Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 119: Như Thế Nào Mới Gọi Là Diễn Xuất Đỉnh Cao
Lăng Xuyên nhìn con trai mình đang khóc om sòm thì mặt đen lại.
Y mở miệng, giọng lạnh căm căm nói.
– Các ngươi dám để con ta bị đói ?
Hắc y nhân không dám trả lời, hắn nhìn chủ nhân của mình mà nuốt nuốt nước bọt.
Người này thật đáng sợ a, hắn có gan bắt con y tới đây nhưng không có gan nhìn mặt y đâu.
Kẻ tóc tai bù xù từ lúc Lăng Xuyên lên tiếng đã luôn để ý đến y.
Ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
Tưởng gì chứ một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, vậy mà đã có con.
Chắc là nhờ cái gương mặt yêu nghiệt kia đi câu dẫn nam nhân chứ gì.
Ra oai gì chứ, còn không biết đây là địa bàn của ai sao.
Cái thứ lẳиɠ ɭơ này trở thành thuốc dẫn của ta thì cũng đã quá được coi trọng rồi.
Lăng Xuyên như nhân ra được sự khinh miệt trong mắt lão ta, cũng chả quan tâm làm gì.
Dù sao ánh mắt này y đã quá quen thuộc rồi.
Hiện tại y chỉ để tâm đến con trai mình thôi.
– Ta đã tới, phải làm sao thì ngươi mới thả con trai ta ?
Lúc này lão già tóc tai bù xù lên tiếng.
– Chỉ cần ngươi lưu lại, ta lập tức bảo hắn trả con ngươi về !
Lăng Xuyên lại không chút do dự mà đồng ý : – Được !
Lăng Xuyên thầm tính toán trong lòng, không biết trong hồ lô của gã bán cái gì.
Bây giờ chỉ có thể binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn mà thôi.
– Nhãi con, bọn ta vất vả lắm mới lừa được ngươi đến đây há có thể dễ dàng buông tha.
Được làm nhân đan cho ta chính là phúc ba đời nhà ngươi đấy.
Lăng Xuyên nhếch mày, liếc lão ta một cái.
Dùng giọng điệu cợt nhả trước nay chưa từng có.
– Nhà ta chỉ có hai đời, ta và con ta, kiếm đâu ra đời thứ ba nha ~~.
Vả lại ta cũng đã hơn 300 tuổi còn chưa thấy cái đời thứ ba nào.
Lão già chấn động, dây xích rung lắc dữ dội.
Hắc y nhân bên cạnh lắp bắp.
– Ngươi… cái… ngươi hơn 300 tuổi ?
Vốn tưởng là tiểu thịt tươi có tý tuổi, ít tuổi như vậy nhưng tu vi cao chắc là đi đường tắt.
Nhưng không ngờ tiểu thịt tươi trước mặt lại không tươi chút nào, thậm chí còn ‘’ già ‘’ hơn cả hắn.
Mẫu thân ơi, quê quá !
– Nói đi, dụ bổn tọa tới đây có chuyện gì ?
Lăng Xuyên bỏ qua hai người đang mất tự nhiên, đi đến bàn trà bên phía tay phải hai người.
Ngồi vắt chân, khuỷu tay đặt lên bàn, bàn tay chống lấy đầu nghiêng nghiêng.
Giọng điệu không còn ngả ngớn trêu trọc nữa mà thay vào đó là sự lạnh lùng cùng uy thế vốn có của một bá đạo tổng tài.
Mắt phượng xanh thẳm lóe vài tia sáng rồi vụt tắt, sau đó chuyển thành màu tím nhạt toát lên sự nguy hiểm vốn có của một kẻ săn mồi.
Tóc y từ đen dần chuyển sang màu bạc trắng, mái tóc trắng dài được kim quan giữ trên đỉnh đầu, một vài sợi phủ trước ngực cùng màu với y phục nhưng lại không bị nhấn chìm mà lại càng toát lên vẻ cao quý, thanh cao không nhiễm bụi trần.
Trên trán Lăng Xuyên dần hiện lên một nốt chu sa đỏ tươi như máu nổi bật trên gương mặt trắng đến lợi hại kia.
Đôi môi căng mọng đỏ tươi càng làm vẻ đẹp vốn sạch sẽ đó lại trở nên yêu nghiệt cùng quyến rũ.
Cái ghế gỗ phổ thông được y ngồi xuống không khác gì bảo tọa, không biết người như thế nào mới có thể biến những đồ vật phổ thông lại bẩn thỉu đó trở thành vật quý hiếm có một không hai.
Đồ vật chỉ có giá trị đúng với người sử dụng chúng mà thôi.
Lão già nhìn thấy biến đổi này của y, chân tay mềm nhũn rũ xuống nhưng may mắn được dây xích kéo lại.
Không thể nào… sao lại như thế ? Sao lại là người đó ? Sao có thể là kẻ đó ?
Khi nhận ra người trước mặt là ai, bao nhiêu cái ý tưởng muốn biến y thành nhân đan để làm thuốc dẫn cho mình đã bay biến sạch.
