Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử

Chương 97: Hỉ Mạch


Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 97: Hỉ Mạch


Sau sự kiện đó, Cơ Hàn lúc nào cũng hận không thể buộc Lăng Xuyên vào người mà đem đi.

Hắn không muốn rời xa y một chút nào.
Tự nhiên thấy y đổi tính cười với hắn tận hai lần trong một ngày, thật là không muốn để không một ai có thể nhìn thấy cái cảnh đó.

Chỉ muốn y cười với hắn thôi.
Lại còn cái chỏm tóc đáng ghét nào đó, sao nó có thể ung dung tưng tưng trên đầu hắn được nhỉ.

Làm vị bệ hạ nào đó lúc nào cũng phải đội mũ miện che lại, không là có vuốt thế nào tóc cũng không chịu xẹp xuống.
Bệ hạ cảm thấy tự tôn mất hết không còn một mống.
Lăng Xuyên thì vui khi người gặp nạn, y hết gảy rồi lại nghịch chỏm tóc mỗi ngày làm thú vui.

Không thì buộc cái nơ đỏ vào cho nó càng thêm bắt mắt.
Cơ Hàn : Khổ không thể tả (QAQ)
Nhưng cho dù có vui đùa kiểu gì thì mấy hôm nay Lăng Xuyên cảm thấy thật buồn ngủ.

Mặc dù nửa tháng bị bệnh lúc nào cũng ngủ thì cũng đâu có thiếu ngủ như vậy.

Cơ thể cũng mệt mỏi lạ thường, không buồn nhấc một cánh tay một ngón chân.

Suốt ngàu nằm giường nhàm chán đến nỗi thổi tóc trán đuổi mấy con muỗi không an phận.
Sau đó Lăng Xuyên tự bổ não… chắc là di chứng do tuổi thọ sắp cạn.
Không kéo dài được bao lâu thì Lăng Xuyên lại bị nôn mửa ập tới.
Đó là vào một buổi trưa khi y đang dùng bữa.

Hôm nay đồ ăn cũng thịnh soạn như mọi hôm.

Toàn những món y thích ăn.

Lăng Xuyên có thói quen ăn bánh ngọt trước xong mới dùng bữa nên tỳ nữ đem trước bánh lên cho y ăn trong thời gian chờ đợi.
Đợi y chén xong một đĩa bánh hoa anh đào thì cuối cùng cũng được ăn cơm.
Cơ Hàn không về dùng bữa cùng y, nói là có chính sự phải xử lí.
Đĩa cá kho và cua hấp được mang lên cùng một lúc, đột ngột mùi tanh sộc vào mũi.

Trong bụng Lăng Xuyên cồn cào một cách khó tả, sau đó… y nôn.
Lăng Xuyên : “…”
Này lại là cái di chứng gì nữa ?
Sau đó y nhìn xung quanh… cũng đâu có thấy nữ nhân nào đáng ghét đâu.
Tiểu Hoa tiểu Mai thấy vậy thì sốt ruột vỗ lưng cho y, đỡ y dậy, lấy khăn tay lau miệng cho y.
Lăng Xuyên nhìn thấy đống hải sản trên bàn … nôn tiếp.
“Ọe…ọc ọc… “, đĩa bánh vừa mới ăn… đi hết rồi.
Lăng Xuyên vị bàn đứng dậy cố nói một câu.
– Các ngươi dọn hết đống trên bàn đi !
Sau đó được tiểu Hoa đỡ về giường.
– Tiểu Mai, đi mời thái y đi, nhanh lên ! Cho người bẩm báo với bệ hạ nữa.
Tiểu Hoa lên tiếng, tiểu Mai đáp lời sau đó không đợi Lăng Xuyên kịp ngăn cản thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Con nhóc này, không phải thường ngày chậm chạp lắm sao, sao những lúc thế này lại chạy nhanh thế ! Lăng Xuyên nghĩ.
– Hoàng hậu a, người cơ thể là vàng là ngọc, nên để thái y bắt mạch xem rốt cuộc là bị làm sao a.
Lăng Xuyên thở dài,
– Tiểu Hoa à ! Không dám giấu ngươi, ta cũng là người biết y thuật, cơ thể của ta ta hiểu rõ hơn ai hết.
– Vậy… __ Tiểu Hoa lúng túng không biết nói gì nữa.
Lăng Xuyên nằm lại trên giường, cơ thể mệt mỏi, bụng trống rỗng rất khó chịu.

