Đọc truyện Sư Tôn Đừng Tới Đây – Chương 49: Trả Đũa Nho Nhỏ
Sở Thanh Vân ngại lắm nhưng không dám rút tay về, Diệp Thần thì luôn nghĩ y là hài tử bé bỏng, sư tôn dắt tay là chuyện bình thường.
Chỉ có Lục Thanh Sương nhìn đến đỏ mắt, nhưng cũng chỉ ấm ức không làm gì được.
Càng đi sâu vào trong càng nóng, trong không khí bắt đầu có những hạt bụi lửa li ti.
Cuối cùng đến khi thông đạo kết thúc, một kết giới lớn đỏ rực hiện ra.
Sở Thanh Vân nhìn lửa cháy lách tách mà run sợ, chân không tự chủ được lùi hẳn ra sau một bước, tay bấu chặt vào Bạch Cẩn Phong.
Mới bên ngoài mà đã nóng thế này, thứ này cũng quá đáng sợ đi, đây khác nào bảo y nhảy vào biển lửa.
Khoé miệng Bạch Cẩn Phong kéo lên một độ cong, vỗ tay y trấn an.
“Đừng sợ.
Lửa này không thể gây hại đến tu sĩ Trúc cơ bình thường, ở bên trong còn nhiều thứ nguy hiểm hơn nữa.
Sở Thanh Vân: “…”
Sư tôn ngài là đang an ủi hay là đang đe doạ vậy???
“Vâng đệ tử biết rồi.” Sở Thanh Vân nói xong túm lấy hồ ly nhỏ trên vai rồi đưa cho Bạch Cẩn Phong.
“Sư tôn trông A Tuyệt giúp đệ tử nhé, Hoả Liên phần này chắc là nó không vào được.”
Bạch Cẩn Phong gật đầu, ôm lấy hồ ly nhỏ, không lưu tình mà nhét vào ống tay áo.
sau đó khôi phục bộ dáng sư tôn nên có, nghiêm túc quay lại dặn dò cả ba người:
“Thanh Sương, ngươi vào trong nhớ chỉ đi ven Hoả Liên phần, đừng tiến sâu vào bên trong, ở trong đó củng cố tu vi cho tốt, thứ mà vi sư đưa phải luôn đeo ở trên người.
Còn Diệp Thần…” Bạch Cẩn Phong vuốt cằm, phán:
“Ngươi phải chăm chỉ tu luyện, không thể Kết đan thì đừng có ra ngoài nữa.”
“Sư tôn.” Diệp Thần kinh ngạc kêu lên, xong cảm thấy mình hơi bất kính lại hạ giọng.
“Sư tôn, đệ tử mới Trúc cơ hậu kỳ, khoảng cách giữa Kết đan còn xa lắm ạ.”
Bạch Cẩn Phong lắc đầu, vứt một thứ cho hắn, “Không xa chút nào, cầm lấy Thiên Nguyên đan này.
Chuẩn bị kết đan thì dùng.
Ở trong Hoả Liên phần kết đan không có tâm ma, ngươi phải lợi dụng cho tốt.”
“Vâng thưa sư tôn.”
Trái lại Sở Thanh Vân không được dặn dò gì, nhưng y biết những thứ Bạch Cẩn Phong đưa cho y không hề kém so với hai người kia.
Mang tâm thế bỏ qua cốt truyện, giờ Sở Thanh Vân không để bụng hay chấp nhặt gì nữa.
Chỉ là Lục Thanh Sương kia vẫn làm y ngứa mắt.
Bạch Cẩn Phong nói xong thì dẫn cả ba người đến trước kết giới, Diệp Cô Tuyệt đứng đó phát cho mỗi người một cái lệnh bài.
“Sáu tháng nữa ta sẽ đến đây đón các ngươi, nhưng mà trong trường hợp không thể chịu nổi khổ cực nữa cũng có thể bóp nát lệnh bài này, lúc đó sẽ tự khắc được truyền tống ra ngoài.”
