Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt

Chương 9: Vệ Quốc Quân


Bạn đang đọc Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt – Chương 9: Vệ Quốc Quân


Hơn một tháng sau.


Kinh thành Huế, điện Trung Hòa.


Tự Đức ngồi phía sau án thư phê duyệt tấu chương, một lão giả râu tóc bạc, vẻ mặt khắc khổ đứng thẳng người lẳng lặng phía sau.


Lão giả người mặc một bộ đồ đen bó sát người, khăn chùm đầu màu đen che đi hàng tóc mai đã bạc trắng.
Nếu như thay một bộ đồ thường dân thì trông lão không khác gì một lão nông dân bình thường vô hại.
Thế nhưng ít ai biết được rằng đây lại là đầu lĩnh lực lượng mật thám khét tiếng Minh Hổ của triều đình nhà Nguyễn.
Tổ chức này tiền thân là đội cận vệ vua Gia Long, có nhiệm vụ giám sát những hàng binh tướng tá có xuất thân từ quan viên, quân Tây Sơn hiện đang phục vụ cho triều đình.


Lực lượng này chỉ phát triển đỉnh điểm trong thời kì Minh Mạng và trở thành nỗi khiếp sợ cho bách quan hay bất cứ thế lực nào gây uy hiếp cho sự thống trị của triều đình.


Điều đặc biệt là lực lượng thần bí này chỉ phục vụ cho riêng một mình hoàng đế, có rất ít người biết đến sự tồn tại của họ.


Sở dĩ Tự Đức có thể thuận lợi lên ngôi vua và đứng vững chân, có một phần giúp sức không nhỏ của lực lượng này, chứ không phải là do một số cựu thần có tiếng nói trong triều ủng hộ như ta vẫn tưởng.
Trước khi mất, Thiệu Trị đã trao lực lượng này cho Tự Đức, lực lượng này nắm giữ lượng lớn bí mật, điểm yếu và các con tin người nhà của quan viên, gây chia rẽ phân hóa lực lượng phản loạn của Hồng Bảo, khiến cho lực lượng phản loạn vừa nổi lên đã thất bại.


Tự Đức vừa phê duyệt tấu chương vừa hỏi Lâm lão:

-Hồng Đĩnh đã đi được hơn một tháng, tình hình bên Hà Tĩnh như nào rồi, không nháo đến mức gà bay chó chạy chứ.


Tự Đức có lỗi lo của riêng mình, cha con họ Trần nổi lên ở miền bắc như một cỗ máy sức mạnh khổng lồ của thời đại.
Thứ mà đã vượt ra khỏi sức mạnh và sự khống chế của triều đình.
Sau khi nói chuyện với Hồng Đĩnh, Tự Đức đã thấy le lói thứ ánh sáng, đường ra cho đất nước.
Ông muốn ủng hộ và phát triển lực lượng của Hồng Đĩnh nhằm áp chế sức mạnh cha con họ Trần.
Và là chỗ dựa cho triều đình sau này, còn việc nó có vượt qua tầm kiểm soát và trở thành mối nguy hại cho ông không, thì điều đó không nằm trong suy nghĩ, vì dù sao thịt nát trong nồi vẫn là thịt.


Tự Đức muốn hỏi Lâm lão là hỏi riêng, vì với việc một vị hoàng tộc ở đất phong, cho dù có nháo sự đi chăng nữa thì cũng sẽ được Tông Nhân Phủ bưng bít để không truyền ra ngoài.


Vẻ mặt Lâm lão hiện lên vẻ tán thưởng cổ quái, cười mà không nói, có vẻ đang sắp xếp xem nên nói như thế nào.


Chân mày Tự Đức nhíu lại:

– Thằng nhóc đó, lại gây họa gì rồi phải không?

– Gây họa thì không có!

Lâm lão cười khổ lắc đầu nói:

-Bất quá một số tình huống của đội hương quân này thần không biết phải nói như thế nào.


Tự Đức nói:

-Vậy nói từ đầu.


-Vâng thần nói từ đầu vậy.


Lâm lão gật đầu, bắt đầu nói.


-Kỉ Anh quận công sau khi chiêu mộ được một nhóm người bắt đầu tiến hành tổ chức biên chế và huấn luyện.
Cái này không có gì, thế nhưng sau đó đặt ra quy định bữa cơm hằng ngày phải do tranh đoạt mà có.
Ai có bản lĩnh thì được ăn no, ai không có bản lĩnh phải chịu đói bụng!

-Cái gì!

