Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 23: Lý Gia Trang
Từ Lục Sơn phái đến Hương Khê trấn nếu ngự kiếm thì 1 ngày là đến nơi rồi nhưng 2 thầy trò lại chọn cách đi xe ngựa nên mất 2 ngày đường.
Hương Khê trấn thuộc Đông An, là 1 trong những địa phận do Lục Sơn phái quản lý.
Như cái tên, Hương Khê nổi tiếng là nơi sản xuất ra những hương liệu phục vụ cho mọi gia đình.
Hầu như ở thượng tu giới này các hương liệu đều là từ trấn này mà ra.
Mà nổi tiếng nhất là Mẫu Đơn hương, 1 loại hương rất đắt nhưng có mùi mẫu đơn rất thơm và có tác dụng an thần, ngủ ngon, cũng có thể xua đuổi tà ma ngoại đạo.
Loại hương này thường được dùng làm túi thơm cho các cô nương mới lớn với tâm tư là sẽ gả được 1 người phu quân tốt nhờ hương này.
Mà người sản xuất ra hương liệu này không ai khác chính là Lý gia mà Lăng Xuyên và Cơ Hàn đang đến.
– 2 vị tiên quân, đến Lý gia rồi ! __ Tên phu xe dừng ngựa trước cổng Lý gia và nói,
– Đa tạ ! __ Cơ Hàn đáp lời.
Cơ Hàn xuống xe trước rồi vén màn che cho Lăng Xuyên đi ra.
Lăng Xuyên vừa bước ra thì nhảy cả huỵch xuống không để cho Cơ Hàn kịp đỡ.
Nhìn cổng nhà Lý gia thôi mà đã biết gia đình này giàu đến mức nào rồi.
2 bên cổng là 2 con kì lân đá đứng chễm chệ.
Cánh cửa được sơn màu đỏ đậm rất đẹp.
2 cái đầu rồng với cái vòng gõ cửa bên dưới được làm bằng vàng như muốn tượng trưng cho phú quý và may mắn.
2 sư đồ tạm biệt phu xe và bước đến trước cửa bắt đầu gõ.
Cốc cốc cốc 3 tiếng vang lên 1 lúc thì có người ra mở cửa.
Đó là 1 người đàn ông trung niên đã ngoài 40, gương mặt phúc hậu và thân thiện nhìn 2 người 1 cao 1 thấp rồi hỏi.
– 2 vị hẳn là tiên quân của Lục Sơn được phái đến đây trừ yêu sao ?
– Đúng vậy lão bá !
– Thế thì tốt quá rồi ! Mời 2 vị đi theo lão !
– Được ! __ Cơ Hàn lên tiếng.
Người đàn ông dẫn 2 người đi qua hậu viện rồi dẫn qua 1 hành lang khá dài.
Nhìn những người hầu đang làm việc xung quanh mà 2 người cứ tưởng đây là 1 phủ nào đó.
Vì số lượng người làm khá nhiều, dù sao thì cho dù có là những gia đình khá giả hay giàu có thì họ vẫn rất tiếc tiền mà thuê rất ít người nhưng đây số lượng người lại khá đông.
Dẫn đi qua cả hoa viên, qua 1 hồ sen rồi lại đến 1 hành lang dài nữa thì mới đến nơi họ cần đến.
Đến phòng khách, Lý lão gia và Lý phu nhân hay có thể gọi là Lý thị đã ngồi ở đây đợi.
Lý lão gia và lý phu nhân tuổi đã ngoài 40 nên gương mặt đã có vài nếp nhăn, tóc cũng đã gần bạc trắng chắc là lúc nào cũng lo lắng và suy nghĩ nhiều.
Khi nhìn thấy người đàn ông dẫn 2 người vào thì 2 vợ chồng này cười tươi mà ra tiếp đón 2 thầy trò.
Cung kính chào hỏi.
– Cảm ơn 2 vị tiên quân đã ghé ngang nhà chúng ta ! Nào, mời vào, mời vào !
Cơ Hàn chỉ gật đầu và cười cho lấy lệ, còn Lăng Xuyên từ lúc cũng không nói câu nào, chỉ đi theo rồi nhìn ngó xung quanh.
– Xin hỏi cao danh quý tánh của 2 vị tiên quân ?!
– À, tại hạ gọi Cơ Hàn, đây là sư tôn của ta !
– Nhưng…!nhìn sao nhỏ vậy ? __ Lý phụ nhìn chằm chằm vài Lăng Xuyên rồi nghi hoặc hỏi.
