Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào

Chương 48: Người gửi là Lâm Lộc


Đọc truyện Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào – Chương 48: Người gửi là Lâm Lộc

Edit: Diệp Vũ Lam

➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖

Bữa ăn ở nhà họ Hoàng vào ngày hôm đó cũng không có vất vả như trong tưởng tượng của Chu Dịch, ngược lại rất thoải mái. Ba Chu và tổng giám đốc Hoàng trò chuyện với nhau trong suốt bữa ăn. Hai người bọn họ quen biết nhau đã hơn vài chục năm, tán gẫu về nhiều chủ đề khác nhau. Có điều ba Chu vẫn còn lo lắng về công việc mà ông mời vừa buông bỏ, trong bữa ăn còn dặn dò vài câu với ba Hoàng.

Ba Hoàng nói: “Anh đã về hưu rồi thì đừng lo nghĩ gì nữa, phó tổng giám đốc Ngô đã được điều đến rồi. Anh nên ở nhà nghỉ ngơi đi, đi ra ngoài du lịch hoặc là chờ bồng cháu trai.”

Ba Chu liếc mắt nhìn Chu Dịch, nói: “Thật ra tôi cũng muốn bồng cháu trai lắm chứ, không biết lúc nào Chu Dịch mới cho tôi bồng cháu trai đây?”

Mẹ Hoàng nói: “Chúng ta đừng xen vào chuyện duyên phận này, chuyện đó không phải đến vào bất cứ lúc nào, sau đó thì kết hôn trong chớp nhoáng.” Ngoài miệng thì nói như vậy, thế nhưng tay gắp thức ăn cho Chu Dịch vẫn không dừng lại.

Đối mặt với bữa ăn đa phần là người lớn, Chu Dịch cũng không nói chuyện nhiều, chủ yếu là vùi đầu vào ăn. Hoàng Hân Nhiên bên cạnh anh cũng vùi đầu vào ăn, không nói gì nhiều.

Tổng giám đốc Hoàng nói tới chủ đề về tổng giám đốc Ngô thì hiển nhiên cũng nhắc tới chuyện vị trí giám đốc công ty thành phố S đang được bỏ trống. Tổng giám đốc Hoàng nói với Chu Dịch: “Đại Dịch cũng đừng bỏ qua cơ hội này, tranh thủ một chút.”

Chu Dịch gật đầu, trả lời: “Tôi cũng có ý định đó.” Tổng giám đốc Hoàng cũng không bàn tiếp về chủ đề đó, Chu Dịch cũng không nói gì thêm.

Cuối bữa ăn, tổng giám đốc Hoàng mới nói với Chu Dịch: “Tôi đưa Hân Nhiên đến chỗ cậu cũng là muốn rèn luyện cho con bé. Cậu cũng đừng bận tâm đến mặt mũi của chúng tôi mà không không nỡ trách mắng nó. Bình thường con bé bị chúng tôi nuông chiều đến hư, không biết đến xã hội hiểm ác. Con bé làm sai chỗ nào, cậu đừng có khách khí, phải nghiêm khắc phê bình con bé mới được, đó cũng là vì tốt cho nó.”

Ông lại nói thêm: “Cứ xem như là tôi nhờ cậy cậu đi.”

Bất kể tổng giám đốc Hoàng có phải đang nói khách sáo hay không, Chu Dịch vẫn phải khen Hoàng Hân Nhiên vài câu trước: “Hân Nhiên rất tốt, rất hiểu chuyện, làm việc cũng rất chăm chỉ.” Sau khi nói xong, quả nhiên tổng giám đốc Hoàng liền nở nụ cười tươi, nói: “Vậy thì tốt, có điều vẫn phải cố gắng thêm mới được, Hân Nhiên có nghe thấy không?”

Hoàng Hân Nhiên cũng lập tức bày tỏ thái độ: “Con sẽ nghe lời anh Dịch, sẽ làm việc thật tốt để không gây phiền phức cho anh ấy.” Tổng giám đốc Hoàng hài lòng gật đầu.

Sau bữa tối, hai ông bố ngồi uống trà với nhau. Hoàng Hân Nhiên và Chu Dịch bị mẹ Hoàng bắt ra ngoài sân hái đào, mẹ Hoàng nói: “Năm nay, những trái đào trên cây trong sân sau rất ngọt, Đại Dịch hái một ít mang về cho bà nội của con đi.” Rồi nói với Hoàng Hân Nhiên: “Hân Nhiên dẫn anh Dịch đi đi.”