-Hồ đồ, hương dũng quân nghèo khó, Hồng Đĩnh có bao nhiêu tiền ta còn không biết hay sao.
Khẩu phần lương thực của các tướng sĩ dù sao cũng chỉ đủ lấp đầy bụng.

– Hồng đĩnh đặt ra quy củ này, không phải có người no người đói hay sao, nhịn đói một hai bữa không sao, thế nhưng nếu như nhịn nhiều quá còn không phải xảy ra tai nạn, binh lính nháo loạn hay sao.


-Tai nạn thì không có.


-Quận công đặt ra quy định ai thật sự không tranh được phần ăn có thể xuống bếp làm công, chuyển thành binh hậu cần, ngoài ra còn đi trồng rau, chăn lợn, đi xây nhà mướn cho dân, vận chuyển hàng hóa, miễn cưỡng cũng lấy được miếng cơm ăn, tuy nhiên tiêu chuẩn rất thấp kém, đồ ăn không khác gì đồ ăn cho lợn cả.


-…..Cái gì cơ, chuồng heo, nuôi heo, vận chuyển hàng?

Đầu Tự Đức đầu đầy mờ mịt, hoang mang hỏi.


-Đó là cái gì vậy!

Lâm lão cười khổ:

-Đó là những điều vị quận công trẻ tuổi này bày ra.
Hắn ở nơi đóng quân bày ra chuyện chăn nuôi, nuôi không ít heo dê, trâu bò…, à còn nữa còn lập ra đội vận chuyển và đội giúp dân.
Hễ người dân cần vận chuyển đồ đạc bảo tiêu hàng hay cần giúp đỡ có thể đi nhờ quân đội, đương nhiên cũng sẽ thu chút phí.


-Loạn rồi!

Tự Đức mặt rồng giận giữ.


-Thế là hơn một tháng nay hắn không hề cho quân luyện tập gì sao.


-Vậy thì không phải.


-Chăn nuôi là chăn nuôi, đội vận chuyển dù sao cũng rất ít người, phần lớn binh lính có thể cướp được cơm ăn, cho nên sự huấn luyện cũng không hề gián đoạn, hơn nữa chế độ huấn luyện so với những đội quân khác còn gian khổ hơn, nhưng mà không tiến hành huấn luyện đội ngũ.


Nghe được huấn luyện không gián đoạn, sắc mặt Tự Đức dễ coi hơn một tí.


-Không huấn luyện đội ngũ? Thế bọn chúng huấn luyện cái gì?

-Chạy đường dài và đánh lộn bằng súng.


-Chạy đường dài?

Tự Đức ngạc nhiên.


-Mỗi ngày đều như thế hay sao?

-Vẫn luyện như vậy.


-Bất quá dạo gần đây thay đổi một chút, chạy đường dài, chạy bứt phá, cùng đánh lộn, hỗn chiến bằng lưỡi lê.


-Đánh lộn?

Trầm tư suy nghĩ Tự Đức bắt đầu nói.


-Trước hết kệ nó đi, ta nói ngươi điều tra quan sát Hồng Đĩnh ngươi làm đến đâu rồi.


Sắc mặt Lâm lão bắt đầu nghiêm túc trở lại.


-Thần đã điều tra, bất quá không thu hoạch được gì nhiều, chỉ thấy sau khi khi bị rớt xuống sông Quận công như biến thành một người khác vậy.


Tự Đức cau mày nói.


-Như vậy….

Lâm lão vội nói:

-Có lẽ sau khi ốm quận công đã nghĩ thông ra nhiều điều.


-Ngươi ngây thơ quá.


Tự Đức lãnh đạm nói.


-Ngã xuống sông mà có thể nghĩ thông suốt được hay sao?

-Điều này cho thấy hắn hoặc là không phải Hồng Đĩnh, hoặc là từ trước đến nay hắn đều ẩn nhẫn che giấu.


Nếu Hồng Đĩnh ở đây hắn sẽ giật mình há mồm vì Tự Đức đoán đúng rồi, hắn không phải Hồng Đĩnh, Hồng Đĩnh thật đã chết ngóm dưới sông rồi.


-Thần đã tra, quận công chính là quận công không sai được.
Cả tiệp dư Nguyễn Thị Loan và Công chúa Thanh Cát đều chứng thực điều này.


-Còn nếu hắn che giấu thì thần không thể hiểu được tại sao hắn phải làm bộ dáng phóng túng bại hoại như vậy.


Tự Đức nhắm mắt nói.


-Hắn có lẽ… sẽ là kiêu hùng của thời đại này.


Tự Đức bỗng khoát tay chậm rãi nói.


