Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 139
Trên Vũ Nguyệt phong, cảnh vật nơi đây vẫn chẳng đổi thay.
Hoa anh đào vẫn nở phủ kín một vùng, rừng trúc vẫn xanh ngát nơi kia.
Việc đầu tiên khi Lăng Xuyên trở lại đây là đến thăm vườn bách thú của mình.
Cái cảm giác được một đống động vật lông mao xù xù vây quanh rất thích, khi sờ vào đống lông mao kia rất thích tay, không dứt ra được.
Y và Cơ Hàn đen hai đứa trẻ tới giới thiệu với lũ động vật, vì đều là động vật cùng linh thú có linh nên sẽ không thể làm hại người được.
Thậm chí hai đứa bé còn cười khúc khích vui vẻ khi được bọn chúng liếm mặt, đó là biểu hiện của sự thân thiết của động vật dành cho con người.
Rừng phong vẫn là một màu lá đỏ, Cơ Hàn cùng Lăng Xuyên ngồi dưới một gốc phong ngắm nhìn một đám động vật vây quanh hai đứa bé.
Hai bé con đã có thể ngồi được và bò được, lại được bọn động vật yêu thích nên được buông thả dưới tầm mắt của hai người.
Đột nhiên Lăng Xuyên nhớ đến, mình lúc trước từng ngủ trong ngôi nhà gỗ bí mật kia từng có muôn vàn giấc mộng.
Trong đó nhiều nhất là mộng xuân.
Khi đó là quãng thời gian sau khi bị Cơ Hàn cưỡng bức, y sinh ra ám ảnh tâm lí cho nên khi ngủ rất hay mơ đến cánh cảnh kia.
Y từng có vài mộng xuân trong rừng phong này… nghĩ đến tự nhiên lại mặt đỏ bừng bừng cố gắng đẩy hết những cảnh vật ám muội trong đầu đi.
– Làm sao vậy ?
Cơ Hàn thấy y đột nhiên đỏ mặt xong lắc lắc đầu, lo lắng hỏi.
– Không… không có gì !
Giọng y có chút khàn khàn, cố đè nén dục hỏa trong người mình xuống.
Ai, mẹ nó chứ, y rốt cuộc bị chiều thành loại người gì rồi.
Cơ Hàn thấy y như vậy, xoa xoa cằm suy tư một lúc.
Sau đó nghĩ đến cái gì, đột nhiên mỉm cười lưu manh ghé vào tai y thầm thì.
Rốt cuộc Lăng Xuyên cũng bị hắn nói cho cả mặt xuống cổ da đỏ như tôm luộc.
Sau nửa canh giờ, 4 người trở lại nhà chính của Vũ Nguyệt phong.
Lăng Xuyên nhìn xung quanh, ngó hết chỗ này đến chỗ nọ mà vẫn không tìm thấy người mình cần tìm.
Không nhịn được y hỏi.
– Thanh Nhi tỷ đâu mất rồi, sao ta không thấy tỷ đấy đâu ?
Phong trả lời.
– Thanh Nhi tỷ lâu lắm rồi vẫn chưa quay trở lại đây, cũng hơn một năm rồi !
– Cái gì ? Không phải tỷ ấy nói về môn phái mấy ngày sau đó quay lại sao ? Cẩm Y Hạ cũng chưa trở lại ?
– Cũng chưa !
Lăng Xuyên khó hiểu.
Mày nhăn thành một đoàn.
– Hai người này làm sao vậy nhỉ ?
Y bỗng dưng có loại cảm giác khó tả, dường như là trực giác mách bảo có điều gì đó không hay đã xảy ra với hai người họ.
Một loại trực giác quen thuộc mà lại vô cùng đáng ghét.
Từ lâu y đã xem hai người họ là người thân của mình, bây giờ cả hai đều không rõ tung tích làm y vô cùng lo lắng.
Đêm đó y nói chuyện với Cơ Hàn, biểu đạt rõ sự lo lắng của mình.
