Bạn đang đọc Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt – Chương 39: Bánh Xe Lịch Sử Đi Lệch
Đứng trên chòi cao hậu doanh, Trần Trung thu hết tất cả thế cục chiến trường vào mắt, nhớ lại những lời Hồng Đĩnh dặn trước khi vào Nam
“ Đại đồn Chí Hòa vốn có hình vuông, khi quân ta xây lấn tiến đến Gia Định liên tục chồng thêm các khối vuông khác, theo kiểu xếp tầng như những chồng gạch xếp lên nhau vậy, một chồng gạch như thế, nếu quân giặc đập thẳng vào phía chính diện, chúng sẽ phải đập hết viên gạch này đến viên gạch khác, hết lớp lũy này đến lớp lũy khác, vô cùng mạnh mẽ.
Thế nhưng nếu chúng đánh vào bên hông, thì sẽ giống như dùng chân đá vào hông chồng gạch vậy, chả mất mấy công sức sẽ biến nó thành đống gạch vụn, đó chinh là nhược điểm lớn nhất của Đại Đồn, nhược điểm của quân ta, vì vậy muốn lật ngược tình thế nói rất khó nhưng cũng rất dễ.
Khi quân ta thất bại, giặc Pháp đang tràn vào đại đồn chính là lúc quân giặc suy yếu nhất, chúng sẽ bị phân tán, chia cắt trong các khu thành, tình hình lúc đó sẽ đảo ngược, giống như chúng chính là người bảo vệ thành còn ta sẽ là người công phá, thế trận lúc đó chỉ cần một đội quân tinh nhuệ đánh xuyên qua các khu, các lớp thành, chúng ta có thể sẽ giành được ưu thế cục bộ về quân sự, hạn chế được ưu thế hỏa pháo của giặc vì trong thế trận cài răng lược đó đại pháo uy lực chúng không biết bắn vào đâu.
Khi đó đánh, ắt sẽ giành được thắng lợi bất ngờ, quân triều đình cũng có thể giết quay lại, giáng cho Pháp một đòn chí tử.”
Trần Trung vô cùng khâm phục cái nhìn của Hồng Đĩnh, đấy là lí do tại sao tình thế mặc dù cấp bách, hắn đều không hề xuất quân, kiên quyết chờ đợi thời cơ.
Trần Bình thì ngược lại vô cùng nóng ruột, thấy các lộ quân của ta liên tục bại lui tan rã nhưng quân tinh nhuệ của mình lại không được xung trận khiến hắn vô cùng uất ức.
Nhiều lần đưa ra kháng nghị, thế nhưng lại không được Trần Trung đồng ý, hắn vốn định mặc kệ dẫn quân bản bộ xuất trận thì Trần Trung đưa ra thủ lệnh của Hồng Đĩnh đồng thời gọi Trần Bình vào nói chuyện.
-Đồng chí Bình Trọc, đồng chí chiến đấu vì cái gì?
Không thèm suy nghĩ Trần Bình liền trả lời ngay.
-Đương nhiên vì tướng chủ!
Trần Trung từ tốn trả lời.
-Đúng vậy, vì tướng chủ, chúng ta không ngại hy sinh hết thảy, thế nhưng hy sinh cũng phải quyết làm sao để tướng chủ được lợi ích lớn nhất.
Trần Bình rõ ràng là không hiểu, lính chiến chỉ cần có lệnh là chiến đấu nào có nghĩ nhiều như vậy cơ chứ, mệnh lệnh của tướng chủ không phải là bảo hắn đi hiệp trợ quân thủ thành hay sao, giờ quân triều đình bị đánh tơi bời nhưng vị thủ trưởng này lại không cho hắn xuất quân hiệp trợ, nếu không phải hắn cầm thủ lệnh do chính tay tướng chủ viết, Trần Bình hắn dám bắn vỡ sọ tên này rồi.
