Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt

Chương 8: Bài Học Tàn Khốc


Bạn đang đọc Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt – Chương 8: Bài Học Tàn Khốc


– Ri là răng?

Khi nào mấy cha hậu cần lại lớn lối như thế, lại còn phải đem đến trả lại.
Không phải trước đây bọn họ vẫn đến thu lại sao.


Nhưng mà thôi, không ai lại dám ho he đắc tội với những vị “anh nuôi” làm thức ăn cho mình cả.
Mỗi người đều đưa mắt nhìn theo luôn miệng nói không vấn đề.


Nhưng mà thật ra những binh lính này lại không nghĩ nhiều như vậy, tuy bữa sáng chủng loại không nhiều lắm, nhưng cơm nắm có sợi thịt gà, canh cũng là canh xương gà nồng đậm, mùi vị rất ngon, chẳng những không có ý kiến, ngược lại còn rất vừa lòng.
Nên nhớ chỉ ít bữa trước thôi chỉ có ăn cháo cám cầm hơi đấy.


Chén xong xuôi ngồi nghỉ tí thì binh lính bắt đầu tập kết huấn luyện.
Bọn họ giật mình phát hiện vị Quận Công cao cao tại tượng cũng bắt đầu dắt theo đội cận vệ và đội hậu cần bắt đầu tập luyện.


“Cái gì zậy má” đội cận vệ tập luyện thì cũng thôi đi, binh lính hậu cần tập luyện làm gì cơ chứ, đánh nhau cũng đâu đến lân bọn họ.


Những nghi vấn này rất nhanh được chứng thực, sau khi sắp xếp vào đội hình tiểu đoàn, cả đội bắt đầu huấn luyện

Trong điều kiện thua kém quân Pháp về vũ khí, hắn nghĩ cần phải giành lại lợi thế trên phương thức chiến thuật.
Hắn chủ trương áp dụng chiến thuật nắm thắt lưng địch mà đánh.
Nói nôm na ra là, đấu súng, đấu pháo chính quy, ông không lại, thế nhưng chả nhẽ đánh giáp lá cà ông đây lại không xiên cho bây lòi ruột được ra chắc.


Thợ rèn không có nhiều thế nhưng thợ mộc thì lại không thiếu, việc đẽo cho mỗi người một cây súng gỗ nặng cỡ 4-5kg là không khó, và thế là huấn luyện tàn khốc bắt đầu.


Luyện sơ quá về các kĩ năng chiến đấu bằng lưỡi lê liền bắt đầu tiến hành hỗn chiến.
Không có gì là võ công cao siêu cả, chỉ có các chiêu dùng súng lắp lưỡi lê với các động tác đơn giản như đâm ngang, đâm xiên, đỡ đòn bằng thân súng, và nện bằng báng súng thế thôi.


Tập kết toàn quân trên giáo trường, hắn lặng im nhìn đám tân binh dưới đài:

-Ta tên là Hồng Đĩnh, là tướng chủ của các ngươi!

Hồng Đĩnh hai tay chắp sau lưng, tư thế hiên ngang vẻ nghiêm nghị đứng thẳng tắp trên đài duyệt binh.


Đầu xuân, thời tiết hơi lạnh và ẩm, Hồng Đĩnh mặc bộ quân phục bằng vải thô màu xanh, thiết kế theo hướng quân phục lính SS Đức Quốc Xã, làm tôn lên vẻ anh tuấn của tuổi trẻ ,nhưng cũng tăng thêm phần oai nghiêm mà chỉ những quân nhân thuần túy già dặn mới có.


Thanh âm hắn nghiêm nghị, mạnh mẽ, mang theo khí tức quyết đoán sát phạt, rền vang cả giáo trường khiến những tân binh đang nhốn nháo bên dưới cũng phải yên tĩnh lại, không dám ho he, không dám nhìn thẳng.


-Chỉ có ta là người, đối với ta, lũ các ngươi là một đám sâu kiến, một lũ súc vật.


Câu nói tiếp theo của Hồng Đĩnh làm đám tân binh suýt sặc nước bọt.