Cơ Hàn thì khỏi phải nói, được người thương nhờ vả làm hắn vui đến nỗi chỉ hận không thể có cái đuôi ve vẩy.
Và như vậy cũng không thể dấu được sự đòi hỏi vô hạn của hắn đối với sư tôn của mình.
– Vậy sư tôn, người có thưởng gì không ?
Lăng Xuyên nhướng mày, lườm hắn như muốn bổ đôi người hắn ra xem rốt cuộc hắn làm từ cái gì, suốt ngày nghĩ đến chuyện đó, đúng là cái loại **** ***** thượng não.
– Sư tôn sao lại nhìn ta như vậy nha, khi ở cạnh người ta không nghĩ được cái gì khác cả !
Cơ Hàn từ phía sau đặt cằm lên vai y, lười biếng mà ôm hờ lấy người y, hơi thở nóng ấm phả vào cổ khiến Lăng Xuyên có chút nóng.
Nhưng mà giọng nói của hắn có chút nhõng nhẽo làm y không thể nào nghĩ đến cái người như cầm thú ở trên giường kia.
Nghĩ đến có chút rùng mình, thằng nhóc này quá xảo quyệt, không thể để bề ngoài của hắn đánh lừa được.
– Sư tôn, được không nha !
Cơ Hàn lại ngả ngớn mà thổi khí vào tai y.
– Tránh ra, ngươi không thể làm người bình thường một ngày được à ?
Lăng Xuyên tránh xa người hắn, để hắn ở trong phòng còn mình thì đi ra ngoài.
Lăng Xuyên đi lang thang khắp nơi trên Vũ Nguyệt phong.
Sau đó dừng bước trước một cửa động.
Cửa động này quá mức thân quen so với y , đây là nơi trước đây y dùng để luyện khí và luyện dược, trong đó là một bảo tàng mà tự mình y làm ra, có rất nhiều bảo bối quý giá.
Trong này toàn là thần khí cùng thần dược, thứ mà cả giới tu chân đang săn lùng vậy mà y lại làm ra một cách dễ dàng.
Đơn giản là phải có kĩ thuật cùng kinh nghiệm, tu vi cũng là một trong những yếu tố đó.
Nếu như để một kẻ xa lạ bị lạc vào đây, thì nhất định kẻ đó sẽ ngửa đầu cười to với cả tu chân giới nói rằng mình tìm được kho báu, và lúc đó nơi đây sẽ bị oanh tạc không còn một mảnh giáp.
Tưởng tượng đến cảnh bảo bối của mình k còn một mống, bất giác Lăng Xuyên cảm thấy rùng mình.
Vì để chuyện đó không thể xảy ra, y muốn tạo thêm mấy cái cấm chế nữa.
Đến khi Cơ Hàn tìm tới, đã thấy ngoài động là một đống kết giới cùng cấm chế.
Cơ Hàn : ” … “
Có chuyện gì mà phải làm nhiều thế, phòng cái gì vậy ?
Đột nhiên hắn bật cười, chắc là y phòng hắn rồi.
Chứ không tại sao tự dưng lại làm nhiều cấm chế cao cấp như vậy.
Thật là đáng yêu nha !
Sau khi tự mình bổ não xong, Cơ Hàn vừa cười vừa đứng ngoài cửa động đợi người.
Nếu ai đi qua nhìn thấy chắc sẽ nghĩ : Tên này điên rồi, tự nhiên lại đứng cười một mình.
Cứ nghĩ y ở bên trong biết hắn tới sẽ đi ra nhìn mình một cái, nhưng đợi đến gần tối cũng chẳng thấy người ra.
Cơ Hàn đen mặt, dùng ngón tay chạm vào cấm chế.
Sau đoa ngón tay xuyên quay tầng tầng cấm chế không hề hấn gì.
Cơ Hàn : “…”
Ngu ngốc vỡi.
Thì ra cấm chế không phòng hắn, thế từ lúc hắn đứng ngoài này làm cảnh hả ?
Người bên trong sẽ nghĩ thế nào về hắn, người nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào về hắn.
Và hắn bây giờ cũng nên nghĩ thế nào về mình.
