Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử

Chương 14: Đệ Tử Thứ 2


Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 14: Đệ Tử Thứ 2


Người này sau này là đồ đệ chính thức của ta !Nói rồi Lăng Xuyên bế Cơ Hàn theo kiểu công chúa mà đi lướt qua ánh mắt của bao nhiêu người.

Ai cũng trầm trồ không phải vì tên Cơ Hàn được người ta nhận làm đệ tử mà là họ đang nhìn chằm chằm người đang vận bạch y bế tiểu đồ kia.

Vì sao ?
Vì y quá mức đẹp rồi, làn da y trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh búi bằng trâm ngọc đơn giản, 1 phần tóc thả xuống theo tự nhiên đến tận hông.

Đôi mắt phượng của y cực đẹp, như bầu trời vô tận được che phủ dưới hàng mi cong và dài.

Hàn lông mày thì a đậm theo từng nét được tóc mái che phủ rất đẹp.

Bạch y phiêu dật tung bay đi lướt qua họ mang mùi hương của hao anh đào thoang thoảng.
Ở trên đài, Hòa Minh đang từ từ ngồi dậy thì thấy bóng người cao vận bạch y đang bế Cơ Hàn đi.

Khômg biết vì sao chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi đã làm hắn có chút đỏ mặt rồi.
Cơ Hàn được y bế trên tay thì từ từ cố lấy lại ý thức.

Mở mắt ra nhìn thấy gương mặt tuấn tú xinh đẹp của sư tôn mìn thù hắn cố gắng thều thào nói từng chữ.
– Sư…!tôn ! Ta…!ta làm được rồi ! Ta…!ta thắng rồi !
– Ừ ! Người đã làm được rồi !
– Sư tôn ! Ta mệt quá..! Ta muốn ngủ !
Lúc này Cơ Hàn đã quá mệt rồi, hắn rất muốn ngủ nhưng sợ y không đồng ý.
– Ừ ! Ngủ đi ! Ngủ dậy là ngươi chính thức làm đệ tử ta rồi !
Nhận được câu trả lời thì hắn đã nhắm nghiền mắt lại mà ngủ.

Sư tôn nói đúng, sau khi dậy, chúng ta chính là sư đồ rồi.

Nhưng sao ta lại không vui được nhỉ???
Sau khi thức dậy thì đã là tận chiều hôm sau.


Hôm nay hắn phải chuẩn bị nghi lễ bái sư để chính thức làm đệ tử của y.

Nhưng hắn lại cảm thấy không cam tâm, dường như hắn muốn quan hệ của hắn và sư tôn mình không dừng lại ở quan hệ sư đồ, nhưng bây giờ hắn cũng không biết vì sao hắn lại khó chịu.

Hắn đã cố gắng như vậy để được ở bên y mà.
Lễ bái sư phải có trưởng bối chứng kiến thì mới thành được.

Nên nó được tổ chức ở chính điện, nhưng chỉ có sư đồ nhà này bây giờ mới làm lễ vì lễ đáng lẽ ra phải được hoàn thành từ sáng rồi nhưng giờ hắn mới dậy nên phải trì hoãn.

Có sự chứng kiến của chưởng môn và 9 vị phong chủ khác.

Cơ Hàn quỳ trước Lăng Xuyên bái 3 lạy, sau đó là dâng trà kính hiếu, chỉ cần Lăng Xuyên uống trà là nghi lễ chính thức hoàn thành.

Sau khi xong, Lăng Xuyên lấy trong giới chỉ ra 1 chiếc nhẫn, nó được y làm ra nhằm làm quà tặng cho Cơ Hàn nhân ngày bái sư.

Chiếc nhẫn được đính 1 hạt long huyết màu đỏ còn đỏ hơn cả máu, nó phát sáng đến không chịu nổi làm cho mọi người xung quanh đều trầm trồ nhìn chằm chằm.
Cái viên long huyết kia chính là máu và nước mắt của thượng cổ thần thú Huyết Long, 1000 năm trước là do cha của Lăng Xuyên thu phục được và lấy được 2 thứ tốt này.

Ông luyện hóa chúng cho hợp vào 1 thể và chia ra làm được 3 hạt tất cả.

Nếu làm thành trang sức đeo trên người thì có thể hồi phục được mọi vết thương ngoài da, nếu trúng độc còn có thể giải được nhưng ngoại trừ những chất độc không thể giải và loại độc mạnh.

Nhưng yếu tố quan trọng nhất của món bảo vật này là có thể giúp tăng tu vì 1 cách nhanh chóng, có thể tạo kết giới phòng hộ khi thăng cấp để tránh cho mấy đạo thiên lôi dáng xuống.

Ai cũng muốn khi mình thăng cấp sẽ không phải chịu đau của mấy chục đạo sấm xét kia nên ai cũng muốn có nó mà tranh dành sứt đầu mẻ trán.

