Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử

Chương 138: Trở Về Lục Sơn


Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 138: Trở Về Lục Sơn


Một ngày đẹp trời tại Lục Sơn, nắng ấm chan hòa phủ xuống những ngọn núi thành một màu vàng ấm áp, tiếng thác nước chảy rầm rì hắt lên một cái cầu vòng bảy màu đẹp mắt.
Đàn hạc đậu xung quanh bờ hồ nơi thác chảy xuống, vừa mò cá vừa tắm rửa.

Trong đàn hạc có một con hạc có cái mào màu đỏ, lông trắng thuần, đầu cánh và đuôi điểm thêm màu đen, trên cổ đeo một cái vòng mạ vàng đính viên mã não màu lam bắt mắt.
Nó nằm vật vã trên mỏm đá mà ngủ trưa, cả đàn hạc xung quanh không con nào dám sang làm phiền nó.

Có thể thấy, nó chính là đầu đàn.
Đột nhiên con hạc ngẩng cái cổ dài của mình dậy, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen nhìn về phía chân núi.

Nó đứng dậy, dương cánh lên vươn vai một cái, kêu lên một tiếng sau đó cất cánh bay xuống chân núi.
Dưới chân núi đứng hai nam nhân, một đen một trắng, trên tay mỗi người ôm một cái bọc đang hướng phía cầu thang đi lên núi.
Con hạc đầu đàn bay đến trước hai người, khi đáp xuống liền biến thành một tiểu đồng tầm 13 – 14 tuổi còn để hai chỏm tóc, tóc màu đỏ tươi đối lập với bộ đồ trắng bóc đang mặc.

Đầu cánh tay áo và cuối tà áo là một dài màu đen lượn sóng.

Đây chính là đồ do lông nó tự biến ra nên mang màu của lông là đúng rồi.
Hạc đồng vui mừng mà hướng hai người họ vái chào.
– Thiếu chủ, Cơ sư huynh, hai người đã trở về !
Hai người này không ai khác chính là Lăng Xuyên và Cơ Hàn.
Hôm nay Cơ Hàn đưa y hồi môn, đáng lẽ phải là 3 ngày sau hôn lễ nhưng vì ” bận rộn ” nên bây giờ mới về được.
Lăng Xuyên cũng không nói trước là hôm nay mình sẽ về, việc hai người về đây ngày hôm nay không ai biết cả.


Nhưng cái con hạc này sao biết mà đi đón vậy.
Hạc đồng như nhìn ra được thắc mắc của hai người, vội giải thích.
– Tiểu đồng hiện tại phụ trách trông coi kết giới, chỉ cần có người đi qua là biết ngay.

Với lại khí tức của thiếu chủ tiểu đồng nhớ mãi không quên, nên là…
Tiểu hạc đồng mặt có chút hồng, tay táy máy vào nhau, môi bậm bẹ không dám nói nói nữa.

Vì nó cảm nhận được sát khí nha.
Dù sao cũng tu luyện mấy trăm năm, đương nhiên nó có thể dễ dàng nhận ra sát khí.

Hơn nữa còn đến từ Cơ sư huynh.
Nó biết Cơ sư huynh dám phạm thượng mà lấy sư tôn của chính mình làm vợ, đương nhiên tu vi phải cao hơn mới ép được người.

Nó không muốn chọc giận cái sát thần này đâu a.
Nó định đi với hai người lên núi, nhưng được vài bước thì đột nhiên khựng lại, nó nhìn lại xuống chân núi mà suy tư.
Lăng Xuyên thấy nó dừng bước thì cũng dừng theo mà hỏi.
– Sao vậy ?
Tiểu hạc đồng lên tiếng trả lời.
– Có người đi qua kết giới, thiếu chủ và Cơ sư huynh hãy lên núi trước, mọi người vẫn còn đang chờ.
Sau đó nó hướng phía chân núi, hai ba cái lại biến thành hạc tiên rồi bay xuống núi.
Khi hai người lên đến cửa thì đã có một đống người đứng ngoài cửa chờ.

Đứng đầu là Lăng Thịnh Nam và Thất Sát, phía sau là Lăng Hải Minh, Lôi – Phong, Tần Khảm và 12 vị phong chủ cùng các đệ tử.
– Chào mừng hai con trở về !
Lăng Thịnh Nam tươi cười, rất có khí phách trưởng bối mà đứng từ trên cao nhìn xuống hai người.
Nhưng cũng chả ngầu được bao lâu, liền bị Thất Sát đánh cái ” bộp ” một phát vào đầu.
– Sao ngươi dám chiếm mất lời của ta !
Lăng Thịnh Nam ôm đầu kè kè mà ỉu xìu hướng Thất Sát bẹp môi.
– Em không thể cho ta ra dáng người cha một chút à ! Sao lại còn đánh ta chứ ?
Một câu này khiến tất cả mọi người đều cười ầm lên.
Tuy Lăng Hải Minh vẫn là trưởng môn, nhưng địa vị so với huynh trưởng vẫn thấp hơn.
Y vốn muốn đưa lại cái chức trưởng côn quèn kia, nhưng người ta không lấy, chê bai đủ kiểu.
Y thì ngày ngày bù đầu xử lí này nọ.
Còn hắn thì làm trưởng lão trấn sơn, ung dung tự tại biết mấy.
Ghét thật, nhưng ai bảo người ta là huynh trưởng của y đâu.
Lăng Hải Minh ủy khuất đến tối nào cũng tìm Tiêu Án khóc meo meo kể khổ.
Mọi người vừa đi vào trong vừa nói chuyện rôm rả, ai cũng tranh nhau bế hai cái hài tử.


