Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 110: Gặp Tập Kích


Đọc truyện Sư Tôn Đừng Tới Đây – Chương 110: Gặp Tập Kích


Hội đấu giá ở đây được tổ chức rất quy mô, khá giống phương thức trao đổi đồ, người nào có đồ vật quý giá thì ký gửi kèm theo yêu cầu, hội đấu giá cũng sẽ giúp định giá và rao bán.

Phúc Dương thành thật sự rất yên bình, tu sĩ bình thản đi lại, không có dấu hiệu tranh chấp.

Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân dạo chơi ở nơi này gần hai mươi ngày, đổi được vô số tài nguyên tu luyện, Sở Thanh Vân thậm chí còn đổi được một ít nguyên liệu để thăng cấp Câu Ly kiếm, thế nhưng mà tung tích của Diệp Thần vẫn không thấy đâu.

Mới đầu còn vui vẻ, nhưng đến ngày thứ hai mươi, Sở Thanh Vân đã thấy có vấn đề, nằm trong khách điếm, y không nhịn được bèn hỏi:
“Sư tôn, từ Thanh Phong môn đi tới đây không xa lắm, tại sao bây giờ Diệp Thần sư huynh còn chưa tới?”
Bạch Cẩn Phong im lặng không đáp, bởi vì hắn cũng không trả lời được vấn đề này, nhưng Hạc giấy của Diệp Cô Tuyệt đích xác là thật, có dấu ấn của lão trêи đó.

“Hay là chúng ta quay ngược trở lại tìm huynh ấy? Không hiểu sao mấy ngày hôm nay đệ tử cứ thấy hơi bất an.


Bạch Cẩn Phong không hé răng.

“Không khả thi hay sao? Đường đi khó khăn?” Sở Thanh Vân càng nghĩ càng thấy sợ, nhỡ may Diệp Thần gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì sao?
“Đường đi thật ra không khó, từ đây tới Thanh Phong môn chỉ có một sạn đạo duy nhất, đáng lẽ ra theo dự định Diệp Thần phải tới đây rồi…” Bạch Cẩn Phong thở dài, không nhanh không chậm nói:
“Chúng ta thử đợi thêm một hai ngày nữa xem sao? Khế ước đệ tử trêи người Diệp Thần vẫn nguyên vẹn, chắc chắn hắn không có việc gì.


“Vâng.


” Sở Thanh Vân nghe vậy thì an tâm hơn một chút, Diệp Thần cũng lớn rồi, không đến mức ra ngoài lại bị lạc đâu chứ?
Nhưng đến khi đợi đủ hai ngày nữa mà vẫn không thấy người đâu, dưới ánh mắt năn nỉ của Sở Thanh Vân, cuối cùng Bạch Cẩn Phong cũng quyết định quay lại tìm Diệp Thần.

Lần này hai người không thong thả đi dùng linh thú nữa mà phi hành bằng pháp khí cho nhanh.

Thế nhưng vừa ra khỏi cổng thành, hơi thở nguy hiểm đã tràn đến, bây giờ Sở Thanh Vân mới biết vì sao sư tôn nhà mình mấy ngày nay liên tục trầm tư.

Có người canh chừng ở ngoài thành, nhắm vào bọn họ.

Nhưng mà hành trình đến Phúc Dương thành này là phát sinh đột ngột, tại sao có người lại tìm được tung tích của hai người?
Sở Thanh Vân bị tiếng vang trầm thấp cắt ngang dòng suy nghĩ.

Chỉ thấy chắn phía trước hai người là ba tu sĩ trung niên ăn mặc cực đơn giản, nhưng từ khí thế phát ra quanh thân đều cho thấy bọn họ không hề tầm thường, tu vi cao đến mức Sở Thanh Vân không nhìn rõ.

Bọn họ ngồi trêи lưng một con Kim Sí điểu đã đạt cấp bảy, tương đương một tu sĩ Hoá thần kỳ.

Một tu sĩ mặc áo xanh quát lớn:
“Bạch Cẩn Phong, cuối cùng chúng ta cũng chờ được ngươi.