Các đệ tử đồng thanh đáp lại, Sở Thanh Vân nhìn ngang ngó dọc tấm lệnh bài một chút rồi tiện tay thả vào trong ống tay áo.
Diệp Cô Tuyệt nói xong thì tránh ra, các đệ tử lần lượt đi vào kết giới.
Chẳng mấy chốc ánh lửa đỏ rực đã bùng lên, không gian sinh ra gợn sóng, bao trùm toàn bộ đám thanh thiếu niên, cuốn chúng mỗi đứa một nơi.
Đợi đến khi ánh lửa trở nên bình thường, Bạch Cẩn Phong mới lưu luyến rời mắt.
***
Sở Thanh Vân vừa bước vào trong kết giới đã bị ánh lửa làm loá mắt, trong không gian toàn bộ đều là hoả diễm, nhiệt khí bốc lên làm mồ hôi trên người y chảy ra dính nhớp.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Huyết hoả linh hoàn trên tay trực tiếp sáng lên, tử quang nhàn nhạt bao bọc xung quanh người, hơi nóng vẫn còn nguyên nhưng cơ thể đã khô ráo sạch sẽ.
Sở Thanh Vân hài lòng, tìm kiếm Diệp Thần và Từ Kha, không ngờ lại chẳng thấy đâu.
Kết giới đem mỗi người phân tán đến một nơi.
Sở Thanh Vân nhìn ngó xung quanh, chợt nhìn thấy bạch y trắng muốt chắn trước mặt mình.
Hay lắm! Vừa đúng lúc Sở Thanh Vân cũng muốn tìm người này.
“Nhị sư huynh, không kiếm chỗ tu luyện hay sao mà ở đây chắn đường ta?”
Lục Thanh Sương dùng ánh mắt bất thiện nhìn Sở Thanh Vân, hắn ta bị ép buộc vào Hoả Liên phần này, nhưng mà dù sao cũng chủ tu hệ mộc, gặp hoả thì không khống chế được mà sợ sệt.
Xung quanh thì không có một bóng người, chỉ có vị sư đệ đáng ghét ở trước mặt.
Nếu ngày thường Lục Thanh Sương còn có tâm trạng khiêu khích đối phương hai ba câu, nhưng mà hoả diễm đốt tới lui làm hắn không dám cậy mạnh, cuối cùng đành bỏ mặt mũi xuống, không tình nguyện nói:
“Thanh Vân sư đệ, về tình về lý thì chúng ta cũng phải giúp đỡ nhau chứ, ngươi mau đưa ta đến nơi có nham tương.”
Bạch Cẩn Phong đã dặn dò.
Nơi có nham tương là nơi tu luyện tốt nhất.
Sở Thanh Vân thấy đối phương tránh tới tránh lui thì bật cười, dối trá đáp.
“Đưa huỵnh đi à? Nghe có vẻ cũng hay đấy, hay chúng ta tổ đội với nhau đi, có nguy hiểm thì hai người vẫn hơn một người.”
Lục Thanh Sương cảnh giác lắc đầu, hắn biết mình không phải là đối thủ của Sở Thanh Vân, nơi đây lại không có người, y có đè mình ra đánh một trận cũng không có ai mà kêu cứu.
Bây giờ hắn chỉ muốn Sở Thanh Vân bảo vệ hắn đến nơi có nham tương thôi, xuống nước một chút cũng được.
“Thanh Vân sư đệ.
Ta chỉ cần đến một nơi có thể tu luyện mà thôi, đệ dẫn ta đi đi.”
“Vậy đi theo ta.” Sở Thanh Vân ấy thế mà không gây khó dễ cho Lục Thanh Sương nữa.
Chỉ là ở nơi hắn ta không thấy, khoé miệng y khẽ nhếch lên.
Sở Thanh Vân đi vòng vèo một đoạn, dưới chân nóng bỏng rát, Lục Thanh Sương vừa đi vừa lau mồ hôi.
