Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương:3Quyển 1 -


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu – Chương 23Quyển 1 –

Trên một chiếc thuyền nhỏ.

Sóng gợn lấp lánh, trăng tỏ sao mờ.

Một nam tử mặc áo xanh đang đánh đàn trên thuyền, bỗng trên trời xuất hiện một tia sáng đỏ bay vụt tới.

“Xin hỏi ngài có phải là Phù đế Kỳ Vĩnh Duyên xếp hạng thứ năm trên Thiên Đan bảng không?”

Trong một căn phòng ở Thiên Lâu các.

Một nữ tử tuyệt sắc đang luận đạo cùng bằng hữu, bỗng cảm thấy gì đó, liền phất tay mở cửa.

“Thanh Tự tiên tử Tả Tâm Song……”

Trên Kiếm sơn của Lạc Kiếm tông.

“Ha ha, Thẩm sư đệ, đệ tiến bộ nhanh thật đấy!”

“Chiêu vừa rồi của sư huynh mới đúng thật là lợi hại.”

“Thu Thủy kiếm quân Trần Định An, Thất Sát chân quân Thẩm Phá Thiên………”

————————————–

“Chẩm Hồng môn thật là lợi hại, chỉ trong ba tháng mà Ngọc Phù Dung đã trở thành tu sĩ xếp thứ mười sáu trên Thiên Đan bảng!” Một tu sĩ một tay cầm thịt thú, tay kia bưng chén rượu nói.

“Ngươi chưa nghe nói Ngọc Phù Dung đã liên tục nuốt Kim Đan của vài tu sĩ rồi sao? Cũng không biết rốt cuộc ả ta luyện loại tà công gì! Tuy nhiên ta nghe nói Ngọc Phù Dung sở dĩ bị phát hiện là do cái vị Bán Phật chân quân Tạ Chinh Hồng kia nhúng tay vào.”


“Ôi chao, vị Tạ Chinh Hồng này gần đây nổi thật đấy, đâu đâu cũng nghe thấy tin về hắn, thế nhưng bộ dạng hắn ra sao dường như lại chẳng mấy ai biết cả. Trừ Thất Sát chân quân từng thừa nhận Tạ Chinh Hồng là bằng hữu của mình ra, còn lại dường như chưa từng có kẻ nào gặp qua hắn.”

“……..Theo lời ngươi thì có vẻ hắn rất thần bí nhỉ?”

Tạ Chinh Hồng điềm nhiên ngồi nghe mấy tu sĩ bàn bên tám nhảm, nhớ lại chuyện về công pháp của Ngọc Phù Dung mà Văn Xuân Tương từng nói cho hắn, giờ Ngọc Phù Dung đã một lần nữa lọt vào bảng chỉ sau một thời gian ngắn, thậm chí vọt lên hạng mười sáu, e là nàng đã nuốt thêm không dưới hai ba mươi viên Kim Đan nữa rồi.

Bí pháp có thể giúp người ta tiến triển nhanh như vậy quả thật là chưa nghe bao giờ, khó trách người luyện nó đều không nỡ dứt bỏ.

“Ồ, đây không phải là Vương đạo hữu và Trương đạo hữu sao? Giờ này rồi mà các ngươi còn đang bàn tán về mấy tin tức quá hạn này.” Một tu sĩ ăn mặc rất phong nhã đi vào tửu lâu, thấy hai tu sĩ ngồi cách vách Tạ Chinh Hồng thì tỏ vẻ vênh váo tự đắc nói.

“A, ra là Lý đạo hữu. Nè, lão Vương ngươi ăn xong chưa?”

“No rồi no rồi, chúng ta đi thôi.”

“Gấp cái gì vậy, ta vừa đến thì các ngươi đã đòi đi là sao?” Tu sĩ phong nhã ngăn hai người, sắc mặt có chút khó chịu.