Trong suy nghĩ của Trần Bình, mệnh lệnh Hồng Đĩnh là thiêng liêng bất kể như thế nào cũng phải được thực hiện, dù có đổ bao nhiêu máu đi chăng nữa.
Trần Trung từ tốn giải thích.
-Đúng vậy, chúng ta phải hiệp trợ quân triều đình, thế nhưng với tình hình chiến cuộc hiện nay chúng ta có đảo ngược được tình thế không, mà làm được thì thế nào.
-Tướng chủ đang bị bao vây ở dải đất Hà Tĩnh chật hẹp, không hề có không gian phát triển, quân đội chúng ta tinh nhuệ, tinh thần chiến đấu cao, thế nhưng lại không có đất dụng võ, chỉ có thể bị vây chết ở mảnh đất Hà Tĩnh, sẽ như thế nào nếu chúng ta có thể sáng tạo ra một cái cớ để Tướng chủ có thể quang minh chính đại đem đại quân vào Nam đâu.
Thấy Trần Bình vẫn không hiểu hắn liền lắc đầu và nói tiếp.
-Để sáng tạo điều kiện cho Tướng chủ dẫn binh vào Nam, quân Triều đình bắt buộc phải thất bại, thậm chí phải thất bại thảm hại, thế nhưng chúng ta phải chiến thắng, hung hăng đánh khiến cho không những giặc Pháp khiếp sợ mà còn khiến cho quân triều đình khiếp sợ, một chi quân đội nhỏ được huấn luyện theo Tướng chủ mà có thể đánh ngang tay cầm cự với giặc Pháp trong khi quân triều đình hoàn toàn bại lui thì đó chính là khái niệm gì, vậy quân chủ lực của tướng chủ nếu như được điều vào Nam thì đó là sức mạnh gì, tin rằng chính vua Tự Đức cũng phải cân nhắc,
–
-Khi tướng chủ vào Nam sẽ không còn là Kỉ Anh quận công nữa, và rất có thể sẽ là Kỉ Vương, hoặc Trấn Nam Vương, ngươi có thật sự là suy nghĩ cho tướng chủ hay không?
Nghe những lời lẽ mê hoặc đó, Trần Bình quả thật hai mắt sáng lên, ánh mắt lộ rõ vể điên cuồng.
Phạm Năng Lâm đứng bên cạnh cũng điên cuồng
-Thủ trưởng, ngươi nói đi, Vì Tướng chủ ta sẵn sàng làm bất cứ việc gì.
Trần Trung liếc nhìn tên Bình trọc âm thầm gật đầu, tướng chủ có những bộ hạ như này, thì tương lai có thể làm việc lớn là việc đương nhiên, tiêp đó lại nhìn chiến trường khói lửa,
-Việc của ngươi a, đến rồi, xuất quân, đánh cho quân Pháp một đòn đau, khiến cho quân Triều Đình khiếp sợ trước sức mạnh của Tướng chủ.
Trần Bình lập tức hưng phấn, tuốt gươm hô hào.
-Các anh em, vì tổ quốc, vì lí tưởng của Hồng Đĩnh quận công, tiến lên
-Lập đội hình tiến lên
-Lập đội hình tiến lên
Binh sĩ gào thét cầm chắc vũ khí, khí thế hừng hực, bọn họ sẽ đi, rất có thể sẽ chết, thế nhưng họ sẽ sáng tạo ra lịch sử, đá bay cái bánh xe lịch sử chết tiệt đó, xóa đi thời kì 100 năm đen tối của dân tộc.
Không thể phủ nhận sự nhạy bén của Trần Trung khi mà hắn đã chọn đúng thời điểm tiến công.
Lúc này đại đồn Chí Hòa như một cái nồi cháo nóng bỏng,
Chủ lực quân triều đình hoảng loạn bại lui, mấy mươi ngàn quân toàn bộ quân tâm tan rã hoảng loạn tháo chạy, thế nhưng vẫn có những nhóm nhỏ chiến đấu, tình hình của họ không hề khá chút nào.