– Ngươi… sao lại là ngươi… ?
– Ta làm sao ?
Lăng Xuyên lạnh lùng trả lời.
– Ngươi sao có thể xuất hiện ở đây ? Không thể nào… đáng lẽ ngươi vẫn phải nên…
Lão già lắp bắt cố nhấc ngón tay lên chỉ vào y, giọng nói như hét lên.
– Ta nên làm sao ? Theo lời ngươi nói… ta nên bị làm sao nha ?
Lăng Xuyên dùng giọng điệu lạnh băng lại cợt nhả, môi nhếch lên một đường cong hoàn mĩ.
Lão gì lắp bắp không nói được nữa, cả người đã sợ run bần bật.
Không ngờ vậy mà tiên thiên ngũ linh căn ngàn năm mới có một lại là cái tổ tông này… không, là đại tổ tông mới đúng.
Y là kẻ thù không đội trời trung với lão, nhưng lão không đánh lại được y.
Lão thề cho dù phải làm bất cứ cách gì cũng phải đánh bại được y, đạp y xuống đất mà chà đạp, bắt y phải nếm trải nỗi đau khi phải làm kẻ yếu, kẻ hèn nhát là như thế nào.
Chính vì sự cố chấp của lão đã khiến lão bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Khiến lão phải như con chuột trốn nhui trốn nhủi ở trong nơi tăm tối này, không thể ra ngoài ánh sáng.
Lão hận y, hận kẻ tà ma ngoại đạo là y.
Vì cớ gì y là chủ của chúng ma, khiến chúng ma nghe lệnh không dị nghị.
Còn lão lại là kẻ nô ɭệ thấp hèn nhất, bị đạp dưới đáy của chũng ma.
Đúng, lão từng là ma dưới trướng của y, nhưng lại là nô ɭệ.
Lão chỉ muốn ngày ngày mạnh lên để chứng minh với y ngay cả nô ɭệ cũng không thể thua kém.
Khi lão sắp bò đến vị trí gần y nhất thì lại bị y tàn nhẫn đạp xuống.
– Nô ɭệ thì vĩnh viễn là nô ɭệ, vọng tưởng muốn trèo cao ? Mơ cũng thật đẹp !
Thì ra bấy lâu lão cố gắng cũng chỉ là làm một thằng hề đang biểu diễn cho mọi người xem.
Y chỉ muốn xem lão làm thế nào để leo lên, sau đó lại nhẫn tâm đạp gã xuống.
Thật nực cười làm sao.
Cho nên lão làm nội gián cho chính phái, dẫn người vào tẩm điện của vị ma chủ kia.
Lão cứ tưởng trận chiến đó ma chủ sẽ chết, nhưng giữa đường lại có một tên chính phái lao ra cứu y, lại còn phế đi kinh mạch đan điền của lão.
Khiến lão trở nên thân tàn ma dại như bây giờ.
Sau đó lão nghe nói ma chủ bị phong ấn trong ma vực, ma vực biến mất.
Trận chiến tên ma chấm dứt.
Cho đến nay lão vẫn chưa nghe tin ma vực mở, phong ấn bị phá.
Vậy tại sao y lại xuất hiện ở đây ?
Lăng Xuyên mặc dù không biết lão đang nói gì, nhưng nghe ra giọng điệu của lão thì chắc là có quen biết ‘’ mình ‘’ nhỉ.
Ây thôi kệ, nhầm rồi thì cứ nhầm tiếp đi.
Y không ngại ngồi diễn cho trọn vai một người ‘’ xa lạ ‘’ đâu.
– Ngươi biết ta sao ? Nhưng ta chưa từng gặp ngươi ?
Lăng Xuyên nhìn lão, ánh mắt như chưa từng có một vật sống lướt qua.
Lão già nghe vậy thì điên tiết lên, như một con chó dại muốn xổng chuồng
– Aaaaa… Thất Sát… ngươi không nhận ra ta, ngươi vậy mà dám không nhận ra ta aaaaa… ta nhất định phải gϊếŧ ngươi…nhất định phải gϊếŧ ngươi.
Thất Sát ? Là con gà nào ?
Tên lạ hoắc, y chưa nghe bao giờ.
Chắc là người tên Thất Sát này rất giống y cho nên mới bị nhầm lẫn nghiêm trọng như vậy.
Ai… y thấy mình đi làm diễn viên được rồi đấy.
Không hề thua kém thằng cháu trai kia đâu nha, nếu nó ở đây thì sẽ có thể thấy màn diễn xuất đỉnh cao này rồi.
Tiếc quá.
Có vẻ như mọi lo lắng của y đã vô ích rồi.
Y có thể trở về đoàn tụ với Cơ Hàn rồi.
Lăng Xuyên đứng lên, đi đến trước mặt hắc y nhân đang bế con trai y.
Cảm giác áp bách ập tới khiến hắc y nhân không tài nào cử động được.
Cả cơ thể hắn run run, như sắp làm rơi mất đứa bé trên tay đến nơi.