Đây rõ ràng là để bọn họ ở riêng.

Chu Dịch không nói gì cả, nhưng thật ra lúc chỉ có hai người bọn họ, Hoàng Hân Nhiên nói với Chu Dịch: “Anh Dịch, anh đừng để trong lòng những gì ba mẹ em nói. Bọn họ chỉ là…” Chỉ là muốn tác hợp cho bọn họ mà thôi.

Hoàng Hân Nhiên thấy Chu Dịch im lặng thì xoay người hỏi anh: “Kể từ khi biết em thích anh, có phải anh đã rất xem thường em hay không? Nhất là khi ba mẹ em cũng đang giúp em, giống như cả nhà đang bức bách anh có phải không?”

Cô nói: “Anh đã từng nói em thích món đồ gì thì bọn họ đều sẽ cố gắng đưa đến tận tay em. Đúng là như vậy, từ nhỏ đến lớn, từ búp bê cho đến căn phòng rộng rãi, bọn họ đều mua và đưa đến tay em, em không cần phải cố gắng phấn đấu cũng đã có rất nhiều thứ mà các cô gái mong muốn.”

Cô nói: “Thế nhưng em thích anh, trái tim này đang rất nghiêm túc, xin anh đừng vì chuyện đó mà xa lánh em, xem thường em. Em chỉ là nói ra lời trong lòng cho anh biết mà thôi, dù sao em cũng đã thích anh nhiều năm…”

Rốt cuộc Chu Dịch cũng mở miệng, anh nói: “Anh không có xem thường em.”

“Chuyện lần trước anh nói cho em biết anh đã có bạn gái là sự thật.”

Nói đến câu này, Hoàng Hân Nhiên liền nhớ lại hai dấu hôn trên cổ của Chu Dịch vào mấy ngày trước, đôi mắt đã rưng rưng nước mắt, “Em biết, đó là sự thật…”

Hai người im lặng một hồi, Chu Dịch liền bắt đầu hái đào, anh đeo bao tay vào rồi bỏ quả đào vào trong rổ. Sau khi hái được 4 – 5 trái, Hoàng Hân Nhiên ở phía sau anh chợt hỏi: “Anh Dịch, cô gái kia là người như thế nào?”

Chu Dịch ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Cô ấy rất đẹp, à, thích vận động nữa, chăm chỉ cố gắng, còn rất thích cười. Lúc anh và cô ấy ở bên nhau, anh luôn không bao giờ cảm thấy buồn chán.”

Hoàng Hân Nhiên nghe xong thì im lặng một lúc. Cho đến khi Chu Dịch hái được mười mấy trái đào bỏ vào trong rổ và đi vào nhà, Hoàng Hân Nhiên mới nói: “Em cũng sẽ cố gắng làm việc, em cũng sẽ trở nên xinh đẹp hơn, em cũng muốn trở thành một cô gái khiến anh không thể nào rời mắt!”


Chu Dịch nở nụ cười, nói với cô ấy: “Dù thế nào đi chăng nữa, chăm chỉ làm việc luôn là một điều tốt.”

Mặc dù nhà họ Hoàng rất khá giả, thế nhưng ba Hoàng rồi sẽ già đi. Nếu Hoàng Hân Nhiên không tìm được một người chồng có thể nuôi mình mà cứ tiếp tục ngây ngô như vậy, đi làm chỉ biết soi gương tô son và nghịch điện thoại di động, có lẽ cả đời này vẫn sẽ như vậy.

Anh bỗng nghĩ đến giám đốc Tô nhà anh còn ngồi vào bàn để đọc sách và học bài vào nửa đêm, cô ấy còn nói với anh bằng giọng điệu hùng hồn: “Dựa vào núi thì núi đổ, dựa vào người thì người chạy đi, chỉ có dựa vào bản thân mới là đáng tin nhất, nắm được những kĩ năng trong tay mới là an toàn nhất. Em không muốn trở thành một người phải dựa dẫm vào người khác, em muốn trở thành chỗ dựa cho người khác.”

Dáng vẻ chăm chỉ, cố gắng của Tiểu Tinh Tinh của anh, trong đôi mắt giống như đang lóe sáng.

Chu Dịch bỗng rất nhớ Tô Nam Tinh, không biết hiện giờ cô ấy đang làm gì?

Buổi tối sau khi rời khỏi nhà họ Hoàng, ba Chu ngồi trên xe nói với Chu Dịch: “Con cũng đã lớn rồi, mắt nhìn người chuẩn xác hơn ba. Ba không quan tâm đến chuyện của con, nhưng ba hi vọng con sẽ cân nhắc cẩn thận đến hậu quả sau này, đừng ỷ vào còn trẻ mà có những hành động nông nổi.”