3000 quân của Trương Định đã bị đánh rệu rã, có đến ngàn người thương vong, ngàn người bị chia cắt thành từng nhóm nhỏ chiến đấu độc lập trong từng lớp từng khu vục đại đồn, và sắp tới đây thôi họ sẽ chịu cảnh đồ sát,
100 quân của Nguyễn Duy thì chỉ còn một nhóm vài ba mươi người đang cắn răng chống đỡ, và rất nhanh họ sẽ bị tiêu diệt khi quân Pháp tập trung đội hình lại đi tiêu diệt từng nhóm nhỏ ấy.
Thế nhưng chính quân Pháp cũng đang bị phân tán, đại bộ phận được điều đi truy kích, đánh quân triều đình, số còn lại đang tiêu diệt tàn quân còn sót lại trong đại đồn và hậu quân Pháo binh quả thực không nhiều lắm, lúc này quân Việt tinh nhuệ của Trần Bình phản công.
Đám quân SS của Trần Bình ý chí chiến đấu sục sôi!
Bọn hắn đã không sợ hãi, dù phía trước có bao nhiêu giặc Pháp đi nữa, thì bọn hắn cũng giống vậy có lòng tin tiến lên!
Đội hình 500 tên binh sĩ lập lên, hình thành thế công vô cùng sắc bén, vượt qua các lớp thành đánh vào đội hình sườn của quân Pháp đang phân tán.
Xui xẻo nhất vẫn là De Vassoigne hắn bị thương nặng, thế nhưng trong điều kiện hiện tại chưa thể thoát ly chiến trường, hắn vẫn cắn răng chỉ huy bộ hạ tiêu diệt hết tàn quân Việt, dọn đường và đảm bảo hậu quân cho chủ lực tiến lên diệt hết tàn quân chủ lực quân Triều Đình.
Bất chợt nghe thấy bên hông tiếng hô hào như dời non lấp bể, khiến hắn khinh ngạc, quân Việt phản công sao, hiện tại phản công thì có ý nghĩa gì sao? De Vassoigne khinh thường nghĩ, điều một đội trăm người đi ngăn cản, chiến thắng ngày hôm nay đã xóa đi bóng ma trong trận chiến ác liệt ngày hôm qua, khiến De Vassoigne nghĩ quân Việt bất quá chỉ đến thế mà thôi.
Thế nhưng rất nhanh sau đó hắn đã vì đánh giá sai lầm của mình mà trả giá, đội quân Việt kia không hề yếu ớt ô hợp như hắn nghĩ.
Quân SS nhanh chóng triển khai đội hình sang hai cánh, 2 đại đội súng hỏa mai nhanh chóng vượt lên chiếm giữ điểm cao, bắt đầu lập đội hình 3 hàng đối bắn, hơn 200 cây súng hỏa mai chia thành 3 lượt bắn, lập tức khiến cho nhóm quân Pháp có số lượng ít hơn hẳn lập tức bị bắn cho tan tác, người ngã ngựa đổ.
Đại đội bộ binh thứ nhất với gươm, giáo và một ít súng thì lập đội hình ào ạt xông lên áp sát,
3 người một tổ,1 người chạy trước 2 người chạy sau, 10 nhóm như vậy hợp thành một khối quân tam giác đột kích, đại đội có 3 nhóm như vậy, khi tới tương đối gần một nhóm lựu đạn được ném ra, đội hình của quân Pháp vốn đã tan nát và thưa thớt liền tan rã, các khối quân ập vào lập tức đụng bay, đây trong trường hợp ưu thế về hỏa lực và quân số áp đảo về mọi mặt khiến quân Pháp không có bất cứ thời gian suy nghĩ liền bị tiêu diệt, quân SS ào lên chém giết.
