Bạn đang đọc Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt – Chương 37: Đối Chiến Thảm Thiết
5 giờ sáng hôm sau dưới sự đốc thúc của đề đốc Charner quân Pháp tiếp tục lập đội hình tiến lên.
Lần này Charner quyết định tăng cường cho đội quân tiên phong tấn công lên chừng 2 ngàn người, quyết dùng ưu thế binh lực để nhanh chóng giành ưu thế chiến thắng, rút kinh nghiệm từ trận đánh hôm qua quân Pháp tiến lên vô cùng cẩn thận, đội hình chặt chẽ, đại bác ngựa kéo cơ động 2 bên sườn đội hình, sẵn sàng dập mạnh vào quân triều đình khi có dấu hiệu tiếp tục ra ứng chiến, thế nhưng hành động của Charner rõ ràng là thừa thãi, quân triều đình không còn lực lượng dự bị cơ động tinh nhuệ nào để làm hành động như ngày hôm qua nữa.
Quan binh rõ ràng sợ hãi ưu thế hỏa khí của địch, co rút trong đồn không dám ra, chỉ dám đứng trên đồn bắn súng về phía quân địch.
Điều này rõ ràng là nực cười đến khó chịu, mấy chục ngàn quân triều đình thế nhưng lại không có quân dám đánh nhau với mấy ngàn quân giặc, rõ ràng là mấy chục ngàn người, cùng ào lên mỗi người nhổ một bãi nước bọt thôi cũng có thể khiến quân Pháp chết đuối thế nhưng lại không có ai dám ứng chiến.
Cũng không phải không có quân lính can đảm giám chiến, ví dụ như quân bản bộ Nguyễn Duy do Trần Bình chỉ huy lính SS của Hồng Đĩnh đang thay quyền huấn luyện và chỉ huy, lực lượng này được sự huấn luyện theo phương thức lính cận vệ SS vô cùng dũng mãnh, thế nhưng Nguyễn Duy muốn bảo tồn thực lực nên nhất quyết không muốn động đến mà còn điều lực lượng này về phía sau đại đồn bảo vệ kho vũ khí cùng mấy vạn cân hỏa dược.
Hay 3000 quân đồn điền của Trương Định vô cùng gan dạ nhiều lần đề xuất được ra khỏi đồn đánh dã chiến ngăn cản giặc thế nhưng lại bị tướng Phương bác bỏ không thương tiếc.
Tướng Phương hôm qua đứng trên đồn nhìn thấy hết toàn bộ cuộc chiến vô cùng kinh ngạc về sức mạnh hỏa khí quân Pháp cho nên không muốn đem quân ra đó làm mồi cho hỏa lực địch tàn sát nữa, theo quan niệm của ông, quân ta có đại đồn vững chãi, có thể hạn chế ưu thế hỏa lực của địch dụ địch đến gần để đánh thì sẽ giảm bớt được thương vong.
Quan niệm này được đa số tướng lĩnh quan lại triều đình lúc này ủng hộ, đặc biệt là tên quan nhát gan Tôn Thất Hiệp.
Nguyễn Lâm hôm qua đã xuất trận, toàn bộ binh mã tinh nhuệ đã bị đánh cho tàn phế, tuy rằng đã phần nào nhìn thấy phương pháp chiến đấu khắc chế ưu thế hỏa khí quân giặc thế nhưng cũng lực bất tòng tâm vì không còn quân nữa, xin được bổ xung quân, thì không đâu có,
Thật vậy, hơn chục ngàn quân triều đình chia ra làm mấy chục vị tướng thống lĩnh các mối quan hệ quan trường đan xen rắc rối , binh sĩ đều là quân bản bộ của họ, không ai hy vọng mình chia sẻ bớt quân của mình cả.
Muốn bổ xung chỉ có thể từ lực lượng dân binh, thế nhưng cho dù có thêm dân binh cho đủ biên chế thì hiện tại cũng hoàn toàn không thể tạo ra sức chiến đấu được.
Quân Pháp tràn lên rất nhanh bất chấp đại bác bên quân Việt bắn ra dữ dội, người Pháp hiểu rằng chỉ cần áp sát đến một khoảng cách đủ gần thì mấy khẩu đại bác được đặt trên đồn đó chỉ có thể làm bài trí vì không thể hạ góc pháo xuông ngang tầm hay thấp hơn để bắn được cho lên họ tiến lên rất nhanh, một số thương vong xuất hiện thế nhưng không đáng kể cho lắm so với đội quân mấy ngàn người.
