Đọc truyện Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào – Chương 49: Giả sử đến công ty bọn anh thì mức lương hàng năm ít nhất phải là 500 nghìn tệ
Edit: Diệp Vũ Lam
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Tô Nam Tinh cũng nhìn lướt qua, màn hình điện thoại đã tắt, không thể nhìn thấy tin nhắn WeChat đó. Cô cũng không động vào điện thoại của Chu Dịch mà chỉ tiếp tục thu dọn hành lý.
Chu Dịch cũng đã thu dọn xong hành lý, xách hành lý lên rồi nắm tay cô đi về. Lúc lấy điện thoại ra để trả tiền ở trước quầy lễ tân, Tô Nam Tinh thấy vẻ mặt của Chu Dịch khi cúi đầu xem điện thoại khựng lại vài giây, ngón tay của anh lướt trên màn hình một chút, dường như không có ý định trả lời lại.
Tô Nam Tinh cũng không có hỏi anh có trả lời lại hay không, hoặc là anh có suy nghĩ gì hay không.
Cô vẫn giữ quan điểm kia, đàn ông đã muốn ngoại tình thì không thể ngăn cản được, cho nên cũng không cần thiết phải kiểm soát gắt gao như thể anh ta là người đàn ông duy nhất trên thế giới này.
Đúng vậy, cô đã rơi vào cái lưới ngọt ngào mà anh đã dệt cho cô, quả thật cô cũng không muốn vùng vẫy ở trong đó.
Cô thừa nhận là cô thích anh, rất thích, rất thích.
Nhưng mà vậy thì đã sao?
Tình yêu mãnh liệt đều không quan trọng bằng lòng tự trong của bản thân.
Vậy nên từ đầu đến cuối, Tô Nam Tinh vẫn không hỏi về chuyện của Lâm Lộc. Vào một ngày nào đó, Chu Dịch muốn nói ra thì tự nhiên sẽ nói ra. Nếu anh không muốn nói ra, điều đó cũng giống như tác phong thường ngày của anh, hoặc là giữa hai người bọn họ không cần phải nói nhiều về cô gái Lâm Lộc kia, cô ấy không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới cuộc sống của bọn họ nên tất nhiên là không cần phải đề cập tới.
Xe đã đến dưới nhà của Tô Nam Tinh, Chu Dịch còn cố gắng thuyết phục cô về nhà anh, Tô Nam Tinh hôn anh một cái, “Ngày mai còn phải đi làm nữa.” Cô xách hành lý rồi bước xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt anh.
Đi vào nhà, cô thấy Miêu Manh Manh đang vui vẻ khoa tay múa chân với bộ trang phục thời Đường ở trong phòng khách. Cô ấy vui vẻ nói: “Nam Tinh, cậu mau xem nè, mình đã làm xong rồi!!”
Nói xong thì giơ bộ trang phục lên và khoa tay múa chân trên người Tô Nam Tinh. Tô Nam Tinh nhìn một cái, Miêu Manh Manh phối màu bộ trang phục rất đẹp mắt, áo váy ngang ngực màu đỏ thẫm kết hợp với áo khoác ngoài màu trắng. Dưới đôi bàn tay tinh xảo của Miêu Manh Manh, bộ trang phục nhìn rất đẹp.
Chẳng qua là bộ trang phục này hở da thịt hơi nhiều, cổ áo hình vòng cung hở vai đến ngực, gần như là một chiếc váy cúp ngực. Nếu mặc vào thì bộ ngực sẽ căng đầy, trắng như tuyết giống như Phạm Băng Băng trong bộ phim truyền hình Đường Quý Phi.
Có điều bộ đồ thực sự rất đẹp mắt, cô phải khen ngợi Miêu Manh Manh: “Thật lợi hại, quả thực siêu đẹp!”
Miêu Manh Manh nhìn đi nhìn lại bộ trang phục rồi nói: “Mình có cảm giác mình đã làm sai, chiếc áo váy cúp ngực này không phù hợp để làm bộ lễ phục trong ngày hôn lễ hôm đó, thích hợp mặc vào lúc mời rượu hơn.”