Trong 3 viên long huyết thì cha của Lăng Xuyên đã đưa cho mẹ y 1 viên, để lại cho y 1 viên còn 1 viên cuối cùng y lại đưa cho đệ tử của mình không 1 chút kiêng kị như vậy.

Cứ như muốn nói Đồ của ta, ta cho ai là việc của ta, các ngươi cứ ngồi mà thèm dỏ dãi ra đi .
Nhưng mà Cơ Hàn không biết được điều kì diệu của chiếc nhẫn này nên nhận luôn, sau khi nhận xong hắn cảm giác được xung quanh mình có 1 luồng sát khí cứ đánh lên người hắn không ngớt khiến hắn đổ cả mồ hôi mà không dám nhúc nhích.


Hắn cứ quỳ như thế, mắt nhìn chằm chằm vào đôi giày của ai kia không chạm được đến đất.

Thấy hắn cứ quỳ, Lăng Xuyên cảm thấy không tốt cho lắm nên đã mở lời.
– Ngươi còn định quỳ đến bao giờ nữa hả ? Đứng lên cho ta ! Từ nay không có sự cho phép của ta ngươi không được quỳ trước mặt ai hết.

Biết chưa !?
– Đệ tử đã hiểu ! __ Cơ Hàn nghe lời y đứng dậy và đi ra sau ghế ngồi của y mà đứng đó như hộ vệ mà bảo vệ, Thanh Nhi cũng đứng đằng sau y từ lúc nào.

Nhìn thấy cô hắn mỉn cười rồi đanha mắt đi chỗ khác.
Hắn lúc này mới để ý, nhìn đến đằng sau chưởng môn thì thấy Hòa Minh đang đứng sau đó cùng vài đệ tử của chưởng môn.

Thì ra hắn đã trở thành đệ tử của chưởng môn như ý nguyện rồi.

Lúc này Hòa Minh không còn mang bộ dáng của ăn mày nữa, mà là bộ dáng của 1 đệ tử tiên gia chính hiệu.

Hắn cũng có phần khôi ngô và tuấn tú của đưa trẻ mới lớn, nhingw đem ra so sánh với Lăng Xuyên thì có hơi tội cho hắn rồi.

Vì cho dù hắn có đẹp cũng không bằng 1 góc 1 của y.
– Cơ Hàn đúng không ? Ngươi làm rất tốt ! Không phụng sự kì vọng của Xuyên nhi nhỉ !
– Đa tạ chưởng môn khen ngợi ! __ Cơ Hàn cúi đầu trả lời 1 cách lịch sự.
– Không ngờ chỉ trong vòng 1 tháng mà đã có thể lên đến luyện khí tầng 3 rồi.

Nếu là người khác thì chắc phải mất mấy tháng đấy.
– Đúng là người có thiên phú dị bẩm ha ! Sau này ngươi cứ phát huy, đừng làm Xuyên nhi của ta thất vọng đấy.
– Đệ tử đã hiểu !
– Ngươi ấy…!được Xuyên nhi dẫn về còn được tín nhiệm của nó nữa.

Từ sau khi mẹ nó mất thì nó dường như không muốn để tâm đến bất kì ai kể cả ta, ngoại trừ Thanh Nhi cô nương và còn có ngươi nữa.


Thế nên sau này sinh hoạt của Xuyên nhi phụ thuộc vào ngươi và Thanh Nhi cô nương đây rồi.
– Thúc phụ ! Sao người có thể coi đề đệ của ta là bảo mẫu của ta vậy !?
– Hừm ! Con còn nhỏ, mới có 5 tuổi thôi.

Dám 1 mình tự ý xuống núi đi chơi còn dẫn người lạ về bảo sao ta không lo.

Con đó, đợi sau này lớn hơn rồi thì thích làm gì thì làm, ta không ngăn cản.
Lăng Xuyên cũng chả để ý gì cho lắm, chỉ biết vị thúc phụ này của mình đang ù ù cạc cạc gì đó mà không vào nổi tai y.

Y cứ ngổi vắt chân, 1 tay để trên thành ghế dựa má mình vào và đôi mắt thì cứ nhìn đi đâu không để ý gì, mồm thì cứ ngáp rồi lại ngáp trông rất đáng yêu, đôi mắt y vì ngáp quá nhiều nên cũng ngấn 1 chút nước mắt nhìn rất đẹp.

Cơ Hàn ở đằng sau nhìn thấy biểu hiện này của y thì có hơi đỏ mặt.

Dù sao y cũng mới 5 tuổi nên cũng chả để ý mấy cái hành động của mình.

Nhưng y lại không ngờ ở đằng sau mình đang là 1 con sói đói nhìn y với vẻ mặt đói khát muốn vồ tới cắp lấy con mồi vào miệng rồi lao đi.
Sau khi lễ bái sư và mấy cái trò tán gẫu nhàm chán cuối cùng cũng kết thúc, Lăng Xuyên nhảy xuống ghế ngồi của mình, dơ tay lên lấy ngón tay trỏ ngoắc ngoắc ra hiệu cho người đằng sau biết mà đến.

