Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 99: Phế Nhân
Lúc này, tại Vũ Nguyệt phong.
Tần Thiên nằm dưới gốc cây anh đào đang trổ bông.
Dưới đất là một tấm thảm trắng do cánh hoa rụng tạo nên.
Y một thân áo đen vừa nằm vừa nhâm nhi mấy quả anh đào chín mọng.
Đang tận hưởng khoảnh khắc nghỉ ngơi có một không hai ngoài thiên nhiên.
Đột nhiên trong ngực nóng lên.
Tần Thiên nhăn mặt móc thứ làm mình khó chịu kia ra.
Mới đầu thì không sao, nhưng sau khi nhìn rõ vật mình móc ra thì y ngồi bật dậy.
Sợ hết hồn hú vía.
– Ôi trời ơi, chuyện gì thế này ?
Đó là một cái ngọc bội hình trăng khuyết màu xanh.
Trên đó có nhiều hoa văn kì lạ.
Hiện tại nó đang phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, sau đó đậm dần chuyển sang màu đỏ.
– Lăng Hiên, chú không muốn sống nữa đúng không ?
Tần Thiên chửi một câu, sau đó không nói không rằng chạy đi.
Nhưng đi được một lúc thì lại quay lại.
– Trước hết phải để lại thư đã !
Sau đó chạy đi…
———————–
Tại hoàng cung Thánh quốc, Phượng Nghi cung.
Ngoài trời vẫn còn mưa tầm tã, sấm chớp đùng đoàng, sét rạch ngang trời như báo hiệu một điều gì đó sắp sảy ra.
Bên ngoài cánh cửa phòng Lăng Xuyên, tiểu Hoa tiểu Mai mặt đầy vẻ lo lắng cùng sợ hãi đi đi lại lại.
Các thị vệ canh cửa cũng không nén nổi xúc động mà hết nhìn cánh cửa rồi lại nhìn cánh cửa.
Sau khi hoàng thượng vào đấy thì vẫn bình yên.
Nhưng không hiểu tại sao từ một nén hương trước họ nghe trong phòng có tiếng hét của hoàng hậu cùng tiếng rống giận của hoàng thượng.
Sau đó nữa tiếng kêu thất thanh không hề giảm mà ngày một tăng hơn.
Mặc dù cơn mưa có to đến đâu nhưng cũng không thể át hết tiếng phât ra từ trong phòng.
Họ biết hai người họ đang làm gì… nhưng… như vậy cứ như giống… tra tấn hơn.
Làm họ cực kì lo lắng.
Nỗi bất an càng ngày càng trỗi dậy.
Trong phòng, bên dưới chân giường là y phục bị xé nát ném đầy đất, nhìn qua còn thấy cả máu dính trên đó.
Sau đó một bàn tay dính toàn máu đặt xuống dưới đất, trên tay còn có cả xích sắt, máu là từ vết xích mà chảy ra.
Rồi một bàn tay y như vậy cũng chống xuống, bắt đầu bò…
Cả một thân hình trần trụi đầy vết cắn ái muội cùng máu đang chảy cố gắng bò xuống dưới đất nhằm thoát khỏi thứ không phải người đang trên giường kia.
Nhưng vì một chân đã bị gãy mà có chút chật vật, y thở hổn hển sau một đợt làʍ ŧìиɦ, cả thân cũng toàn mồ hôi nhễ nhại.
Hai cánh tay run rẩy cố bò ra để thoát khỏi nguy hiểm.
Toàn thân suy yếu, sức cùng lực kiệt nhưng vẫn cố gắng bò, không biết vì điều gì, chỉ biết mình cần trốn thôi.
Khi vừa bò được đến chân bàn cách đó không xa, người trên giường mới từ từ đi tới.
Hắn cũng một thân trần trụi, mồ hôi cùng vài vết cào trên cánh tay trên lưng hòa làm một thể.
Tóc đen xõa ra che hết phần lưng hữu lực.