Cô ấy còn tự nhủ: “Không sao cả, trước lạ sau quen, sau đó mình sẽ làm cho cậu một chiếc áo cưới truyền thống màu đỏ! Đảm bảo sẽ khiến cậu trông thật xinh đẹp khi gả ra ngoài!”
Tô Nam Tinh xoa đầu cô ấy, nói: “Như vậy cũng rất tốt, cậu đừng nên làm việc quá sức. Dạo gần đây phải ăn rau giảm cân mỗi ngày, còn phải đi tập luyện, lại dành thời gian để may trang phục, cậu cũng đã quá mệt mỏi rồi.”
Miêu Manh Manh đáp: “Mình không cảm thấy mệt mỏi, mình còn phải trở thành một mỹ nữ, trở thành người chủ đăng video chăm chỉ của trạm phát B nữa!” Lại lấy chiếc áo váy cúp ngực màu vàng của mình ra và khoa tay múa chân, nói: “Mình thấy hai chúng ta không cần phải đợi thêm nữa, chúng ta cùng đi chụp hình vào cuối tuần tới đi! Hiện giờ mình đã 55kg, mặc dù vẫn còn mập, thế nhưng bây giờ mình vẫn còn có ngực nha. Nếu tiếp tục gầy đi thì bộ ngực sẽ bị rớt xuống phía dưới, mặc bộ trang phục này vào sẽ không hình dung ra người phụ nữ đầy đặn thời Đường.”
Tô Nam Tinh cũng tán thành với Miêu Manh Manh, đã hẹn sẽ đi chụp hình chung với nhau vào cuối tuần.
Hôm sau lại là thứ Hai.
Công việc trong tuần này tương đối nhẹ hơn nhiều, với lại Tô Nam Tinh đã hoàn thành xong kỳ thi CCNA nên cũng thoải mái hơn.
Có điều Chu Dịch làm sếp vẫn phải tất bật với công việc. Bắt đầu từ thứ Ba, anh phải đến nhóm công ty họp, vô cùng bận rộn.
Ở bên nhóm công ty, anh vẫn luôn chỉ đạo Tô Nam Tinh và Tống Tập gửi cho anh một số tài liệu dự án, nhất là tài liệu dự án về công trình “mắt thần.” Anh đã xem đi xem lại nhiều lần, nhưng thỉnh thoảng vẫn hỏi Tô Nam Tinh về một vài số liệu, nói: 【Trò chuyện với phó tổng giám đốc Vu – chủ quản bộ phận tích hợp chúng ta một hồi, nhắc tới dự án “mắt thần” của thành phố Phổ Khẩu, ông ta cảm thấy rất hứng thú.】
Tô Nam Tinh nghĩ đến vị trí giám đốc công ty thành phố S được bỏ trống sau khi phó tổng giám đốc Ngô rời đi, hiển nhiên Chu Dịch cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Chuyến công tác lần này của anh lâu hơn bình thường. Tối thứ Tư, Chu Dịch mới trở về từ nhóm công ty, không có thời gian gặp Tô Nam Tinh. Sáng hôm sau trước khi đi làm, anh còn cố tình đến dưới nhà cô để hôn cô một cái, xem như là cho đỡ thèm.
Anh nói với cô: “Tối nay em đến nhà anh đi, anh rất nhớ em.” Mỗi khi anh nói như vậy, Tô Nam Tinh đều không thể kháng cự anh.
Trước đây cô cảm thấy người lãnh đạo trực tiếp rất đẹp trai, vai rộng chân dài, cơ bụng tám múi, quả thật là không thể nhìn thẳng, nếu nhìn nhiều sẽ làm chậm trễ công việc. Hiện tại người lãnh đạo trực tiếp đẹp trai đó đã là bạn trai của cô, lúc bạn trai khẽ thầm thì bên tai cô, Tô Nam Tinh thực sự cảm thấy không thể nào kháng cự anh.
