Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn

Chương 19


Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn: Chương 19

Chương 19
Trong một khu chung cư cao cấp
Căn hộ số 212
Trên giường, một nữ tử xinh đẹp đang dựa vào ngực một nam tử. Đôi khép lại, hô hấp đều đều chứng tỏ nàng đang ngủ. Chiếc chăn không che được 2 người, để lộ tấm lưng trần trắng nõn quyến rũ đầy dấu hôn vô cùng nổi bật trên lưng.
Kéo chăn che đi tấm lưng trần của nàng, Sở Hạo nhìn gương mặt khi ngủ của Phương Mộng Nguyệt, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười dịu dàng. Gương mặt nàng bây giờ làm gì còn nét cao ngạo của một vị chủ tịch như thường ngày nữa, mà giống như là một tiểu hài tử yếu ớt cần được bảo vệ.
Tay vô thức siết chặt lấy thân thể mềm mại của Phương Mộng Nguyệt, như muốn khảm nàng vào thân thể mình. Bây giờ nàng đã chính thức thuộc về hắn, chỉ thuộc về hắn mà thôi. Ý nghĩ làm Sở Hạo trong tâm cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua, vô cùng dễ chịu.
Không nhịn được mà áp môi lên cánh môi mềm mại của Phương Mộng Nguyệt, nụ hôn chỉ đơn thuần là môi chạm môi. Sở Hạo nhẹ nhàng mút, nhấm nháp hương vị ngọt ngào mà nó đem lại. Từng chút từng chút thưởng thức, cẩn thận như nâng niu một vật trân quý.
Phương Mộng Nguyệt khó khăn mở mắt, hậu quả của trận chiến kịch liệt đêm qua là cả cơ thể mềm nhũn, 2 chân đau nhức. Hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy là Sở Hạo đang hôn mình, Phương Mộng Nguyệt cau mày, khó nhọc nâng tay nhéo vào hông Sở Hạo một cái.

Bên hông truyền đến cảm giác đau nhói làm Sở Hạo nhíu mày, không đành lòng mà rời cánh môi mềm mại bị hắn hôn đến sưng lên.
Sở Hạo bất mãn cúi đầu cắn nhẹ lên cái cổ trắng ngần của Phương Mộng Nguyệt. Đến khi nghe tiếng rên yếu ớt của nàng, Sở Hạo mới thỏa mãn nhả ra.
– Mấy giờ rồi?- Liếc Sở Hạo đang cười đến 2 mắt cong lại thành hình lưỡi liềm, Phương Mộng Nguyệt hỏi.
– 8 giờ 45.- Sở Hạo cười càng tươi hơn, khuôn mặt đáng yêu, tinh xảo như búp bê càng tăng thêm vài phẩn mị lực.
– Cái gì? 8… 8 giờ … 45 rồi?- Phương Mộng Nguyệt ngây người. Trời ạ, nàng làm sao mà có thể ngủ tới lúc này chứ?- Trễ giờ làm của em mất rồi!! Sao anh không kêu em?
– Anh thì có khác gì em đâu. Với lại, nghỉ một ngày cũng chẳng chết ai.- Sở Hạo vươn tay kéo Phương Mộng Nguyệt đang định rời giường vào lòng mình, ôm lấy.
– Anh khác em khác. Mau bỏ em ra, Sở Hạo bỏ em ra mau!!- Phương Mộng Nguyệt nằm trong lòng Sở Hạo không ngừng giãy giụa, nhưng làm cách nào cũng không thoát khỏi cánh tay rắn chắc.
– Ngoan ngoãn nằm im cho anh.- Ôm chặt lấy Phương Mộng Nguyệt đang giãy giụa trong lòng mình, Sở Hạo thầm rủa, thân thể hắn vì Phương Mộng Nguyệt ở trong lòng cọ tới cọ lui mà phản ứng.
– Bỏ em ra!!!- Nhưng mà Phương Mộng Nguyệt vẫn không nhận ra giọng nói của Sở Hạo như đang ẩn nhẫn điều gì, vẫn liều mạng giãy giụa.
– Chết tiệt! Là tự em tìm đấy nhé!- Sở Hạo xoay người, áp Phương Mộng Nguyệt dưới thân, trong khi Phương Mộng Nguyệt còn đang chưa hiểu gì, hắn liền cúi người hôn nàng.
Quên mất ý định ban đầu, Phương Mộng Nguyệt trong tình trạng bị động đáp lại Sở Hạo. Hai người hôn nhau đến điên long đảo phượng.
Hình ành trên giường làm người ta không khỏi đỏ mặt, trong phòng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên rỉ động lòng người.
=.=.=.=.=