Khi còn cách đại đồn trăm thước một tên lính Pháp bất ngờ rú lên thảm thiết, chân hắn đã lọt vào một cái hầm chông, mũi châm bằng sắt sắc nhọn dễ dàng đâm xuyên chân hắn, cùng lúc đó, nhiều cạm bẫy xung quanh khiến cho quân Pháp bắt buộc phải ngừng tiến công nhanh và dừng lại củng cố vị trí.
Lúc này thấy quân Pháp đã tiến đến tầm hỏa khí của quân ta Nguyễn Tri Phương liền ra lịnh cho tất cả hỏa khí cùng bắn, tiếng súng hỏa mai nổ liên miên như rang lạc, quân Pháp từng người ngã xuống, đạn hỏa mai bay vèo vèo trên chiến trường, bên phía quân Việt đại đa số là súng hỏa mai mồi lửa nòng trơn, độ chính xác cùng với phạm vi sát thương vô cùng kém cỏi, thế nhưng quân Pháp đã tiến lên tới tầm hỏa lực của súng hỏa mai mà quân Việt đã tính trước, tầm trăm thước, tương đương với khoảng 40m đào rất nhiều hầm chông cạm bẫy khiến cho quân Pháp tiến quân bị dồn ứ lại, và trở thành mồi ngon cho hỏa khí quân ta.
Thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng, thế nhưng Charner không hề kinh hoàng, với kinh nghiệm chiến trường bao năm, Charner nhanh chóng làm ra thay đổi chiến thuật.
Lệnh cho toàn bộ đại bác tiến gần hơn bắt đầu bắn áp chế vào các hỏa điểm trong đại đồn nhằm kìm chế hỏa lực quân Việt.
Lúc này, sự sai lầm trong cách bố phòng của tướng Phương hiện ra rõ rệt, đại đồn được xây dựng theo kiến trúc kiểu Pháp có sửa đổi theo suy nghĩ của người Việt, thế nhưng không thể phủ nhận được nó vẫn là kiểu Pháp, những hỏa điểm đại bác hạng nặng đặt trên đại đồn đều bị người Pháp nhìn vào liền biết ngay, quả thật vô cùng chói mắt, cho nên khi lệnh bắn đại bác áp chế đưa ra, pháo binh Quân Pháp bắn vô cùng chính xác vào những hỏa điểm hỏa lực đó, và nhanh chóng khiến những khẩu đại bác chân quý của quân Việt thành đống sắt vụn với vô số máu me của lính trạng quện vào xung quanh.
Cùng với đó, Charner trực tiếp thay quyền De Vassoigne đã bị thương vào ngày hôm qua, chỉ huy quân trung đoàn tiên phong, được lệnh binh lính của năm hàng đầu lập lức luân phiên nổ súng bắn về phía đại đồn, hỏa lực dày đặc và chính xác ở tầm gần ép cho quân Việt không ngóc đầu nên nổi, bất cứ ai thò đầu ra khỏi lỗ châu mai đều bị súng bắn ngã lăn xuống.
Charner lệnh một tiếng lính công binh Pháp liền tiến lên dọn dẹp các hầm chông chướng ngại mở đường cho quân Pháp tiến lên chiếm thành.
Charner liên tục đốc thúc quân Pháp gào thét dũng mãnh xông lên, áp thang tre leo lên tường ào ào, người không có thang thì trèo lên vai nhau đu lên thành.
Đến đây lại có một điểm yếu trí mạng của đại đồn mà Hồng Đĩnh đã từng cảnh báo Tự Đức, đó là đại đồn thiếu cao thừa rộng, đồn lũy chỉ cần 2 người trèo lên vai nhau là có thể leo lên mặt thành thì giá trị còn sót lại được bao nhiêu?
Tuy vậy quân triều đình vẫn kiên quyết chiến đấu, lính súng hỏa mai bất chấp hỏa lực áp chế của giặc bắn lên đồn, vẫn ló đầu ra khỏi lỗ châu mai bắn vào quân Pháp đang cố gắng trèo lên,
Thấy tình thế đang rơi vào bế tắc, Charner liền lập tức mệnh lệnh cho Trung úy tùy viên của mình dẫn theo đội cảnh vệ của mình xáp nhập chiến trường.
