn vẫn luôn thích cậu, cậu nhìn ra được không?”
Cảnh Tây: “Nhìn ra, nhưng hắn cũng biết tôi không có ý định yêu đương gì nên cũng không nói.

Làm sao vậy?”
Sếp: “Cậu đem thân thể gửi lại cho ký chủ, hắn nhìn ra các người không phải một người, sau đó nổi điên lên giải quyết cả một thế giới.”
Cảnh Tây nhướng mày: “Sau đó thì sao?”
Sếp: “Chúng tôi sợ hành động của hắn sẽ gây nguy hiểm đến ký chủ, bất đắc dĩ phải xóa ký ức của hắn đi.

Cậu đoán chuyện tiếp theo đi? Hắn thế mà quyết chí ở một mình cả đời, không yêu đương với ai.

Cảm động không?”
Cảnh Tây: “Tại sao lại cảm động?”
Vì cậu trải qua chuyện sống chết quá nhiều, đã quên mất cảm động là gì.
Cậu vẫn như cũ theo ý mình mà làm nhiệm vụ.

Một lần trở về, ở hành lang gặp được sếp.
“Chúc mừng, lại giải quyết được một nhiệm vụ khó nữa.” Sếp nói: “Tôi cảm thấy cậu rất hợp với bộ phận này, có hứng thú tiếp nhận không?”
Cảnh Tây: “Không có hứng thú.”
Sếp: “Đừng nóng vội, cậu không cảm thấy người bạn chơi cùng của cậu có chút cảm giác quen thuộc nào à?”
Cảnh Tây dừng chân lại: “Hả?”
Sếp: “Tôi đã xem xét một chút, khá trùng hợp đó.

Số liệu của hắn cùng với vị nổi điên ngày trước giống nhau.

Cậu đoán lần này nếu hắn lại nhìn ra các ngươi không phải cùng một người sẽ có phản ứng gì?
Cảnh Tây bỗng chốc mở mắt ra.
Phòng ngủ một mảnh tối tăm, chỉ có ánh trăng soi rọi trên rèm cửa.

Vẫn đang là nửa đêm.
Hệ thống nhỏ thấy cậu tỉnh, có chút ngoài ý muốn: “Ngài gặp ác mộng ạ?”
Cảnh Tây lắc đầu bảo không có, trong mơ nhớ lại vài chuyện cũ thôi.

Đột nhiên cậu có cảm giác gì đó nên nhìn qua ban công.

Cậu đứng dậy đi qua, thấy Đoạn Trì đang đứng trong sân nhìn sang.
Đoạn Trì nhìn thấy cậu thì ngẩn người.
Trong lòng hắn thấy không yên ổn, vốn định đi xem Ất Chu nhưng sợ làm đối phương tỉnh giấc nên chỉ muốn đứng trong sân một chút, không nghĩ là đối phương lại bước ra ngoài.
Hắn hỏi: “Sao lại tỉnh rồi?”
Cảnh Tây: “Lời này phải là tôi hỏi mới đúng.

Không phải anh đi công tác nửa tháng sao?”
Đoạn Trì: “Xử lý xong hết rồi.”
Cảnh Tây đánh giá một chút, có lẽ người ta đã biết chuyện mình ngất xỉu rồi.

Cậu vẫy vẫy tay với hắn.
Đoạn Trì không dùng cửa, hắn lùi về sau hai bước lấy đà, trực tiếp nhảy lên.

Hắn leo qua ban công, cầm lấy tay đối phương.

Cảnh Tây muốn rút tay lại thì hắn đã biến ra hai cái tai mềm.
Đoạn Trì đặt tay cậu lên: “Em sờ đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.