Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương:2Quyển 1 -


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu – Chương 22Quyển 1 –

Bởi vì lúc trước Tạ Chinh Hồng không dùng đến bạo lực thì không chịu hợp tác, hoàn toàn làm ngơ mệnh lệnh “Tránh đi” của Văn Xuân Tương.

Khụ khụ, vậy nên giờ Văn Xuân Tương vẫn còn đang giận dỗi.

Tạ Chinh Hồng buông kinh thư trong tay xuống, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định nhận lỗi với Văn Xuân Tương. Tuy hắn không cảm thấy mình đã làm sai điều gì, nhưng mà lúc đó đúng là Văn Xuân Tương đã hiện ra cứu hắn.

“Giờ ngươi muốn nhận lỗi với bổn tọa hả?” Khi Tạ Chinh Hồng còn đang nghĩ nên giải thích thế nào với Văn Xuân Tương mới được thì Văn Xuân Tương không biết đã đi ra khỏi chuỗi cốt châu từ bao giờ, bay đến trước mặt Tạ Chinh Hồng, trên mặt tỏ vẻ đã biết tỏng, “Ngươi đã cầm bản kinh Phật này ba ngày nay rồi, hẳn là đang đau đầu không biết nên giải thích thế nào với bổn tọa đúng không? Nào, ngươi nói đi, ta đang nghe đây.”

……….Tạ Chinh Hồng nghẹn một bụng muốn giải thích nhưng bỗng nhiên không hiểu sao lại không nói ra được.


“Khi viên Ma Đan đó đánh đến chỗ ta, bần tăng tưởng rằng mình có thể ngăn được nó.” Tạ Chinh Hồng mở lời, đang định nói tiếp thì Văn Xuân Tương đã tuôn ngay một tràng ngắt lời hắn.

“Ngăn hả, ngươi lấy cái gì mà ngăn? Chỉ với hai chiêu Đại Nhật thần chưởng kia sao? Ngươi có biết lai lịch của viên Ma Đan kia ra sao không, vì sao ta phải kêu ngươi tránh đi hả? Nếu không phải lúc đó bổn tọa xuất hiện đúng lúc đánh tan viên Ma Đan kia thì hiện giờ ngươi có lẽ đang nằm liệt giường đấy! Ả nữ tu đó muốn liều mạng tự bạo Kim Đan để giết ngươi, tu sĩ tự bạo Kim Đan mà ngươi còn đứng gần như vậy, không phải chui đầu vào chỗ chết thì là gì? Đừng tưởng ngươi từ Phật giới chuyển……” Văn Xuân Tương kịp dừng lại, không nói nữa.

“Khụ, ta thấy viên Ma Đan của Ngọc Phù Dung có chút kỳ lạ. Kim Đan của cô ta đã dập nát mà vẫn còn có thể đào nội đan của người khác ra được, việc này không phải chuyện người bình thường có thể làm được.” Tạ Chinh Hồng nói sang chuyện khác.

“Hừ, đương nhiên là kỳ lạ rồi. Ta cũng mới phát hiện ra.” Văn Xuân Tương liếc nhìn căn phòng mà Tạ Chinh Hồng mới thuê, tỏ vẻ ghét bỏ. “Lúc trước chẳng phải Ngọc Phù Dung từng nói ả luyện công pháp “Tố Nữ Cửu Chuyển” sao, thực ra nó còn có tên gọi khác là “Thiên Nữ Tán Hoa”, “Băng Tâm Chân Quyết” gì gì đó nữa, nói chung là nó được một nữ ma đầu nổi danh đã lâu trong ba ngàn thế giới tạo ra trong một lần tâm huyết nhất thời dâng trào.”


Tạ Chinh Hồng phát hiện khi nhắc đến người này, sắc mặt Văn Xuân Tương có chút khó chịu.

Việc này quả thật rất kỳ quái,

Trước mặt Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương luôn tỏ ra không sợ trời không sợ đất, cho dù bị Khốn Tiên thằng trói buộc y cũng không kiêng dè việc gì, chỉ có điều vẫn luôn căm ghét mắng chửi những kẻ đã hãm hại y quá mức vô sỉ này nọ mà thôi.

“Nếu ngươi có thể rời khỏi Đạo Xuân trung thế giới để đi tới đại thế giới, lúc đó ngươi hẳn sẽ nghe được tên của ả ta.” Văn Xuân Tương có vẻ không muốn nhắc đến nàng ta, tuy nhiên bây giờ nói trước cho Tạ Chinh Hồng biết cũng tốt. Nói cho cùng thì y nhìn ra điều đặc biệt ở Tạ Chinh Hồng, chưa chắc về sau người khác không nhận ra được, đến lúc đó sự việc hẳn sẽ rất phiền toái, vẫn nên chuẩn bị sớm thì hơn.

“Nữ ma đầu kia thường được gọi là La Sát Nữ, tu vi của ả cũng tương đương với ta sau khi bị trọng thương, thanh danh cực kỳ kém, ả ta thích nhất là mấy tên hòa thượng đạo sĩ thanh tâm quả dục như ngươi đấy, càng nổi tiếng càng tốt, thậm chí ngay cả đồng đạo trong Ma môn, một khi ả đã để ý thì chắc chắn sẽ đoạt lấy bằng được. Ả ta xuất hiện đúng vào thời điểm Ma đạo đang suy tàn, bởi vậy nên ả ra tay mà chẳng cần kiêng kỵ gì cả, vài Ma Hoàng thấy thực lực của ả như vậy nên cũng đành nhịn xuống. Có điều ả xuất hiện quá mức đột ngột nên không tránh khỏi bị điều tra, do đó bí mật của ả mới lộ ra.”


