Đọc truyện Sư Tôn Đừng Tới Đây – Chương 50: Long Diễm Quả
Nhờ có Huyết Hoả linh hoàn mà Sở Thanh Vân có thể tự do chạy nhảy trong Hoả Liên phần, càng đi sâu vào trong y càng thấy nóng.
Sau khi tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy Diệp Thần và Từ Kha đâu thì y đành cam chịu đi tìm dị hoả.
Nghe đồn dị hoả có rất nhiều cấp bậc, trong Hoả Liên phần này cũng chỉ có những dị hoả cấp bậc thấp thôi, nhưng mà cũng đủ để Hoả Diễm thiên phần quyết của y có thể tu luyện đến đại thành.
Càng đi sâu vào trong thì nham tương càng lúc càng nhiều, đôi lúc lại có một cột nham tương bắn lên, làm Sở Thanh Vân đang di chuyển cũng hết cả hồn.
Vừa chăm chú một chút, Sở Thanh Vân đã nhìn thấy có một dòng nham tương dị sắc chảy ra từ vách đá, y tò mò tiến lại gần, phát hiện nhiệt độ chỗ này cao hơn hẳn chỗ khác, nham tương có màu lam ngả sang lục.
Vách đá có một khe nứt nhỏ, sau khi xác định nham tương đích xác chảy ra từ chỗ này.
Sở Thanh Vân triệu hồi Câu Ly rồi trực tiếp chém vào vách đá.
Sở Thanh Vân càng chém thì nham tương chảy ra càng ác liệt, màu sắc diễm lệ hoà lẫn vào màu đỏ rực rồi nhanh chóng tan biến.
Nhưng mà Câu Ly kiếm quá dài, đôi lúc còn chạm cả vào nham tương làm chất lỏng bỏng rẫy bắn lên tung toé, thỉnh thoảng có giọt bắn cả vào tay, Sở Thanh Vân còn ngửi thấy da thịt mình cháy xèo xèo.
Không còn cách nào khác, bắt buộc phải thu hồi Câu Ly kiếm, y đành phải lấy chuỷ thủ mà Bạch Cẩn Phong tặng để đào.
Chuỷ thủ này cực kỳ sắc bén, lại chém sắt như chém bùn.
Y đào mới nửa ngày đã được một cái hốc vừa đủ một cánh tay thò vào.
Bên kia quả nhiên trống rỗng, nham tương lục lam chảy xuôi bên dưới.
Sở Thanh Vân cẩn thận ghé vào bên trên nhìn, quả thật thấy một đốm lửa màu lục lam đang cháy bập bùng bên vách đá.
Đốm lửa chỉ nho nhỏ bằng hai ngón tay thôi nhưng y ngược lại không hề coi thường, gương mặt trở nên nghiêm trọng.
Đây chắc chắn là dị hoả.
Vận dụng pháp quyết cắn nuốt dị hoả mà Bạch Cẩn Phong cho, bàn tay khéo léo tránh né nham tương bên dưới rồi thò vào.
Hơi nóng phả vào tay làm cho da dẻ phồng rộp lên, cơn đau buốt xông lên tận não.
Sở Thanh Vân không quan tâm, miệng liên tục niệm pháp quyết, cuối cùng hít một hơi rồi quyết tâm chạm vào đốm lửa kia.
Cảm giác đau thấu trời thấu đất làm não bộ Sở Thanh Vân tê dại, kể cả những cơn đau tim hành hạ y mười mấy năm liền cũng không bằng.
Dù có Huyết Hoả linh hoàn bảo vệ nhưng đốm lửa vẫn điên cuồng thiêu đốt bàn tay y.
Sở Thanh Vân cắn răng, quyết định không thăm dò nữa mà vội vàng nắm đốm lửa vào tay rồi kéo ra ngoài.
Cũng may nhờ công pháp hiệu quả nên rất nhanh nó đã không vùng vẫy nữa.
Khi cơn đau dần dần biến mất, Sở Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm nâng tay lên quan sát.
Đốm lửa nhỏ bay lấp lửng trên không trung, bên trên là màu lục, bên dưới là màu lam, nhìn qua còn rất xinh đẹp.
Nhưng đã tự thân kiểm nghiệm độ nguy hiểm của nó rồi nên Sở Thanh Vân thật cẩn thận niệm công pháp hấp thu nó vào hoả diễm trong đan điền của mình.
Quá trình cũng coi như là thuận lợi, hoả diễm của y lớn hơn không ít, màu sắc cũng dần chuyển sang tím.
Sở Thanh Vân nhìn bàn tay bị bỏng đến tận xương mà cười khổ, nhanh chóng lấy từ nhẫn ra một viên đan dược nuốt vào.
Dược lực từ đan dược còn chưa kịp có tác dụng, bỗng nhiên một dòng linh lực từ hoả diễm tràn ra chảy khắp kỳ kinh bát mạch trong người.
Sở Thanh Vân mừng rỡ, vội vàng khoanh chân ngồi ngay cạnh hồ nham tương để hấp thu.
Sở Thanh Vân không nhát gan như Lục Thanh Sương.
Nham tương vì sự điều động của linh lực mà bắn tung toé xung quanh nhưng y vẫn không hề động đậy, đầu óc chìm trong minh tưởng.
Trải qua ba ngày ba đêm Sở Thanh Vân mới mở mắt ra, đôi mắt loé lên tinh quang, tu vi tinh tiến không ít, đã sắp đạt Trúc cơ sơ kỳ cao giai rồi.