-Việc này tạm gác qua một bên đi, chuyện gấp trước mắt là đối phó với Trần gia đang ngày càng lớn mạnh và uy vọng ở phương bắc, chuyện này quan trọng hơn nhiều.
Nghiêm ngặt giám sát Trần gia, tuyệt đối không được để chút sai sót nào.


Điều này có lẽ là nỗi bi ai của đất nước, giặc ngoại xâm lấn gây bao đau thương cho dân chúng, đất đai tổ tiên mất dần từng ngày, kể cả sau khi được Hồng Đĩnh cảnh báo, triều đình vẫn không hề tăng viện hay có bất cứ một phản ứng nào.
Mà lại tăng cường giám sát lên các lực lượng yêu nước.
Lời của Hồng Đĩnh cơ bản chỉ đổi được sự tán thưởng của Tự Đức mà không hề được tin tưởng tẹo nào.


Tại Hồng gia bảo.


Hôm nay là ngày kiểm duyệt toàn quân, hắn đang đứng trên giáo trường, nghiêm mặt lại nhìn toàn quân đang chuẩn bị cho cuộc tập trận lớn.
Sau bao khó khăn vất vả luyện tập, đội quân này rút cục lại đã có chút hình hài khí chất quân đội, đã thoát thai hoàn cốt không còn bộ dáng của những anh nông dân nữa.


Nhìn mặt trời đang đứng bóng, hắn liên tục hoãn lại thời gian kiểm duyệt vì thấy có một chút nóng lòng, trực giác cho thấy sắp có chuyện xảy ra.


Lão Phúc đã đi từ sáng hôm qua, dù mua hàng hay tuyển thợ thủ công thì cũng không đến mức đến giờ vẫn chưa về chứ.
Quãng đường từ đây đến tỉnh thành hình như cũng không xa đến mức như thế.


Đúng lúc này có một tên lính, người bê bết máu, trên vai còn cắm hai mũi tên, đang được hai tên lính dìu đến chỗ hắn.


Vừa găp Hồng Đĩnh hắn liền quỳ xuống giọng thê lương:

-Tướng chủ, trung đội 2 của Lâm chỉ huy,tiểu đội cận vệ của cụ Phúc cùng toàn bộ thợ thủ công và người nhà, bị phỉ tặc vây ở núi Yên Ngựa.


Hồng Đĩnh giật mình kinh hãi.

Trung đội 3 của thằng Phạm Năng Lâm tuy không phải là đơn vị thiện chiến nhất, thế nhưng lại là đơn vị được trang bị tốt, hoàn toàn đều là súng hỏa mai gắn lưỡi lê, tiểu đội cận vệ của lão Phúc thì khỏi nói, cận vệ của hắn đều là loại hung hãn, thiện chiến, giỏi cả đánh xa lẫn đánh gần, thế mà có thể bị bức phải rút lên núi.


Thật không biết là thần thánh phương nào đây?

Hắn vội vàng hỏi tên lính truyền tin:

-Quân địch là ai, có bao nhiêu tên, sức chiến đấu ra sao.


-Kể rõ tình hình lúc đó cho ta nghe.


-Báo cáo tướng chủ, quân giặc rất đông, có khoảng tầm 500 tên, trang bị không đồng nhất, có giáo mác, đao kiếm, thậm trí là súng hỏa mai và cung săn, tuy nhiên số lượng không nhiều.


-Chúng phục kích ta trên đường từ tỉnh thành về.
Nhưng bị Hải ca phát hiện, sau đó quân ta cho bắn tên lửa vào chỗ phục kích của giặc kiến chúng phải bỏ chỗ nấp chạy ra, chúng đến ta liền xung phong đánh lui hai lần tấn công của địch.
Nhưng bọn phỉ quá đông chúng quay ra bọc hậu đánh vào đám thợ thủ công và người nhà khiến ta không thể không lui lại phòng thủ và rút lên núi.


-Bẩm tướng chủ, núi Yên Ngựa chỉ có một đường lên, quân ta sau khi rút lên thì liền chặn con đường độc đạo đó.
Quân địch ngày hôm qua trước chập tối đã tổ chức liên tục hai lần cường công lên núi nhưng đều bị Hải ca dẫn huynh đệ đánh lui.


-Tình hình như nào rồi, các huynh đệ còn cầm cự được lâu không.


-Bẩm tướng chủ đạn sắp hết, anh em bị thương quá nửa rồi hu hu.


-Con là người vùng này, cho nên biết một lối mòn qua núi, đêm đến nhờ anh em đánh lạc hướng liền chạy về đây báo tin ạ.
Không ngờ ra khỏi nối mòn liền bị chúng phát hiện, chúng liền cho người truy đuổi.


