Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn: Chương 2
Lãnh Sam chạy chậm rãi, thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi của Linh Tuyết. “Kít” Thắng xe lại trước một nhà hàng lớn, Lãnh Sam cùng Linh Tuyết tiêu sái đi vào nhà hàng.
Không ít người bất ngờ trước sự xuất hiện của Lãnh Sam cùng Linh Tuyết, hầu hết mọi người đều hoảng hốt tự hỏi ở đâu xuất hiện 2 giai nhân vậy? Một vài tiếng xì xầm thốt lên:
– Sống trên đời này lâu như vậy mà ta chưa thấy mỹ nhân nào đẹp như vậy?
– Ta cũng vậy, nhìn một lần suốt cuộc đời không quên.
Bên cạnh những lời tán thưởng cũng không thiếu vài lời khinh thường, tuy nhiên chỉ là mấy lời ghen tị của một vài người có dung mạo bình thường:
– Xinh đẹp gì chứ? Chỉ là mấy loại tiện nhân thích câu dẫn người khác!
– Mấy loại tiện nhân như vậy thì nói làm gì.
Lãnh Sam hơi nhíu mày liễu lại, trong mắt lóe lên hàn ý, lạnh lùng liếc mấy người phụ nữ có vẻ sang trọng vừa thốt lên câu nói không nên nói kia khiến bà ta không rét mà run. Lãnh Sam nghe thấy thì tất nhiên Linh Tuyết cũng nghe thấy. Khóe miệng nở ra một nụ cười nhưng trong mắt hoàn toàn không có ý cười, Linh Tuyết hơi nghiền ngẫm nói:
– Những người như vậy không đủ tư cách để cậu phải quan tâm đâu, đừng để ý.
Lãnh Sam thu liễm, hơi gật đầu. Linh Tuyết kéo Lãnh Sam tới chỗ có vẻ yên tĩnh ngồi. Kêu một vài món ra, Linh Tuyết ăn như hổ đói, Lãnh Sam cũng quá quen với bộ dạng bị bỏ đói 3 ngày của Linh Tuyết, không nói gì chỉ chậm rãi ăn.
Trong lúc 2 người đang ăn thì một người thong dong đi tới, trên gương mặt tà mị hiện lên một nụ cười đắc ý.
– Tuyết Nhi vừa về đã ăn rồi sao, tính ham ăn vẫn không thay đổi mà.
Linh Tuyết vừa nghe câu nói kia lập tức bị nghẹn, Lãnh Sam cầm lấy cốc nước đưa ngay cho Linh Tuyết. Nhíu mày liễu lại, Lãnh Sam lạnh lùng nhìn người vừa mới nói bằng ánh mắt không có thiện cảm. Người vừa mới nói là một nam nhân.
Đôi mắt phượng xếch đầy tà mị, mày kiếm đầy ngạo khí, mũi như được điêu khắc mà thành, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười, vóc người cao lớn, vận một cái áo màu đỏ càng toát lên khí chất tà mị. Nam nhân này là một mỹ nam, bất quá cái khí chất tà mị làm người khác không cảm thấy không dám đến gần.
Trong lúc Lãnh Sam đang đánh giá người trước mặt, thì người này cũng đang quan sát Lãnh Sam. Đôi mắt phượng xếch nhìn đến nữ nhân trước mặt liền hiện lên một tia kinh diễm. Nữ nhân này quá mỹ! Bất cứ ai nhìn đến đều không khỏi cảm thấy như vậy.
Mái tóc đen dài được cột cao lên lộ ra cái cổ trắng ngần cùng xương quai xanh mê người. Màu da mịn nhẵn như thoa phấn, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, ánh đèn chiếu vào gương mặt càng làm cho làn trắng nõn nà thêm sáng bóng, mềm mại. Mày hình lá liễu thon dài hơi nhíu lại, hàng mi dài cong vuốt như cánh bướm chập chờn chắn trước đôi mắt phượng xinh đẹp long lanh, khóe mắt hơi hơi nhọn, độ cong câu xuất mê người, mà ánh mắt ngập nước giống như một dòng suối khiến nàng tản ra một loại phong tình đặc biệt. Cánh mũi tinh xảo, cao ngạo dung hòa với khuôn mặt thì càng thêm nổi bật, môi anh đào khéo léo đỏ căng mọng khiến người nhìn không nhịn được muốn cắn. Mặc một cái áo màu trắng ngà càng tôn lên khí chất lãnh đạm, dáng người lồi lõm đều có. Biểu cảm trên mặt lạnh nhạt, cả người toát lên khí chất thanh lệ thoát tục.
Người đẹp hắn đã gặp nhiều, bản thân hắn cũng khá đẹp nhưng người mang theo sương mù lượn lờ giống như vụ lý kháng hoa (mờ ảo như ngắm hoa trong làn sương mù) làm cho người ta mê muội như vậy là lần đầu.
Hắn liền lập tức thu liễm sợ rằng mình sẽ hút hồn mất. Gương mặt trắng hồng của Linh Tuyết bỗng chốc đỏ lên, không phải vì ngượng ngùng hay e thẹn mà do quá tức giận, vứt bỏ hình tượng của mình, Linh Tuyết rít lên:
– Lạc Vĩnh Tường, ngươi không làm ta tức điên lên thì không ngủ được phải không?
Lạc Vĩnh Tường khóe môi câu dẫn nở nụ cười hút hồn mấy nữ nhân xung quanh trừ Linh Tuyết cùng Lãnh Sam. Linh Tuyết không bị hút hồn là bởi chơi chung với Lãnh Sam lâu như vậy, mà Lãnh Sam lại quá mỹ nên đâm ra sinh ra kháng thể với người đẹp. Linh Tuyết không bị thì Lãnh Sam lại càng không. Lãnh Sam hơi nhướng mày, mấp máy môi “Lạc Vĩnh Tường?”
– Tuyết Nhi nói vậy làm ta thực thương tâm nha.
Khóe miệng Linh Tuyết giực giực, tay nắm lại, cố gắng kiềm chế xúc động muốn đập vào gương mặt tà mị của Lạc Vĩnh Tường mình. Linh Tuyết lấy tiền, đập thẳng xuống bàn ăn, kéo Lãnh Sam lên, nói to:
– Tính tiền!
Rồi vừa kéo Lãnh Sam vừa bước nhanh ra khỏi nhà hàng. Lạc Vĩnh Tường thấy bộ dạng Linh Tuyết như vậy thấy vô cùng vừa ý, bật cười lên, cười như lần đầu được cười vậy. Nghe thấy tiếng cười của Lạc Vĩnh Tường, Linh Tuyết càng bước nhanh hơn ra khỏi nhà hàng.
Lãnh Sam lái xe, nâng mi, phá không khí ngột ngạt phát ra từ Linh Tuyết:
– Lạc Vĩnh Tường là bạn cậu à?
– Bạn? Nhìn giống bạn lắm sao?
Lãnh Sam nhún vai thay cho câu trả lời.
– Tớ chính thức tuyên bố cùng tên Lạc Vĩnh Tường không đội trời chung. Hiện giờ kẻ thù số 1 của tớ là Long Chính Hiên, kẻ số 2 là Lạc Vĩnh Tường. – Linh Tuyết bày ra vẻ trịnh trọng, lớn giọng tuyên bố.
– Ân – Đối với tính cách của Linh Tuyết, Lãnh Sam cũng thấy quá quen thuộc, Linh Tuyết nói sao cũng được, chỉ cần những người đó không thương tổn Linh Tuyết là được, còn vấn đề khác không quan trọng.
Hết chương 2