Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 97: Yêu phát cuồng! Thật là đáng sợ


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 97: Yêu phát cuồng! Thật là đáng sợ

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Tân nương kia đi tới trước mặt Vân Trung Hạc, nàng xốc khăn voan lên, nói: “Phu quân, xuân tiêu nhất khắc thiên kim, chúng ta động phòng đi!”

Lập tức, Vân Trung Hạc thật muốn nôn!

Bởi vì tân nương này cực kỳ xấu xí, mặt mũi bị rỗ thì không nói, mấu chốt là cả gương mặt vặn vẹo.

Mà con mắt lại lật lên, hiển nhiên trí thông minh có vấn đề.

Vân Trung Hạc nhớ lại, nàng này thật đúng là nữ nhi Đạm Đài gia tộc, tên là Đạm Đài Vô Diệm.

Mẫu thân của nàng lúc mang thai, lây nhiễm một loại độc tố nào đó, cho nên sinh ra nàng không được bình thường.

Một mực đến nay, Đạm Đài gia tộc đều giấu kỹ nàng, tuyệt không để lộ diện.

Cho nên, Đạm Đài Vô Diệm trở thành một truyền thuyết Vô Chủ chi địa.

Không ngờ lại xấu như vậy, đáng sợ như vậy à.

Lúc này, nàng đánh tới Vân Trung Hạc, cười to nói: “Phu quân, chúng ta động phòng đi, chúng ta động phòng đi…”

Móa!

Nàng lại còn biết cả võ công, như là cô Ngốc trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện.

Mắt thấy Vân Trung Hạc khó giữ được trong sạch, bị Đạm Đài Vô Diệm xấu xí như quỷ này chà đạp.

Đối với Vân Trung Hạc, thật như là rớt xuống mười tám tầng Địa Ngục.

Muốn sống không được, muốn chết không xong à.

Lập tức Vân Trung Hạc cao giọng nói: “Đạm Đài gia chủ, ta sai rồi, ta sai rồi. Ta nguyện ý dâng lên bí phương rèn đúc binh khí à.”

Đạm Đài Diệt Minh vung tay lên, mấy tên võ sĩ tiến lên kéo Đạm Đài Vô Diệm xấu xí như quỷ ra.

Nàng vẫn như cũ chảy nước bọt muốn xông lại Vân Trung Hạc, la lớn: “Phu quân, chúng ta động phòng đi, chúng ta động phòng đi.”

Vân Trung Hạc giơ cao hai tay nói: “Đạm Đài đại nhân, ta nguyện ý dâng lên bí phương rèn đúc, cầu ngài thu lại thần thông đi.”

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Vân Ngạo Thiên, ngươi xác thực rất thông minh, nhưng ngàn vạn lần nhớ kỹ, không nên xem thế nhân như đồ ngốc. Những bảo kiếm chém sắt như chém bùn kia, thật là ngươi rèn đúc ra sao?”

Vân Trung Hạc nói: “Thật là ta, bí phương này giá trị liên thành, ta nguyện ý dâng lên bí phương này.”


Đạm Đài Diệt Minh nói: “Không, so với bí phương, ta càng ưu ái nhân tài như ngươi hơn. Ta nói, Tỉnh thị gia tộc tùy ý để nó chết đi, nhưng nhân tài như ngươi ta muốn.”

Vân Trung Hạc nói: “Lại là cưới nữ tử trước mắt này à?”

“Đương nhiên.” Đạm Đài Diệt Minh nói: “Nữ nhi Đạm Đài gia tộc ta, chẳng lẽ còn không xứng với một tên ăn mày xuất thân lưu manh như ngươi sao? Ta phải dùng ngươi, nhưng cũng phải cho ngươi một bài học, bởi vì ngươi lừa gạt ta. Lại nói ngoại trừ Phù Bình, ta cũng chỉ có một đứa con gái này, nàng mặc dù xấu xí ngốc nghếch, nhưng huyết mạch cao quý, chẳng lẽ còn không xứng với ngươi sao? Cùng lắm thì sau khi cưới nàng, cho ngươi nạp thêm vài phòng tiểu thiếp xinh đẹp.”

“Đạm Đài đại nhân, ta vẫn như cũ không muốn từ bỏ cố gắng sau cùng.” Vân Trung Hạc nói: “Bây giờ Mạc thị gia tộc Mạc U đến, Tỉnh Vô Biên cũng đến, hai người bọn họ đều muốn cưới Đạm Đài Phù Bình tiểu thư đúng không?”

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Đúng, ta đã chọn trúng Mạc U.”

Vân Trung Hạc nói: “Vì sao? Là vì Mạc thị gia tộc cường đại sao?”