“Lý đạo hữu, bọn ta thật sự không thể tám chuyện với ngươi được đâu.” Tu sĩ họ Vương có vẻ khá bất đắc dĩ, “Lần trước ngươi lảm nhảm về chuyện thị thiếp thứ mười tám của con trai cưng của một trưởng lão Nguyên Dương tông, kết quả bị thân thích của thị thiếp kia nghe được, ngươi thì chẳng hề hấn gì, nhưng còn ta và lão Trương thì vất vả lắm mới trốn được đó. Tuy ta biết ngươi vì muốn tiến vào Thiên Cơ các nên mới hay đi buôn chuyện như vậy, nhưng sao không biết nghĩ đến cảm nhận của bọn ta thế hả?”

Dứt lời, hai tu sĩ vội vàng bỏ chạy.

Tu sĩ phong nhã họ Lý nọ liền liếc nhìn khắp tửu lâu, khi ánh mắt y quét đến chỗ tu sĩ nào thì người đó lập tức cúi đầu vội vàng ăn uống, không nhìn y lấy nửa cái.

Nói cho cùng con đường tu chân vốn gian nan, việc bị đuổi giết vì nghe tám nhảm thật sự vô cùng mất mặt.

“Ồ, ngươi mới tới đây sao?” Tu sĩ họ Lý nhận thấy từ đầu tới cuối chỉ có mình Tạ Chinh Hồng là người mới, hơn nữa nhìn qua có vẻ rất hiền hòa, vì thế y liền chủ động ngồi xuống bắt chuyện.

“Ừm, đây là lần đầu ta tới đây.” Tạ Chinh Hồng nhẹ giọng nói.


“Nhìn dáng vẻ của ngươi thì đúng thế thật. Ta chưa từng gặp ngươi, ta họ Lý, Lý Trạch Thụy. Ta rất thích buôn chuyện, ngươi có muốn nghe không?” Lý Trạch Thụy trưng ra vẻ mặt “Mau hỏi ta đi, mau hỏi ta đi”, như thể sắp nhịn không nổi nữa.

Tạ Chinh Hồng cố nín cười, miễn cường nói, “Được, ta xin nghe.”

“Ta đã nhịn nhiều ngày lắm rồi, vậy mà chẳng có ai chịu buôn chuyện với ta, ôi chao, đi trên con đường tu chân mà không tự tìm chuyện vui cho mình, sao mà chịu nổi qua ngày được!” Lý Trạch Thụy than thở vài câu, sau đó lén lút ngó nghiêng nhìn xung quanh, bỗng nhận thấy không hiểu sao mọi người quanh đó đều mất tăm mất tích từ bao giờ? Y liền thở dài, cằm chống lên bàn, trông có vẻ rất chán chường.

“Thực ra cũng chẳng có gì đâu, lúc nãy không phải bọn họ đang bàn chuyện của Ngọc Phù Dung sao? Ta có nghe nói, thực ra Ngọc Phù Dung đã sớm gian díu với một tu sĩ từ Chẩm Hồng môn rồi, tu sĩ kia mê cô ta đến chết đi sống lại, cô ta muốn gì cũng dâng tặng. Vì cô ta mà Ma tu si tình kia đã liên tiếp đào Kim Đan của những thị thiếp hắn vốn sủng ái để đưa cho Ngọc Phù Dung đấy!”

“Ra là vậy.” Tạ Chinh Hồng phối hợp đáp một câu.

“Còn nữa còn nữa, dạo gần đây Vạn Ma cốc……..”

Lý Trạch Thụy còn chưa nói xong, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng y, dùng một tay túm cổ áo Lý Trạch Thụy nhấc bổng cả người y lên, “Hửm? Vạn Ma cốc làm sao?”

Cả người Lý Trạch Thụy run lên bần bật, vẻ mặt lập tức trở nên thống khổ vô cùng, “Ha ha, sư tỷ, là tỷ đấy à.”

