Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 35: Vào thành động đến Điền Hoành, thủ đoạn đơn giản thô bạo


Đọc truyện Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế – Chương 35: Vào thành động đến Điền Hoành, thủ đoạn đơn giản thô bạo

Ánh mắt của Bá Tước đại nhân ôn hòa hơn, giọng nói có vẻ thấm thía:

– Lãng nhi, con không làm được đâu. Thời đại đã thay đổi, ở dưới tân chính phía, danh tiếng những quý tộc như chúng ta rất bấp bênh, chỉ cần phạm sai lầm liền bị tóm lấy nhược điểm. Suốt ba năm nay, đã có ba nhà quý tộc bị đoạt đất phong, tước bỏ tước vị, thậm chí còn có một người bỏ mạng rồi.

Nói đến đây, nét mặt Bá Tước đại nhân đau buồn.

Ông chỉ muốn bảo vệ cho cơ nghiệp tổ tông mà thôi, nào có lỗi gì?

Ông ta tiếp tục nói:

– Nếu như vào lúc trước, loại người như tên Điền Hoành này ta dễ dàng liền sắp xếp. Thế nhưng hiện tại đừng nói là con, ngay cả ta cũng không hạ được hắn. Hắn vẫn có chức quan của triều đình, quý tộc không được can thiệp chỗ chính vụ, một khi phạm quy, hậu quả khó lường.

Lúc này Thẩm Lãng cảm giác sâu sắc rằng trong lòng Bá Tước đại nhân có sự bất đắc dĩ.

Tân chính này bất luận có thể tốt hay xấu với Việt quốc tốt hay xấu, nhưng ít ra hiện tại vi phạm ích lợi Thẩm Lãng, đó chính là hỏng bét

Bá Tước đại nhân nghiêm túc nói:

– Lãng nhi, vi phụ đồng ý với con, tối đa nửa năm sẽ hạ luôn Điền Hoành, lấy lại công bằng cho con!

Lấy lực lượng trong tay Bá Tước đại nhân, tiêu diệt Điền Hoành đương nhiên không khó.

Khó khăn là thế nào hợp quốc pháp, thế nào không bị người ta nắm đuôi, cái này muôn vàn khó khăn.

Nhưng Bá Tước đại nhân vẫn hứa với Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt chân thành tha thiết nói:

– Nhạc phụ đại nhân, Điền Hoành, nhà họ Từ, nhà họ Lâm cùng con có thù, con nhất định phải tự mình báo thù này, bằng không con đời này đều không ngóc đầu lên được. Con ở rể phủ Bá Tước, ba nhà này căn bản không dám động đến một cọng lông tơ của con, cũng đã chiếm thuận lợi khổng lồ rồi.

Thẩm Lãng ngập ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói:

– Con chưa hề vì phủ Bá Tước lập được bất kỳ công lao gì, liền không có tư cách lãng phí bất luận tài nguyên nào phủ Bá Tước, nhất là chính trị tài nguyên. Nếu là thù của con phải nhờ ngài báo, vậy con cũng không xứng biến thành vị hôn phu của Mộc Lan, thà ngoan ngoãn về nhà ăn với cha mẹ là hơn.

Nghe nói như thế, Bá Tước đại nhân vô cùng vui mừng.

Ông cảm thấy cuối cùng Thẩm Lãng cũng chân chính thổ lộ tình cảm với ông lần đầu tiên.

– Tâm tư của con, ta vô cùng tán thưởng. – Bá Tước đại nhân nói:

– Thế nhưng, con thực sự đấu không lại bọn hắn. Con à, lúc này thành Huyền Vũ đã không phải là địa bàn của chúng ta, là địa bàn thuộc về triều đình, địa bàn thuộc về Liễu Vô Nham cùng Trương Tấn, hai người này cũng là chỗ dựa vững chắc của Điền Hoành, con đấu không lại hắn.

Thẩm Lãng nói:

– Vậy bọn họ dám giết con sao? Dám đánh con à?

– Ai dám?- Bá Tước đại nhân lạnh giọng nói:

– Hôm nay chúng ta không thể gây chuyện thị phi, nhưng nhà của chúng ta còn có hai ba nghìn binh mã. Nếu là dám đả thương người phủ Bá Tước chúng ta, vậy sẽ chờ bị quân đội của nhà chúng ta san bằng giết hết.