“Sắp đến nơi chưa? Sao ta thấy càng ngày càng nóng vậy?”
“Sắp đến rồi.
Huynh kiên nhẫn chút.” Sở Thanh Vân nói xong vẫn chưa dừng chân, cố ý đi vòng vèo nửa ngày mới tìm ra một nơi lửa ánh lên đỏ rực, nham tương nhiều vô số kể.
Y lấy một hòn đá nhỏ ném thử vào đó.
Hồ nham tương lúc đầu lặng yên, về sau vang lên tiếng nổ nhỏ, nham tương như pháo hoa bắn tung toé.
Lục Thanh Sương hoảng hồn lùi vội ra đằng sau, không để ý hình tượng nữa mà bám chặt lấy vai Sở Thanh Vân.
“Ngươi làm gì vậy? Nhỡ đâu thứ này bắn vào người thì bỏng mất.”
“Ta thử nham tương.” Sở Thanh Vân chỉ xuống một tảng đá ở giữa mặt hồ, “Chỗ này tu luyện khá ổn, huynh đến đó tu luyện đi, bao giờ hết sáu tháng thì đi ra.”
Lục Thanh Sương bán tín bán nghi.
“Chỗ đó ngồi tu luyện được hả?”
Sở Thanh Vân điềm nhiên tiến lại gần, nhảy lên hòn đá rồi dậm chân trên đó, y nhún vai.
“Vậy được chưa, ta đứng lên đây có sao đâu?”
Lục Thanh Sương nhìn nham tương kêu lục bục xung quanh nhưng không bị bắn lên như lúc nãy, hắn cố gắng bắt chước Sở Thanh Vân nhảy lên tảng đá, sau khi cảm thấy thân thể vẫn bình thường mới đuổi y đi.
“Vậy ta sẽ tu luyện ở đây, ngươi đi đi.”
“Được.
Vậy ta đi nhé.”
Sở Thanh Vân nói xong liền nhảy lên bờ, rất tri kỷ bày ba cái kết giới ở xung quanh hồ nham tương, sau đó tung tăng đi thẳng.
Một lúc sau bên trong phát ra tiếng gào tê tâm liệt phế của Lục Thanh Sương.
“Sở Thanh Vân!!!”
“Sở Thanh Vân, ngươi quay lại đây cho lão tử.”
“Sở Thanh Vân ta muốn giết ngươi!!!”
Lục Thanh Sương không hề biết nơi đây có linh hoả, cứ mỗi lần vận chuyển linh lực thì hoả diễm lại bùng lên, da thịt tu sĩ Trúc cơ chỉ hơi bỏng rát nhưng mà y phục lại bị đốt sạch bách, ngay cả mái tóc trân quý nhất cũng bị cháy nham nhở.
Hắn chưa bao giờ chật vật như vậy, vừa định nhảy lên bờ thì phát hiện xung quanh bị kết giới bao phủ rồi, vừa dùng linh lực bắn vào kết giới thì nham tương trong hồ đột nhiên sôi sục, bắn lên tung toé.
Lục Thanh Sương ôm mặt hét ầm lên, làn da mịn màng mỏng manh bị bỏng chỗ đen chỗ đỏ.
Sau khi đổi ba bộ y phục, đến cả túi trữ vật cũng suýt bị đốt sạch, cuối cùng Lục Thanh Sương cố nhẫn nhịn không bẻ gẫy lệnh bài, cắn răng trần trụi ngồi tu luyện.
“Sở Thanh Vân! Sau khi ra ngoài thì ngươi chết với ta!!!”
Sau khi ra ngoài Sở Thanh Vân có bị Lục Thanh Sương xử hay không thì không biết, y chỉ biết là hắn nên tự cầu phúc đi, nhỡ may có người thứ ba nhìn thấy bộ dạng bây giờ thì mất mặt lắm.