Nói đến đây, tên lính nói năng thều thào, có lẽ đã kiệt sức và bị mất máu quá nhiều rồi,

Hồng Đĩnh phất tay, lập tức có hai tên lính hậu cần lên dìu tên lính bị thương đi chăm sóc.


Từ những thông tin trên hắn có thể suy đoán ra rất nhiều điều.


Quân giặc có thể là đám phỉ người Ai Lao có sự hậu thuẫn của người Xiêm thậm chí là người Việt, đơn giản vì trang bị và phương thức chiến đấu.
Phỉ không bao giờ có trang bị súng và khả năng chiến đấu bài bản như vậy, lại còn chia quân ra phong tỏa các ngả đường còn chặn giết thám báo nữa.


Thứ hai giặc phỉ có khoảng trên dưới 500 tên, chiến đấu hung hãn.
Vì phỉ thường gặp chiến đấu khó khăn sẽ rút lui và thường tập trung vào cướp bóc, né tránh quân triều đình, thế nhưng đám này gặp khúc xương cứng là quân cận vệ vẫn không chịu từ bỏ.
Điều đó cho thấy bọn chúng nhắm vào đội vận chuyển và đám thợ thủ công của hắn.


Điều cuối cùng, đội quân này chắc chắn có sự hậu thuẫn của người Việt, vì không có nội ứng người Việt sẽ không bao giờ biết được quy mô , đường đi của đội vận chuyển và tiến hành bố chí phục kích.


Tuy nhiên biết rằng đội quân của hắn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt mà chỉ bị vây, điều này khiến hắn vô cùng hưng phấn.
Đội vận chuyển bị vây cung cấp cho hắn một lí do vô cùng hoàn hảo để chủ động xuất kích.
Vì đội quân của hắn là quân hương dũng mà không phải quân chính quy, bình thường sẽ không được tự ý đi lung tung, chỉ có khi chiến đấu chống giặc bảo vệ gia viên mới có thể chiến đấu.


Hơn nữa, mượn việc này Hồng Đĩnh có thể dùng để dạy đám tân binh một bài học vô cùng bổ ích.
Đó là tăng sự đoàn kết trong đội Vệ Quốc quân này, cùng với đó là muốn cho đám tân binh này thử lửa, nhìn qua chút máu.
Binh sĩ mà chưa nhìn thấy máu chỉ dựa vào huấn luyện thì không thể gọi là lão binh được.


Lại nói thêm đội quân này hắn đặt tên là Đoàn Vệ Quốc Quân.


Tên này hắn đã xin và được sắc phong theo ý chỉ của Tự Đức, tuy nhiên ít ai hiểu được câu chơi chữ trong cái tên đội quân này.


Vệ Quốc Quân! Hiểu theo ý hiểu của triều đình và Tự Đức, tức là một vệ (500-600lính) tên là Quốc Quân, dịch nôm na là một vệ, quân của đất nước.


Tuy nhiên nó cũng có thể hiểu theo ý khác là một đơn vị quân đội có tên là “Vệ Quốc Quân” (đoàn quân bảo vệ đất nước)

(Như thế, vậy thì sẽ không hạn chế về mặt số lượng quân đội, nếu có điều kiện, hắn có thể khuếch trương vô hạn đội quân này, miễn sao đội quân này dùng để bảo vệ đất nước.)

Nghĩ tới đây Hồng Đĩnh không còn do dự gì liền quát lên:

-Toàn thể tập hợp, tập hợp.


Tiếng còi bén nhọn vang lên.
Đám binh lính vốn đang thoải mái tự do, thằng nằm phơi bụng, đứa ngồi sờ trym đồng loạt bùng dậy chạy như có lửa cháy mông đít.
Vì tiếng còi này đại biểu cho cơm nắm thơm lừng, canh thịt nóng hổi.
Nếu không nhanh thì sẽ không còn.

Rất nhanh, tất cả binh lính của tiểu đoàn vệ quốc quân đều đã tập hợp xong.


Nhìn ánh mắt nóng bỏng của toàn thể tướng sĩ, Hồng Đĩnh quát to.


-Bọn bây nghe đây, hôm nay không cần phải tranh cướp, mỗi người được phát một bát canh xương và hai nắm cơm to không đủ có thể lấy thêm cho đến khi nào no thì thôi.


-Aaaaaaaaaa…

-Aaaaaaaaaa…

-Vạn tuế a.