Chu Dịch đáp: “Con đã 29 tuổi rồi, còn nửa năm nữa sẽ thành 30, con biết mình muốn cái gì.”

Ba Chu thở dài, hôm nay sau khi rời khỏi nhà họ Hoàng, ba Chu càng tiếc nuối hơn, nghĩ rằng Chu Dịch đã bỏ qua một cơ hội tốt, rõ ràng người nhà họ Hoàng đã tỏ thái độ rất rõ ràng. Hôm nay trên bàn cơm, tổng giám đốc Hoàng đã hỏi Chu Dịch về chức vị giám đốc công ty thành phố của phó tổng giám đốc Ngô đang được bỏ trống, nếu Chu Dịch trả lời thêm vài câu, có lẽ tổng giám đốc Hoàng sẽ nhận lời, thế nhưng Chu Dịch lại không nói gì về chuyện đó nên người ta cũng không nói nữa.

Ba Chu nghĩ rằng Chu Dịch vẫn còn quá trẻ, thế nhưng đó là con trai của mình, ông không còn cách nào khác.

Sau khi chở ba Chu về nhà, Chu Dịch để lại những trái đào cho bà nội, lấy lý do “Ngày mai còn phải đi làm, con phải trở về nhà” rồi lái xe rời đi.

Lúc đến dưới nhà của Tô Nam Tinh đã là hơn chín giờ. Tô Nam Tinh mới vừa chạy bộ về đến nhà với Miêu Manh Manh, Miêu Manh Manh bị Tô Nam Tinh dắt chạy bộ liên tục 3km. Đây là lần đầu tiên cô ấy chạy được 3km, quả thực nước mắt muốn tuôn rơi, trên đường về nhà được Tô Nam Tinh nắm tay dẫn đi về.

Cô ấy liên tục nói: “Tinh Tinh quỷ sứ! Chân của mình như muốn bị gãy ra rồi!”

Tô Nam Tinh nói: “Lát nữa về nhà, mình sẽ giúp cậu tập xoạc chân, giúp cậu kéo giãn gân cốt.”

Miêu Manh Manh than khóc một trận: “Còn phải tập xoạc chân và kéo giãn gân cốt sao? A a a, mình không có học múa ba-lê!! Mình sẽ không kéo giãn gân cốt, kéo giãn gân cốt quá đau!”

Tô Nam Tinh hỏi cô ấy: “Chỉ còn hơn nửa tháng là sẽ họp lớp, cậu có còn muốn mặc chiếc đầm xinh đẹp kia không?”

Miêu Manh Manh buồn bực nói: “Muốn! Mình muốn phản kích! Muốn làm anh ta mất mặt!”

Tô Nam Tinh hỏi cô ấy: “Có kéo giãn gân cốt hay không? Ngày mai có chạy bộ hay không?”

Miêu Manh Manh khóc lóc, đáp: “Chạy! Mình tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc!”

Tô Nam Tinh rất thích tinh thần bất khuất của Miêu Manh Manh, nếu không thì hai người cũng sẽ không trở thành bạn tốt của nhau, bởi vì hai người đều luôn cố gắng, đều suy nghĩ đến mục tiêu phía trước muốn đạt được, luôn có một tinh thần không bao giờ chịu thua.

Chu Dịch lắng nghe cuộc đối thoại của hai cô bạn thân, khóe môi không nhịn được cười, dập tắt điếu thuốc rồi mới gọi: “Nam Tinh.”

Tô Nam Tinh nhìn thấy anh thì lập tức đi tới, hỏi: “Sao lại đến trễ như vậy?” Miệng thì nói như vậy, nhưng đã khoác lấy tay anh, làm cho Chu Dịch thấy rất thoải mái.

Miêu Manh Manh cũng đi tới chào hỏi Chu Dịch, nói: “Giám đốc Chu, chào buổi tối.” Câu nói đã chọc cho Chu Dịch bật cười. Chu Dịch cũng rất biết cách nói chuyện, khen Miêu Manh Manh: “Tiểu Miêu gầy đi rồi!”

Miêu Manh Manh bỗng vui vẻ, “Thật sao?”

Chu Dịch nghiêm túc, “Ừ, đã gầy đi nhiều.”