Tuy nhiên hầu hết cúi đầu chấp nhận cũng có một số ít kẻ có phần hơi phẫn nộ, không phục.


Cũng phải thôi chế độ phong kiến hàng ngàn năm, đẳng cấp xã hội sâm nghiêm, người dân trong mắt kẻ cầm quyền chỉ là cỏ rác, thì những lời này hoàn toàn là không ngoa tí nào.


Bọn thân vệ đang duy trì trật tự và chỉ huy đội ở cửa quay đầu lại, lấy ánh mắt thương hại nhìn đám tân binh trên giáo trường.
Bọn họ đều là do Hồng Đĩnh mang qua, biết rằng những lời này của Hồng Đĩnh tuyệt đối không chỉ nói suông mà thôi.
Lúc ở kinh thành, bọn lão binh này đã từng bị Hồng Đĩnh giáo huấn rất thảm không những rèn luyện về tư tưởng chiến lược mà còn về huấn luyện, bọn tân binh này coi như gặp nạn.


-Trong mắt bản tướng các ngươi chỉ là đám dê cừu, một lũ yếu đuối.


Lời giáo huấn tàn khốc vẫn tiếp tục!

-Đã vào tới trong này, những ngày tháng an lành của bọn bây coi như kết thúc, khoảng thời gian qua huấn luyện chỉ là bước đầu khởi động.
Từ nay các ngươi phải tuyệt đối nghe lời ta.


-Ta bảo các ngươi đi hướng Đông, các ngươi không được đi hướng Tây, ta bảo các ngươi lên núi, các ngươi không được xuống nước.
Tóm lại một câu, các ngươi là một đám hèn yếu, bản tướng muốn thu thập lúc nào thì thu thập, các ngươi không có quyền chống cự, ngược lại chỉ có thể biết điều mà phục tùng!

Nói đến đây ánh mắt hắn quét xuống đài, cả một vùng im lặng, bọn lính tuy có người có ánh mắt không phục thế nhưng Hồng Đĩnh là tướng chủ, không ai dám khiêu chiến quyền uy của hắn.


Ánh mắt sắc như dao của Hồng Đĩnh lướt qua khắp giáo trường, hung hăng quát lên:

– Ra đây, bản tướng đứng ở chỗ này, chỉ cần các ngươi là con người, đều có thể lên đây thử xem! Chỉ cần có người đánh ngã được bản tướng, bản tướng sẽ đem tất cả lời nói vừa rồi thu hồi vào trong bụng, hơn nữa quỳ xuống đất kêu hắn một tiếng gia gia, lại đem chức tướng chủ này nhường lại cho hắn, thế nào?

Nói xong những lời cuối, Hồng Đĩnh gần như gào lên.
Ánh mắt sắc bén quét qua giáo trường, khắp giáo trường chìm trong im lặng.


Hồng Đĩnh cười khẩy.


-Thấy chưa rặt một lũ hèn kém, phế vật.


-Ta lên!

Rút cuộc có người không thể chịu đựng được sự sỉ nhục, một thân hình hùng tráng phi thân lên đài, thân hình lộn vòng lao vào Hồng Đĩnh.
Ánh mắt Hồng Đĩnh hiện lên vẻ tàn nhẫn, nhưng cũng có phần tán thưởng.
Hắn vẫn không nghĩ trong đám tân binh lại có thằng can đảm như thế, bất quá chỉ có can đảm không thôi thì không đủ.
Bằng vào chút thân thủ như vậy cũng dám khiêu chiến quyền uy của hắn, đúng là không khỏi có chút không biết tự lượng sức mình.
Nên nhớ từ lúc xuyên về thế giới này hắn đều không ngừng ra sức luyện tập, thân thể tuy còn không thể so được với kiếp trước thế nhưng cũng không phải kém nhiều, với những thế võ mạnh mẽ và hiệu quả của đặc công, hắn hầu như không ngán bất cứ kẻ được gọi là cao thủ nào ở thời này.