“Ả ta tự sáng tạo ra một loại công pháp, có thể khiến cho tất cả nam nữ già trẻ lớn bé thông qua những phương thức hấp thu linh lực của người khác như hút cạn, song tu, thải bổ để chuyển hóa thành linh lực của bản thân, ban đầu tiến triển cực nhanh, người khác khó có thể phát giác được! Tu sĩ dùng cách hấp thu linh lực này chỉ có thể hấp thu linh lực đồng nguyên với mình, nếu tu sĩ Chính đạo hấp thu linh lực của người trong Ma đạo thì rất dễ gây ra xung khắc với công pháp của bản thân, kết cục là rơi vào Ma đạo. Nhưng loại bàng môn tả đạo này khiến người ta cảm thấy như đang đi đường tắt, sao mà dừng lại được cơ chứ? Cuối cùng hầu hết đều trăm phần trăm rơi vào Ma đạo! Ả dùng cách này để phát triển môn đồ của mình, thay đổi hình dạng của công pháp rồi ném vào trong các đại thế giới, trên mỗi phần công pháp đều có dấu hiệu của ả. Sau cùng tu sĩ nào luyện thành công pháp này rồi phi thăng đến đại thế giới đều được ả tìm đến mời trở thành môn đồ, những môn đồ này một khi đạt đến kỳ Hóa Thần, thân xác sẽ trở thành con rối của ả, hơn phân nửa linh lực hút được đều đến tay ả!” Văn Xuân Tương nói đến đây thì không ngừng cười lạnh, “Ả ta đã dùng phương pháp này để hấp thu một lượng lớn linh lực, nhanh chóng đột phá Đại Thừa, trở thành một trong số các Ma Tôn. Rốt cuộc những hạt giống tài năng mà vài vị Ma Hoàng để mắt tới đều trở thành đồ đệ của ả ta một cách khó hiểu, nếu không phải Ma đạo và Tiên đạo đang ở trong thời kỳ tranh chấp gay gắt, không thể thiếu đi chiến lực của ả, có lẽ kẻ đầu tiên mà mọi người muốn giết chết chính là ả ta!”

“Phương pháp này quả là rất thâm độc!” Tạ Chinh Hồng lần đầu nghe đến loại công pháp này, không kìm được mà nói.

Muốn có bất cứ thứ gì đều phải trả giá đắt.

“Tuy nhiên hiện nay ả đã bớt lại nhiều rồi. Tất cả môn đồ của ả ở đại thế giới một khi bị phát hiện đều bị giết ngay, công pháp cũng bị hủy toàn bộ rồi, ả cũng tự biết không thể chọc mọi người tức giận nữa, không còn đi rải công pháp khắp nơi nữa rồi. E là bản công pháp truyền thừa của Ngọc Phù Dung khá hoàn chỉnh, Ma Đan kia tạo thành bởi tinh hoa linh lực mà ả ta hấp thu từ người khác, dù ả có tách đôi Kim Đan của mình, bị mất đi cũng chẳng hề hấn gì, chỉ cần về sau lại hấp thụ linh lực của kẻ khác, thì sẽ có thể dùng cách trực tiếp ăn sống Kim Đan.”

“Xem ra Ngọc Phù Dung đã nghĩ ta là ý niệm của một vị đại năng, sau khi ả khôi phục rồi, có khả năng ả sẽ để lộ chuyện này ra ngoài.” Văn Xuân Tương cười, “Thế cũng tốt, ít ra cũng bớt được nhiều kẻ muốn gây phiền toái cho ngươi, cũng sẽ không có chuyện Thiên Cơ các ngầm hại ngươi nữa.” Nói chung thì một tán tu nhỏ nhoi không quyền không thế có địa vị hoàn toàn khác với một tu sĩ được truyền thừa hoàn chỉnh lại còn có thêm ý niệm phân thân của một đại năng bên người.


Tuy rằng có ít kẻ nhận được truyền thừa từ đại năng ở Thượng giới hơn nữa lại còn có vài món bùa hộ mệnh như Tạ Chinh Hồng, nhưng cũng không phải là không có, trước kia trong Đạo Xuân trung thế giới cũng từng xuất hiện vài người như vậy, cuối cùng không ai trở thành đại tu cả!

“Bần tăng còn chưa cảm tạ ơn cứu mạng của tiền bối.” Tạ Chinh Hồng bỗng nhiên hướng về phía Văn Xuân Tương định hành lễ, nhìn tư thế này hẳn là đại lễ đặc biệt của Phật tu!

“Không cần, không cần!” Văn Xuân Tương biến sắc, vội vàng trở về bên trong chuỗi cốt châu trên tay Tạ Chinh Hồng, “Ngươi biết lỗi rồi thì tốt, sau này bản tôn nói ngươi làm gì cũng phải ngoan ngoãn nghe theo đấy.” Hiện giờ y đang ở trong trạng thái phân thần, làm sao chịu được một cái cúi đầu của đại năng chuyển thế từ Phật giới chứ, giảm thọ là chuyện nhỏ, có khi còn bị cắt đứt vận khí thì lại càng thảm hơn!

“Đa tạ tiền bối.” Tạ Chinh Hồng thấy bộ dáng lúc này Văn Xuân Tương, khóe miệng không khỏi cong lên một chút.

Tiền bối tuy rằng nói chuyện có hơi khó nghe, thế nhưng tính tình không tệ chút nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.