Đọc truyện Sư Tôn Đừng Tới Đây – Chương 111: Nghi Ngờ
Bạch Cẩn Phong nói xong liền liếc sang nhìn tu sĩ Hợp Thể đứng trơ trọi bên kia, trong ánh mắt sắc lạnh chứa đầy sát khí.
Khuôn mặt gã bắt đầu vặn vẹo, ý chí sụp đổ, miệng rối rít xin tha, “Đừng tới đây… ngài muốn biết cái gì? Ta nói… ta nói hết… xin hãy tha cho ta…”
Bạch Cẩn Phong tỉnh bơ tiến tới, tay đặt vào thiên linh cái của gã, dường như chỉ cần hắn khẽ ấn, gã sẽ ngay lập tức đi đời nhà ma.
Cảm giác tử vong cận kề, tên tu sĩ sợ hãi tột độ, tim đập muốn văng ra ngoài, lẽ ra hắn không nên nghe lời xui dại của Tiêu Trung An đi tìm chết, gã là tán tu không bối cảnh, vất vả gần ngàn năm mới tiến tới một bước này, gã không muốn chết.
“Tại sao các ngươi biết vị trí của ta?” Bạch Cẩn Phong lạnh lùng hỏi.
Tim run lên, gã tu sĩ thành thật khai:
“Minh Ly thánh tôn, có người công khai vị trí của vị tiểu huynh đệ này, chỉ cần một trung phẩm linh thạch là mua được.” Nói xong gã vội lôi ra một tấm da dê tầm thường, bên trêи đó là bản đồ Vĩnh Sinh đại lục, trêи đó có một chấm đỏ phát sáng rực rỡ.
Chấm đỏ này biểu thị vị trí của Sở Thanh Vân.
Sắc đỏ trong mắt Bạch Cẩn Phong càng ngày càng đậm, chán ghét nhìn tên tán tu Hợp Thể kỳ này.
“Minh Ly thánh tôn, ta còn biết nơi bán ra thứ này công khai chính là Vạn Bảo tông, đi bất cứ trụ sở nào của Vạn Bảo tông đều có thể mua được.” Tên tán tu vội vã khai sạch sành sanh những gì mình biết, chỉ sợ Bạch Cẩn Phong không vui một chút thì đầu mình sẽ ra bã.
“Vạn Bảo tông?” Bạch Cẩn Phong cười lạnh, “Được lắm Vạn Bảo tông!”
“Minh Ly thánh tôn… ta đã nói hết rồi, ta bị Tiêu Trung An xúi giục, không…” Tán tu Hợp Thể kỳ đang nói thì khựng lại, ánh mắt của Bạch Cẩn Phong như xoáy nát linh hồn của gã.
“Sư tôn, thả gã đi đi!” Sở Thanh Vân nhận thấy tâm trạng của Bạch Cẩn Phong không đúng, vội vàng lên tiếng.
Bạch Cẩn Phong sững người, lập tức nghe lời Sở Thanh Vân, thả gã ra.
Gã ta vội vàng lao xuống đỡ đồng bạn rồi chạy nhanh khỏi địa phương kinh khủng này, bỏ mặc Tiêu Trung An nằm không rõ sống chết đằng kia.
Bạch Cẩn Phong thu lại phi hành pháp khí, ôm Sở Thanh Vân nhảy xuống đất, hắn đang định lại gần xem xét tình trạng của Tiêu Trung An thì lão đã lấy ra một tấm bùa rồi xé nát, cả thân hình hoá thành một đám lục quang tan biến trong không khí.
“Đây là thứ gì mà lợi hại vậy???”
“Đây là bùa truyền tống, là thứ đã thất truyền ở đại lục này cả ngàn năm rồi, công dụng… khá giống truyền tống trận.”
Sở Thanh Vân biết cả truyền tống trận lẫn bùa truyền tống đều đã thất truyền, nghe đồn tu sĩ ngày xưa dùng nó để đi lại rất thuận tiện, nhưng bây giờ tất cả những thứ đó đều là lịch sử, không ngờ ở đây Sở Thanh Vân lại nhìn thấy một cái.