Hồng Đĩnh quát lớn một tiếng nhảy lên, tung ra một cước ngay vào giữa ngực tên tân binh kia.
Chỉ nghe “bành” một tiếng trầm trầm, tên tân binh bay ngược về với tốc độ còn nhanh hơn khi bay tới, té rất nặng nề trên mặt đất, tức thì thất điên bát đảo, mất một hồi lâu cũng chưa có thể phục hồi tinh thần lại.

Một cước này tuy rằng rất trầm trọng, nhưng lại không tổn thương quá lớn, Hồng Đĩnh ra tay còn rất có chừng mực.


Dưới đài duyệt binh vang lên tiếng hít thở khó nhọc, không ai dám thở mạnh.
Đám tân binh hiện lên trong mắt vẻ sợ hãi.
Bọn hắn không ngờ vị tướng chủ này lại có thân thủ mạnh mẽ như vậy.


Đầu năm nay không phải lũ quan lại quý tộc đều là rặt một bọn ăn chơi đàng điếm phá phách hay sao.
Từ đâu lại lòi ra một vị quý tộc có thân thủ đáng sợ như thế cơ chứ

Hồng Đĩnh hừ một tiếng bực mình, hung hăng quét mắt xuống giáo trường.


-Còn ai nữa không?

Dưới đài im lặng như tờ, Hồng Đĩnh gọi liền ba tiếng không thấy ai dám lên tiếng nữa.
Lúc này hắn mới chỉ một ngón tay về ngọn núi phía xa.


-Nhìn thấy ngọn núi phía xa kia không? Tất cả mặc áo phụ trọng, ba lô, súng gỗ chạy đến đó.
Không chạy đến đỉnh núi không được về doanh.


Đám tân binh bắt đầu dạ ran bắt đầu cắm đầu cắm cổ chạy về ngọn núi nơi xa.


Phủi phủi đít quần, Hồng Đĩnh định xoay người rời đi thì gặp tên tân binh vừa nãy vẫn nằm dưới đất, hắn bực mình ra lệnh!

-Quất mười roi, treo thằng này lên bỏ đói 3 ngày.
Dám khiêu chiến quyền uy của bố mày á.
Đậu móa nó đỉnh làm phản sao.
Hừ!

Hai tên thân vệ trực nhật mặt lộ ra nụ cười hung ác, bước lại đem kẻ xấu số kia treo lên cột cờ, nhìn động tác của hai thằng này cực kỳ mau lẹ, có thể biết được trước kia bọn chúng thường xuyên làm những chuyện hành hạ người như thế này, thật là không có biện pháp, ai bảo bọn họ thân vệ xuất thân từ gia đinh của Hồng Đĩnh chứ.


Thật ra hắn cũng không muốn dùng hạ sách huấn luyện này.
Thế nhưng đám dân binh này quá yếu đuối rồi, để từ một đám dân hiền lành như cục đất, trở thành những chiến sĩ ưu tú mà chỉ dựa vào huấn luyện là điều không thể.


Thêm vào đó, những quan niệm tư tưởng của thời đại này, đã hạn chế rất nhiều sức mạnh của đội quân.
Muốn binh lính như hổ lang phải phá vỡ gông xiềng tư tưởng khơi dậy sức mạnh trong con người họ, sự mạnh mẽ và lòng can đảm, để sau này đối mặt với mưa bom bão đạn của quân thù sẽ không chùn chân, sợ hãi.


Như đã biết, sau này những đội quân cướp, như quân Cờ Đen, phỉ Hà Bắc hay giặc Nùng Quảng Yên khi đối mặt với quân Pháp đều không sợ hãi mà hung hãn chiến đâu điều mà quân triều đình khó làm nổi.


Tuy nhiên lũ giặc đó đánh Pháp thì hung tàn thế nhưng gây họa đối với dân ta cũng chả phải vừa chúng gây biết bao tội ác cho dân ta.