Trung úy Pallu lẫn theo đội cảnh vệ dũng mãnh áp sát lũy đất, không hổ danh là đội quân tinh nhuệ nhất của Pháp, khi vừa tới gần đồn, đội cảnh vệ liền biến đổi đội hình từ đội hình tản mạn chia làm 2 khối, khối thứ nhất do trực tiếp Pallu chỉ huy dùng thang tre và kiệu người leo lên đồn đội thứ 2 đứng gần đó bắn bất kì quân Việt là lấp ló mà họ nhìn thấy, đội hình biến đổi vô cùng chuyên nghiệp,
Thế nhưng bên phía quân Việt cũng không phải dạng vừa, tuy rằng quan quân triều đình nhát gan sợ chết, thế nhưng lính tráng thì ngược lại, biết được ưu thế của Pháp cho nên họ nhanh chóng biến đổi sách lược tiến hành ẩn núp, súng cùng giáo dài luôn luôn sẵn sàng, bất cứ có tên giặc Pháp nào bò lên gần đến mặt lũy thì lập tức bị bắn hoặc bị đâm cho ngã nhào, liên tục, liên lục những con cói bằng rơm được đốt cháy, ném về phía quân Pháp khiến cho chiến trường trở nên mịt mù,
Pallu đốc thúc một tên lính trèo lên thang tre bất chợt nhìn sang mội cái thang tre bên cạnh, phía trên cái thang đang đầy người leo lên đó là một tên lính An Nam vô cùng lực lưỡng , hắn đang bê một cái chảo vô cùng lớn,
Pallu hoảng sợ, đồ vật trong cái chảo đó chắc chắn không phải vật hiền lành gì mà chắc chắn là thứ vô cùng khủng khiếp.
Quả thật là như vậy, trong đó là dầu lửa đã được đun sôi, thứ vũ khí thủ thành thời Trung cổ này vẫn còn được nhà Nguyễn sử dụng, và quả thật nó thuộc hàng kinh dị,
Tên lính trên cùng nhìn thấy điều đó, hắn kêu ngao ngao định nhảy xuống, thế nhưng chưa kịp nhảy thì cái chảo đó đổ ập xuống ,
4,5 người đang cở trên thang và xung quanh cái thang cùng bị dầu nóng tưới lên người, tiếng rên la thảm thiết, bỏng dầu lập tức khiến những bộ quân phục người Pháp lấy làm kiêu hãnh thì giờ đây nó trở thành thứ tai họa, quân phục dính chặt vào người, da cùng với thịt bị bợt đi một lớp, nổi từng bong bóng lên cùng với mùi thịt chin vô cùng buồn nôn,
Pallu vừa bắn một phát súng kết liễu tên lính An Nam cầm chảo đó thì bất chợt một cây đuốc được ném xuống, ngay lập tức dưới chân lũy biến thành một đám lửa khổng lồ, những binh lí với bộ quân phục đẹp đẽ được tưới dầu nóng trở thành những cây đuốc sống, kêu gào chạy khắp nơi như đang nhảy múa vũ điệu tử thần, khiến cho tinh thần những binh sĩ còn lại trở nên khủng hoảng,
Từ xa nhìn tình hình chiến cuộc Charner sắc mặt âm trầm, rõ ràng là người Việt có sự gan dạ và sự chuẩn bị kĩ càng hơn người Pháp tưởng tượng.
Tình hình đang bế tắc, thì lúc này đội cảnh vệ sau nhiều lần bị đẩy lùi đã điều động lính ném lựu đạn lên, lập tức 20 quả lựu đạn dây cháy chậm được ném lên mặt đồn, những tiếng nổ vang dội liên tiếp vang lên.
Những tiếng hô vang trên tường thành nhỏ đi rất nhiều.