Nhất là mấy cái vị phong chủ, đoạt đi đoạt lại đến gần đánh nhau.

May mà có hai đứa, nếu không là loạn thành một nùi, chỉ khổ cho những đệ tử hậu cần phải dọn dẹp cục diện.
trong 12 vị phong chủ, 5 người trong số đó chính là 5 bằng hưu trước kia Lăng Hải Minh dẫn về gia nhập tập đoàn xây dựng cứ điểm Lục Sơn.

Lần lượt là Tiêu Án, Hoa Linh Đan, Cố Thiên Mộc, Mộc Dung và Mộc Tử.
Mộc Dung và Mộc Tử là cặp tỷ đệ song sinh, Mộc Dung chuyên về phù chú còn Mộc Tử chuyên về kết giới.
Hai cái người này mặc dù quan hệ rất tốt với các phong chủ khác nhưng vì suốt ngày ru rú trong nhà, mười ngày nửa tháng, thậm chí một năm, hai năm cũng chẳng thấy bóng dáng đâu nên rất ít gặp.
Đang lúc vui vẻ thì Hạc đồng từ đâu bay đến, dưới chân còn cắp một người máu me đầm đìa, tóc tai bù xù hướng bọn họ mà bay tới.
Hạc đồng thả người xuống rồi biến về hình người, quỳ một gối xuống bẩm báo.
– Tiểu đồng nhặt được người này dưới núi, y muốn gặp trưởng môn nên tiểu đồng đem lên đây xin chỉ thị.
Mọi người đi qua nhìn người đang bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, tiểu Hạc đồng ngồi xuống vén tóc của người đó lên lộ ra một khuân mặt lấm lem toàn bùn đất.
Lăng Thịnh Nam thấy người này có chút quen thuộc, như là đã gặp ở đâu.

Hắn hướng Hoa Linh Đan đang đứng một bên ôm hài tử.
– Hoa phong chủ, phiền cô đem người này về chữa trị, khi nào y tỉnh thì đến tìm ta.
Mọi người kinh ngạc, sao lại có thể để một người không rõ lai lịch ở trong sơn môn chứ.
– Trưởng lão, còn chưa biết người này là địch hay bạn, nhỡ đâu…
Hoa Linh Đan còn chưa nói hết đã vị Lăng Thịnh Nam ngắt lời.
– Nếu đã tìm đến đây trong tình trạng như vậy, nhất định là có quen biết với chúng ta.

Nhỡ đâu y đến nhờ vả thì sao, cứu một mạng người hơn xây 7 tòa tháp.

Cứ cứu trước đã rồi tính sau đi, dù sao y bị thương nặng như vậy cũng sẽ không làm gì được chúng ta đâu.
– Không được cứu, không cho cứu !
Lúc này Thất Sát bên cạnh lên tiếng, y nhìn người đang nằm bất động kia mà lòng tràn ngập sát khí.
Y không biết kẻ này là ai và đến đây với mục đích gì.


Nhưng y đã phạm phải bi kịch một lần, cũng vì mền lòng cứu người mà phải đem cả tộc của mình ra đền mạng.

Y vẫn luôn bị ám ảnh bởi sự việc đó, nên đối với sự mềm lòng của Lăng Thịnh Nam y không chịu được lại nghĩ đến mình ngày xưa.
Y rất sợ, thực sự sợ hãi.
Lăng Thịnh Nam thấy được sự sợ hãi cùng lo lắng trong mắt y, mặc dù không biết y bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng vẫn mềm giọng trấn an.
– A Diễm không sao đâu, chúng ta người đông thế mạnh, nếu như kẻ này dám có sự khác thường thì người đầu tiên không tha cho y chính là ta.
Lúc này Thất Sát mới quay sang nhìn hắn, ánh mắt vẫn tràn đầy hoang mang.
– Thật sao ?
– Thật !
Nhìn thấy Thất Sát như vậy Lăng Thịnh Nam có điểm chỉ muốn hung hăng ôm người vào lòng mà vỗ về.

Ánh mắt hoang mang cùng sợ hãi của y trông thật đáng thương làm sao.
Lúc này mới có người đến đem người đi, mọi người lại vui vui vẻ vẻ mà nói chuyện, sau đó mở một bữa tiệc linh đình.
Lục Sơn ngày đó, yên bình và nhộn nhịp, vui tươi tràn đầy sức sống.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Tác giả có lời muốn nói :
Thất Sát : Không cho cứu !
Kẻ nằm dưới đất : không cứu liền cho cả nhà các ngươi đi bán muối
Thất – sợ người ta đẹp hơn mình – Sát : Kì thực… là ta ghen được chưa.
Kẻ nằm dưới đất : Há ???.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.