Thế nhưng trong triều đình lại có những tiếng nói lực cười, như binh lính nếu như không hổ lang, làm càn, thì đánh trận không ra gì.
Đây là điều nực cười nhưng cũng là để chỉ sự thối nát của quân đội nhà Nguyễn thời bấy giờ.
Khi mà quân đội quốc gia phải nhờ đến sự giúp đỡ của quân giặc cướp để đánh giặc ngoại xâm.


Để tránh binh lính sẽ gây hại cho dân chúng hắn cần phải chuyển hướng chỗ phát tiết vào trong huấn luyện và sang kẻ địch.
Qua đó dần dần không ngừng bơm vào đầu họ rằng, quân đội là của dân, do dân và vì dân, rèn đúc tư duy chính trị của họ.


Đây là thời kì phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường, không thể dùng tất cả những cái huấn luyện kiếp trước cho người thời này được vì khác nhau về ý thức hệ thời đại.


Để đội quân này trở nên kiên định, mạnh mẽ hắn buộc phải khiến mình trở nên hung ác.


Rất nhanh đã đến trưa, đám tân binh lục tục trở lại giáo trường, trải qua mười dặm đường trường không nghỉ, bọn tân binh này tên nào tên nấy thở hồng hộc như trâu, vừa về đến giáo trường đã nằm lăn ra trên mặt đất, sải tay sải chân, ra vẻ có đánh chết ta cũng không ngồi dậy nổi, trông thật là vô lại.


Nhìn đám tân binh nằm ngổn ngang đầy đất.
Hồng Đĩnh nở nụ cười lạnh lùng.


Phất tay ra hiệu cho đám lính hậu cần khiêng những bao bao cơm nắm và những thùng canh ra đặt giữa giáo trường.


Hắn quét mắt nhìn đám lính dưới đài hét vang:

-Có đói không?

-Đói!

-Có muốn ăn không?

-Muốn !

Gần như cả giáo trường ầm ầm đáp lại.
Cả bọn ánh mắt thiết tha nhìn vị tướng chủ trước mắt này.
Chỉ mong hắn ra lệnh để được đi ăn ngay lập tức, bọn chúng cũng không phải là ngu, bữa sáng được cái nắm cơm bằng cái con chim nhỏ thế ăn sao đủ no, thằng cha hậu cần bảo thiếu thì đến lấy thêm thế nhưng làm gì có nữa mà lấy, vận động cả buổi sáng tất cả đều đã đói đến vàng mắt rồi.


-Vậy bọn bây còn chờ cái gì nữa, chờ tau phân phát đến từng thằng ha?

Bọn lính nhìn nhau ngơ ngác, đột nhiên Hồng Đĩnh quát lớn với bọn hắn:

-Muốn ăn thì lên mà lấy, tau còn phải dạy các người sao.


— Ách…

Đám tân binh trước tiên là ngạc nhiên sửng sốt, thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã hồi phục tinh thần lại, sau đó hoan hô một tiếng vang trời, đồng loạt phóng lên đài duyệt binh.
Cả đám tranh nhau bê nước canh và cơm nắm mà chạy, có mấy tên không may chạy quá mau, không cẩn thận ngã lăn ra đất, nhất thời bị đồng bọn dẫm lên, đau đến kêu cha gọi mẹ, nhưng căn bản không tên nào thèm để ý đến chúng.


Nhìn cảnh tượng đám binh sĩ tranh nhau ăn như hổ đói, hắn đành cười khổ bất đắc dĩ, không có cách nào.
Chiến tranh đã đến gần lắm rồi, hắn cần nhanh chóng đào tạo đội quân này, để trở thành một đội quân gan dạ thiết huyết, nếu như có thời gian hắn tuyệt đối sẽ huấn luyện kĩ lưỡng bài bản để họ trở thành những chiến sĩ tinh nhuệ mà không phải dùng cách khơi dậy bản năng thú tính con người như thế này.
Đội quân này sẽ chỉ là lực lượng đột khích xông pha, chứ tuyệt nhiên không thể trở thành đội quân, của dân, do dân, và vì dân, theo đúng nghĩa

Lúc này ở dưới đài đám binh lính bắt đầu đánh nhau để tranh giành, cục diện bắt đầu mất kiểm soát.
Lão Phúc liền đến lo lắng hỏi.