Trần Bình cầm một thanh đao và một cây súng ngắn, hắn vừa lao vào làn khói dày đặc do lựu đạn gây nên, chỉ thấy một cái bóng mờ mờ liền bắn một viên đạn vào cái bóng ấy, không kịp nhìn thành quả, liền vung đao chém mạnh vào cái bóng ở phía đối diện, chém xong hắn liền tiếp tục lao lên, đụng bay một tên giặc Pháp cao lớn, vượt qua làn khói, quay đầu nhìn lại, hắn thấy quang cảnh trống trơn, quân SS đã xuyên qua đội hình địch, hoàn toàn tiêu diệt đội quân Pháp này, không một kẻ sống sót, chỉ một lần xung phong, đã hoàn toàn tiêm đội quân 100 người của giặc, số lượng thương vong đó đủ bằng trước đây quân triều đình phải hy sinh cả ngàn người để đổi lấy.
Quân ta thì chỉ có 3 người bị thương, trong đó có 2 người là bị ngã khi lao vào làn khói.
Một kết quả khó tin thế nhưng Trần Bình không thèm nghĩ nhiều, với hắn quân đội huấn luyện theo phương thức của Quận Công mà không làm được điều này thì đúng là vứt đi,
Trầm muộn tiếng thét.
-Lập đội hình tiến lên!
-Lập đội hình tiến lên!
Quân SS lại tiếp túc lao vào một vòng chiến đấu mới.
Trong suy nghĩ của quân SS, chỉ có một tôn chỉ, đó là “tiến công, liên tục tiến công, đột kích”
Đánh tan địch nhân phía trước, tiến sâu vào giữa trung tâm đội hình địch.
Tiến qua một lớp tường lũy, họ thấy một nhóm nhỏ quân triều đình đang đau khổ chiến đấu, họ bị bao vây ở giữa.
Quân Pháp xung quanh đang dùng một tên Việt gian, lớn tiếng hô hào kêu gọi đầu hàng, đây chính là nhóm tàn binh của Nguyễn Lâm, họ được lệnh chặn hậu cho tướng chủ của mình là Nguyễn Lâm rút lui, họ đã sẵn sàng đối mặt với cái chết, kiên quyết không hàng giặc, thì bất chợt thấy tiếng hò reo vang rội.
Nhìn thấy tình thế Trần Bình liền gào thét.
-Tấn công, giết lũ quỷ Tây Dương a
Lần này đội hình đã không kịp điều chỉnh, vì cổng giữa 2 lớp lũy khá nhỏ, thế nhưng quân SS vẫn điên cồng gào thét xông lên.
Không kịp dàn quân ra 2 cánh, không kịp phối trí đội súng, Trần Bình cùng quân SS ập tới nhanh chóng đánh xuyên đội hình bao vây của quân Pháp.
Chỉ huy quân Pháp quả thật rất khó chịu và bất ngờ, hắn chỉ có hơn 50 binh sĩ, đang bao vây lấy đội quân tàn phế kia, nhận thấy quân số đôi bên không chệnh lệch nhiều lắm, vì để giảm bớt thương vong cho nên đang kêu gọi đầu hàng, kêu gọi lâu như vậy không được đang định ra lệnh nổ súng thì bất ngờ một đội quân ngao ngao gào thét từ bên sườn ập tới đánh,
Đội hình bao vây cho nên vô cùng mỏng manh liền bị đánh xuyên, và hỗn chiến.
Thấy viện quân đến nhóm tàn quân như được tiếp thêm sức mạnh nhao nhao gào thét cầm lấy vũ khí, xông lên giết giặc.
Lấy sự tinh nhuệ của quân Pháp, có thể nhanh chóng ổn định đội hình đối bắn với quân Việt, thế nhưng quan trọng là lúc này đang bao vây a, quá bất ngờ, quân Pháp liền không kịp quay súng liền bị chém chết như chém chuối, khả năng cận chiến tập đâm lê của lính Pháp vốn dĩ không tồi, thế nhưng quân SS quá nhanh, không cho quân Pháp có bất cứ cơ hội nào liền bị làn sóng quân SS bao phủ như con sóng thần đánh vào bờ cát, không nổi lên một tẹo bọt sóng.