Cơ Hàn thấy y đang gọi mình thì cũng đi lên cạnh y xem y muốn nói gì.
– Sư tôn ! Chuyện gì vậy !
– Cõng ta !
– Hả ! Cõng…!sư tôn á? __ Cơ Hàn cả kinh nhìn y
– Ừ ! Cõng ta ! Ta mệt rồi ! Chân không đi được !
– Thôi nào ! Tiểu Hàn vừa mới khỏi, Xuyên nhi đệ đừng bắt hắn cõng đệ chứ !
– Đồ đệ của đệ thì đệ xai ! Có gì sai sao ? Tỷ đừng chen vào ! Đệ không cho tỷ đụng vào người đệ đâu !
– A ! Thanh tỷ, vẫn là để ta cõng sư tôn đi !
Dù sao chân sư tôn cũng ngắn mà Cơ Hàn định nói luôn câu này ra ngoài rồi nhưng sợ y sẽ tức giận nên vẫn là nghĩ trong lòng và tự cười thầm vì mình được cõng sư tôn.
Hắn ngồi xuống đưa lưng về phía y, y thuận thế mà leo lên cho hắn cõng.

Dù sao bây giờ đúng là y rất mệt và buồn ngủ thật, y đã phải thức trắng mấy hôm để làm cho xong cái nhẫn long huyết kia để khôbg lỡ thời gian tặng cho hắn.

Y vừa leo lên lại vẫn ngáp dài ngáp ngắn, Cơ Hàn cúi chào mọi người ở đây rồi bắt đầu đưa y về, Thanh Nhi vẫn luôn đi đằng sau họ thì bỗng dưng dừng lại.
Cô để ý thấy 1 bé gái tầm độ khoảng 7 – 8 tuổi đang ngồi ngẩn ngơ dưới gốc cây vình ngoài sân điện.


Cô ra hiệu cho Cơ Hàn dừng lại và đi lại gần xem cô bé đó.

Cơ Hàn thấy Thanh Nhi để ý người khác cũng tò mò mà đi theo xem sao trong khi trên lưng đang cõng theo 1 cái cục tròn tròn nằm bẹp dí trên lưng hắn.
Cô bé đó có ngoại hình rất ưa nhìn, thân hình thon thon và khá là đáng yêu.

Đôi mắt tròn to có màu tím và hàng lông mi cong lên rất đẹp nữa.

Nữ hài nhìn thấy có người đi lại gần thì cũng đứng dậy quay sang nhìn họ.

Thanh Nhi đi đến gần, ngồi xuống thấp hơn cô bé và mở miệng hỏi.
– Muội là môn sinh mới sao ? Muội là đệ tử của phong nào thế ?
– Muội…!muội…!vẫn chưa có ai nhận muội…!muội sợ lắm …!tỷ tỷ sinh đẹp….!muội sợ bị đến Hậu phong lắm…!muội không quen biết ai ở đây cả…
Nữ hài thấy có người cuối cùng cũng để ý đến mình thì cảm thấy rất vui đến khóc luôn.

Cô bé vừa nói vừa khóc, nước mắt rơi lã chã trên má khiến lòng Thanh Nhi cảm thấy lộp bộp .
– Vậy muội có muốn đi cùng ta không ? Ta chỉ là bảo mẫu bên cạnh cái vị đang trên lưng người ta kia thôi.

Muốn đi theo ta thì phải nhận y làm sư tôn.
– Muội thấy sao ? Đồng ý chứ ?
– Nhưng mà vị kia là ai ? Trông còn nhỏ hơn cả muội…!muội…muội…
– Đó là phong chủ đứng đầu trong 10 phong của Lục Sơn phái ta ! Thế nào ? Thêo tụi tỷ chứ ?
– Vâng ! _ Nữ hài lau nước mắt gật đầu lia lịa.

Không sao, cho dù vị kia có nhỏ hơn cô đi nữa thì cũng có tỷ tỷ xinh đẹp ở bên cạnh rồi .
– Vậy từ nay ngươi là đệ tử thứ 2 của ta đi ! Cơ Hàn , đây sẽ là sư muội của ngươi, nhớ bảo vệ con bé cẩn thận đấy.
– Vâng ! Sư tôn ! ___ Cơ Hàn ngoài mặt cười nhưng trong không cười.

Hắn cảm thấy rất khó chịu mà nhìn nữ hài kia.

Chả lẽ sư tôn của hắn thấy ai đáng thương đều nhận hay sao.

Thế sau này nếu y vì thế mà nhận thêm đồ đệ thì hắn phải làm sao, y liệu còn thương yêu hắn nữa không đây.

Cơ Hàn nhìn nữ hài kia với vẻ mặt đầy chua chát, mà nữ hài chỉ cảm thấy ở đâu đó có vị chua chua nhưng không biết mình có nghe lầm không.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.