“Lão ta có thứ này, lại có thực lực, thảo nào dám đi gây chiến với sư tôn.”
Sở Thanh Vân nói xong quay sang nhìn Bạch Cẩn Phong, thấy đôi mắt nam nhân vẫn đỏ ngầu, y biết tâm ma người này lại bắt đầu quấy phá.
Hắn đã tu luyện công pháp gì mà liên tục gặp tâm ma? Hơn nữa thăng cấp còn phải chịu lôi kiếp? Sở Thanh Vân không hỏi và cũng không dám hỏi, Bạch Cẩn Phong đã làm quá nhiều thứ cho y rồi, nhưng y thật vô dụng, chỉ biết tạo phiền phức cho hắn.
Bạch Cẩn Phong đang cúi đầu nghiên cứu tấm da dê, Sở Thanh Vân thử phi độn một đoạn, sau đó quay trở lại.
“Sư tôn, chấm đỏ có di chuyển không?”
Bạch Cẩn Phong gật đầu, quả thực có di chuyển, chứng tỏ trêи người Sở Thanh Vân có gì đó liên kết với thứ này.
Nhưng mà đó là thứ gì?
“Thanh Vân, ngươi thử tháo nhẫn ra xem nào?”
Sở Thanh Vân thử tháo nhẫn ra rồi lại tiếp tục chạy ra xa, nhưng mà chấm đỏ vẫn đi theo, chứng tỏ thứ đó không nằm trong nhẫn.
Bạch Cẩn Phong nhíu mi, tâm trạng càng kém.
Sở Thanh Vân chạy về, thấy gương mặt Bạch Cẩn Phong càng lúc càng trầm xuống, y dè dặt hỏi:
“Sư tôn, sao rồi?”
“Ngươi đeo lại nhẫn đi, trong nhẫn không có gì khả nghi.”
Bạch Cẩn Phong dùng một tia linh thức tỉ mỉ kiểm tra toàn bộ cơ thể Sở Thanh Vân, nhưng mà trong người y ngoài Sát Lục kiếm và Câu Ly kiếm thì cũng chỉ có Ngân Tinh diễm là thứ ngoại lai, cuối cùng, Sở Thanh Vân triệu hồi cả ba thứ rồi đưa cho Bạch Cẩn Phong cầm, sau đó tiếp tục phi độn.
Chấm đỏ như âm hồn bất tán, vẫn tiếp tục di chuyển trêи tấm da dê.
Sở Thanh Vân cũng cảm thấy kỳ ba, rốt cuộc trêи người y có thứ gì khác lạ chứ.
Bỗng y khựng lại, quả thực trêи người vẫn còn một thứ nữa y vẫn luôn để trong túi nhỏ bên ngực, dù có thay y phục thì thứ này lúc nào cũng để ở đó.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Bạch Cẩn Phong, Sở Thanh Vân chầm chậm moi ra từ trong ngực một hạt châu.
Hạt châu hết sức tầm thường, có màu vàng nhạt, bên trong chứa một sợi tơ màu đỏ.
Đây là Thái Dương châu, là vật Bạch Cẩn Phong đưa cho y để khu trừ hàn khí.
“Sư tôn, hạt châu này… liệu có phải là nó không?”
Bạch Cẩn Phong sững sờ, hạt châu này do Diệp Cô Tuyệt đưa cho hắn, từ trước đến nay hắn vẫn tin tưởng Diệp Cô Tuyệt vô điều kiện, cho nên tuỳ tiện đưa cho Sở Thanh Vân cầm từ đó đến giờ.
“Đưa vi sư xem thử, Thanh Vân tiếp tục di chuyển xem nào.”
Sở Thanh Vân ngoãn ngoãn nghe lời, tiếp tục phi độn, Bạch Cẩn Phong nhìn chằm chằm vào chấm đỏ vẫn đứng im trêи tấm da dê, bàn tay đang nắm lấy hạt châu siết chặt.
Diệp Cô Tuyệt! Chẳng lẽ lão muốn bán đứng hắn thật?