Nhìn đội tàn quân thương vong hầu hết của Nguyễn Lâm kia Trần Bình hét lớn.
-Các anh em binh sĩ, kẻ nào dám theo bố đi lấy lại tôn nghiêm của mình.
Binh sĩ tàn quân, nhìn nhau rồi nắm chắc vũ khí gào thét xông lên theo quân SS
De Vassoigne đang chỉ huy binh sĩ tiếp tục bắn giết tàn sát nhóm tàn quân đồn điền của Trương Định thì bất ngờ nghe thấy tiếng ầm ĩ bên sườn, sau đó nghe tin quân chặn đánh cùng tiểu tổ bên bên cánh trái đã bị tiêu diệt khiến De Vassoigne vô cùng sợ hãi.
Mới có bao lâu cơ chứ, 150 binh sĩ tinh nhuệ đã bị tiêu diệt, là 5 phút hay là 10 phút đây,
Oh my god chả nhẽ ác quỷ trợ giúp quân Việt hay sao.
Thế nhưng câu trả lời đến với De Vassoigne rất nhanh.
Một đội quân từ Việt từ cánh trái tràn đến, đội quân này vô cùng hung mãnh, có quân số không thua gì quân Pháp trong tay hắn.
De Vassoigne kiệt lực gào thét cho quân Pháp đang đánh với tàn quân Việt rút lui, ổn định đội hình chuẩn bị chiến đấu.
Vẫn rất đáng khen cho sự tinh nhuệ của quân Pháp, dù bất ngờ thế nhưng sự huấn luyện kĩ càng dương như bản năng khiến họ nhanh chóng bình tĩnh lại, nhóm quân đang chém giết lập tức bình tĩnh rút lui, nhóm quân dự bị do De Vassoigne chỉ huy chưa xông trận thì lập tức xếp hàng ổn định đội hình chuẩn bị đứng bắn.
Quân số tương đương, thế nhưng đối mặt với họ không phải là quân triều đình rách nát, mà là quân SS huấn luyện có chất tinh nhuệ và can đảm.
Trần Bình lệnh một tiếng đội quân này lập tức ổn định đội hình, 2 cánh là 2 đại đội súng hỏa mai, ở giữa là đội sung kích, đội hình tiến công lập tức được thành lập vô cùng nhanh chóng.
Cùng với tiếng thét.
-Lập đội hình tiến lên!
Trần Bình vung gươm múa may thét lớn.
-Vì tổ quốc, vì dân tộc, vì Hồng Đĩnh quận công, xung phong.
Vì khoảng cách quá gần, cho nên khi quân Pháp ổn định đội hình chiến đấu thì quân Việt đã tiến vào tầm 100 thước, đó là tầm bắn uy lực của hỏa khí 2 bên.
De Vassoigne ra lệnh một tiếng lập tức tiếng súng bên quân Pháp nổ vang, khói súng mù mịt, quân Việt những hàng đầu nhao nhao ngã xuống, thế nhưng thương vong không lớn cho lắm, đội hình tiến công người nọ che cho người kia khiến cho quân SS chỉ có hàng đầu nhận thương vong,
Lúc này ở 2 cánh đội súng cũng sẵn sàng, hàng thứ nhất bắn ra sau đó đứng yên, hàng sau tiến lên bắn sau đó là hàng 3, hàng 4 hỏa lực liên mien không dứt, việc bắn chéo cánh sẻ khiến cho khối quân hình chứ nhật của Pháp lập tức bị bắn cho thương vong thảm trọng, nhận thấy đến đủ gần, quân SS đã được huẩn luyện thuần thục lập tức ném lựu đạn, một loạt tiếng nổ ầm ầm vang vọng, đội hình nghiêm cẩn của quân Pháp lập tức bị bung nhiều chỗ.