Cô hơi xấu hổ, gật đầu đồng ý.
Kết quả là buổi tối Chu Dịch bất chợt có một buổi tiệc. Sau khi mở khóa cửa điện tử ra, Tô Nam Tinh ngồi đợi ở trong nhà anh rất lâu, đến nửa đêm anh mới về đến nhà.
Lúc trở về nhà thì có hơi say, mùi rượu trên người rất nồng nặc, Tô Nam Tinh nói với anh: “Uống nhiều vậy.”
Chu Dịch trả lời: “Quả thực đám người bên nhà thầu phụ nắm bắt tin tức rất nhanh, bọn họ đều muốn ăn một phần công trình “mắt thần”… Cũng đúng thôi, dự án đó trị giá hai tỷ, thịt nhiều mà cháo cũng nhiều, ai cũng muốn nếm thử một chút là chuyện bình thường. Có điều còn phải xem khả năng thực sự của bọn họ mới được, anh cũng không phải là người dễ bị bắt nạt trên bàn rượu.”
Đối mặt với công việc, anh rất hiếm khi nói nhiều như vậy.
Tô Nam Tinh dỗ ngọt anh, nói: “Đúng vậy, anh là giám đốc Chu lợi hại nhất.”
Chu Dịch nghe xong thì bắt đầu cười, ôm lấy khuôn mặt của Tô Nam Tinh và hôn mạnh một cái, đắc ý nói: “Anh lợi hại nhất không phải là làm giám đốc của bộ phận tích hợp, mà chính là nắm bắt thời cơ lừa gạt em tới tay.”
Tô Nam Tinh hỏi: “Lừa gạt?”
Chu Dịch trả lời: “Em thực sự cho rằng đêm hôm đó em tùy tiện hôn anh vài cái là anh đã đói bụng ăn quàng, ngủ với nữ nhân viên cấp dưới của mình sao? Anh là hạng người nào chứ?”
Tô Nam Tinh nghe thấy vậy thì hỏi: “Ồ? Vậy là anh đã sớm để mắt tới em sao?”
Chu Dịch ôm lấy cô, bàn tay lại bắt đầu “hư hỏng,” vén áo thun của Tô Nam Tinh lên và xoa nhẹ vài cái, nhếch miệng lên, không có trả lời câu hỏi của Tô Nam Tinh, chỉ nói: “Từ giờ trở đi, em đều là của anh.”
Có điều tối hôm đó, Tô Nam Tinh cũng không có cùng Chu Dịch “làm loạn.” Cô chỉ pha cho anh một ly nước chanh mật ong, còn giúp anh lau mặt và lau người, sau đó còn dùng tay xoa bóp đầu và cổ giúp anh, làm cho Chu Dịch cảm thấy rất thoải mái từ bên trong ra bên ngoài. Anh gối đầu lên đùi của Tô Nam Tinh, mơ màng buồn ngủ, nắm lấy tay cô và nói: “Anh rất vui khi được ở bên em, mỗi ngày trong lòng anh đều thấy vui vẻ, Tiểu Tinh Tinh của anh…”
Đối với Chu Dịch, vừa về đến nhà đã nhìn thấy Tô Nam Tinh đáng yêu, xinh đẹp vây quanh anh, ngập tràn tình yêu thương và quan tâm lo lắng, anh cảm thấy rất thoải mái, có loại cảm giác ấm ấp của việc được đặt vào trong tim. Công việc ban ngày và các buổi tiệc tùng rất mệt mỏi, về đến nhà chỉ muốn nằm thư giãn trong lòng cô, chỉ muốn mãi mãi ở bên cô, muốn mãi mãi như vậy cho đến tận cùng của thế giới.
Chu Dịch mơ màng ngủ thiếp đi với cái suy nghĩ này, Tô Nam Tinh cũng tắt đèn và nép vào lòng anh ngủ.