Người đang túm cổ Lý Trạch Thủy là một nữ tu xinh đẹp mặc váy đỏ, nhìn qua chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi.

“Tiểu Thụy, chuyện trong Vạn Ma cốc mà ngươi cũng dám nói, to gan quá nhỉ? Mấy hôm trước ở đây còn có tu sĩ Vạn Ma cốc trà trộn vào, đừng tưởng có sư phụ che chở thì ngươi được bình an vô sự!” Nữ tư mặc váy đỏ gằn giọng đe dọa.

“………Đệ không dám nữa mà sư tỷ, xin bỏ qua cho đệ đi mà! Không phải đệ làm vậy cũng vì nghe nói tu sĩ của Thiên Cơ các sẽ ra ngoài tuyển nhân tài sao? Đệ cảm thấy mình cứ chăm buôn chuyện một chút thì sao họ lại không chọn đệ cơ chứ?” Lý Trạch Thụy đau phát khóc.

“Đủ rồi, còn nói nữa là ta đập chết ngươi!” Nữ tử mặc váy đỏ giơ nắm đấm lên, Lý Trach Thụy ngay lập tức ngậm miệng.

“Vị đạo hữu này, khiến ngài chê cười rồi.” Sau khi thả Lý Trạch Thụy xuống, nữ tử váy đỏ nở một nụ cười khả ái với Tạ Chinh Hồng, “Tại hạ là Tô Hồng Y, xin chào đạo hữu.”

“Đừng nhìn sư tỷ ta như thế mà xem thường nha, sư tỷ ta là cao thủ xếp thứ bốn mươi mốt trên Thiên Đan bảng đó!” Lý Trạch Thủy ở sau lưng đắc ý nói.


“Cút mau, tiểu tử thối!” Tô Hồng Y đạp cho y một cái.

“Vị đạo hữu này, ngài hẳn là đi ngang qua đây nhỉ.” Tô Hồng Y tự nhận mắt nhìn người của mình không tồi, nhưng nàng không nhìn rõ thực lực của tu sĩ trước mặt này, thái độ lại càng tốt hơn.

“Ta chỉ đi ngang qua mà thôi, đạo hữu không cần lo lắng.” Tạ Chinh Hồng cười nói.

“Phong cảnh nơi đây không tệ chút nào, cũng có chút linh thực tài liệu đặc trưng, đạo hữu có thể từ từ xem xét.” Tô Hồng Y thử thăm dò nói, “Sư đệ của ta không biết kiêng kỵ gì cả, quả thực rất nghịch ngợm. Tiểu nữ phải theo lệnh của sư phó dẫn nó trở về, xin cáo từ trước.”

“Ừm.”

Tô Hồng Y liền trực tiếp lôi Lý Trạch Thụy nhanh chóng rời đi, như thể bên trong tửu lâu kia có thú dữ ăn thịt người vậy.

“Oaaaaa, sư tỷ, vừa nãy tỷ diễn vai thục nữ đạt lắm nha!” Lý Trạch Thụy hồi tưởng lại mà kinh hãi không thôi.

“Lão nương………. A, tiểu nữ vốn là thục nữ mà.” Tô Hồng Y ngượng ngùng cười, tiện tay hung hăng nhéo tai Lý Trạch Thụy, “Uổng cho ngươi vậy mà còn dám tự xưng là vua buôn chuyện, lai lịch của người kia ra sao mà cũng không biết!”

“Hắn là ai vậy? Đệ chưa gặp qua bao giờ!”

“Bán Phật chân quân Tạ Chinh Hồng!”

“……………Sư tỷ, tỷ chắc chứ?”

“Phí lời, ngươi không nhìn thấy người của Thiên Cơ các nãy giờ vẫn đang cầm thiệp mời nhìn hắn sao?”

“Người của Thiên Cơ các hả, ở đâu ở đâu?”

“………..Trở về tu luyện cho tốt đi!”