Thẩm Lãng khom mình hành lễ nói:


– Nhạc phụ đại nhân, con ở đây cam đoan với ngài, con nhất định ở dưới tình hình hợp pháp để Điền Hoành tự đoạn cánh tay, uy phong biến thành rác, hơn nữa sẽ không lưu lại bất luận cái nhược điểm gì, mong ngài tin tưởng con.

Bá Tước đại nhân nói:

– Vậy con có kế hoạch gì?

– Không thể nói ra được. – Thẩm Lãng nói:

– Có một số việc, chỉ có thể làm, không thể nói.

Kỳ thực Thẩm Lãng là không dám nói, sợ nhạc phụ đánh hắn.

Bá Tước đại nhân nói:

– Con cũng biết, một khi con thua phải có hậu quả gì không?

Thẩm Lãng nói:

– Danh tiếng của con coi như vứt đi, sau này bước vào thành Huyền Vũ một bước đều phải bị người chế nhạo.

Bá Tước đại nhân do dự một lúc lâu một lúc lâu, tiếp đó chợt cắn răng nói:

– Con là một người có tâm tư, con quyết đi, vi phụ cũng ngăn không được con.

Thẩm Lãng đáp:

– Cảm ơn nhạc phụ đại nhân.

Bá Tước đại nhân nói:

– Con nhất định nhớ kỹ, tuyệt đối không nên trái với quốc pháp, không nên để lại nhược điểm. Thắng thua không cần để ý, con còn tuổi nhỏ thua một lần cũng không quan trọng, danh tiếng có thúi, mất mặt cũng không sao.

Thẩm Lãng lại một lần nữa lạy xuống nói:

– Con nhất định sẽ tuân thủ theo giáo huấn của nhạc phụ đại nhân, mặt khác… Con nhất định sẽ thắng. Dù cho Điền Hoành có phủ Thành Chủ cùng phủ Thái Thú làm chỗ dựa vững chắc, lúc này đây con cũng nhất định để hắn thua thất bại thảm hại, quét sạch uy phong.

– Tiểu tế đi. – Thẩm Lãng nói.

Khi mặt trời lên, hắn ngồi xe ngựa rời khỏi phủ Bá Tước, đi đến thành Huyền Vũ.

Đối phó loại người như Điền Hoành, cần cách gì? Kế sách nào?

Nói huỵch toẹt ra, quá khó!

Bá Tước đại nhân đã nói tất cả, muốn hợp quốc pháp, hơn nữa dưới tình huống không để lại nhược điểm đánh bại Điền Hoành là rất khó.

Không sai, hành vi Điền Hoành phạm tội chồng chất, trên người không biết có bao nhiêu cái nhân mạng, những thứ hành vi phạm tội này cũng đủ đưa hắn tiễn lên đoạn đầu đài.

Thế nhưng, phủ Bá Tước không thể can thiệp chỗ chính vụ.


Bắt Điền Hoành, xét xử Điền Hoành, những thứ này đều là quyền lực Huyền Vũ thành chủ.

Trừ phi Điền Hoành ở trên đất phong của Bá Tước Huyền Vũ phạm tội, vậy dễ dàng có thể bắt.

Thế nhưng, người ta nào có ngu như vậy.

Cho nên Bá Tước đại nhân nói Thẩm Lãng không thắng được, đấu không lại Điền Hoành, bởi vì sau lưng của ông ta có thành chủ Huyền Vũ cùng Trương Tấn.

Thẩm Lãng suy nghĩ rất nhiều biện pháp cùng mưu kế, đã sâu xa với càng thêm rối rắm, phức tạp cực kỳ, thậm chí có những kế sách thoạt nhìn hoành tráng trí tuệ quỷ quyệt như của Gia Cát Lượng nhìn qua hoa lệ được như là 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 vậy.

Nhưng mà… Toàn bộ vô dụng.

Mưu kế càng phức tạp, tỷ lệ thất bại lại càng cao.

Dùng biện pháp gì tốt nhất?

Hãy xài thứ giản đơn thô bạo nhất!

Mà biện pháp Thẩm Lãng chuẩn bị đối phó Điền Hoành, cũng đủ giản đơn thô bạo, thậm chí là vô sỉ!

Sản nghiệp kinh doanh của Điền Hoành rất đa dạng, nào là sòng bạc, kỹ viện, tiệm cầm đồ cho vay nặng lãi v.v…

Thế loại nào kiếm lời nhất?

Đương nhiên là sòng bạc, hoàn toàn xưng là hốt bạc mỗi ngày, chiếm sáu phần thu nhập của gã.