Sáng hôm sau, Tô Nam Tinh làm cháo trứng vịt bách thảo thịt bằm và rau trộn cho anh. Chu Dịch thức dậy đã có một bữa ăn ngon miệng, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Suốt cả một ngày, tâm trạng của Chu Dịch rất tốt. Sáng sớm lúc chào hỏi Tống Tập và Lý Uyển, trên mặt cũng nở nụ cười tươi.
Khi Chu Dịch bước vào phòng làm việc của mình, Lý Uyển còn nói thêm: “Hình như hôm nay tâm trạng của giám đốc Chu rất tốt.”
Có lẽ Tống Tập đã cố tình nói: “Có thể không tốt được sao? Có bạn gái ở bên cạnh thì dĩ nhiên sẽ thấy vui vẻ.”
Nói xong câu đó, hai người Hoàng Hân Nhiên và Lý Uyển trong phòng đều không nói câu nào.
Cuối tuần trước, sau khi Chu Dịch tuyên bố đã có bạn gái trên vòng tròn bạn bè, cả tuần nay hai cô ấy đều nói chuyện rất ít, nghe thấy đám người chị Tiền bàn tán về chủ đề đó cũng không nói gì nhiều, rõ ràng chính là hai chị em gái thất lạc nhau.
Tống Tập còn nói: “Dường như đã qua nhiều năm mới thấy giám đốc của chúng ta có khoảng thời gian vui vẻ như vậy, lại còn công bố trên vòng tròn bạn bè nữa, có vẻ như thực sự rất thích cô bạn gái này.”
Tô Nam Tinh cảm thấy giám đốc Tống nhìn có vẻ nhã nhặn, nhưng thật ra lại là người không biết cách ăn nói, nói ra những lời làm suy sụp tinh thần của hai chị em gái kia.
Kể từ lúc Chu Dịch khoe người yêu lên vòng tròn, cả tuần nay tâm trạng của Hoàng Hân Nhiên vẫn không được tốt, làm việc cũng không còn nhiệt tình như tuần trước nữa. Tô Nam Tinh giao việc cho cô ấy đều phải luôn nói lại hai lần, Hoàng Hân Nhiên mới có thể nghe hiểu, vả lại còn làm việc rất cẩu thả nữa. Về sau, Tô Nam Tinh cũng không giao việc cho cô ấy nữa, thà tự mình làm còn hơn là lãng phí thời gian giải thích với cô ấy.
Vậy nên Tô Nam Tinh có cảm giác cuộc sống làm giám đốc rất cực khổ, may mà Tống Tập cũng giống như cô. Nhân viên cấp dưới rất nhiều, nhưng thực tế bọn họ đều làm việc cẩu thả, không có lý tưởng sống.
Công việc ổn định trong doanh nghiệp nhà nước lại không dễ dàng bị lung lay, hoặc nói đúng hơn là một nhân viên không phạm phải sai lầm lớn thì sẽ không dễ dàng bị sa thải, cho nên họ cứ tiếp tục nhởn nhơ, không lo làm việc là điều rất bình thường.
Nếu không thì làm sao Tô Nam Tinh có thể trở thành giám đốc với thân phận là một nhân viên tạm thời chứ, lý do lớn nhất không phải là do các bậc đàn chị trong phòng ban này không chịu làm việc sao?
Cả người Hoàng Hân Nhiên trông có vẻ uể oải, buổi chiều cô ấy vẫn nằm sấp trên bàn, không nói câu nào. Mọi người còn tưởng rằng tối hôm qua cô ấy ngủ không ngon, Tô Nam Tinh cũng không có hỏi nhiều. Cô cũng sẽ không để ý đến kiểu nhân viên cấp dưới có hậu phương vững chắc như Hoàng Hân Nhiên.
Đến giờ tan sở, hôm qua Chu Dịch có một bữa tiệc, hôm nay lại thành ra Tô Nam Tinh có một bữa tiệc.