Tạ Chinh Hồng chậm rãi uống một ly trà xanh, lúc này mới quay đầu nhìn về phía người vẫn luôn dùng thuật ẩn thân để quan sát mình, “Các hạ có mệt không?”

“Không mệt.” Trong không khí bỗng nhiên truyền đến một đợt dao động, hiện ra một người khoác áo choàng trắng cỡ lớn, bên trên có viết mấy chữ “Thiên Cơ Bất Khả Tiết Lộ”(Thiên cơ không thể tiết lộ), trên mặt đeo một chiếc mặt nạ được chạm trổ đẹp đẽ, không nhìn rõ khuôn mặt. Tuy nhiên xem xét tu vi người nọ, ít nhất cũng là kỳ Kim Đan.


“Đạo hữu quả là danh bất hư truyền.”

“Không biết người của Thiên Cơ các tìm bần tăng có chuyện quan trọng gì?” Tạ Chinh Hồng chăm chú quan sát người trước mặt, người của Thiên Cơ các đã đi theo hắn ít nhất một ngày rồi, vẫn không biết kẻ này muốn làm gì. Vả lại thuật ẩn thân y dùng cũng không cao, có vẻ không có ý muốn che dấu chính mình.

“Tại hạ chỉ làm theo mệnh lệnh của bề trên, quan sát chân quân một chút mà thôi.” Tu sĩ của Thiên Cơ các giải thích.

“Thế sao?”

“Có vẻ tin tức mà Thiên Cơ các chúng ta bán ra cũng không sai.” Quả thật không có cách nào hình dung về Tạ Chinh Hồng tốt hơn bốn chữ “Cao thâm bí hiểm.”

Thiên Cơ các vốn có quen biết với đủ loại người, thân là “Người truyền lời” của Thiên Cơ các, số tu sĩ mà y từng gặp càng đếm không xuể, thậm chí y cũng từng gặp qua vài tu sĩ kỳ Nguyên Anh. Thế nhưng Tạ Chinh Hồng cho y cảm giác quá mức kỳ quái.

Hắn không hề tạo ra cảm giác uy hiếp hay công kích nào.

Nhưng một kẻ đứng trên vô số tu sĩ trên Thiên Đan bảng, sao có thể không hề có chút tính công kích nào chứ?

Dù là Thánh Tâm phật quân Tam Tư thiền sư, không vương chút bụi hồng trần nào, cũng không cổ quái như Tạ Chinh Hồng.

“Có vẻ đạo hữu không muốn nói ra mục đích của mình?” Tạ Chinh Hồng cũng không để ý lời y nói.

“Nửa năm nữa, Tuyệt Tiên ma quân Cảnh Dĩ Phong và Kinh Thiên kiếm quân Lịch Hòa Quang sẽ có một trận chiến trên Tạm Đao sơn, Kinh Thiên kiếm quân nói trận chiến này nên mời chư vị đồng đạo cùng đến xem mới tốt, vì thế đã bỏ nhiều tiền nhờ Thiên Cơ các mời hai mươi tu sĩ đứng đầu Thiên Đan bảng đến dự. Tại hạ là người truyền lời của Thiên Cơ các, đây là thiệp mời của đạo hữu, xin hãy nhận lấy.”

Tạ Chinh Hồng nhận thiếp mời, bên trên có viết mấy chữ rồng bay phượng múa: “Xin chờ đạo hữu đến dự.”

Nét bút sắc bén, chiến ý ngút trời.

Tạ Chinh Hồng không khỏi thầm khen một tiếng.

“Tiểu hòa thượng, ngươi nên đi bế quan tu luyện đi.” Văn Xuân Tương bỗng thở dài, lên tiếng nhắc nhở.

Có tổng cộng hai mươi người, trừ hai người bận đối chiến ra, mười tám người còn lại bao gồm cả Tạ Chinh Hồng, nếu không cố gắng tu luyện một chút thì sẽ trở thành miếng mồi trong miệng kẻ khác!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.