Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử

Chương 5: Đồ Đệ Lớn Hơn 5 Tuổi


Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 5: Đồ Đệ Lớn Hơn 5 Tuổi


Ngươi từ nay làm đồ đệ của ta đi.Cậu bé rất ngạc nhiên mà mở tròn mắt nhìn Lăng Xuyên.

Hắn không ngờ vậy mà lại có người nguyện ý nhận hắn.

Hắn không biết người vận bạch y này rốt cuộc có âm mưu gì với hắn không, nhưng hắn chính là người đòi bám theo người này.

Vậy nên, đâm lao thì đành phải theo lao thôi, bây giờ không đi còn đợi đến bao giờ.

Hắn mà còn ở đây thêm 1 khắc nào nữa thì chỉ có chết.
– Ta…!ta…!đồ đệ…?
– Tiên Quân, người sẽ nhận ta là đồ đệ sao??
Lăng Xuyên chỉ gật đầu nhẹ 1 cái rồi quay phắt đi luôn.

Nhận được câu trả lời của tiên quân, cậu bé cũng bò từ đất dậy rồi lê cái thân vẫn còn đau chạy theo sau Lăng Xuyên.

Mặc dù được Lăng Xuyên cho uống đan dược nhưng nó chỉ giúp hắn chữa được những vết thương ngoài da chứ không chữa được cơn đâu trong người.
2 người 1 trước 1 sau đi lang thang trên phố thì Lăng Xuyên bỗng dừng lại khiến hắn không phanh được tốc độ mà đâm thẳng mặt vào sau lưng Lăng Xuyên.
– Tối nay chúng ta ở đây đi.
Nhìn theo ánh mắt của Lăng Xuyên, hắn thấy 1 quán trọ tên là Vãn Lai.

2 người đi vào quán và đi thẳng tới quầy tiếp tân.

Trưởng quầy thấy 1 cô nương vận bạch y đội nón che thì lên tiếng hỏi.
– Cô nương, dùng cơm hay ở trọ?
Lúc này đây thì Lăng Xuyên thực sự là tức sùi bọt mép luôn rồi.

Cậu đập tay 1 cái thật mạnh lên bàn là cả cái bàn tiếp tân gãy thành nhiều mảnh.


Rốt cuộc thì mắt họ có mù hay không mà ai cũng nhìn cậu giống tiểu cô nương thế.
– Tên kia, bộ mắt ngươi có mù không mà lại nhìn ra ta là con gái hả.

Ngươi có tin bổn đại gia ta đập nát cái quán này của ngươi không.
Lúc này tên tiếp tân sợ đến nổi mặt từ xanh sang trắng, rồi lại từ trắng sang vàng, hắn sợ khiếp vía mà quỳ lại lia lịa.

Những người đang ăn uống xung quanh cũng vì tiếng ồn mà đánh mắt sang xem chuyện gì vừa sảy ra.

Họ bất chợt im lặng khi thấy cái quầy tiếp tân bị nát vụn, trưởng quầy thì đang quỳ rạp dưới 2 người 1 cao 1 thấp mà nước mắt nước mũi tèm lem.
– Tiên Quân, là ta có mắt không tròng, ngài…!ngài tha cho tiểu nhân đi mà.

Tiểu nhân trên có mẹ già dưới có con thơ, họ đều trông mong vào tiểu nhân hết, xin tiên quân giơ cao đánh khẽ.
Lăng Xuyên nhìn thấy tràng cảnh trước mặt thì cũng chả phản ứng gì.

Cậu nhìn cái tên đang quỳ trước mắt mà ném 1 cái túi trước mặt gã rồi nói.
– Cái này coi như bồi thường, nếu lần sau còn tái phạm thì đừng trách ta san bằng cái quán trọ này của ngươi.

__ Lăng Xuyên dừng 1 lát rồi nói __ Ta đến ở trọ, cho ta 2 phòng.
Lúc này khi đã xác định vị khách quan này sẽ không làm gì nữa nên tên trưởng quầy cũng không quỳ nữa mà từ từ đứng dậy nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, hắn nói
– Thưa…!thưa tiên quân, quán chúng tôi hiện giờ chỉ còn 1 phòng, nếu ngài không chê thì…
– Thôi được rồi, 1 phòng cũng được.
Trưởng quầy còn chưa nói hết câu thì Lăng Xuyên đã lên tiếng chặn miệng gã lại.

Trưởng quầy cũng không vòng vo tam quốc nữa mà sai tên tiểu nhị dẫn họ lên lầu.

Lúc này những vụ khách quan khác cũng chỉ lo ăn phần mình không để ý đến họ nữa.

Biết đâu chọc phải vị vận bạch y kia thì không hay.
– Thưa khách quan, ngài có gì giặn dò tiểu nhân không ạ?
Tên tiểu nhị dẫn 2 người họ vào phòng rồi cố hỏi trong sự sợ hãi.