Cuối tuần trước, Tô Nam Tinh có nói với tổng giám đốc Đường là gửi tài liệu của công ty bọn họ và giấy chứng nhận trình độ qua để xem thử, hôm thứ Hai anh ta đã gửi qua. Cô xem sơ qua thì phát hiện công ty của bọn họ rất có năng lực, quả thật có thể tìm hiểu thêm.
Dĩ nhiên tổng giám đốc Đường cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, rõ ràng bên Tô Nam Tinh đã “bật tín hiệu,” vì vậy đã hẹn cô đi ăn. Cuối cùng đã quyết định chọn ngày thứ Năm, buổi tối hai người đi ăn một bữa cơm.
Tổng giám đốc Đường cũng là người có tâm, còn cố tình dẫn hai nữ nhân viên cấp dưới của công ty anh ta theo. Trên bàn rượu, bọn họ cũng không thể uống nhiều rượu, thế nhưng năng lực làm việc rất mạnh. Khi đề cập tới phạm vi nghiệp vụ của công ty bọn họ là phân tích dựa vào Big Data, bọn họ đều nói rõ ràng đâu ra đấy, làm cho Tô Nam Tinh rất tán thưởng những người có thể nói chuyện qua lại mà không cần phải dùng đến rượu. Theo cô thấy, nếu muốn hợp tác, với trình độ chuyên môn đó thì hai bên có thể cân nhắc một chút, tốt hơn nhiều so với những người chỉ ra sức mời rượu trên bàn rượu.
Có điều bọn họ cũng gọi một chai rượu vang đỏ và từ từ thưởng thức, dù sao cũng phải cho có chút bầu không khí. Cuối bữa ăn, mọi người đều uống rượu vừa đủ, có chút phấn khích. Tổng giám đốc Đường nói năng có chút tùy tiện, hỏi Tô Nam Tinh: “Một giám đốc tài giỏi như em thì mức lương hàng năm ở Hoa Tín là bao nhiêu?”
Tô Nam Tinh trả lời: “Nếu có dự án hấp dẫn thì có lẽ là 150 – 160 nghìn tệ.”
Tổng giám đốc Đường nói: “Quá ít, người tài như em mà mức lương một năm chỉ mới hơn 150 nghìn tệ thôi sao? Doanh nghiệp nhà nước thật đúng là đang vùi dập một nhân tài. Người tài như em nếu đi ra ngoài, chẳng hạn như đến công ty bọn anh thì mức lương hàng năm ít nhất phải là 500 nghìn tệ, sự chênh lệch quá lớn.”
Rồi hỏi Tô Nam Tinh với vẻ chân thành: “Em không có suy xét gì cho tương lai sao?”
Tô Nam Tinh trả lời: “Em cảm thấy ở đây mới là nền tảng tốt nhất để gặp gỡ nhiều người hơn, học hỏi thêm nhiều thứ trong ngành hơn, tích lũy nhiều kinh nghiệm hơn.”
Tổng giám đốc Đường nghe thấy cô nói như vậy thì cũng biết cô là một người biết suy tính, nâng ly lên và cụng ly với cô, nói: “Sau này nếu em có suy nghĩ muốn đổi chỗ làm thì có thể tới tìm anh. Chi nhánh công ty ở thành phố S bọn anh vẫn còn thiếu phó tổng giám đốc.”
Tô Nam Tinh nghe thấy vậy thì thành tâm thành ý nói tiếng cám ơn. Mọi người đều phải chừa cho mình một đường lui, lỡ như có một ngày cô thực sự rời khỏi Hoa Tín thì ít nhiều gì cũng có một con đường khác có phải không?
Thứ Sáu đi làm, Hoàng Hân Nhiên lại nghỉ bệnh. Tô Nam Tinh còn tưởng rằng cô ấy lại bị gãy xương, hoặc là vết thương ở chân lại bị đau nên không muốn đi làm.
Sau khi hỏi kỹ thì mới biết được tối hôm qua cô em gái này đột nhiên phải nhập viện vì bị viêm ruột thừa.
HẾT CHƯƠNG 49