Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 4: Ta Xuống Núi Chơi
Hôm nay là ngày thứ 30, cũng là 1 tháng kể từ khi cậu đến thế giới này.
Suốt 1 tháng hết học rồi lại tập luyện để làm quen dần với cái sức mạnh cường đại này, cậu đã chán ngấy cả ra rồi.
Ngày hôm nay, cậu quyết định xuống núi chơi 1 vòng mặc cho sự ngăn cản của Thanh Nhi.
Cậu cứ thế là ngự kiếm phi hành bay ra khỏi đỉnh núi.
Đi gần đến thị trấn dưới chân núi, cậu đã tự biến mình trở thành hình dạng trưởng thành của cơ thể này.
Vì là tu vi cao nên cậu có thể biến thành bất cứ hình dạng nào cậu muốn.
Nhưng cậu không ngờ khi tự biến mình lớn lên thì cậu khá hối hận với quyết định của mình.
Cái gương mặt này cùng làn da trắng nõn này cũng quá là đẹp rồi đi.
Sống mũi cao cùng đôi mắt phượng màu xanh lại đẹp đến vậy.
Mặc dù là con trai nhưng đôi môi của cậu lại khá nhỏ nhắn và xinh xắn.
có thể nói là mình cũng quá xinh đẹp rồi đi ( anh cũng tự luyến quá rồi đấy).
– Ơ, mà sao lại là xinh đẹp nhỉ, mình có dùng từ sai không ta??
Gương mặt đã đẹp cùng bạch y phiêu dật tràn đầy tiên khí, vì không muốn lôi phiền phức về phía mình nên cậu đã mua cho mình 1 cái nón có mạng che mặt phủ đến eo cậu.
Và thế là hành trang đầy đủ.
Đi chơi thôi.
Cậu đã xem nhiều phim cổ đại có những thị trấn cổ buôn bán rất nhộn nhịp và đông vui.
Nhưng cậu không ngờ rằng mình lại được đến tận nơi như thế này để trải nhiệm thực tế.
Niềm vui cùng sự phấn khởi đã quấn trôi đi 1 con người băng lãnh và lạnh lùng ngày nào.
Cậu như 1 con chú thỏ trắng nhảy nhót giữa rừng cây rậm rạp.
Cậu chạy hết chỗ này đến chỗ nọ, mua đủ thứ nét hết vào túi càn khôn.
Hết ăn cái này đến cái nọ, chơi hết cái này đến cái kia.
Mà những người xung quanh nhìn thấy cậu đều chăm chăm nhìn theo rồi lại đỏ mặt, họ không biết từ đâu lại xuất hiện 1 mĩ nhân đẹp như tinh linh vậy.
Mặc dù không nhìn được mặt nhưng họ lờ mờ có thể đoán được dung nhan của người nọ.
Đang cầm 1 sâu kẹo hồ lô vừa đi vừa ăn.
Đi qua 1 con hẻm thi nghe thấy tiếng của bọn trẻ con cứ hét lớn rồi lại hét nhỏ.
Điều khiến cậu ngạc nhiên là những người đi qua mặc dù nghe thấy hay nhìn thấy thì đều tránh xa nơi này ra như tránh bão.
Cậu đang định đi lại nhìn xem thì tự nhiên tay áo bị giật lại, quay đầu ra sau thì thấy một phu nhân đang ở độ tuổi trung niên nắm lấy tay áo cậu.
– Cô nương, cô không phải người vùng này đúng không.
Cô mau rời khỏi con hẻm này đi, đừng đi vài trong, nguy hiểm lắm.
Nói xong vị phu nhân này cũng chạy đi luôn bỏ lại cậu đang tức 1 bụng cục tức.
Cái gì mà cô nương, ta đường đường là con trai chân chính nhá, bà nhìn sao bảo ta là cô nương.
Vì để giải khỏa cục tức và tính tò mò nên cậu không nghe lời khuyên ngăn mà cứ thế đi vào con hẻm.
Đi được 1 đoạn thì mùi hôi thối sộc lên mũi cậu khiến cậu phải phong bế luôn khứu giác của mình.
Cậu còn nhìn thấy chuột chạy lít nhít dưới chân nơi cậu đi nên cậu tạo luôn cho mình 1 kết giới vô hình chắn bọn chúng lại.
Thi thoảng 2 bên rìa con hẻm có xuất hiện vài cái xác chết vừa bẩn vừa gầy khiến cậu như muốn nôn luôn.