Miêu Manh Manh nhếch miệng cười, hài lòng nói: “Nếu đã khen tôi gầy thì anh hãy dẫn Tiểu Tinh Tinh đi đi, hôm nay tôi sẽ không ăn giấm chua đâu.”


Chọc cho Chu Dịch lại bật cười, đáp: “Vậy thì cám ơn cô.”

Khi Tô Nam Tinh đến nhà của anh, sau khi bước vào nhà muốn bật đèn lên thì đã bị Chu Dịch ôm lấy từ phía sau, tiếp đó vuốt ve tới lui. Trong bóng tối, Tô Nam Tinh thì thầm: “Em mới vừa chạy bộ xong, cả người toàn mồ hôi…”

Chu Dịch đáp: “Vậy thì hai chúng ta cùng tắm…”

Tô Nam Tinh nói: “Không muốn.”

Chu Dịch nói: “Chuyện này không thể nghe theo em được…” Nói xong thì bế cô lên, Tô Nam Tinh nhanh tay bật đèn, Chu Dịch ôm cô đi vào trong phòng tắm.

Sau đó giằng co cả một đêm.

Băng buộc tóc mà Tô Nam Tinh đeo lúc chạy bộ đã bị Chu Dịch gỡ xuống và quấn quanh cổ tay cô, kéo tay cô lên trên đỉnh đầu, dáng người đầy đặn của cô liền ưỡn ra, bởi vì động tác đó mà đưa đến bên miệng của Chu Dịch.

Áo sơ mi trắng của Chu Dịch cũng bị nước thấm ướt, dính vào da thịt trên người anh, vô cùng quyến rũ.

Anh vừa cởi nút áo vừa nói: “Dạo gần đây không có “vận động” với em, luôn cảm thấy cơ thể trống vắng. Giám đốc Tô, đây là lỗi của em. “Vận động” với sếp, làm cho sếp vui vẻ cũng là một trong những trách nhiệm của em thân làm cấp dưới.”

Tô Nam Tinh nói với anh: “Không biết xấu hổ, lúc nào thì giám đốc phải giúp sếp ở trên giường chứ?”

Ngón tay của Chu Dịch bắt đầu châm lửa khắp nơi, chẳng mấy chốc Tô Nam Tinh đã mềm nhũn ra, dựa vào người của Chu Dịch, cắn môi dưới không nói câu nào. Chu Dịch thuận thế ôm lấy cô, để cô ngồi vào trong lòng. Tô Nam Tinh ngọ nguậy vài lần thì phát hiện chỗ gần đó của Chu Dịch đang “bừng bừng sức sống,” bỗng chốc không dám nhúc nhích nữa.

Chu Dịch nhếch miệng cười, sau đó cũng không khách khí nữa, bắt đầu vận động với giám đốc Tô.

Lần này Chu Dịch không có bỏ qua cho cô giống như trước đây, giày vò từ trong phòng tắm đến trên giường. Cho đến khi Tô Nam Tinh ôm lấy cổ anh và cầu xin anh, đồng thời nói ra những lời cầu xin được “yêu thương” đáng xấu hổ thì Chu Dịch mới bỏ qua cho cô, nắm lấy eo cô rồi mạnh mẽ đi vào từ phía sau.

Nói tóm lại là cả người giám đốc Chu thấy thoải mái, thỏa mãn ôm lấy cơ thể mềm mại của Tô Nam Tinh chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau lại là thứ Hai.

Do công trình “mắt thần” đã chính thức bước vào giai đoạn đấu thầu nên Tô Nam Tinh không còn bận rộn nữa, có điều cô còn phải chuẩn bị cho kỳ thi CCNA vào cuối tuần. Cho nên nếu không có bận rộn với công việc, cô liền mở sách ra và bắt đầu đọc.

Tống Tập ở bên cạnh còn khen cô: “Giám đốc Tô thật chăm chỉ!”

Các chị gái trong phòng ban cũng khen cô chăm chỉ, có chí cầu tiến. Nhưng thật ra nếu Tô Nam Tinh vẫn còn là một nhân viên nhỏ bé bình thường, chuyện cô học bài thi cử này sẽ bị các chị gái trong phòng ban nói là: “Có thi cử cũng vô ích! Vừa không được thăng chức, vừa không được tăng tiền lương. Tốt hơn là nên tân trang nhan sắc, gả cho một người đàn ông tốt mới là việc làm thiết thực.”

Các chị gái trong phòng ban khuyên Lý Uyển: “Tiểu Lý, tôi thấy cái người trưởng phòng mà lần trước Big Data đề cử cho cô rất tốt, sao không cân nhắc thử xem? Là con gái thì không nên kéo dài thêm thời gian, kéo tới kéo lui sẽ thành “gái già,” phạm vị lựa chọn càng bị thu hẹp.”