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Ta không có hảo cảm với Mạc thị, sự cường đại của chúng đối với Đạm Đài gia tộc ta vô ích.”

Vân Trung Hạc nói: “Vậy vì sao ngài lựa chọn thông gia cùng Mạc thị gia tộc?”

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Mạc U là ai? Đệ nhất tài tử Đại Tây thư viện, hắn cưới Phù Bình, cẩm sắt cùng reo vang, trời đất tạo nên. Tỉnh Vô Biên là ai? Không cần ta nhiều lời. Đạm Đài Diệt Minh quan tâm lợi ích, nhưng cũng quan tâm hạnh phúc nữ nhi.”

Đây cũng là nói đến gốc rễ à.

Mạc U ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng, tài hoa hơn người.

Tỉnh Vô Biên bất học vô thuật, phế vật, cặn bã, tên điên, biến thái.

Hai nam nhân này đứng trước mặt nhau, bất kỳ phụ thân nào cũng muốn gả nữ nhi cho Mạc U, mà không phải loại phế vật rác rưởi Tỉnh Vô Biên.

Vân Trung Hạc nói: “Đạm Đài gia chủ, Tỉnh Vô Biên sở dĩ điên biến thái, hoàn toàn là vì lúc trước bị người mưu hại, phục dụng một ít dược vật quỷ dị. Hơn nửa năm qua, hắn đã được ta chữa khỏi.”

Đây cũng không giả, Tỉnh Vô Biên nghiện nha phiến, quả thật đã được Vân Trung Hạc chữa khỏi.

Mặc dù vẫn tố chất thần kinh như cũ, nhưng ít ra đã không điên, không biến thái nữa.

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Ngươi hẳn phải biết nữ nhi của ta là ai?”

Vân Trung Hạc nói: “Ta biết, nàng tài hoa hơn người, là đệ nhất tài tử Đại Tây thư viện.”

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Nàng sở dĩ hai mươi mấy tuổi còn chưa lấy chồng, chính là do tầm mắt quá cao, muốn tìm được một phu quân tài hoa xứng đôi.”

Vân Trung Hạc nói: “Đạm Đài đại nhân có chỗ không biết, Tỉnh Vô Biên mặc dù có chút ngây thơ, nhưng bản thân hắn tài hoa phi thường cao, mặc kệ là văn tài, thi tài, hay là tạp học, đều phi thường cao. Bất quá bình thường làm người phóng đãng, che giấu những tài hoa này mà thôi.”

Móa!

Lời này quỷ tin tưởng à.

Tỉnh Vô Biên chính là một củi mục cặn bã bất học vô thuật.


Có lẽ một số phương diện hắn xác thực có thiên phú, nhưng thi thư văn tài, thật sự là cẩu thí à.

Vân Trung Hạc nói: “Đạm Đài đại nhân, bây giờ chúng ta làm một vụ cá cược. Ở trước mặt tất cả mọi người, Đạm Đài Phù Bình tiểu thư ra đề mục, khảo hạch tài hoa Tỉnh Vô Biên và Mạc U. Người nào thắng, người đó sẽ cưới Đạm Đài Phù Bình tiểu thư.”

“Nếu như Tỉnh Vô Biên thắng, chúng ta vẫn như cũ dâng lên lợi ích hàng năm ruộng muối Bạch Ngân, dâng ra bí phương rèn đúc binh khí, nhưng xin ngài thả ta về bên cạnh Tỉnh Vô Biên.”

“Nếu như Mạc U thắng, vậy thông gia Liệt Phong cốc và Đạm Đài gia tộc coi như thôi, ta cũng tùy ý để Tỉnh thị gia tộc diệt vong. Ta ngoan ngoãn cưới vị Đạm Đài Vô Diệm tiểu thư. Từ nay về sau, toàn tâm toàn ý theo hiệu mệnh ngài.”

Đạm Đài Diệt Minh nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc thật lâu nói: “Ngươi, vì sao nhất định phải hiệu trung Tỉnh thị gia tộc? Đạm Đài gia tộc ta chẳng lẽ không mạnh bằng Tỉnh thị?”

Vân Trung Hạc nói: “Ta… Ta muốn cưới Tỉnh Trung Nguyệt, ta yêu nàng phát cuồng.”

Đạm Đài Diệt Minh trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Tốt, ta đáp ứng ngươi, để Phù Bình công khai so văn chọn rể. Hai người Mạc U và Tỉnh Vô Biên, trước mặt mọi người so đấu tài hoa, ai thắng người đó sẽ làm thông gia Đạm Đài gia tộc ta.”