Hoá ra cắn nuốt dị hoả còn có thể tăng tu vi, nếu vậy y tìm dăm ba chục cái dị hoả, có khi còn tiến thẳng đến Kết đan không chừng.
Nhưng rất nhanh Sở Thanh Vân đã biết y vừa mơ mộng hão huyền, dị hoả chứ có phải củ cải trắng ngoài chợ đâu mà muốn tìm là tìm.
Sau khi tiếp tục tìm vài ngày mà cái bóng của dị hoả cũng chẳng thấy, y mới biết độ trân quý của thứ này.
Tất nhiên Sở Thanh Vân không hề nản lòng, vẫn tiếp tục đi sâu vào Hỏa Liên phần.
Dường như con người có thể thích nghi rất tốt, mới đầu là nóng không chịu nổi, ấy vậy mà đến lúc cơ thể quen dần, Sở Thanh Vân không cảm thấy khó chịu như ngày đầu nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua nhanh chóng, Sở Thanh Vân đã ở Hoả Liên phần được hai tháng.
Hai tháng này y đã biết trong này ngoài dị hoả còn có Hoả Linh thú.
Hoả Linh thú từ hoả diễm biến thành, cực kỳ nhanh nhẹn, miệng có thể phun nham tương.
Sở Thanh Vân mới đầu chỉ biết chật vật trốn đông trốn tây, nham tương đốt cho cả người cháy khét.
Về sau y bắt đầu tập luyện phản xạ, không ngờ tốc độ tăng lên rất nhiều.
Trải qua nửa tháng y đã có thể hạ gục một con Hoả Linh thú, chiến lợi phẩm thu về một viên nội đan màu đỏ rực tròn xoe.
Sở Thanh Vân khá vui mừng vì nhận ra thứ này hàm chứa rất nhiều linh lực tinh thuần.
Từ lúc đó ngoài đi tìm dị hoả thì hứng thú của y là đi săn Hoả Linh thú.
Trong hai tháng, Sở Thanh Vân kiếm được bốn cái dị hoả và giết được ba con Hoả linh thú, Hoả diễm trong cơ thể đã biến thành màu tím diễm lệ.
Tâm trạng vui vẻ, nghĩ ngợi một chút y quyết định tiến vào vùng trung tâm.
Sâu bên trong Hoả Liên phần càng lúc càng nóng, dù có Huyết hoả linh hoàn cũng không ăn thua, da dẻ Sở Thanh Vân dần dần trở nên khô nẻ, y liên tục phải lấy nước trong nhẫn trữ vật ra để bổ sung.
Bình nước Bạch Cẩn Phong đưa mới đầu Sở Thanh Vân không rõ là để làm gì, đến khi uống vào mới biết tác dụng.
Phải nói là nước này quá mức chất lượng, linh lực tràn đầy, uống một ngụm đã hết khát, hơn nữa chiếc bình này giống như không đáy.
Sở Thanh Vân uống mãi mà bình vẫn đầy.
Những thứ Bạch Cẩn Phong đưa tuy ít nhưng rất cần thiết, có thể nói là hắn đối với Sở Thanh Vân cực kỳ dụng tâm, quan tâm tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ, không để y chịu thiệt thòi điều gì.
Sở Thanh Vân là người chứ đâu phải sắt đá, y hiểu hết nhưng mà chẳng biết đáp lại thế nào.
Thôi thì nghe lời Bạch Cẩn Phong tu luyện cho thật tốt vậy.
Đang suy nghĩ miên man Sở Thanh Vân bỗng nghe thấy tiếng đao kiếm và chửi rủa vang lên phía đằng xa.
Trải qua hai tháng không hề gặp một bóng người nào, y rất kích động, vội vàng lần theo âm thanh mà tiến đến.
“Tên khốn! Long Diễm quả này là ta phát hiện trước, ngươi có tư cách gì mà đòi chia đôi.”
Một giọng nói dương dương tự đắc vang lên, nghe thiếu đòn vô cùng.
“Tư cách à? Nắm đấm ai to người ấy thắng, ngươi cứ thắng được ta đi đã, Long Diễm quả này ta đã xác định lấy rồi.”
Sở Thanh Vân lén lút lấp sau một tảng đá, thấy phía trước là hai đệ tử Thiên Khuê phong đang vừa đánh vừa cãi nhau, ngay bên trên vách đá là một chùm quả đỏ rực rỡ, quả nào quả nấy to bằng nắm tay trẻ em.
Long Diễm quả, linh quả đặc biệt chỉ sinh ra ở cạnh nham tương, một quả này hàm chứa linh lực hoả hệ tinh khiết, có thể trực tiếp hấp thu.
Sở Thanh Vân đếm trên chùm kia có tận mười bốn quả.
Hai người kia không biết đường chia đôi lại còn đánh nhau, đúng là rảnh rỗi quá.
Nếu Sở Thanh Vân không nhìn thấy thì thôi bỏ qua, giờ y nhìn thấy rồi, đâu thể về tay không.
Dù sao Long Diễm quả này cũng có sức hấp dẫn cực lớn.
Lại nhìn hai tu sĩ kia, một người tu vi Trúc cơ sơ kỳ, một người tu vi Trúc cơ trung kỳ.
Sở Thanh Vân nhếch miệng cười, vừa đi ra khỏi chỗ nấp vừa vỗ tay bôm bốp.
“Nói hay lắm.
Tu chân giới này, nắm đấm ai mạnh người đó thắng, vậy các vị sư huynh có thể nhường cho ta chùm linh quả này không?”