Y là người đã ích cốc thì sao, thói quen ăn uống ba bữa một ngày đã khắc sâu vào trong y rồi.

Có bỏ cũng đâu bỏ được.
Lăng Xuyên ỉu xìu như hoa héo.

Đợi một lúc thì thái y đến.
Thái y bị tiểu Mai lôi chạy như điên từ thái y viện về đây.

Lão cũng đã ngoài 60, vì chạy đường xa nên mệt mỏi thở dốc, mồ hôi thấm trên trán cùng mái tóc đã bạc một nửa có chú xù do gió thổi.
Lão thở hổn hể chạy đến bên giường của Lăng Xuyên.
– Tham kiến hoàng hậu nương nương !
Lăng Xuyên : ‘’…’’
Được rồi, y đã quá quen với cách xưng hô đầy nữ tính này rồi.
– Thái y mau đứng dậy đi ! __ Lăng Xuyên lạnh nhạt nói
– Phùng thái y, ngài mau bắt mạch cho hoàng hậu đi ! Người nôn rất nhiều, liệu có bị bệnh gì không.

__ Tiểu Mai lo lắng dục người mau mau xem bệnh.
Phùng lão thái y đứng dậy, trước tiên cung kính hỏi.
– Hoàng hậu nương nương, đã mạo phạm !
– Ừ ! __ Vẫn cực kì lạnh nhạt.
Còn chưa đặt tay xem mạch thì một cơn gió thổi tới, một vạt áo đen tuyền thêu hoa văn rồng xuất hiện bên cạnh giường, đầu vẫn đội cổn miện 12 lưu, rung lắc mà ngồi bên giường lo lắng hỏi.
– Xuyên nhi, người làm sao vậy ? Khó chịu ở đâu sao ? Ta nghe nói người ói rất nhiều, gặp phải nữ tử buồn nôn ư ? Trẫm đã hạ lệnh không cho bất kì nữ tử nào bén mảng đến gần đây rồi mà…
Lăng Xuyên : “…” Buồn nôn quá.
– Bệ hạ, hãy để lão phu bắt mạch trước đã !
– A… Phùng thái y ngươi đến từ lúc nào ? Mau xem cho hoàng hậu ! __ Cơ Hàn bây giờ mới biết còn có ba người nữa cũng đứng cạnh giường
Phùng lão thái y đặt ngón tay lên cổ tay của Lăng Xuyên bắt mạch, mói đầu thì vẫn còn xem mạch tượng.

Nhưng dần dần mặt hết kinh ngạc rồi đến hoảng sợ, hết xanh lại đỏ, sau lại trắng bệch như thiếu máu.
Lão nhìn chằm chằm vị hoàng hậu này, rõ ràng là nam nhân… nhưng…
Lão dù sao cũng là người đứng đầu thái y viện, là đại tổng quản của thái y viện.


Không có bệnh lạ gì mà ông chưa từng thấy qua.

Nếu không giỏi y thuật thì làm sao leo lên được cái chức cao như vậy.
Phùng lão thái y cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Đưa tay bắt mạch mấy lần.
Cơ Hàn thấy tay lão cứ để lên cổ tay của Lăng Xuyên không chịu bỏ ra, tự nhiên thấy cực kì khó chịu ( giấm của lão già cũng ăn ))
– Phùng thái y, hoàng hậu của trẫm làm sao rồi, có xem ra được bệnh gì không ?
– Này… cái này…
Phùng lão thái y không dám mở miệng, sợ nói sai nhỡ bị chém đầu thì biết làm thế nào, lão còn vợ con cháu chắt đang đợi tiền lương tháng này.

Nhưng mà lão bắt mạch đúng mà, đâu có sai… hay cứ nói đại đi… cho bệ hạ vui.
– Bẩm bệ hạ, nương nương… nương nương bắt ra… bắt ra hỉ mạch…
– Cái gì ? __ Lăng Xuyên cùng Cơ Hàn như nghe không rõ mà hỏi lại.
– Là hỉ mạch, chúc mừng bệ hạ, chúc mừng nương nương ! __ Nói xong lão quỳ xuống lạy rồi vái như thể vui lắm.

