Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 63
Lăng Xuyên đi tới động phủ sau núi, đi vào đóng cửa đá lại.
Còn tạo ra 3 tầng kết giới cấp cao để phòng ngừa nguy hiểm mặc dù nguy hiểm có thể không tồn tại.
Sau đó…
Và sau đó…y ngồi thụp ngay cửa, đưa tay ôm gương mặt đang đỏ như gấc chín của mình.
Cả người nóng bừng…!tự nhiên lại nhớ lại cái cảnh lúc nãy…!một đám khói cứ bốc nghi ngút trên đầu…!động phủ lạnh lẽo nhưng y lại thấy cả cơ thể mình nóng ran.
Y nghĩ trông mình thật thảm hại, vậy mà lại có thể yếu thế khi bị cưỡng hôn trước mặt đệ tử.
Đã thế lại còn bị hôn đến không thở nổi, lúc đó y như bị hút bết dưỡng khí, chân còn có dấu hiệu đứng không vững.
Nhưng y có thể thoát ra được, tặng cho hắn một cái bạt tai và có thể chạy đến được đây thì đã là nghị lực lớn nhất rồi.
Y không dùng tay ôm mặt nữa, mà chuyển tay sang miệng, y bịt chặt miệng mình lại như không muốn tiếng nấc nghẹn thoát ra ngoài….
Y khóc…y đang khóc…!từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống…y cúi đầu vùi mặt vào đầu gối…!từng tiếng nghẹn khuất vang lên.
Từ kiếp trước đến kiếp này…!2 lần bị hôn trước y tưởng hắn chỉ là mơ mơ màng màng mà mạo phạm y.
Nhưng hôn nay thì khác, hắn rất tỉnh táo, y cũng rất tỉnh táo.
Nhưng lại có thể không nói không rằng tự nhiên cưỡng hôn người ta, đã thế hình như y còn định hưởng thụ cảm giác đó nữa cơ…
Đúng là không có cái hố nào mà chui xuống mà…
Tối hôm đó, y cứ ngồi đó khóc trong động phủ tối tăm lạnh lẽo.
Hình như y cũng có cảm giác với hắn, nhưng phải làm sao bây giờ.
Với cổ đại, đó là thứ cấm kị, còn bị mang tiếng xấu muôn đời.
Y thì có thể không sao.
Nhưng Cơ Hàn hắn là đệ tử của y, tội nhiều nhất sẽ là hắn phải chịu.
———————–
– Ấy, a Hàn ! Xuyên nhi đâu rồi ? Không phải 2 người nên về cùng ngau sao ?
Thanh Nhi thấy Cơ Hàn đờ đẫn đi về phòng thì chạy qua hỏi.
– Sư tôn…người bế quan rồi ! __ Cơ Hàn thất thần nói.
– Bế quan ? Sao lại bế quan vào giờ này ? Mà 4 năm sau là đại hội Thiên Minh rồi, bế quan bây giờ liệu có kịp không ? __ Thanh Nhi kinh ngạc thốt lên
– Sư tôn nói 4 năm sau người sẽ xuất quan ! __ Vẫn đờ đẫn như người mất hồn.
– A Hàn, đệ làm sao thế ? Sao trông đệ mệt mỏi vậy ? __ Thanh Nhi nhíu mày hỏi.
Đang yên đang lành lại như người mất hồn, cũng có đánh nhau đâu mà mệt mỏi.
Đúng là quái lạ.
– Đệ…đệ không sao ! Chỉ là có chút…!đau bụng ( đau má ) ! __ Cơ Hàn giả vờ gãi gãi mặt xấu hổ.
– Hả ?? Đau bụng á ? Ăn gì mà đau ? Mà đáng lí ra thì làm sao mà đau được ?
Đúng là không thể đau được, bây giờ Cơ Hàn đã là tu sĩ tích cốc rồi, cũng chả cần ăn gì.
Mấy thứ như đau ốm lặt vặt thì có gì mà đau.
Thấy hơi vô lí.
Cơ Hàn cũng thấy mình đúng là lú thật rồi.
Nếu là người bình thường thì còn có thể lấy lí do này được.
Nhưng hắn bây giờ là tu sĩ kim đan thì làm sao bị gì được chứ.
Chơi ngu rồi ! Có cái hố nào đào sẵn cho ta lăn xuống ngay không !
( Không có nhá )
– Đệ…đệ về phòng nghỉ ngơi trước đây ! Tối nay tỷ không cần gọi đệ dùng cơm đâu ! Mai đệ sẽ bắt đầu tu luyện !
Sau đoa Cơ Hàn phóng đi thật nhanh để lại Thanh Nhi ở lại ngơ ngác chả biết gì.
– Ơ, sao thế nhể ? Hay 2 đứa nhỏ này lại cãi nhau rồi ? Ừm…có thể lắm ! Chắc là vài ngày thôi…ha ha…
Vài ngày của Thanh Nhi chính là 4 năm sau a…
———————–
Cơ Hàn không về phòng, mà đến suối nước nóng sau núi.
Tùy tiện vứt bộ đồ trên bờ, hắn thả mình xuống dòng nước nóng ấm áp để nó bao bọc lấy mình
– Hazz, mình đúng là điên rồi mà ! Sư tôn, người còn nhỏ như vậy…!ta làm sao đối mặt với người đây?
Cơ Hàn hắn không nghĩ mọi việc lại đi đến bước đường này.
Lần thứ nhất hắn hôn y khi y không tỉnh táo, lần thứ hai và lần thứ ba là hắn không tỉnh táo nhưng lần này thì cả 2 đều tỉnh.
Không biết bị gì mà cơ thể hắn lại không nghe theo lời hắn.
Hắn chỉ là muốn giữ nụ cười đó mãi trên môi của y mà thôi.
Và hắn chỉ muốn mình là người duy nhất nhìn thấy nó, không muốn để nụ cười đó bị bất cứ sinh vật sống nào nhòm ngó ngoại trừ hắn cả .
Nghĩ đến nụ cười đó của y…thứ đó của hắn lại…cứng rồi…
– Mày đúng là không biết nghe lời gì cả ! Chỉ biết hại ta thôi !
Miệng thì chửi nhưng tay lại rất thành thật mà cầm vào dị vật đang đứng mà di động.
– Ưm…sư tôn…sư tôn…Xuyên nhi…
Ở trong nước, hắn tự thủ dâm…!miệng không ngừng gọi tên y…sau một hồi cuối cùng cũng giải phóng.
Nhìn dịch thể đang đọng lại trên tay mình, hắn tự nhiên lại muốn rửa thật sạch…
– Thật kinh tởm…ta lại có thể kinh tởm như vậy…tại sao chứ…!? Ta rốt cuộc đang làm cái quái gì thế này….?
Cơ Hàn ngâm mình trong nước một lúc, sau đó mới lên bờ, mặc đồ trở về phòng.
?!!!!-!-!-:-:-::-:-:!!–!!??!!:::!??!!!!