Bạch Cẩn Phong nhíu mày, đám người này gọi thẳng tên như vậy là mang mục đích mà đến?

Ba tu sĩ, có một người tu vi Đại Thừa, hai người Hợp Thể kỳ, ba người này đều là tán tu vang danh đại lục, Bạch Cẩn Phong cũng đã diện kiến vài lần, nhưng mà chưa bao giờ đụng chạm.

“Kim Sí thánh tôn, ngươi có ý gì?”
Tiêu Trung An có gương mặt bóng nhẫy, mái tóc lưa thưa trêи đầu, mũi quặp, mắt xếch, là chủ nhân của Kim Sí điểu, lấy đạo hiệu là Kim Sí, lão cười khan, cất giọng khàn khàn.

“Minh Ly thánh tôn, ngươi biết chúng ta đến đây để làm gì mà? Đừng nói nhiều nữa, ta nghe nói ngươi có bảo bối, thứ này không thể dùng một mình được, phải đem chia cho chúng ta một chút mới phải đạo.


Hai người đứng sau cũng cười cợt phụ đạo, “Phải đó, đường đường là Thánh quân mà tranh đoạt với hậu bối là không nên, truyền ra giang hồ sẽ cười chê, chi bằng biết điều giao người ra đây cho chúng ta giữ hộ, sau này có phúc cùng hưởng.


Bạch Cẩn Phong mặt không cảm xúc nghe ba người giễu cợt, đợi bọn họ nói xong mới ngẩng đầu lên.

“Cho các ngươi mười hơi thở để cút khỏi nơi này.


“Minh Ly thánh tôn, cho ngươi bậc thang mà ngươi không đi xuống, rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt, khôn hồn thì giao Sở Thanh Vân ở đằng sau ra đây!” Tiêu Trung An trở mặt, ánh mắt híp lại, quát to, âm thanh vang dội hoá thành thực thể bay tới, bị Bạch Cẩn Phong dễ dàng hoá giải.

“Ba người các ngươi cùng lên luôn đi, đừng dài dòng nữa!”
“Hừ! mình ta cũng đủ xử lý ngươi!” Nói xong Tiêu Trung An nhảy khỏi Kim Sí, rút ra một thanh trường thương lớn, xung quanh có từng tia lôi điện kêu tạch tạch.


Bạch Cẩn Phong vẫn đứng nghiêm trêи phi kiếm, che chở Sở Thanh Vân ở đằng sau, hắn không hề có ý định động đậy.

Đến lúc trường thương đánh đến, hắn điểm nhẹ vào không gian khiến nó hơi vặn vẹo, một khe nứt đen ngòm từ từ xuất hiện, hắc khí tràn ra, từ bên trong xuất hiện một bàn tay đầy lông lá nắm lấy trường thương rồi kéo mạnh.

Trường thương cứ thế mà bị không gian cắn nuốt không còn một mảnh.

Cảnh tượng này khiến ba người phía đối diện chấn kinh.

Phải biết là Tiêu Trung An là tu sĩ Đại Thừa kỳ hàng thật giá thật, đâu phải hạng tôm tép trôi sông, sao Bạch Cẩn Phong có thể dễ dàng chế trụ thế?
Tiêu Trung An phun ra một ngụm máu tươi, trường thương này là pháp bảo bản mệnh, nó mất đi cơ thể lão cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều.

“Ngươi… làm sao ngươi có thể??? Tiêu Trung An trợn mắt lên.

“Đây… đây là áo nghĩa???”
“Làm sao? Ngạc nhiên à?”
Bạch Cẩn Phong đứng im tại đó, nhưng mà khí thế quanh thân lại như hoà cùng thiên địa, Tiêu Trung An không thể tin nổi vào mắt mình, lão mất vài trăm năm tiến cấp Đại Thừa mà không thể tăng lên một cấp, áo nghĩa vẫn chưa ngộ ra, thế mà kẻ này mới Đại Thừa bao lâu mà đã sáng tạo ra áo nghĩa của riêng mình?
“Không có khả năng! Chắc chắn ngươi dùng thứ hàng nhái, áo nghĩa đâu phải cứ muốn là được, ta phải vạch trần thủ đoạn tồi tệ của ngươi!” Tiêu Trung An nghiến răng nghiến lợi lôi ra một pháp bảo hình đĩa, Sở Thanh Vân tinh mắt nhìn thấy pháp bảo đó đã đạt cấp thánh.