Tiểu Hoa tiểu Mai cũng vui vẻ mà quỳ xuống theo.
Xong rồi, bệ hạ liệu có chém đầu mình không.

Chuyện hoang đường như nam nhân mang thai mà cũng có được thì cũng chịu ! Phùng lão nghĩ.
Hỉ mạch ? Là có thai ?
Có thai…
Làm sao như vậy được ? Y rõ ràng là nam nhân, cho dù thế nào cũng đâu thể hoài thai.

Một nam nhân có thai, chuyện hoang đường đến mức nào.
Cơ Hàn không thể tả được cái cảm giác lúc này là như thế nào.

Hắn cực kì vui mừng, đời hắn đây là lần thứ hai hắn vui mừng nhất.
Nhưng còn chưa kịp thấy vui mừng đủ thì đã nghe khí lạnh tỏa ra xung quanh, mà tập trung là ngay bên cạnh mình.
Lăng Xuyên vai run run, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thốt ra thành lời.
Cơ Hàn thấy không ổn, liền cho người lui hết ra xong đóng kín cửa lại.
Vừa đóng cửa xong thì căn phòng rộng lớn bỗng chốc nổi lên từng tầng băng mỏng, sau đó càng lúc càng dày, đóng băng hết tất cả mọi thứ.
Chết rồi, tức giận thật rồi !

Mấy hôm trước hắn phải tốn rất nhiều công sức mới lấy lòng được y, bây giờ thì đã đổ sông đổ bể hết rồi.
– Lão nói… là thật ? __ Lăng Xuyên nặng nề mãi mới thốt ra được một câu.
– Sư tôn người nghe ta giải thích đã ! __ Cơ Hàn nắm lấy tay truyền một chút linh linh hệ hỏa cho y ấm người… nhưng mà không hiệu quả.
– Ngươi đã làm gì ta ? Ngươi muốn hủy hoại ta đúng không ? Tên khốn kiếp !
Lăng Xuyên trực tiếp bùng nổ, y hất tay hắn ra đánh một chưởng vào ngực hắn.

Một chưởng này mang toàn bộ linh lực cùng phẫn nộ tích tụ bao nhiêu lâu nay.
Cơ Hàn bị một chưởng, biết bản thân tránh được nhưng không tránh.

Hắn phun một búng máu, mặc dù đau nhưng vẫn không để ý.
– Sư tôn ngươi nghe ta nói, chuyện này không như ngươi nghĩ đâu…
– Ngươi cút đi ! Ngươi muốn có con sao không tìm nữ nhân, sao không tự đi mà sinh… ngươi… ngươi sao lại đối với ta như vậy…phụt… khụ khụ…
Lăng Xuyên cũng ôm ngực phun một búng máu, ngã ngửa lại trên giường.
– Sư tôn ! __ Cơ Hàn lo lắng định sang gần y nhưng bị y không chút lưu tình đuổi đi.
– Ngươi đừng chạm vào ta, ngươi cút đi ! Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa.

Đứa bé trong bụng này ta sẽ không giữ, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện đâu.
Nói ra giơ chưởng đánh vào bụng mình.

Y không tiếc hủy hoại bản thân để giết nghiệt chủng trong bụng.

Dù sao cũng sẽ chết.

Y đã mất hết tôn nghiêm của một nam nhân, không thể mất luôn cả lòng tự tôn được.
– Sư tôn ! __ Cơ Hàn rống lên, nắm chặt tay y không cho y toại nguyện.

Sau đó ôm chặt y vào lòng.
– Sư tôn, người đừng như vậy mà… ta xin người đấy… người có thể mắng ta đánh ta, nhưng van cầu người… hài tử vô tội, người đừng làm tổn thương hài tử… hài tử là của người, của ta, là một sinh mệnh… người không thể làm hại nó.
Cơ Hàn như nỉ non, âm nói ra còn rất run nhưng vẫn ôm chặt người trong lòng.
– Ngươi muốn hài tử chứ gì ? Sao không tự đi mà sinh… sao ngươi không tự đi mà sinh…khụ khụ…
Lăng Xuyên lại ho ra máu, y không chống cự được nữa mà cứ thế bất tỉnh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.