Chị Trương thẳng thắn hơn, chị ấy nói: “Các cô gái vẫn nên thực tế một chút, giống như Big Data kia đã dạy cho chúng ta một đạo lý rất rõ ràng, đó chính là mây tầng nào sẽ gặp mây tầng đó, cấp độ của cô như thế nào thì sẽ tìm được một đối tượng với cấp độ tương đương, đừng mơ mộng hão huyền sẽ trở thành cô bé lọ lem.” Chị ấy lật tờ báo ra ngay trang đăng tin tức về Quách Tinh Tinh và Hoắc Khải.

Chị Trương còn nói: “Ngay cả báo chí luôn nói rằng Quách Tinh Tinh gả cho Hoắc Khải chính là cô bé lọ lem được gả vào nhà giàu, thế nhưng Quách Tinh Tinh người ta chính là nữ hoàng nhảy cầu của nước ta, đó là một vinh dự lớn cỡ nào. Người ta cũng không phải là nghèo khổ hay là trắng tay không có gì cả, căn bản không phải là cô bé lọ lem gì đó.”

Lý Uyển cũng không nói câu nào, rõ ràng là không có để tâm đến mấy lời nói đó. Chị Trương bĩu môi, không nói gì thêm.

Ngày hôm sau, Hoàng Hân Nhiên đi làm trở lại.

Tô Nam Tinh phát hiện hình như Hoàng Hân Nhiên có chút thay đổi, có vẻ như bỗng trở tích cực trong công việc hơn. Lúc Tô Nam Tinh giao cho cô ấy một ít công việc, Hoàng Hân Nhiên còn rất nghiêm túc đến tìm cô để xác nhận lại, hơn nữa có chỗ nào không hiểu liền đến hỏi cô.


Không giống như trước đây, những công việc giao cho Hoàng Hân Nhiên được thực hiện một cách cẩu thả. Sau đó khi nộp cho Tô Nam Tinh, Tô Nam Tinh phải kiểm tra lại và chỉ ra những lỗi sai, Hoàng Hân Nhiên mới lề mề chỉnh sửa lại, vừa chỉnh sửa vừa lấy gương soi nhỏ ra đánh son. Dù sao những công việc trước đây đã làm cho Tô Nam Tinh không còn biết phải nói gì. Vậy nên Tô Nam Tinh thường có công việc gì quan trọng cũng không bao giờ giao cho Hoàng Hân Nhiên, thà tự mình làm chứ không muốn lãng phí thời gian để giải thích với đại tiểu thư đó.

Không ngờ lúc này người bị gãy xương đó lại trở lại, bắt đầu làm việc nghiêm túc, thật là khiến cho Tô Nam Tinh phải bất ngờ.

Tô Nam Tinh còn tưởng rằng cô ấy chỉ dâng trào nhiệt huyết, về sau lại phát hiện trong một tuần đó, Hoàng Hân Nhiên đều rất nghiêm túc, còn nói với Tô Nam Tinh: “Chị Tô Tô, em làm việc rất chậm, nhưng em sẽ chăm chỉ làm việc, có vấn đề gì thì mong chị nói ra.” Thái độ cũng rất tốt.

Tất nhiên Hoàng Hân Nhiên vẫn còn lấy gương soi nhỏ ra để dặm lại son môi, nhưng không có phô trương giống như trước đây nữa, ít nhất là thái độ đã trở nên nghiêm túc hơn.

Thật ra Hoàng Hân Nhiên không có gây nhiều rắc rối cho người khác, ngược lại còn làm cho Tô Nam Tinh sinh ra thiện cảm. Ngoan ngoãn, dễ thương, biết lễ phép, lại cố gắng làm việc, ai mà không thích lớp trẻ như vậy chứ?

Ngay cả Tống Tập cũng phát hiện ra những thay đổi nhỏ của Hoàng Hân Nhiên, cũng trở nên thích trêu đùa cô ấy nhiều hơn. Hoàng Hân Nhiên không giống như Lý Uyển, cô ấy không bao giờ tức giận với những lời trêu chọc, tính cách rất tốt, hơn nữa cũng không thích giễu cợt, soi mói người khác như Lý Uyển.