– Trả con lại cho ta !
Hắc y nhân nuốt nuốt nước bọt, tay run run đưa trả lại đứa bé đang bồng trên tay.
Lăng Xuyên nhận được con trai thì vô cùng vui mừng.
Y xoay người đi lướt qua hắc y nhân.
Hắc y nhân vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh mà vẫn đứng im như tượng.
Lúc này lão già bị xích bắt đầu cười lớn, cười đến điên cuồng, cười đến lợi hại.
Tiếng cười như muốn chọc thủng màng nhĩ của những người đang nghe.
Lăng Xuyên vội tạo kết giới bảo vệ mình và con mình.
Quay lại nhìn lão gì điên điên khùng khùng kia.
Sau đó tiếng cười im bặt, lão một lần nữa nhìn về phía Lăng Xuyên, giọng nói tràm đầy khinh bỉ cùng diễu cợt.
– Không ngờ Thất Sát ngươi cũng có ngày này, kẻ tàn nhẫn như ngươi mà cũng vì một đứa trẻ mà lại mềm lòng như vậy… thật quá kì lạ… quá kì lạ mà ha ha ha… Nhưng ngươi đã quá coi thường ta rồi.
Thất Sát, hôm nay chính là ngày chết cuả ngươi.
Lão gì cả người rung lắc, quần áo vốn đã rách tả tơi vì bị kích thước bớt chọt to lên của lão làm nát bay tung tóe.
Đầu dây xích đính chặt vào tường đang trói hai tay lão bị một lực đạo kinh người rút ra.
Lão già lôi dây dích cố gắng đứng vững.
Ma khí quần quận bao quanh người lão khiến lão trở nên thật đáng sợ.
Lăng Xuyên cảm thấy không ổn, muốn chạy thì nghe một tiếng xé gió lao tới, may mắn là y kịp né tránh.
Lao tới là dây dích trên người lão, lão điều khiển dây xích khiên nó tấn công liên tục vào người y.
Lăng Xuyên vừa phải bảo vệ con, vừa phải né đòn nên khá khó khăn.
Y triệu Lam Túc ra vung lên, vừa lúc dây xích cũng lao tới tạo ra một tiếng kim loại vang dội.
Lăng Xuyên nhíu mày, Lam Túc không chém được dây xích này, có nghĩa là dây xích đó là một món đồ tốt.
Không biết có phải vì ảnh hưởng từ truyền thống của Lăng gia hay không, Lăng Xuyên rất thích làm binh khí và thu thập thật nhiều binh khí tốt.
Càng tốt y càng thích.
Nhưng đang trong lúc giao tranh dã man như vậy mà y lại phân tâm, không kịp né tránh nên ăn trọn một đòn vào bụng.
Dây xích xuyên qua bụng y, máu đỏ dỏ tong tong xuống nền đất lạnh lẽo.
Lăng Xuyên nhíu mày chịu đau, miệng cố nuốt xuống một ngụm máu tanh.
Lăng Xuyên lùi mạnh ra đằng sau, dây xích cũng vì thế mà bị rút ra khỏi bụng y.
– Ư…
Vết thương không trí mạng, nhưng cứ như vậy sẽ mất máu rất nhiều.
Lăng Xuyên lôi từ người ra một đống phù trú, đập xuống tạo thành một vụ nổ khói lớn sau đó tẩu thoát.
Lăng Xuyên trực tiếp lăng không mà đi, y đi ra rất nhanh chóng.
Sau đó chỉ kịp gửi một lá truyền âm phù rồi bắt đầu ôm con chạy nhanh về một hướng.
Y vừa ra cửa thì bức tường trong phòng kia bị vỡ tung tóe.
Là lão giad đó đuổi đến.
Lăng Xuyên cắn chặt môi không cho mình phun ra máu, như vậy sẽ mất một lượng máu lớn.
Dưới bụng y là một mảng máu ướt đầm đìa, y phục trắng toát như bị vẩy mực đỏ, loang lổ một mảng.
Càng chạy, sức của y cũng càng bị rút sạch, mà lão gì đó thì vẫn đuổi theo đằng sau.
Mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, sau đó thần trí cũng không còn tỉnh táo.
Y đang ngự kiếm bay gần đến một vực thẳm.
Vì chỉ biết chạy nên y không để ý đường đi như thế nào.
Linh khí không đủ, đan điền bị thương nặng, cộng với sức khỏe của cơ thể ngàu một sa sút nên khi vừa bay ra bờ vực không được bao lâu, y liền rơi xuống.
Khi rơi xuống y vẫn còn một tia ý thức mà ôm con vào ngực xoay lên bên trên.
Nếu có rơi xuống đập vào đâu đó thì chỉ mình y bị đập, con trai y vẫn an toàn.
Lăng Xuyên chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần con y bình an… là đủ rồi.
Trước khi mất đi ý thức, Lăng Xuyên rơi vào một nơi thật ấm áp.
Khí tức quen thuộc làm y tự nhiên sinh ra ỷ nại.
Thật… mệt mỏi quá..