Tóm lại chỉ cảm thấy mình quá ngốc.
Hắn đi vào, lúc này đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhìn thấy cảnh y cười vào mặt hắn.
Nhưng khi vào lại khác xa với tưởng tượng của hắn.
Tường loại vũ khí đều được xếp ngay ngắn ngăn nắp, phòng đá sạch sẽ, xung quang sáng lấp lánh nhờ những viên minh châu.
Cũng không khác gì với những gì mà trước kia hắn từng thấy.
Nhưng lần này khác biệt là có một thân ảnh đang chăm chú ngồi trên một giường đá làm cái gì đó.
Lăng Xuyên một tay cầm một khúc gỗ nho nhỏ hình chữ nhật đã sắp thành hình, một tay cầm cái dao đẽo bé tý đang uấn lượn trên khúc gỗ.
Lăng Xuyên rất khéo tay, từng ngón tay trắng nõn rõ từng khớp xương đang cầm đồ.
Cơ Hàn đứng nhìn một hồi, chỉ thấy y dùng dao vẽ vẽ, đục đục, cắt cắt, sau đó thổi thổi mảnh vụn của gỗ đi.
Cả quá trình không một lúc nào ngừng nghỉ, y làm rất thành thạo cứ như đã làm rất nhiều lần.
Đây không phải lần đầu tiên Cơ Hàn nhìn thấy người nghiêm túc làm việc, nhưng nghiêm túc đến nỗi không biết có người đang ở phía sau có phải là quá nguy hiểm không.
Nghĩ vậy hắn liền gọi.
– Sư tôn !
Lăng Xuyên đang chầm chậm dí lưỡi dao theo một đường cong uốn lượn, nghe gọi một cái thì giật mình, vết uốn lúc nãy chệch một đường thẳng dài xuống dưới.
– Ngươi như thế nào đi vào không một tiếng động, từ sau đừng hù ta như vậy nữa có được không.
Làm hỏng mất rồi.
Cơ Hàn biết mình làm sai bèn mím chặt miệng, ngồi quỳ xuống bên dưới giường đá, ánh mắt cụp xuống, lông mi rung rung như một hài tử bị trách phạt sắp khóc tới nơi.
Lăng Xuyên : “…”
Con mẹ nó, ngươi ủy khuất cho ai xem.
Ta bị hỏng đồ ta còn không nháo, ngươi buồn cái gì.
– Sư tôn, ta không dám nữa đâu !
Được rồi, y thua được chưa.
Thấy hắn có xu thế muốn khóc, y liền nâng tay dơ lên trước mặt.
– Ngươi mà khóc, ta liền ném ngươi ra ngoài.
Cơ Hàn chớp chớp mắt, gật đầu lia lịa.
Hắn không muốn mất mặt trước y như vậy đâu.
( vốn mặt mũi cũng chả còn một mống )
Cơ Hàn bình ổn lại tâm tình, hỏi y.
– Sư tôn, người đang làm cái gì ?
Lăng Xuyên nhìn khối gỗ đã hỏng trong tay mình.
Cũng may chỉ là hàng y nháp ra mà thôi, không việc cái gì sất.
– Làm quà cho hai nhóc con !
– Là cái gì ?
– Ngọc bội !
– Nhưng sao lại bằng gỗ ?
– Ta khắc thử, sau đó mới tìm nguyên liệu phù hợp hơn để làm !
– Là vậy sao ! Người cần ta tìm giúp không ?
Lăng Xuyên không cần suy nghĩ đã đáp.
– Không cần, cái này thì ta có nhiều lắm.
Nói rồi y lại chăm chú vào khối gỗ nhỏ trong tay mình, khắc tiếp.
Bị bơ đẹp, Cơ Hàn khó nén nổi có chút tự ti.
Một lúc sau không thấy y để ý đến mình nữa.
Hắn triệt để thất vọng.
Hu hu, hắn đang quỳ đây này, sao y không nhận ra vậy a.
Sư tôn không để ý đến hắn nữa rồi.