Tống Tập nói với cô ấy: “Em ăn ít lại để giảm cân đi.” Mỗi lần nói xong câu đó, Hoàng Hân Nhiên đều sẽ lấy gương soi nhỏ ra để soi khuôn mặt của mình, sau đó chịu đựng ánh mắt chế giễu của Tống Tập, trả lời: “Em không hề béo!”

Sau khi Hoàng Hân Nhiên đi làm lại, bà nội Hoàng chưa từng gọi điện thoại cho Chu Dịch lại cố tình gọi tới vào lúc này. Buổi tối đầu tiên sau khi báo cho Tô Nam Tinh biết, anh tự mình lái xe đưa Hoàng Hân Nhiên về nhà. Thế nhưng từ đó về sau, anh bắt đầu có những buổi tiệc vào buổi tối, để cho Tống Tập thay anh đưa Hoàng Hân Nhiên về nhà. Dù sao anh cũng đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, làm cho bà nội Hoàng và tổng giám đốc Hoàng không thể bắt bẻ.

Rất nhanh đã đến thứ Bảy, Tô Nam Tinh chính thức đi thi.

Vào ngày thi, Chu Dịch cố tình lái xe đưa cô đến chỗ thi. Trước khi xuống xe, Tô Nam Tinh đã hôn Chu Dịch một cái, Chu Dịch nói: “Tối nay anh đã đặt phòng khách sạn suối nước nóng để ăn mừng em hoàn thành xong kỳ thi, chúng ta hãy cùng thư giãn.”

Vừa nghe đến địa điểm là khách sạn suối nước nóng thì cũng biết Chu Dịch không có ý tốt. Anh cười híp mắt và nói: “Buổi tối anh tới đón em.”

Kết quả là sau khi thi xong, các bạn học trong lớp đã tổ chức một bữa tiệc, bữa ăn này kéo dài đến trời tối đen.

Mọi người đã học chung với nhau trong 2 – 3 tháng, còn cùng nhau trải qua thời gian “điên cuồng” ôn thi trước khi thi. Mặc dù không thể so sánh với tình bạn trong lớp học bình thường, nhưng vẫn tốt hơn mối quan hệ làm ăn. Trong bữa ăn, lớp trưởng Đường liên tục nâng ly chúc mừng mọi người. Tô Nam Tinh là cô em gái xinh đẹp, trẻ tuổi nhất nên lúc nào cũng bị người khác mời uống rượu. Cô suy nghĩ muốn từ chối, thế nhưng sau khi uống xong, cô đã hơi say.

Có người lại tiếp tục mời rượu, lớp trưởng Đường liền nói: “Đừng có chỉ uống với em gái Tiểu Tô của chúng ta thôi chứ, nào, uống với tôi nào.” Rồi bắt đầu cản rượu giúp Tô Nam Tinh, bày tỏ thiện ý với cô.

Khi bữa ăn kết thúc, Tô Nam Tinh đi vệ sinh vài lần thì đã tỉnh rượu được một chút, nói với lớp trưởng Đường: “Lúc nãy ở trong buổi tiệc, cám ơn anh Đường rất nhiều.”

Lớp trưởng Đường vỗ ngực một cái, “Đều là anh em với nhau, không có gì.” Còn nói: “Anh nghe nói bộ phận tích hợp của em đang tham gia vào công trình “mắt thần” của Phổ Khẩu, nếu nhận được dự án đó thì có thể dẫn anh trai theo để mọi người cùng nhau kiếm tiền hay không?”

Khi nghe thấy câu đó, Tô Nam Tinh không ngờ tổng giám đốc Đường lại nắm bắt tin tức nhanh đến vậy, trả lời: “Hoa Tín chúng em còn đang đợi chính phủ của thành phố mở thầu thì mới biết được kết quả cuối cùng.”

Tổng giám đốc Đường nói: “Anh cũng không phải đang làm khó, anh biết trong công trình “mắt thần” có rất nhiều mục phân tích số liệu, đó là điểm mạnh của công ty bọn anh, khổ nỗi trước đây không có cách nào liên lạc được với Hoa Tín. Bọn anh chắc chắn sẽ làm giỏi hơn các nhà thầu phụ hiện tại của bên em, tiết kiệm chi phí hơn, có thể tạo ra nhiều lợi nhuận hơn cho bọn em, chúng ta chính là hợp tác để đôi bên cùng có lợi.”

Tô Nam Tinh nói: “Như vậy đi, anh quay về gửi các dự án mà công ty đã từng hợp tác qua cho em xem, với cả giấy chứng nhận trình độ chuyên môn của các anh nữa.”