Chớp thời cơ đó, Pallu đốc thúc binh sĩ tréo lên đồn lũy tiếp tục cường công, ba tên lính tinh nhuệ lập tức ào ào lên tường thành, một tên thuộc tàu Renommée vừa nó qua tường, hắn liền thấy một tên nhóc cả người toàn máu me, những lỗ thủng trên người hắn liên tục rỉ máu, thế nhưng hắn chưa kịp khinh bỉ thì thấy tên nhóc con ấy nở một nụ cười đáng sợ, như ác quỷ dưới địa ngục rồi bất chợt lao lên cầm lấy cây giáo chỉ còn một đoạn ngắn do bị gãy cắm xuyên ngực hắn, hắn giữ lấy cây giáo đang cắm vào ngực mình cảm thấy sợ hãi, người An Nam không hề hèn nhát như hắn nghĩ, khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn túm lấy cổ thằng bé siết mạnh,
Cu Thóc biết mình không sống nổi nữa, nhóc là người ở làm thuê của Điền bá hộ, nhà ở Chợ Lớn, giặc Pháp chiếm Chợ Lớn , một bộ phận người Hoa trở giáo ủng hộ quân Pháp người nhà Điền bá hộ bị giết hết, chỉ có nhóc và Điền bá hộ chạy chốn được ra ngoài theo kháng chiến, Điền bá hộ bị giết khi theo Nguyễn Duy đánh đồn Cây Mai vào năm ngoái, cu Thóc hăng hái tham gia giết địch và được tham gia vào quân triều đình khi vừa tròn 16 tuổi,
Nay quân Pháp đánh đại đồn Chí Hòa, cu thóc ít tuổi nhưng bản lĩnh giết địch thì không tồi, bằng sự nhỏ con và nhạy bén, liên tục ám sát những quân Pháp lên tục leo lên tường thành bằng giáo nhọn, những tưởng tình thế cứ tiếp tục như vậy, cu Thóc có niềm tin quân ta có thể giữ được đồn, thế nhưng điều mà nhóc không ngờ đến là trong lúc quân ta đang dần kiểm soát được tình thế thì quân Pháp lại ném lựu đạn, lựu đạn được ném lên mặt thành nổ tung, những binh lính xung quanh cu Thóc đều bị lực phản chấn hất bay xuống hoặc bị chết do mảnh đạn, riêng cu Thóc cũng không khá hơn, nhóc trúng rất nhiều mảnh đạn, từng lỗ máu trên người liên tục chảy xuôi, sinh mạng cũng theo từng lỗ máu thoát ra ngoài.
Chợt lúc này nhóc nhớ lại về khoảng thời gian còn đang chăn trâu cho điền bá hộ, nhóc có thương thầm một cô bé cũng là người ở trong nhà, hai người rất xứng đôi, Điền Bá Hộ cũng rất quý cu Thóc, bảo sau này sẽ gả tiểu Xuân cho cu Thóc, thế Nhưng chiến tranh ập đến, nhà Điền bá hộ bị bọn thương nhân người Hoa xấu bụng muốn chiếm hết gia tài, chỉ điểm giặc Pháp đến đánh, một tên Pháp kéo tiểu xuân vào góc tường từng bước cởi quần áo định làm nhục tiểu Xuân, cu Thóc chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn, hắn rất nhát gan, chưa dám đánh ai hay to tiếng với ai bao giờ, thấy cảnh đó hắn chỉ biết đứng hình.
Lúc hắn đang hoảng sợ đó thì Điền bá hộ nổi điên cầm một con dao bầu chém chết tên Pháp đó, rồi kéo theo hắn và tiểu Xuân bỏ chạy, vợ con đã bị chết hết khi đang ngủ rồi, Điền bá hộ cũng là xuất thân quân ngũ quyết định rút lui theo kháng chiến sau này về báo thù sau, khi ba người dang bỏ chạy thì một tên Pháp nâng súng lên bắn, Tiểu Xuân thấy cảnh đó liền nhào lên đỡ lấy phát đạn đó cho cu Thóc, thấy tình cảnh ngực Tiểu Xuân liên tục trào máu lòng cu Thóc như gằn lại, hắn thề sẽ giết chết giặc Pháp báo thù.
Từ ngày đó đến nay hắn đã giết được 4 tên giặc Pháp rồi, một thành tích đáng nể và nổi bật của bất cứ người lính nào thời đó, thậm chí hầu hết những người tham gia quân triều đình đánh giặc mấy năm trời cũng chưa chắc giết được tên giặc nào.
Từng dòng máu chảy xuôi đem theo những kí ức như thước phim quay chậm chiếu lại.
Hồi đi chăn trâu, hẹn hò e thẹn với tiểu Xuân hay là lúc chiến đấu với giặc.