Lựu đạn thứ vũ khí đáng sợ của người Pháp chỉ mới đây thôi đã gây ra thương vong khủng khiếp cho quân triều đình, quét sạch kháng cự trên đồn lũy, thì giờ đây chính họ là người phải hứng chịu thứ vũ khí đáng sợ đó.
De Vassoigne quả thật đánh trận này rất uất ức, rõ ràng là thắng lợi đã đến trong tầm tay, quân SS có thể đánh trước thời điểm này hoặc sau thời điểm này, hắn đều có thể ung dung đối phó, thế nhưng trên chiến trường sẽ không bao giờ có hai từ “nếu như”.
Khi đang trộn lẫn quân giao chiến thì gặp địch phàn công, rõ ràng quân số ngang nhau, thế nhưng lực lượng thực sự có thể huy động để đối mặt lại ít đến đáng thương, cứ việc quân Pháp các nhóm quân đang liên tục thoát ly hỗn chiến lui về tuyến sau lập đội hình thì cũng không kịp và không có đủ chuẩn bị.
2 cánh khối đội hình bị bắn cho tơi tả, chính giữa bị lựu đạn đập cho rối loạn, sau đó bắt đầu đến phần cận chiến thảm thiết diễn ra.
Cận chiến, thứ chiến thuật mà Hồng Đĩnh để ý nhất, huấn luyện kĩ càng nhất, đã phát huy được ưu thế vượt trội.
Quân SS cùng quân Pháp hai khối đội hình lập tức đụng nhau, máu me tung tóe.
Đội hình xếp hàng bắn của quân Pháp khi bắn tạo ra được sức mạnh hỏa lực tuyệt đối kinh khủng thì giờ đây nó trở thành nhược điểm gánh nặng cho chính quân Pháp.
Súng của quân Pháp rút cuộc vẫn là bắn phát một thủ công, thời gian nạp đạn và phạm vi bắn tuy rằng vượt xa quân Việt thế nhưng không thể phủ nhận nó vẫn chỉ là súng trường nạp đạn đầu nòng.
Khoảng cách hai bên quá gần, bắn xong thì quân Việt đã tiến sát đến nơi, hàng đầu có thể để ngang súng thế nhưng hàng sau thì phải chếch súng lên, cứ thế quân SS lao vào chém giết.
Một tên lính SS lao lên trước bị chưa kịp chém thì bị lưỡi lê của quân Pháp cắm sâu vào bụng, hắn cười dữ tợn, dùng hết toàn bộ sức lực bú sữa mẹ ném mạnh thanh đao vào tên giặc Pháp đứng đối diện, sau đó mới hài lòng ngã xuống.
Đội hình bị lựu đạn làm lưa thưa của quân Pháp khiến quân SS thừa cơ đột phá liên tiếp nhiều hàng, ưu thế vũ khí còn lại bằng không, hiện tại bên nào khả năng cận chiến tinh nhuệ hơn, bên nào can đảm hơn, tổ chức tốt hơn , bên đó sẽ thắng.
Trong trận hỗn chiến đó, một tên lính Pháp vừa đâm lòi ruột một người lính SS, chưa kịp vui mừng thì tên tính kia không thèm để ý đến đoạn ruột của mình bị lòi ra mắc vào áo, hắn phát cuồng lao lên ôm chặt lấy tên lính Pháp, cắn mạnh vào cổ, một tên Pháp khác vội vàng lao lên ứng cứu đồng bạn, lấy bang súng phang mạnh vào thái dương khiến hắn đầu hắn ật sang một bên, thế nhưng khi hắn ngã ra, người ta có thể nhìn thấy trong miệng hắn là một miếng thịt vô cùng lớn có lẫn cả ống gân.