Toàn thể tiểu đoàn có lẽ chưa bao giờ hưng phấn đến như thế, bắt đầu kêu to hò hét ầm ĩ.


Tin này đối với bọn chúng trong lúc này thật là không còn gì tốt hơn được nữa.
Đời người cũng có lúc tàn khốc như thế, trong giờ phút này, toàn thể tướng sĩ của tiểu đoàn Vệ Quốc quân chỉ sợ có cùng chung một nguyện vọng lớn nhất trong lòng, đó là có thể được ăn một trận no nê thoả mãn trước khi bản thân mình không biết sẽ chết trận bất cứ lúc nào.


Nhìn từng người hớn hở hoan hô, lộ ra vẻ trẻ con trên gương mặt làm cho người khác nhìn thấy phải nao nao trong dạ, nghĩ đến bọn họ rất có thể trong đêm nay hoặc là sau đó không lâu thân thể lạnh như băng nằm giữa chến trường, Hồng Đĩnh không nhịn được thì thầm trong lòng:

– Các huynh đệ, hãy ăn cho thật no nê, các ngươi xứng đáng được hưởng như vậy…

Thế nhưng trước giờ ăn, bản trưởng quan có lời muốn nói với các ngươi.


– Cùng ăn cùng ngủ, cùng chiến đấu với các ngươi chính là anh em trong tiểu đoàn.
Vệ quốc quân là một tổng thể, mỗi người các ngươi là một phần tử trong Vệ Quốc Quân.


Chỉ cần là người của Vệ Quốc quân, cho dù là bị bất kì ai khi dễ, cả tiểu đoàn sẽ là chỗ dựa cho hắn.
Vì hắn mà ra mặt, các ngươi có nhớ hay không.


-Nhớ

-Nhớ

-Nhớ.


Toàn thể tướng sĩ ầm ầm đáp lại.


-Mới vừa rồi, đội vận chuyển đang đưa các thợ thủ công, cùng người nhà về đây, thì gặp phải phỉ tặc phục kích đang bị vây trên núi.


-Cho dù họ là đội vận chuyển, nhưng dù gì họ cũng là một phần của Vệ Quốc quân chúng ta, có phải không?

– Phải!

Toàn thể tướng sĩ đáp lại ầm ầm, ánh mắt cả bọn bắt đầu nóng rực lên.


-Hồng Đĩnh hai tay nắm chặt thành quyền, hung hăng quơ trên không trung như điệu bộ của Hitler, quát tiếp:

– Nếu bọn họ đã là người của Vệ Quốc Quân chúng ta, vậy Vệ Quốc quân phải làm chỗ dựa cho bọn họ, phải vì bọn họ mà ra mặt.
Mặc kệ bọn họ bị ai khi dễ, mặc kệ bọn họ bị ai vây khốn, chúng ta đều phải tìm bọn họ, chúng ta đều phải cứu bọn họ trở về, có đúng hay không?

-Đúng!

-Toàn thể tướng sĩ gào lên như điên dại.


Đám binh lính này phần lớn là người thô lỗ, đầu óc đơn giản, nếu như giảng cho bọn họ về chiến lược chiến thuật, đạo lý an bang định quốc vân vân…, căn bản chính là đàn gảy tai trâu.
Thế nhưng nói một cách khác đi, muốn được bọn họ đồng cảm, thật ra cũng rất là đơn giản, chỉ cần ngươi làm cho bọn họ thật sự nhìn nhận ngươi, bọn họ có thể moi tim ra cho ngươi, có thể hy sinh tính mạng vì ngươi!

Trong lúc huấn luyện Hồng Đĩnh có thể chửi bọn lính này là lũ súc vật không phải người, thế nhưng trên thực tế, hắn đối xử chân chính với đám lính dưới tay mình tuyệt đối chân thành.
Không giống với đám quan quân thời đại này, mồm đầy văn thơ kinh sử nhưng lại coi binh lính, người dân như gia súc, cỏ rác.


Những lời Hồng Đĩnh là đứng trên lập trường của binh lính mà nói ra, cho nên rất dễ dàng gợi lên tâm tình trong lòng bọn binh lính thô lỗ này.
Bọn họ mặc kệ đội vận chuyển là bị ai bắt đi, hiện tại trong đầu bọn họ chỉ có một ý niệm, chỉ cần có Hồng Đĩnh dẫn dắt bọn họ, cho dù phải xông pha trong trăm vạn đại quân để cứu người, bọn họ cũng dám đi.


Người chết rồi thì sao chứ, đầu rơi bất quá để lại vết sẹo to bằng miệng bát, sợ con bà nó hay sao!


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.