Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn: Chương 20
Chương 20
Lam Như Hồng kéo áo khoác che bảng tên, chỉnh lại chiếc mặt nạ. Khóe môi giương lên nụ cười lạnh lẽo như có gió từ Siberia thổi tới, làm người khác không khỏi run lên.
Đẩy cánh cửa sắt ra, thong dong bước vào nhà kho. Hình ảnh trước mắt, làm nụ cười trên môi Lam Như Hồng càng thêm xinh đẹp nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.
– Tiểu thư.-3 người mặt áo đen đang đứng, thấy Lam Như Hồng tới liền cúi người chào.
Gật đầu một cái, xem như trả lời, tiếp tục bước tới trước. Hơi cúi người xuống, nhìn Lâm Thanh Nhã vẫn còn đang hôn mê bị trói trên ghế.
– Bao lâu?- Lam Như Hồng lạnh nhạt hỏi.
– Khoảng hơn 3 tiếng thưa tiểu thư.- 1 trong 3 người áo đen trả lời, trong giọng nói mang theo sự tôn kính không nói thành lời.
Hơn 3 tiếng? Đủ để nàng làm cho Lâm Thanh Nhã không còn chút mặt mũi để bước ra đường. Nở nụ cười khát máu, Lam Như Hồng bây giờ tựa như tu la đến từ địa ngục.
3 người đàn ông mặc áo đen nhìn nhau, thầm mặc niệm cho Lâm Thanh Nhã đã vô tình trêu chọc đến tiểu thư của họ. (1 phút mặc niệm bắt đầu
)
=~=~=~=
Phanh xe lại, Lãnh Sam gõ gõ tay lên vô lăng. Không hiểu tại sao lại bất tri bất giác (vô thức) mà lái xe tới đây.
Vuốt vuốt lại mái tóc bị gió thổi, đưa mắt nhìn cánh đồng hoa bỉ ngạn phía trước. Một màu đỏ rực rỡ khắp nơi, từng cánh hoa rung rung theo từng cơn gió. Tạo thành một khung cảnh vô cùng đẹp. Lãnh Sam yêu hoa bỉ ngạn, rất yêu.
Nhà Lãnh Sam cũng có trồng loài hoa này, có đủ cả 3 màu: trắng, vàng và đỏ. Nhưng nàng vẫn thích đến đây để ngắm nó, không biết vì lí do gì. Có thể là do đây là nơi cuối cùng nàng cùng ba mẹ đến cũng có thế là do đây là nơi ba mẹ nàng gặp nhau, nơi chứa những kỉ niệm của 2 người.
Không biết từ lúc nào mà nàng đã đi ra giữa cánh đồng, như khi còn nhỏ. Bên tai nàng như vang lên giọng nói dịu dàng, êm tai của mẹ và cả giọng nói non nớt, trẻ con của nàng khi nhỏ.
– Mẹ, ba nói là hoa bỉ ngạn se duyên cho ba và mẹ, vậy ba mẹ gặp nhau ở đây hả?
– Ừ, Tiểu Sam Sam, ba mẹ đã gặp nhau ở đây. Con thấy nơi này có đẹp không?
– Đẹp, rất là đẹp.
– Con có muốn nghe truyền thuyết của hoa bỉ ngạn không?
– Có có, con muốn nghe.
– Tương truyền hoa bỉ ngạn nở trên con đường Hoàng Tuyền, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục, mà có hoa thì không có lá, có lá thì không có hoa, đây là loài hoa duy nhất của Minh giới. Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gọi về kí ức lúc còn sống của người chết. Khi linh hồn đi qua vong xuyên, liền quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bỉ ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà hướng đến địa ngục của u linh. Cho những linh hồn đã rời khỏi nhân giới có một sự chỉ dẫn và an ủi. Mẹ từng nghe một câu nói bỉ ngạn hoa là sự dịu dàng của ác ma.
– Oa, không nghĩ tới lại có một truyền thuyết như vậy nữa.
– Sao lại không thể? Mỗi loài hoa đều có một ý nghĩa, một câu chuyện của nó. Cũng như mỗi con người, mỗi cuộc sống đều là một câu chuyện thật dài. Giống như cuộc đời mẹ cũng là một câu truyện và trong đó mẹ là tác giả cũng là nhân vật chính. Nhưng mà điều đặc biệt là con sẽ không biết được hồi kết của nó. Vậy nên một hồi kết như thế nào thì đều là do con.
– Do con?
– Ừ, đều do con.
Khóe miệng Lãnh Sam khẽ cong lên thành một nụ cười xinh đẹp, ánh mắt trong nháy mắt trở nên ấm áp. Đôi tay xinh đẹp của nàng vô thức vuốt ve cánh hoa bỉ ngạn đỏ rực. Gió thổi nhẹ từng cơn làm mái tóc đen dài của Lãnh Sam bay bay, từng cánh hoa bỉ ngạn cũng rung rung theo cơn gió.
Hình ảnh đẹp tới mức làm người khác quên thở. Nàng tựa như tiên tử xinh đẹp không từ ngữ nào tả được, cánh đồng bỉ ngạn đỏ rực càng làm hình ảnh của nàng thêm mê hoặc lòng người làm người nhìn không dời được ánh mắt.
Hết chương 20
Chương tới sẽ là phiên ngoại nói về cha mẹ của Sam tỉ 🙂