Tên lính Pháp điên cuồng gào thét, lấy tay bịt cổ lại, thế nhưng những tia máu phun ra thành dòng, hai tay không thể thay thế miếng thịt che lấp được, hắn cố sức giãy dụa, người giật giật rồi im lặng.
Có tên lính Việt vung mạnh chiến đao, chém vào mặt tên Pháp, lưỡi đao bị mắc lại bởi xương sọ quá cứng, chưa kịp rút ra thì một lưỡi lê đâm đến trúng tim, ngã xuống.
3,4 tên lính Pháp hợp lực đâm chết một tên SS sau khi hắn đã chém chết vài người, khiến người hắn trở thành cái tổ ong, máu chảy ra như suối, thế nhưng chúng chưa kịp vui mừng thì tên lính này lúc ngã xuống đã giật mạnh quả lựu đạn rồi cố nhoài người ngã về phía lính Pháp, một tiếng nổ lớn, xung quanh cả quân Việt và quân Pháp đều bị nổ dạt ra xung quanh, đâu đâu cũng chém giết thảm liệt, khắp nơi đều thấy lựu đạn được ném đi lung tung nổ mạnh.
Đại đội bộ binh với chiến pháp đổi mạng đã đánh sâu vào đội hình quân Pháp.
De Vassoigne nhìn quang cảnh chiến trường mà vô cùng sợ hãi, đây đâu phải quân lính đâu, đây chính là lũ quỷ khát máu đến từ địa ngục mà.
Lạy chúa, xin người hãy cứu vớt chúng con, đám An Nam này chúng điên rồi,
Từng hàng, từng hàng, quân Pháp bị đột phá, đội hình nghiêm cẩn trở thành hỗn chiến.quân Pháp cũng có lính ném lựu đạn, thế nhưng hiện tại chúng chỉ được bài trí, bởi vì phía trước quá hỗn loạn, quân Pháp được huấn luyện nghiêm cẩn sẽ không làm hành động tự sát như quân SS, lựu đạn vừa giết địch nhân vừa giết cả chính đồng đội như thế.
5 phút, chỉ 5 phút thôi, quân Pháp đã triệt để tan rã, hỗn chiến tưng bừng.
Trương Định nhìn quân mình, lại nhìn quân Pháp, lại nhìn đội quân như đang nổi điên công kích kia mà thấy lạnh trong lòng, đó là đội quân gì chứ.
Khiếp sợ thế nhưng Trương Định không quên rằng mình đang ở chiến trường lập tức chỉ huy quân ào lên tiến đánh.
Quân Pháp đã triệt để hỏng mất, từ lui dần, lui dần đến khi có một tên nhát gan “Oa” một tiếng vứt xuống súng ống, bỏ chạy, binh bại như núi đổ, quân Pháp đua nhau chạy trốn.
Tất cả chỉ mong sao cha mẹ chỉ sinh ra hai cái chân, để có thể chạy thoát khỏi đám điên cuồng khát máu kia.
Quân Việt đuổi theo đến lỗ hổng thành Tây thì dừng lại, không phải không muốn đuổi tiếp, mà bởi bì quân Pháp thuộc đội dự bị hậu quân khoảng 500 người đã lập sẵn đội hình 3 hàng súng đứng trên chiến lũy, đội quân này xung sức, lại chiếm lĩnh điểm cao bắn xuống, cứ tiến lên chẳng khác gì tự sát cả, lại thêm đã đến tầm đại bác của địch, lúc nãy hỗn chiến quân Pháp không dám bắn, thế nhưng giờ 2 khối quân đã tách nhau ra, dám chắc quân Pháp sẽ bắn đại bác dồn dập vào chiến trường để ngăn cản quân Việt truy kích,
Trần Bình quyết đoán dừng truy kích lập lại đội hình và rút lui về phía sau đại đồn, không quên mang theo thương binh, cùng xác của huynh đệ chết trận.