Tổng giám đốc Đường nghe thấy vậy thì xem như đó cũng là một bước tiến. Học phí hơn mười nghìn tệ cho ba tháng này xem như không uổng phí!

Nhưng Tô Nam Tinh cũng không trả lời dứt khoát, cụ thể chuyện này còn phải xem công ty bọn họ có thể tạo ra nhiều lợi nhuận cho Hoa Tín như lời anh ta nói hay không, “Cụ thể còn phải xem tình hình thực tế.”

Dĩ nhiên tổng giám đốc Đường cũng biết điều đó, có điều có thể để Tô Nam Tinh nói ra những lời này, có thể bước vào ngưỡng cửa nhà thầu phụ của Hoa Tín cũng xem như là đã có bước tiến lớn. Anh ta nhanh chóng nói vài câu cám ơn, còn nói: “Hôm nào em có thời gian rảnh thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”

Dĩ nhiên Tô Nam Tinh cũng nhận lời.

Xe của Chu Dịch đã tới, Tô Nam Tinh lên xe, Chu Dịch liền đưa cô đến khách sạn suối nước nóng đã được đặt trước. Lúc hai người đến nơi đã là nửa đêm, Tô Nam Tinh rất buồn ngủ, tắm xong thì nép vào lồng ngực của Chu Dịch và ngủ.

Đến sáng sớm, cô bị Chu Dịch trêu đùa làm cho tỉnh dậy.

Đây là khách sạn suối nước nóng kiểu Nhật, bọn họ đang ở trong phòng tatami*, mặc áo choàng tắm kiểu Nhật. Tối hôm qua mơ màng ngủ thiếp đi nên không có cảm giác gì, sáng sớm lại phát hiện loại áo choàng tắm này rất tiện lợi cho Chu Dịch. Anh luồn tay vào trong vạt áo choàng tắm, xoa nắn vài cái đã làm cho Tô Nam Tinh mềm nhũn ra.

*Tatami: là loại nệm được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Những tấm nệm này có phần lõi được làm từ rơm khô đan ép chặt với nhau. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Xem thêm:

Thấy Tô Nam Tinh đã thức dậy, anh bế cô đi ra sân nhỏ ở bên ngoài. Hóa ra ở ngoài sân là một bể tắm suối nước nóng ngoài trời, vừa tiện lợi vừa riêng tư.


Thậm chí Chu Dịch cũng không cởi quần áo của cô ra mà đã từ từ đặt cô vào trong suối nước nóng. Nước trong suối nước nóng rất nóng, Chu Dịch để cho cô vịn lấy tảng đá lớn trong bể tắm, bắt đầu giày vò Tô Nam Tinh từ đằng sau ở trong nước nóng.

Chu Dịch còn xấu xa nói: “Sân nhỏ ở đây nối liền nhau, nếu em kêu lên thì bên cạnh sẽ nghe thấy…”

Tô Nam Tinh cắn môi dưới, càng căng thẳng hơn, không dám phát ra âm thanh. Thế nhưng điều đó lại càng kích thích hơn, làm cho Chu Dịch càng động tình hơn, anh càng mãnh liệt hơn ngày thường. Đến khi cả người Tô Nam Tinh đều đã mềm nhũn ra, đứng không vững thì mới được Chu Dịch cởi quần áo ra, trần truồng ngồi trên người anh.

Sau đó, Chu Dịch còn nói với cô: “Anh phải trừng phạt em.”

Lúc này Tô Nam Tinh đã bị Chu Dịch chơi đùa đến mức không có sức lực, mở to đôi mắt ngấn nước nhìn anh, có chút quyến rũ hơn bình thường. Chu Dịch không nhịn được liền hôn lên khóe mắt của cô, nói: “Anh muốn em lấy lòng anh…”

Đỡ lấy eo của cô để cô tự mình làm. Sau đó, Tô Nam Tinh vịn lấy vai của Chu Dịch rồi cọ xát ở trong nước. Tư thế này làm cho Chu Dịch cảm thấy cảnh sắc trước mắt thật tuyệt đẹp, thậm chí anh có thể đưa tay ra xoa nắn “đỉnh nhọn” của cô, làm cho Tô Nam Tinh suýt nữa thì rã rời.

Chu Dịch nói: “Ai cho em đi ăn tới muộn vào tối hôm qua như vậy? Hôm nay em phải dỗ ngọt anh cho thật tốt.”