Lão ta liên tục truyền linh khí vào trong pháp bảo khiến nó sáng rực lên, bằng mắt thường trông thấy, từ bên trong liên tục phun ra một đám tơ quấn lên người Bạch Cẩn Phong, sợi tơ mang theo khói độc đen ngòm.

Bạch Cẩn Phong liên tục niệm chú ngữ, nhiệt độ bằng mắt thường giảm xuống, không khí đóng kết thành băng, hàng loạt sợi tơ bị đông cứng lại giữa không trung, biến thành băng, sau đó vỡ tan tành.

Bạch Cẩn Phong vung mạnh tay, vụn băng bắn ngược trở lại khiến Tiêu Trung An vội vàng né tránh.


“Bạch Cẩn Phong, ta giết ngươi!!!”
Kim Sí điểu nhìn thấy chủ nhân yếu thế như vậy thì hất hai tên tu sĩ Hợp Thể kỳ ra rồi xông lên, Tiêu Trung An vội vàng nhảy lên lưng yêu thú, bàn tay vung lên, một quyền mạnh mẽ đánh tới.

Bạch Cẩn Phong chờ đợi cho Tiêu Trung An bùng nổ, tay mở ra, vỗ thẳng vào người lão ta, một lực đạo mạnh mẽ làm không gian sinh ra vô số đường gợn sóng.

Tiêu Trung An bị đập bay, nặng nề rơi xuống, khí kình bắn ra bốn phía làm đất đai bên dưới nứt nẻ, một ngọn đồi nhỏ không chịu được áp lực mà sụp xuống che lấp nửa người lão.

Kim Sí chỉ có cấp bảy dưới uy lực của một quyền này trực tiếp biến thành đống thịt vụn.

Sở Thanh Vân được Bạch Cẩn Phong bao bọc bằng một quang tráo mỏng, không dính một chút thương tổn nào, y chú ý đến chiêu thức lúc nãy của Bạch Cẩn Phong, thực ra hắn đã sử dụng một lần rồi, đó là khi cứu y khỏi tay mấy tên trưởng lão trong Huyễn Linh bí cảnh, khi đó hắn còn chưa thăng cấp…
Sở Thanh Vân không hiểu áo nghĩa là gì, nhưng chắc chắn một tu sĩ Hợp Thể kỳ bình thường không thể luyện thành chiêu thức của tu sĩ Đại Thừa kỳ.

Nhắm mắt lại, Sở Thanh Vân nhớ lại cảnh tượng nhìn trong Tam Sinh thạch, rõ ràng kiếp trước khi Sở Thanh Vân mười tám tuổi, tu vi Bạch Cẩn Phong chắc chắn còn chưa đến Hợp Thể, vì sao kiếp này tu vi hắn lại tăng nhanh một cách chóng mặt như vậy?
Sở Thanh Vân vừa phân tâm thì cuộc chiến đã kết thúc, Bạch Cẩn Phong túm lấy một tên tu sĩ Hợp Thể, dùng Sưu Hồn thuật kiểm tra trí nhớ của gã.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong không gian nghe rợn tóc gáy.

“Bạch Cẩn Phong, tại sao ngươi lại dùng công pháp của ma tu? Sưu Hồn thuật là cấm pháp, ngươi muốn cùng toàn tu chân giới đối địch à?” Tu sĩ Hợp Thể còn lại run rẩy hét lên.

Bạch Cẩn Phong cười khẩy, tròng mắt hơi đỏ, “Bây giờ thì có khác à?” Dứt lời hắn buông tay, tên tu sĩ Hợp Thể rơi xuống, cả người giật giật, mắt đờ đẫn không tiêu cự, rõ ràng trí não đã bị phá huỷ.

“Đối địch thì sao chứ! Người không phạm ta, ta không phạm người.

Còn người mà phạm ta… giết chết không tha!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.