Nhìn thì khá là bình thường, nhưng gương mặt là một vẻ dữ tợn cùng hung ác vẫn không thay đổi, đôi mắt vẫn đỏ ngầu như lệ quỷ.
Hắn nở nụ cười suиɠ sướиɠ, nụ cười điên cuồng khi nhìn ‘’ thứ đồ chơi ‘’ trước mắt đang gần bò xa.
Thú tính nổi lên, hắn như một con sói hung ác đang săn một con thỏ, một con thỏ bị gãy chân không chạy được.
Bị hắn vờn đến thừa sống thiếu chết sau đó ăn sống.
Như vậy không phải rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao.
Gãy nốt chân kia không phải càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn sao…
Hắn đi theo đường máu mà người kia vừa mới bò ra, đi tới đó, không nói không rằng nhấc chân đạp xuống.
‘’ Rắc ‘’ một tiếng, sau đó là tiếng kêu thất thanh ‘’ Aaaaa !!! ‘’
Một chân còn lại cũng bị đạp cho gãy…
Cơ Hàn nắm lấy tóc Lăng Xuyên, xách lên ném nửa thân trên y lên bàn.
Bộ trà cụ cùng vài món đồ linh tinh trên bàn đều bị hắn gạt hết xuống sàn gạch.
– Ngươi muốn chạy đi đâu… muốn trốn đi đâu… hả ?
– A… a… a… ngươi đừng đánh ta… đừng đánh ta… a…a… đau quá…
Hắn cắm cái phập vào hạ thân đang bầy nhầy máu vào **** **** của y, nắm chặt lấy vòng eo như muốn bóp nát xương bên trong, lại điên cuồng mà cắm rút.
Tiếng kêu la của y chỉ làm cho hắn càng thêm điên cuồng mà kich liệt hơn thôi.
Khắp cả người đều đau, không đâu là không đau cả.
Lăng Xuyên hiện tại đã không có một tia ý thức nào của người bình thường.
Y chỉ muốn theo bản năng muốn trốn tránh mọi thứ.
Bây giờ y cứ như là đứa trẻ năm đó bị tra tấn đến điên, đến tâm thần.
Y chỉ muốn một người, mà cũng vào lúc y còn là đứa trẻ, người kia đã không còn.
Anh hai của y… từ lúc đấy đã không còn…
Y muốn anh hai, nhưng gọi thế nào anh hai cũng không thưa.
Cầu cứu thế nào anh hai cũng không tới.
Bây giờ y cũng cầu cứu, nhưng đổi lại chỉ là bị tra tấn tới nỗi thành phế nhân.
Mặt bàn làm bằng gỗ lim quý hiếm đã bị y cào ra vài vết xước, móng tay toàn là vụn gỗ.
Hai chân đau vắt vẻo dưới bàn, hạ thân bị kịch liệt ra vào.
Thậm chí ***** *** của hắn hình như càng lúc càng lớn.
Đau quá… đau quá… ai đó, ai cũng được… cứu với…
Nhưng sẽ chả ai cứu y cả.
Không ai cứu nổi.
Đôi mắt y đã nhòa đi vì khóc quá nhiều, bây giờ nước mắt vẫn chảy, mồ hôi vẫn tuôn ra.
Đôi mắt mọi ngày sâu thăm thẳm như đại dương bao la bây giờ cũng vô hồn.
Như người đã không còn linh hồn, cứ như một con búp bê vải bị xé xác chà đạp.
Lăng Xuyên nghe thấy một giọng nói thở dốc và điên cuồng vang lên bên tai.
– Là đôi tay này muốn bò phải không ? Vậy không cần nữa đâu, phế luôn đi !
Phế luôn đi… nghe thật bình thường… nhưng…
‘’ Rắc ‘’, sau đó lại một tiếng ‘’ rắc ‘’ nữa.
Hắn thật sự bẻ luôn hay cổ tay của y.