Tô Nam Tinh cũng biết mình sai nên hạ thấp mình dỗ ngọt Chu Dịch, ôm lấy cổ anh, đưa “đỉnh nhọn” đến bên môi anh, vừa liếm tai anh, vừa nói xin lỗi. Chu Dịch cắn cô hai cái rồi mới nói chậm rãi: “Cái này mà là xin lỗi sao, thành ý vẫn còn hơi ít.”

Liên tục giày vò cho đến trưa, Chu Dịch mới xem như cảm thấy thỏa mãn.

Cả ngày hôm nay, hai người lười biếng nằm đọc sách dữ liệu ở trong khách sạn suối nước nóng, ăn trưa xong thì nắm tay nhau đi dạo bên bờ hồ gần đó.

Tô Nam Tinh nhìn tay của hai người đan xen vào nhau thì thấy hơi xúc động, nói: “Ở đây không có ai nhận ra chúng ta.” Vì vậy nắm tay nhau đi dạo cũng không sợ bị người khác phát hiện.

Chu Dịch ôm cô vào trong ngực, nói: “Sẽ có một ngày chúng ta có thể không cần để ý đến những lời đồn đãi từ người khác.”

Tô Nam Tinh “ừm” một tiếng, nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp, cô lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm hình. Sau khi chụp xong vài tấm hình phong cảnh, ống kính của cô hướng về phía Chu Dịch đứng bên cạnh, nói: “Em đã có hình của anh chưa nhỉ?”

Chu Dịch kéo cô vào trong lòng, “Chúng ta cùng chụp hình chung nào.” Anh còn chỉ đạo Tô Nam Tinh: “Anh thấy các cặp đôi chụp hình chung với nhau đều là hôn nhau. Mau tới đây hôn anh nào, anh chờ.”

Tô Nam Tinh nở nụ cười, được thôi, cô đưa khuôn mặt tươi cười đến gần. Sau khi thiết lập thời gian chụp tự động, cô hôn lên môi của Chu Dịch, máy ảnh lập tức chụp lại khoảnh khắc ngọt ngào và đẹp đẽ của bọn họ.

Chu Dịch còn trêu đùa cô: “Có dám đăng tấm hình này lên vòng tròn bạn bè hay không?”

“Em không dám…”

Nói đến chuyện này, Tô Nam Tinh nói với anh: “Em thấy hình như anh rất ít khi đăng lên vòng tròn bạn bè.”

Chu Dịch lấy điện thoại di động của mình ra, chụp một tấm hình hai người đang nắm lấy tay nhau, trả lời: “Ai nói anh không đăng lên vòng tròn bạn bè? Chẳng qua là do trước đây cảm thấy không có cái gì hay để đăng.” Nói xong thì đăng ảnh chụp hai người nắm tay nhau lên, kèm theo một câu: “Cô ấy của tôi.”

Sau đó, vòng tròn bạn bè của Chu Dịch đã bùng nổ.

Tô Nam Tinh nghe thấy điện thoại di động của Chu Dịch liên tục vang lên, đoán rằng mọi người đều hỏi Chu Dịch là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chu Dịch đưa cho cô đọc vài dòng, có cả Hứa vui vẻ. Anh trai vui vẻ nói: “Này, chuyện gì vậy? Rất nhanh tay đấy anh bạn của tôi.”

Rốt cuộc cũng có người trong phòng ban tích hợp, Tống Tập gửi đến một câu: “Chúc mừng.”

Các chị gái đều hết lời khen ngợi, sau đó nhắn lại: “Lúc nào thì cho chúng tôi xem mặt đây?”

Lý Uyển viết một câu: “Xem mặt ngay!”

Tô Nam Tinh nói: “Nếu bọn họ biết được thì chắc là sẽ kinh ngạc đến rớt cằm mất.” Nếu có một ngày chuyện giữa cô và Chu Dịch được đưa ra ngoài ánh sáng, nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của Lý Uyển và các chị gái, cô cảm thấy rất vui sướng, có điều không thể để sự vui sướng nhất thời làm cho kích động.

Tô Nam Tinh cũng không dám đăng lên vòng tròn, cô cũng giả bộ để lại lời nhắn khen ngợi, giả làm quần chúng hóng chuyện bình thường, ghi hai chữ: “Chúc mừng!”

Nghịch trên vòng tròn bạn bè một hồi, hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi về. Lúc Chu Dịch đi vệ sinh, điện thoại di động của anh để ở trên bàn trà bỗng rung lên. Tô Nam Tinh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thì phát hiện là một tin nhắn WeChat, ghi: “Bạn gái anh sao?”

Người gửi là Lâm Lộc.

HẾT CHƯƠNG 48


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.