Lúc này một tên giặc Pháp leo lên tường thành, 2 ánh mắt nhìn nhau, Cu Thóc nở một nụ cười.
-Tiểu xuân, Điền bá, đợi xíu tui sẽ đến với mọi người đây.
Nắm lấy cây giáo đã gãy đôi chỉ còn cái cán, sức mạnh từ trong đáy lòng như hồi quang phản chiếu bỗng nhiên tràn đầy, nhóc lao lên cắm phập nửa cây giáo gãy vào ngực tên giặc, tên giặc bất ngờ có phần khó hiểu và hoảng sợ, hắn chới với nắm được cổ của Cu Thóc, siết mạnh.
Máu đã chảy cạn, ngộp thở thế nhưng cu Thóc không hề sợ hãi, mà nhìn lên bầu trời, bầu trời đầy khói đen lảng vảng khắp nơi, sao hôm nay nhóc lại cảm thấy trời đẹp đến lạ thường, đó có phải là bầu trời mà Hồng Đĩnh Quận cộng đã miêu tả trong sách hay không, bầu trời của dân Việt anh hùng, có phải chết rồi sẽ được gặp cha Lạc Long Quân và Âu cơ không, ngoài giờ huấn luyện hắn thường đến doanh trại quân SS của Trần Bình nghe những truyền thuyết của dân tộc và của Hồng Đĩnh quận công, quận công đã nói trong sách, nhóc rất sùng bái quận công, mong muốn một ngày theo quận công giết giặc làm rạng rỡ non sông.
– “ máu có chảy xuôi, chết không ngừng chiến, thề bảo vệ non sông”
Một dòng máu nóng sức mạnh chảy trong người cu Thóc khiến bỗng nhiên sức mạnh từ đâu ập đến, nhóc ấn mạnh cây giáo sâu hơn vào ngực tên giặc, thừa lúc hắn đang gào thét đau đớn liền lao lên ôm lấy tên giặc Pháp, tên giặc râu ria xồm xoàm đôi mắt bỗng nhiên hoảng sợ, hắn thấy thân hình của hắn cùng thằng nhóc kia lao ra chới với và rớt xuống chiến hào , cú ngã khiến hắn chết trợn tròn mắt, hắn không thể ngờ mình lại chết trong tay một thằng nhóc.
Cùng lúc này 2 tên lính Pháp khác cũng bị thương và bị đẩy rớt xuống mặt lũy, thế nhưng đây là những chiến thắng cuối cùng của quân Việt rồi, số binh sĩ đứng trên đồn không còn nhiều nữa đa số đã bị thương, nơi đây tập trung nhiều binh sĩ thiện chiến nhất của quân triều đình, đội dân dũng thiện chiến của Trương Định.
Thế nhưng giờ đây nó đã lung lay, những người còn lại đã rệu rã người đầy máu me không còn sức lực ấy không cản nổi những Quân Pháp đang tràn lên mặt thành và đánh giết,
Nhìn giặc Pháp đang ào ào trèo lên Cai Thọ khuôn mặt đầy máu nhìn lại, hắn kiệt sức lắm rồi, thế nhưng viện quân đâu, nơi giao chiến ác liệt nhất với quân Pháp, mọi người đều chiến đấu với giặc đến giọt máu cuối cùng thế nhưng viện quân đâu, hắn gào thét trong lòng.
Tướng Nguyễn Lâm đã nói với hắn, chỉ cần quân ta đánh giáp lá cà cùng với quân địch, ưu thế vũ khí của giặc sẽ không còn mấy, lúc đó viện quân sẽ đến, cùng nhau đổi mạng với giặc, hắn đã làm được đúng với chiến lược, thế nhưng đau khổ chống đỡ, binh sĩ không tiếc đổi mạng với giặc, thế nhưng viện quân đâu.
Giặc Pháp bắt đầu đứng vững trên tường thành, thiết lập từng hàng đội hình hỏa lực bắn giết, và tàn sát,
Cai Thọ mỉm cười với những đồng đội của mình,
-Giờ hy sinh vì non sông đã đến rồi các anh em của tôi.
Nở nụ cười, rồi cầm lấy cây đao, lao nhanh về phía địch, những người còn lại nhìn nhau rồi cũng cùng lao lên, họ quyết theo cai trưởng của mình đi vào chỗ chết.
.