Lăng Xuyên cũng không muốn làm khó gã nữa mà lên tiếng.
– Ngươi chuẩn bị 1 chút nước nóng để ta và hắn cậu bé kia tắm và mang hết tất cả đồ ăn ngon có trong tiệm ra đây.
Tên tiểu nhị nghe xong yêu cầu của khách quan thì cũng xin cáo lui rồi đi mất hút.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại 2 người, không khí bắt đầu rơi vào mảnh im lặng lạ thường.

Đột nhiên Lăng Xuyên lấy trong túi càn khôn ra 1 bộ đồ màu trắng có viền màu xanh lam nhạt.

Cậu đưa bộ y phục này về phía cậu bé đó rồi lạnh nhạt nói
– Cầm lấy bộ đồ này, lát nữa tăm xong thì thay.
Hắn tiến lại gần cậu và nhận lấy bộ y phục còn mới nguyên đó.

Sau đó thì Lăng Xuyên cũng chả nói gì nữa mà đi sang chỗ giường ngồi.

Cậu bỏ đi cái nón che của mình ra và đặt xuống giường.


Điều ngạc nhiên là gương mặt của cậu đang bị 1 ánh mắt nhìn chằm chằm, đưa mắt nhìn thì ánh mắt cậu chạm ngay vào ánh mắt của hắn cũng đang nhìn mình.

Cậu khó hiểu mà nhíu mày 1 cái.
– Ngươi nhìn gì, bộ mặt ta có dính gì sao?
Hắn vẫn ngẩn ngơ nhìn cậu và không nói gì hết.

Nó khiến cậu càng thêm khó chịu, bình sinh cậu ghét nhất là người khác nhìn mình chằm chằm mà hỏi lại không trả lời.
– Mặt ta thật sự dính gì sao.

mà ngươi cũng đừng nhìn nữa, ta không thích.
Hắn đang mải mê nhìn ngắm dung nhan như mĩ nhân bước từ trong tranh ra kia của cậu thì nghe đến câu ” Ta không thích ” từ miêngj của cậu thì bất giác cậu bị lôi về hiện tại.
– Con xin lỗi!
– Ngươi xin lỗi cái gì.

Ngươi đâu có lỗi mà xin.

Ngươi nhìn ta như vậy là vì từ lúc gặp nhau ta chỉ đội nón che thôi chứ gì…
Hắn bất giác giật thót mình 1 cái và vội vội vàng vàng giải thích.
– Không,con không có ý đó.

Chỉ là người rất đẹp mà thôi…
Đúng, rất đẹp.

Dù có nằm mơ cậu cũng không thể gặp được người nào có vẻ đẹp tuyệt mĩ như vậy, gương mặt ngũ quan rất đẹp.

Đặc biệt là đôi mắt phượng màu xanh của bầu trời rất lạnh lùng cùng với hàng mi dài và cong rất đẹp.

Đôi môi thì nhỏ nhắn và có chút đỏ ngư được phủ son nhẹ.

tóc mái thì rẽ ngôi 2 bên quấn đến mang tai, và từ dưới mang tai thì có lọn tóc từ trên thả xuống 2 bên vai dài đến tận eo.

Phải nói là tuyệt phẩm nhân gian có 1 không 2….
Đang mải lơ đãng trong dòng suy nghĩ của mình thì đột nhiên 1 giọng nói lạnh lẽo vang lên.
– Ngươi tên gì? Từ đâu tới? Và tại sao lại bị mấy tên con đồ đó đánh đập?

Lăng Xuyên vì biết lí do vì sao tên nhóc này lại nhìn mình chằm chằm như vậy thì trong lòng dâng lên 1 tia vui xướng.

Cũng không truy cứu nữa mà vào thẳng vấn đề mà cậu cần phải hỏi từ lâu.
– Đệ tử tên Cơ Hàn.

Đệ tử là người ở kinh thành.

Gia phụ muốn đệ tự trở nên mạnh mẽ và biết tự bảo vệ thân mình nên đã bảo để tử đi tu tiên.
– Ai ngờ đi đến nửa đường thì bị người ta truy lùng và ám sát.

Đệ tử đã may mắn trốn thoát được nhưng lộ phí thì đã mất, nên đói quá mà đi lạc vào hang ổ của bọn côn đồ.

Thế là đệ tử bị bọn chúng bắt nạt…
Lăng Xuyên khá ngạc nhiên vì câu chuyện của Cơ Hàn.

Vì chắc thân phận của đứa nhóc này không tầm thường nên mới bị người ta truy sát.
– Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
– Đệ tử 10 tuổi.

ngày sinh là mồng 10 tháng 5 năm Đinh Dậu.
– Ta chỉ hỏi tuổi ngươi chứ đâu có hỏi ngày tháng năm sinh của ngươi.
Đúng là, mình vậy mà hứng lên lại đi nhận 1 tên hơn mình 5 tuổi làm đệ tử.

Hình như có gì đó sai sai, nhưng đã nhận rồi thì nhận đi.

Dù sao đỉnh Vũ Nguyệt cũng rất cô quạnh và hoang vắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.