– Tu tiên xét thực lực, không xét tuổi tác ! __ Lúc này Lăng Xuyên mới chịu lên tiếng.
Y ngồi vào ghế, 1 chân vắt lên chân kia, tay chống cằm tỏ vẻ không quan tâm đến chuyện gì.
Cơ Hàn nhìn thấy thế cũng bất lực nhưng mà đó chính là thói quen của y, sửa không được.
– À, à…!ta hiểu rồi !
– Lý viên ngoại, ông có thể cho chúng ta biết cụ thể sự việc của bức thư các người gửi đến không?
– Hazz ! Chả giấu gì, việc này chỉ có thể nói từ 1 tháng trước.
– Tháng trước, trấn chúng ta sảy ra 1 vụ án mạng rất kinh hoàng.
Nạn nhân là 1 cô gái mới chỉ 18 xuân xanh mà thôi, tên là Lộc Ninh.
Nhà cô nương ấy nghèo, cha thì bệnh nặng, mẹ thì mất sớm, có 1 đệ đệ năm nay 15 tuổi, tên Lộc Hằng.
3 cha con này dựa vào nhau mà sống, Lộc phụ bệnh nặng thì không làm được gì rồi, tất cả là 2 tỷ đệ làm việc.
Lộc cô nương vốn dĩ là người làm ở nhà ta, vì thấy hoàn cảnh nghèo mà cô ấy thì chăm chỉ làm việc nên tiền lương hàng tháng ta đều tăng cho cô ấy.
1 người con gái lương thiện, hiền lành, tốt bụng như cô ấy sao lại gặp phải hoàn cảnh này chứ.
Hazz !
– Thế còn đệ đệ của cô gái đó ?
– À, Lộc Hằng hắn mặc dù cũng đi làm nhưng không được 1 đồng nào về cả.
Ăn chơi trác táng, vào sòng bạc như cơm bữa, hầu như làm được xu nào đều đập hết vào sòng bạc nhưng cũng may hắn không bị nợ bạc.
Ta cũng không hiểu vì sao, không thắng được bạc cũng không nợ bạc, ta nghĩ có lẽ hắn thắng được liền đem giấu đi hay thua luôn cũng chẳng biết nữa.
Nói cách khác, đối với người đệ đệ này của Lộc Ninh thì ta không biết gì hết.
– Thế còn thi thể của Lộc Ninh ra làm sao ? Ta nghe nói xác bị chia ra vứt quanh trấn nhưng tim thì không thấy.
Ta nghĩ những vụ án gần đây chắc đều có liên quan đến cô gái này !
Lăng Xuyên ngồi nghe kể chuyện xong thì lên tiếng.
– Nhũng vụ án gần đây cứ cách 2 ngày lại có 1 người chết.
Hầu như đều vào ban đêm.
Đối tượng đều là những cô nương từ 20 trở xuống mà còn chưa lấy chồng.
Trong đó có cả con gái đầu tiên của 2 vợ chồng ta.
– Con bé nắm nay vừa tròn 18 tuổi, đã gần qua tuổi cập kê nhưng vẫn chưa tìm được người chồng nào ưng ý nên chưa gả đi.
Thế mà 6 ngày trước khi có 1 gia đình đến để hỏi vợ cho con trai họ thì đêm ngay hôm đó nó đã chết trong phòng.
Nó chết rất thảm, mắt nó bị moi đi và tim cũng mất.
Ta lo sợ con gái thứ 2 cũng là đứa con gái duy nhất còn sống của bọn ta cũng bỏ bọn ta mà đi nên mới mời các vị tiên quân đến giúp.
– Ông còn 1 đứa sao ?
– Đúng đúng, nó nắm nay đúng đến tuổi cập kê ,vừa tròn 15 tuổi.
Tính nó khá nhút nhát nên rất ít nói và rất ít khi ra khỏi nhà.
– Vậy nên ông vừa muốn chúng ta giải quyết hung thủ gây r vụ án vừa bảo vệ con gái ông sao ? __ Lăng Xuyên lạnh lùng nói.
– Đúng đúng, vị tiểu tiên quân này quả nhiên hiểu ý lão phu ?
– Ta hiểu rồi, vụ án con ông chết xảy ra 6 ngày trước thì 2 ngày trước cũng có vụ án mạng đúng không !
– Phải !
– Vậy thì hôm nay chính là đến ngày rồi !
– Thế…!chúng ta có thể làm gì…?
– Không gì cả, ngồi chơi thôi !