Sau một lúc, y bị hung tợn lật lại đối diện với mặt của hắn.
Lại tiếp tục bị hành hạ.
…
Đến tối, trong phòng là một mảnh tối tăm không một ngọn nến thắp sáng.
Cơ Hàn mở bừng cặp mắt đỏ ra nhìn vào khoảng không tĩnh mịch.
Bây giờ hắn đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Cảm thấy nơi này sao mà tối quá, phất tay một cái.
Rất chuyên nghiệp mà thắp sáng căn phòng.
Nhưng khung cảnh trong phòng lúc này làm hắn cả đời cũng không quên được.
Màn giường như bị thứ gì đó không sắc lắm cào ra rất nhiều vết rách, lại còn dính vết máu.
Chăn đệm gối cũng không khác gì.
Còn dính vài thứ trắng trắng cực kì quen mắt.
Cơ Hàn đỏ mặt, mặt nóng hổi phừng phừng như bốc lửa.
Không phải hắn ngượng đâu, làm nhiều lần rồi mà, không ngượng đâu, thật đấy.
Bên dưới chan giường cũng rải rác y phục vị xé, dưới chân bàn cũng có vết tích.
Sau đó hắn nhìn người mình… oa… thật nhiều vết cào.
Hôn nay kịch liệt vậy sao ? Sao hắn không nhớ bất cứ cái gì hết vậy !?
Tay theo thói quen sờ soạng y phục thì sờ dính một cánh tay khác.
Cơ Hàn vui vẻ đánh mắt nhìn qua, xem thử ái nhân của mình hôm nay kịch như vậy có bộ dáng như thế nào.
Nhưng vừa nhìn một cái, đôi mắt tràn đầy ý cười dịu dàng co rút kịch liệt.
Như không tin vào mắt mình, không tin vào những gì mình nhìn thấy…
– Sư… tôn…
Hắn nghẹn mãi mới có thể sản xuất ra hai chữ mà mình suốt ngày gọi, suốt ngày tâm tâm niệm niệm.
Hắn lắp bắp, run run giọng nói.
– Chuyện gì… chuyện gì đã sảy ra ? Sao… sư tôn biến thành dạng này ?
Lăng Xuyên của hiện tại, cả người đầy vết tích ái muội, dấu răng cắn rất sâu lại còn chi chít như kiến, máu đã ngừng chảy.
Cả người y toàn máu, mồ hôi, từng vết bầm dập vết hôn vết cắn hòa trộn hết lên người y.
Thậm chí **** **** cùng máu vẫn còn chảy ra ướt hết cả một mảng đệm.
Hơi thở yếu ớt vô cùng.
Còn tay chân… phế rồi…
Phế rồi ? Sao lại bị phế ? Là ai đã làm, hắn ư ?
Hắn sao có thể tàn bạo với y như vậy ?
Ai đó, nói cho hắn biết, đây không phải hắn làm ! Đúng không ?
Sư tôn… đúng không ?
Hắn run rẩy, run rẩy tay đụng vào người y, nhưng hắn không dám đụng vào.
Chỉ sợ vừa đụng một cái người này sẽ vỡ, sẽ tan mất.
Hắn… hắn đã làm cái gì thế này ???
– Sư tôn… sư tôn ơi…
Hắn nghẹn ngào, nhẹ nhàng ôm y vào lòng, không dám ôm quá chặt cũng không dám quá lỏng.
Hắn khóc, nước mắt rơi lã chã lên gương mặt tái nhợt không chút máu kia của y.
Tim hắn như bị bóp chặt, bị bóp chặt từng tấc một.
Hắn chỉ như một con thú khóc không thành tiếng, chỉ có thể nghẹn ngào trong cổ họng, uất nghẹn không nói nên lời.
Hắn đã làm cái gì… để sư tôn của hắn trở thành phế nhân như thế này ???
!?!…%;;%…%%%%…%…;%…%…%.