Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn

Chương 1


Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn: Chương 1

Nắng chiếu vào cửa sổ làm căn phòng sáng bừng càng làm cho hình ảnh giai nhân đang say ngủ kia thêm lung linh. Vân Lãnh Sam khẽ cựa người, hàng mi cong dài như cánh bướm lay động lộ ra đôi mắt phượng xinh đẹp long lanh, trong trẻo như viên pha lê hút hồn người khác. Có đều trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia lại tràn đầy ưu thương cùng hận ý. Cơn ác mộng đêm qua mơ thấy làm Lãnh Sam không khỏi tràn lên nỗi thống hận tột cùng. Đôi bàn tay xinh đẹp trắng nõn nà, từng ngón tay thon dài mềm mại làm người ta không khỏi thấy đây đúng là lễ vật trời ban. Chỉ là bây giờ đôi tay xinh đẹp ấy bấm chặt lại thành quyền, nổi đầy gân xanh, các đốt ngón tay chuyển thành trắng bạch, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến bật máu,từng giọt máu đỏ tươi chảy dọc trên từng ngón tay xinh đẹp thấm xuống ga giường thành những bông hoa màu đỏ vô cùng mỹ lệ. Chứng tỏ chủ nhân nó tức giận cỡ nào.
Lãnh Sam cố gắng giữ bình tĩnh lại, nhủ rằng thời cơ sắp đến rồi, không lâu nữa sẽ có cơ hội trả thù. Trong nháy mắt, Lãnh Sam khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm của mình, tựa như Lãnh Sam mang đầy hận ý ban nãy cùng với một Lãnh Sam lãnh đạm bây giờ là 2 người vậy.
Bước xuống giường, chọn lấy một cái áo pul màu trắng ngà cùng một cái quần jean lửng màu đen, Lãnh Sam vào phòng tắm. Ngâm mình trong nước làm Lãnh Sam thấy tỉnh táo hơn hẳn.
Sấy khô mái tóc dài đen như mực, giũ nhẹ đuôi tóc ra phía sau. Lãnh Sam thành thục cột mái tóc cao lên làm lộ ra cái cổ trắng ngần cùng xương quai xanh mê người. Uống cạn cốc sữa người giúp việc mới đem vào, Lãnh Sam bước ra khỏi phòng vừa vặn gặp ngay bà quản gia. Lãnh Sam nhướng nhẹ mi, hỏi:
– Có việc gì?
– Dạ, mọi chuyện đi học của tiểu thư tôi đã lo xong rồi, đồ đạc cần thiết cũng đã mua. Tiểu thư còn có gì căn dặn không ạ? – Bà quản gia cung kính trả lời.

– Ân, thế được rồi. À tiện thể cho người vào thay ga giường luôn.
– Dạ, tôi đã rõ. – Bà quản gia hơi cúi người.
Lãnh Sam tiêu sái đi xuống nhà xe. Trong căn biệt thự màu kem, một chiếc BMW màu trắng phóng ra. Lãnh Sam cầm lấy điện thoại, 8 giờ 30 phút, vẫn còn kịp giờ ra sân bay đón Linh Tuyết.
Từ xa, Lãnh Sam thấy một thân ảnh màu tím đang đứng, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên. Lãnh Sam liền tăng tốc sau đó dừng trước thân ảnh màu tím đó. Gương mặt tròn trịa trắng hồng, đôi mắt to tròn long lanh, cái mũi nhỏ nhắn đáng yêu, cái miệng anh đào đỏ mọng, thân hình nhỏ nhắn vận một cái váy chiết eo màu tím nhạt đang xách vali, người này còn ai ngoài Phong tiểu thư – Phong Linh Tuyết. Linh Tuyết nhìn người trong xe liền không tự chủ mà nhoẻn miệng cười, trong mắt là tràn ngập vui vẻ.
Lãnh Sam vừa bước ra, Linh Tuyết liền chạy đến ôm lấy. Lãnh Sam không cự tuyệt mà cũng giang tuy ra ôm, sắc mặt nhu hòa, nhẹ giọng nói:
– Mọi người trong Hắc hội không đến sao?

Linh Tuyết buông Lãnh Sam, lắc đầu.
– Tớ chỉ ình cậu biết tớ về. Tớ muốn gây bất ngờ ọi người.
– Ồ, thế thì mọi người sẽ bất ngờ lắm.
– Hì, ý định của tớ là vậy mà. Chúng ta đi ăn thôi, đứng đây nãy giờ tớ thấy khó chịu quá.
– Ân.
Cho dù Linh Tuyết không nói thì Lãnh Sam cũng muốn ly khai nơi này, vì có không ít người từ nãy tới giờ nhìn 2 người bọn họ bằng cặp mắt ghen ghét có, ngưỡng mộ có, si mê có, thèm thuồng cũng có nốt. Mà đại khái là ai cũng nhìn Lãnh Sam bằng cái ánh mắt si mê cuồng dại dù cho không ít lần bị người khác nhìn như vậy nhưng Lãnh Sam vẫn thấy khó chịu. 2 người liền ly khai nơi này ngay lập tức.
Hết chương 1


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.