Gã sinh hoạt xa hoa, còn có thủ hạ là mấy trăm tên huynh đệ, trình độ nào đó đều dựa vào tiền lời sòng bạc.

Ở toàn bộ thành Huyền Vũ, Điền Hoành mở năm sòng bạc, hoàn toàn là thế độc quyền.

Những người khác muốn mở sòng bạc? Còn chưa có đến khi các huynh đệ Điền Hoành tới cửa, người của phủ thành chủ liền tới cửa niêm phong.

Phú Quý phường, chính là thương hiệu sòng bạc Điền Hoành.

Tráng lệ huy hoàng, trọn ba tầng lầu, bên trong ăn, uống, chơi bời, thứ gì cũng có.

Thậm chí ngay cả hiệu cầm đồ cùng lầu xanh, đều mở ngay bên trong sòng bạc.

Cho nên biện pháp Thẩm Lãng đối phó Điền Hoành rất đơn giản, chính là vào sòng bạc của ông ta thắng tiền, thắng liên tục, thắng liên tục, thắng liên tục!

Thắng đến vượt qua điểm giới hạn của Điền Hoành, vượt qua sức chịu đựng của chỗ dựa vững chắc sau lưng ông ta.

Đối với dạng người như Điền Hoành, cái gì là quan trọng nhất?

Nghĩa khí?!


Đừng có nói giỡn chơi, đương nhiên là tiền!

Chỉ có tiền mới có thể làm cho gã mua chuộc phủ thành chủ, mua chuộc quân phòng thủ.

Có tiền liền có thế, không có tiền sẽ không chỗ dựa vững chắc.

Thẩm Lãng đoán chắc, thành chủ Huyền Vũ, thậm chí Thái Thú Nộ Giang, đều có lợi tức trong cái sòng bạc của tên Điền Hoành này đây.

Một khi Thẩm Lãng thắng tiền vượt qua phòng tuyến tâm lý của những đại nhân vật, thì tất cả không còn do Điền Hoành quyết định.

Vào lúc trước, Thẩm Lãng còn chưa có thắng một trăm lượng vàng, cũng sẽ bị làm gãy tay chân ném xuống sông chết đuối.

Mà bây giờ hắn có thân phận cô gia phủ Bá Tước hộ thân, ở bên trong thành Huyền Vũ thắng bao nhiêu tiền đều không là vấn đề.

Lo lắng duy nhất chính là mình có thể khiến nhạc phụ đại nhân đánh đòn không?

Đương nhiên, Thẩm Lãng phải làm không chỉ là thắng tiền, màn biểu diễn sau khi thắng tiền còn quan trọng hơn, muốn hốt cả lũ vào rọ.

Bá Tước đại nhân phái bốn gã võ sĩ bảo vệ cho Thẩm Lãng.

Hắn mặc áo gấm sang trọng, đầu đội ngọc quan, ngồi xe ngựa đẹp đẽ, vừa vào thành liền trở thành tiêu điểm của mọi người.

Vô số người đều chỉ trỏ về hắn.

Thẩm Lãng ở thành Huyền Vũ, đã là một nhân vật huyền thoại, dù cho mang tiếng xấu rành rành cũng là nhân vật có tiếng tăm.

Một phế vật dốt nát, đầu tiên ở rể nhà họ Từ sang giàu, sau khi bị đá đít ba ngày, lại trở thành con rể ở nhờ phủ Bá Tước?

Lợi hại đến thế kia à?

Một bước lên trời đấy!

Cho nên nhìn thấy một Thẩm Lãng thân phú quý bức người, vô số người trong lòng đố kỵ hộc máu, xoay người sang chỗ khác liền phun nước bọt!

– Cái thứ rác rưởi này phách lối thế nhỉ, chỉ mới thành con rể Bá Tước mà đi rêu rao vênh váo khắp nơi.

– Đúng vậy, đúng vậy, xem y phục trên người hắn kìa, đủ cho nhà ta ăn ba năm.

– Trơ trẽn hết sức, vô sỉ hết chỗ chê. Không đi học cho giỏi, cũng không cày cấy, chỉ biết ăn bám ôm bắp đùi. Bá Tước đại nhân rõ ràng mắt mù, chọn loại phế vật này vô nhà làm con rể.

– Tụi bây xem đi, tối đa nửa tháng, thằng này sẽ bị đuổi ra phủ Bá Tước thôi, bày đặt chảnh chó!