Vì từ nhỏ cậu đã ghét cái bẩn mà ưa sạch sẽ nên khi tận mắt nhìn thấy mấy thứ này lại khiến cậu khó chịu.
Cũng may mà cậu đã phong bế khứu giác nên chắc cậu nôn thật quá.
Càng đi vào trong thì tiếng nói càng to và rõ hơn.
Cậu có thể lờ mờ nghe được vài câu.
– Ngươi tên cẩu tạp chủng nhà ngươi, đã vào đây rồi mà còn muốn đi ra sao.
Cho dù có đi lạc vào đây đi chăng nữa thì đã vào địa bàn của ta thì phải phục tùng ta.
– Muốn chạy trốn ư, không có dễ.
– Hôm nay để bọn ta đánh gãy chân ngươi xem ngươi còn chạy được không.
Khi Lăng Xuyên đi đến nới thì trước mắt cậu là 1 tràng cảnh khá là đẫm máu.
Ừ, cũng có thể coi là đẫm máu.
Một đám to con lao vào đấm đấm rồi đá 1 cậu bé khoảng chừng 9 – 10 tuổi.
Cậu bé này vì yếu thế mà nằm co ro mặc họ tra tấn.
Không thể nhịn được nữa, cậu lao nhanh về phía đám người đó rồi quát to.
– Dừng tay!
– …..!!!
Bọn côn đồ cũng nghe thấy được và bắt đầu dừng lại hết các động tác nhìn về phía giọng nói.
Họ nhìn thấy 1 cô nương vận trên mình bạch y cùng chiếc nón có màn che đang đứng phía sau họ.
Một tên to con nhìn đến ngây người rồi lên tiếng.
– Mĩ nhân từ đâu xuất hiện thế? Lại còn đẹp như vậy.
Hôm nay ta đúng là may mắn mà.
Vừa nghe xong câu ” cô nương” , ngực Lăng Xuyên như bị găm 1 mũi tên có ghi chữ ” cô nương ” trên đấy.
Hôm nay mình ra ngoài không xem lịch hay sao mà ai cũng nhầm mình thành con gái là sao?
Mà tên to con nói xong cũng chạy lao về phía cậu là muốn ôm cậu.
Cậu vì cái gương mặt như lợn của hắn dọa sợ nên không lường trước được sức mạnh phóng thích mà phất tay 1 cái.
Tên to con bị hất bay đập vào tường , bức tường đổ vỡ ngay lập tức và tên kia cũng chết tươi luôn.
Đồng bọn thấy thế cũng lần lượt chạy hết chỉ có cậu bé bị đánh lúc nãy là còn không lết nổi nói gì là chạy.
Lăng Xuyên đi đến bên cậu bé đang nằm co ro 1 chỗ không nhúc nhích, cậu ngồi xuống lật đứa bé đấy lại.
Khuân mặt cậu bé lúc này tuy đã bị đánh thành biến dạng luôn rồi nhưng Lăng Xuyên có thể nhìn thấy được đứa bé này nếu không bị đánh bầm tím chắc sẽ là 1 khuân mặt rất đẹp.
Nghĩ thế rồi, cậu lấy trong túi càn khôn của mình ra 1 lọ thuốc.
Cậu lấy 1 viên rồi nhét vào miệng cậu, sau 1 lúc, quả như mong đợi, đó là 1 cậu bé rất chi là ưa nhìn và đẹp.
Nếu lớn thêm 1 chút thì có thể gọi là soái đi, đẹp trai nữa.
Nhưng cậu cũng không có ý nghĩ sẽ dẫn hắn theo nên muốn đứng dậy bỏ đi.
Khi đang chuẩn bị đi khỏi thì 1 bàn tay nắm lấy chân áo của cậu, nhìn xuống thì thấy 1 đôi tay mặc dù bẩn nhưng vẫn nắm chặt lấy chân áo cậu.
Hắn nói 1 chất giọng mệt mỏi và đau đớn.
– Tiên Quân, người…!dẫn ta ra khỏi…khỏi đây được không.
– Dẫn ngươi theo thì ta được lợi gì.
– Ta…ta…
Cậu bé suy nghĩ hồi lâu rồi nói.
– Ta có thể nấu cơm, giặt giũ, quét nhà, bắt ta làm tạp dịch, hay cũng…!Cũng có thể làm ấm giường…
Lăng Xuyên: …..!?
Lăng Xuyên suy nghĩ 1 hồi thì bất giác này ra 1 ý tưởng nghe có vẻ hay, cậu nói.
– Vậy được rồi, từ nay ngươi sẽ trở thành đệ tử của Lăng Xuyên ta!