Lãnh Sam đặt cằm lên bàn, nhìn khoảng không trước mặt đến thất thần, hoàn toàn không chú ý tới những ánh mắt phóng từ khắp các hướng về phía mình.
Lăng Tiêu Quân nhíu mày, nheo mắt nhìn những kẻ không an phận đang không ngừng phóng mắt về phía Lãnh Sam ngồi bên cạnh hắn. Có kẻ còn chảy cả nước miếng ra.
Bắt gặp ánh mắt lạnh như không thể lạnh hơn của Lăng Tiêu Quân, tất cả liền ý thức được nguy hiểm, nhanh chóng quay lên bằng tốc độ nhanh nhất.
Lăng Tiêu Quân không hiểu và cũng không muốn hiểu tại sao bản thân lại không thích kẻ khác nhìn nàng. Hắn chỉ biết hắn sẽ không để nam nhân khác nhìn nàng.
– AAAAAAAAAAA!
Tiếng la thất thanh tập trung sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy Lâm Thanh Nhã ngã xuống đất, xanh mặt nhìn quyển sách đang mở ra. Lâm Thiện Nhã cũng ngây người, 2 mắt trợn to, che miệng nhìn. Mọi người nhìn lên quyển sách, tất cả chỉ cảm thấy buồn nôn vô cùng.
Trong quyển là một con chuột chết, máu đông lại chuyển thành màu đen dính trên trang sách. Cơ thể đang phân hủy phát một hôi vô cùng khủng khiếp, nhiều con vật trắng trắng nhỏ nhỏ từ trong khoang mắt, mũi, tai bò của con chuột bò ra.
Điểm kinh khủng là trên cơ thể con chuột có nhiều vết dao gạch, thấy cả thịt và cả trăm con giòi đang ngọ ngoạy bên trong. Hình ảnh vô cùng kinh khủng, làm cho người khác buồn nôn.( t/g: ôm thau ói)
Kế bên con chuột là một tấm thiệp màu đen, nổi bật phía trên là chữ Hắc (焦油) màu bạc, phía góc trái còn một nhành phong lan màu trắng. Nhìn thấy tấm thiệp đó, Lăng Tiêu Quân cũng không khỏi giật mình.

Tấm thiệp đó thể hiện cho Hắc hội, chỉ cần là người của Hắc hội thì không ai muốn dây vào. Vì dựa vào tiểu sử của Hắc hội, chưa có người nào mà đắc tội với Hắc hội là còn nguyên vẹn trở về.
Không ngoại thương thì tâm lí cũng bị giày vò đến mức không bình thường, hoàn toàn có nói là sống không được mà chết cũng không xong!!
Thật sự không biết Lâm Thanh Nhã bị chạm cọng dây thần kinh nào mà dám chọc tới người của Hắc hội. Mà dòng chữ màu bạc và cành phong lan bên góc trái đó chính là cho biết người gửi tầm thiệp đó là 1 trong 11 người đứng đầu của Hắc hội, thân thế tuyệt đối không nhỏ.
Linh Tuyết chống cằm, khóe miệng khẽ cong lên. Dám đụng vào người của Hắc hội, chuẩn bị đi, đó chỉ là mới bắt đầu. Phần kịch tính còn chờ ngươi ở phía sau kìa, sẽ rất là hấp dẫn a.
Linh Tuyết cười đến quỷ dị, hoàn hảo là mọi người đang tận lực chú ý tới Lâm Thanh Nhã nên không thấy. Nếu không sẽ bị bộ dạng khát máu của nàng dọa ngất.
Hết chương 19
Xl mọi người nhà, dạo này mình bận học nên chưa có thời gian viết. Đã để mọi người đợi lâu rồi. ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.