Nghe những lời này, Thẩm Lãng hoàn toàn thờ ơ, thậm chí thay đổi sang một tư thế càng thêm thoải mái nằm ở trong xe ngựa.

Đi tới trước cổng Phú Quý phường, Thẩm Lãng xuống xe ngựa, tiến vào đến trong sòng bạc.

Phía sau hắn, sắc mặt của bốn gã võ sĩ phủ Bá Tước không khỏi biến đổi.

Cô gia muốn chơi bài bạc?

Cái này, đừng đến nỗi như vậy kia chứ?

Gia phong của phủ Bá Tước nghiêm khắc vô cùng, dù cho thế tử ăn chơi trác táng như vậy, cũng căn bản không dám bước vào sòng bạc nửa bước, nếu không sẽ bị Bá Tước đại nhân đánh gãy hai chân.


Loại người nào mới có thể vào sòng bạc được?

Chính là những kẻ tiêu tiền như rác!

Mà Thẩm Lãng nhà ngươi chẳng qua là con rể ở nhờ phủ Bá Tước mà thôi, vốn nên cẩn thận chặt chẽ, làm người quy củ, kết quả ngươi lại mặc cẩm y rêu rao khắp nơi chưa đã, hơn nữa còn công nhiên tiến vào sòng bạc.

Thế nhưng, bốn gã võ sĩ phủ Bá Tước chỉ có quyền lực bảo vệ cho Thẩm Lãng, không có quyền khuyên răn.

Then chốt ở chỗ, chính bọn họ cũng không muốn khuyên nhủ.

Thẩm Lãng phế vật như vậy thế nào xứng đôi tiểu thư Mộc Lan?

Nếu hắn muốn chết, cứ cho hắn đi luôn!

Tốt nhất để hắn thua be bét, tiếp đó bị Bá Tước đại nhân đập gãy chân, quăng khỏi cửa.

Trong lòng đám võ sĩ này, chỉ có đại nhân Kim Sĩ Anh mới là vị hôn phu phù hợp nhất với Mộc Lan tiểu thư mà thôi.

Bởi vì Kim Sĩ Anh đại nhân là thần tượng của bọn hắn, còn là con nuôi của Bá Tước đại nhân nữa.

Lúc này, người quản lý ở sòng bạc Phú Quý phường chính là Điền Thập Cửu, một trong những đứa con nuôi của Điền Hoành.

Nhìn thấy Thẩm Lãng vào đây, Điền Thập Cửu đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó hân hoan!

Sòng bạc là cái gì?

Hang Ma!

Thẩm Lãng lại chủ động bước vào hang ma của Hắc Y bang, vậy không phải là muốn chết sao?

– Ôi, đây không phải là Thẩm cô gia của phủ Bá Tước à? Hoan nghênh, hoan nghênh! – Điền Thập Cửu nói:

– Bây đâu, dâng trà, trà ngon nhất nhé.

Rất nhanh, gã sai vặt liền lên một bình trà tốt nhất.

Thẩm Lãng ngồi xuống, từ từ thưởng thức trà.

– Thẩm cô gia, ngài đây là tới tham quan hay là muốn chơi mấy ván vậy?- Điền Thập Cửu nói.

Thẩm Lãng đáp:

– Nếu đã tới, đương nhiên là phải chơi mấy ván rồi.

– Hoan nghênh hoan nghênh! – Điền Thập Cửu vô cùng hưng phấn.

Cha nuôi Điền Hoành đã kết thù với Thẩm Lãng, đang lo không có biện pháp nào để giết chết Thẩm Lãng? Đối phương là con rể phủ Bá Tước đấy, ai dám động vào?

Thật không ngờ Thẩm Lãng chủ động tới cửa chịu chết!

Để hắn thua nhà cái mấy vạn lượng vàng, sau đó đem biên lai cầm đồ dằn mặt phủ Bá Tước, lúc đó Thẩm Lãng coi như hoàn toàn xong rồi, nhẹ thì chỉ bị đuổi ra khỏi phủ Bá Tước, nặng thì bị đánh gãy hai chân rồi đuổi ra phủ Bá Tước.

Còn Thẩm Lãng có thể thắng sao?!

Cái khả năng này Điền Thập Cửu căn bản sẽ không hề nghĩ tới.

Đây là sòng bạc của gã, địa bàn của gã, dù cho Thiên Vương lão tử (*nhân vật có chức quyền) có tới cũng phải thua!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.