-Thiếu gia binh lính bắt đầu loạn rồi, tình hình chỉ sợ sẽ dẫn đến nổ doanh.


Hắn chỉ nhếch mép cười mà không nói gì.


Rất nhanh dưới đài đám binh lính đã bắt đầu phân chia xong thức ăn, mà không hề xuất hiện rối loạn như lão Phúc lo lắng những tên mạnh khỏe tranh được nhiều thức ăn đánh chén no say, bắt đầu phưỡn cái bụng ra phơi nắng, trông vô cùng bỉ ổi.


Đám tân binh còn lại không những không tranh được thức ăn mà còn bị đánh cho bầm dậm mình mẩy nằm rên hừ hừ giương đôi mắt tội nghiệp hướng đến hắn.


Bọn xấu số đáng thương này nhìn chăm chú vào Hồng Đĩnh đang đứng trên đài duyệt binh, trông cậy vào tướng chủ có thể thưởng cho khẩu phần ăn, nhưng bọn chúng đã thất vọng rất nhanh, vì trên nét mặt Hồng Đĩnh, ngoại trừ lãnh khốc ra chỉ còn lãnh khốc!

– Bọn bâynghĩ không công bằng, đúng không?

Hắn nói một câu rồi dừng lại, đưa tay chỉ đám tân binh đã ăn uống no đủ đang nằm phơi nắng trên mặt đất giáo trường, nói tiếp:

– Cũng cùng là tân binh vừa nhập ngũ, cũng cùng chạy tới ngọn núi kia, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể ăn uống no đủ, còn các ngươi phải uống gió Tây Bắc?

Rất nhiều tên tân binh chưa cướp được thức ăn liên tục gật đầu.


Hồng Đĩnh nói tiếp.


-Có phải bọn bây nghĩ rằng lính hậu cần nên chia thức ăn cho mọi người, mỗi người một chén canh gà, hai nắm cơm để mọi người cùng ăn có phải không?

Đám tân binh chưa ăn cơm gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, thấy rằng tướng chủ nói như vậy thật là chí lý.


-Vẻ mặt Hồng Đĩnh dần dần trở nên lãnh khốc hẳn lên, hắn đột nhiên hét to:

– Vậy bọn bây nói thử cho tau nghe, hai chữ công bằng này viết như thế nào?

Đám tân binh ngơ ngác nhìn nhau không dám lên tiếng.


-Trong quân đội, anh nuôi có thể chia thức ăn cho bọn bây thế trên chiến trường có thể chia mạng được cho bọn bây không, mạng là do mình đoạt chứ không phải là dựa vào chia cho.


Mấy câu cuối hắn gào lên!

– -… Bắt đầu từ hôm nay, bản tướng đặt ra quy củ nghiêm ngặt cho các ngươi! Trong quân của ta, người không có bản lãnh phải chịu đói bụng, muốn no bụng, phải bỏ sức ra tranh đoạt! Đoạt không được? Đó là do ngươi không có bản lãnh, ngươi đáng phải chịu đói! Ta có thể thương hại mà cho các ngươi ăn cơm, nhưng trên chiến trường, địch nhân của các ngươi có thương hại các ngươi hay không?

Rất nhiều binh lính sau khi nghe giáo huấn của Hồng Đĩnh ánh mắt bắt đầu lộ vẻ hung hăng.


Kì thực đây chính là cách thức huấn luyện quân đội của một số tổ chức quân đội phi chính phủ thời hiện đại, bất quá trong hoàn cảnh này Hồng Đĩnh mang ra áp dụng mà thôi.


Làm như thế nào để đám nông phu vừa bỏ xuống cái quốc cái cày trở thành những chiến sĩ ưu tú.
Kì thật chỉ có một cách đó là đánh thức thú tính trong con người họ, chỉ có dũng cảm, gan dạ, không sợ chết thì mới không chết.
Đây là một bài học mà Hồng Đĩnh muốn dạy cho họ


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.