Cơ Hàn không ngờ giá trị của mình còn không bằng cả một khối gỗ ngỏ tý hon chỉ cần một ngón tay đã nát bét.
Ghen với cả một khối gỗ vô tri, có lẽ hắn là người đầu tiên.
Cơ Hàn đứng dậy, cởi giày bò lên giường vòng ra sau lưng y.
Sau đó mặc kệ y đang làm gì, hắn bế y lên ngồi vào đùi mình, để lưng y dựa vào ngực mình.
Lăng Xuyên cả kinh.
– Ngươi làm cái gì ?
– Ăn đậu hũ !
Hắn quả quyết.
– Nhưng mà…
Lời còn chưa nói hết đã bị hắn cắt lời.
– Em cứ làm việc của mình, còn việc này tự mình ta làm được rồi.
Thấy hắn đổi cách xưng hô, Lăng Xuyên cảm thấy khá bất an.
Từ lúc về đây hắn vẫn luôn gọi y là sư tôn, điều đó thể hiện hắn muốn giữ lại cho y một phần tôn nghiêm.
Nhưng bây giờ ở trong tình trạng này, Lăng Xuyên lại có một phần sợ hãi.
Vì để dời đi lực chú ý, Lăng Xuyên tiếp tục công việc của mình.
Nhưng người nào đó lại rất thích khiêu khích tính nhẫn nại của y.
Coe Hàn ngồi đằng sau, tay bắt đầu thò lên phía trước ngực y, chui vào áo trong, chui vào lớp da thịt mịn màng mẫn cảm kia.
Hắn cầm lấy khỏa đậu đỏ trên ngực y, vân vê.
Lăng Xuyên rùng mình một cái, tay run rẩy mà khó khăn dí từng nhát dao.
Không chỉ thế, hắn còn liếm cắn cần cổ non mềm kia, từng tiếng hôn phát ra đả động đến tai y khiến y có chút ngứa ngáy.
– Ngươi như vậy, làm sao ta… ưm…
Hắn vừa cắn vừa bóp y một cái làm y nói không hết câu.
Một tay hắn thò vào trong quần y, cầm lấy tính khí vuốt lộng.
Tay cầm đồ của Lăng Xuyên run lẩy bẩy, y không thể tiếp tục công việc này được nữa rồi.
– Cơ Hàn…ưm… ngươi buông ra…
Ánh mắt của y có chút mê ly, bên trong là long lanh nước mắt như muốn trực tràn ra nhưng lại vẫn quả quyết không để rơi mất.
Cơ Hàn nhìn mà nuốt nước miếng, cúi xuống hôn lấy đôi môi hồng hào kia, tay càng tăng nhanh tốc độ.
Cho đến khi chất lỏng kia được ra, Lăng Xuyên thở hổn hển, xụi lơ mà nằm trong ngực hắn.
– Xuyên nhi sướng xong rồi, cũng đến lượt ta chứ nhỉ.
Tính khí của hắn đã cộm từ lúc làm đau ê ẩm hết cả mông y.
Lăng Xuyên đỏ mặt, mặc dù đã làm n lần, nhưng y vẫn không tránh được có chút xấu hổ.
Sau đó là tiếng đồ vật rơi xuống đập vào đá, hai người không cởi hết quần áo, hai thân ảnh một đen một trắng quấn quýt trên giường, từng trận Vu Sơn mây mưa tiếp diễn hết lần này đến lần khác không chán.
Từng tiếng nỉ non rêи ɾỉ đến êm tai, mùi vị của hoan ái lan rộng ra khắp động phòng đá khó có thể át đi được.
– Xuyên nhi, ta muốn nữa !
– … Được !
– Xuyên nhi, lần nữa nhé !
-… Ừm !
– Xuyên nhi, em đẹp quá, ta không dừng lại được, thêm vài lần nữa đi !
– … CMN cút… a a a… chậm thôi… sao lại lớn lên nữa rồi… sâu quá… mau rút ra…
Cho đến lúc này, quần áo đã chả biết quẳng đi nơi nào..