“Sao rồi, sư tôn?”
“Đúng là nó, vật này là Diệp Cô Tuyệt đưa cho vi sư, Thanh Vân nghĩ sao?”
Nhìn gương mặt âm trầm của Bạch Cẩn Phong, Sở Thanh Vân nuốt nước bọt, theo bản năng nhớ đến khuôn mặt khá nghiêm khắc của Diệp chưởng môn.
Vì lão là phụ thân của Diệp Thần nên Sở Thanh Vân cũng rất có cảm tình, y cẩn thận thăm dò.
“Sư tôn nghi ngờ Diệp chưởng môn?”
“Nghi ngờ sao?” Bạch Cẩn Phong rũ mi, “Vi sư cũng không biết nữa… Đúng là Diệp Cô Tuyệt đã đưa cho ta viên châu này, nhưng mà tình cảm huynh đệ trăm năm nay cũng là thật, từ nhỏ đến lớn chúng ta chưa từng bất hoà.
Nếu thực sự là Diệp Cô Tuyệt, ta cũng muốn hỏi lão một câu vì sao?”
Sở Thanh Vân nhìn thấy vẻ ảo não trêи gương mặt nam nhân nhà mình, tâm trạng cũng trùng xuống, y tiến đến ôm lấy hắn.
“Sư tôn… dù sao đệ tử vẫn tin tưởng Diệp chưởng môn, nếu thực là ngài ấy, không lý nào lại đưa trực tiếp cho người, đây không phải là lấy đá đập chân mình à? Trừ phi ngài ấy muốn xé rách mặt mũi, từ nay trở mặt không nhìn nhau…” Sở Thanh Vân ngừng một chút rồi bổ sung.
“Nếu là đệ tử thì không đời nào làm vậy, có khả năng ai đó mượn tay ngài ấy thì sao?”
“Hi vọng vậy…” Bạch Cẩn Phong nghĩ đến Hạc giấy Diệp Cô Tuyệt gửi cho mình, bỗng nhiên không xác định được đâu là thật đâu là giả.
Có lẽ nào đều là kế hoạch dụ bọn họ vào tròng không? Nhỡ may Diệp Thần chẳng đi đâu cả? Phía trước là một cạm bẫy chờ hai người bọn họ chui vào?
Chưa bao giờ Bạch Cẩn Phong cảm thấy mất tự tin vào phán đoán của mình như bây giờ.
“Sư tôn, vậy bây giờ chúng ta có quay lại tìm đại sư huynh không?”
Bạch Cẩn Phong mân mê hạt châu, do dự.
“Vật này rất nguy hiểm, chúng ta phải nghĩ cách xử lý nó trước đã.”
Nếu giữ nó, phiền phức sẽ liên tục kéo tới, còn nếu vứt nó đi, thì khó lòng tìm được người phía sau.
Bạch Cẩn Phong thử nghiên cứu, thấy chấm đỏ trêи da dê này và sợi tơ bên trong hạt châu có sự liên kết, nhưng không rõ là thứ gì.
“Có rồi, sư tôn! Sở Thanh Vân chợt nhớ ra dị hoả trong người.
“Nếu chúng ta đặt hạt châu vào không gian của Ngân Tinh Diễm liệu có che giấu được khí tức của nó không?”
Sở Thanh Vân thử thả hạt châu vào không gian chứa dị hoả nhưng ngay lập tức bị bài xích ra ngoài, y thất vọng tràn trề.
May mắn là Bạch Cẩn Phong thử đặt nó trong Tử phủ của chính mình, lại dùng kết giới vây khốn bên ngoài, lúc đó mới che giấu được hạt châu.
Vì chưa xác định được Hạc giấy của Diệp Cô Tuyệt là thật hay giả, Bạch Cẩn Phong quyết định không quay lại tìm Diệp Thần nữa, nhưng đúng lúc hai người định rời đi, khế ước đệ tử trong người Bạch Cẩn Phong chấn động kịch liệt.
Diệp Thần xảy ra chuyện rồi!.