Vân Trung Hạc khom người xuống nói: “Đa tạ Đạm Đài đại nhân.”

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Nếu như trận này lấy văn tài chọn rể, Tỉnh Vô Biên thua, ngươi phải cưới Vô Diệm, chân thật làm con rể Đạm Đài gia tộc ta.”

Vân Trung Hạc nhìn Đạm Đài Vô Diệm trước mắt xấu xí như quỷ, nước bọt chảy ngang, không khỏi toàn thân rùng mình một cái.

“Một lời đã định.” Vân Trung Hạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nguyện ý lập quân lệnh trạng.”

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Cho tới bây giờ ta không cần quân lệnh trạng gì. Nhưng có điều kiện này, trận so văn chọn rể này, ngươi không được có mặt tại hiện trường, ta sẽ nhốt ngươi trong địa lao chờ kết quả.”

Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc, lập tức nói không ra lời.

Tỉnh Vô Biên bất học vô thuật, củi mục cặn bã.

Mạc U là đệ nhất tài tử Đại Tây thư viện, tạo nghệ kinh người.

Không có Vân Trung Hạc bên cạnh, 100 Tỉnh Vô Biên cũng thua à.

Vậy Tỉnh thị gia tộc chẳng phải là xong?

Vân Trung Hạc chẳng phải sẽ cưới Đạm Đài Vô Diệm xấu như quỷ này?

“Thế nhưng, thế nhưng… Ta cần chứng kiến hết thảy.” Vân Trung Hạc giãy dụa sau cùng.

“Không cần.” Đạm Đài Diệt Minh nói: “Ngươi bỏ cái ý niệm này đi, lúc Tỉnh Vô Biên và Mạc U so đấu văn tài, ngươi tuyệt đối không thể ở tại hiện trường. Ngươi hoặc là đáp ứng, hoặc là lúc này động phòng hoa chúc với Vô Diệm.”

Vân Trung Hạc nhìn thoáng qua Đạm Đài Vô Diệm xấu như quỷ, lập tức cơ hồ muốn hôn mê nôn mửa.

Sau đó, Vân Trung Hạc run rẩy nói: “Tỉnh Trung Nguyệt hẳn là đã tới, ta… Ta đi báo với nàng một tiếng chuyện này, được chứ?


Đạm Đài Diệt Minh nói: “Được, nhưng chỉ cho ngươi nửa khắc đồng hồ, gặp Tỉnh Trung Nguyệt xong lập tức nhốt vào địa lao.”

“Được.” Vân Trung Hạc nói.

Một lát sau, mấy tên võ sĩ Đạm Đài gia tộc áp giải Vân Trung Hạc đi gặp Tỉnh Trung Nguyệt.

Vì trận cầu thân này, Tỉnh Trung Nguyệt, Liệt Phong phu nhân, Tỉnh Vô Biên đều tới, lúc này đang ở trong toà thành Đạm Đài gia tộc.

Vân Trung Hạc sau khi tiến vào phòng, kể lại việc này một lần.

Lập tức bên trong truyền đến một tràng tiếng thốt.

Liệt Phong phu nhân, Tỉnh Vô Biên, Tả Ngạn quân sư cũng không dám tin nhìn qua Vân Trung Hạc.

Để Tỉnh Vô Biên so đấu tài hoa với Mạc U? Mà Đạm Đài Phù Bình lại ra đề mục trước mặt mọi người?

Đây không phải nhất định phải thua sao?

Coi như mặt trời rời khỏi phía tây, giang hà đảo lưu, cũng nhất định phải thua à.

Trận thông gia nhất định thất bại.

Tỉnh thị gia tộc nhất định xong đời rồi.

Vân Trung Hạc nhất định cưới Đạm Đài Vô Diệm quái dị này á.

Quả nhiên vẻn vẹn không đến nửa khắc đồng hồ, cửa phòng mở ra, Vân Trung Hạc đi ra.

Mấy tên võ sĩ Đạm Đài gia tộc tiến lên, áp giải Vân Trung Hạc về địa lao, giam lại.

Trận so văn chọn rể này quyết định vận mệnh Tỉnh thị gia tộc, cũng quyết định vận mệnh Vân Trung Hạc.

Nhưng bản thân Vân Trung Hạc không thể xuất hiện tại hiện trường so văn chọn rể này, một mực chờ sau khi có kết quả mới được thả ra.

Ba ngày sau!

Tiếng người Đạm Đài gia tộc huyên náo, khách khứa như mây.

Đại sự Vô Chủ chi địa gần đây, thật sự liên tục à.

Mấy ngày trước vừa mới trải qua mật ước phong ba, bây giờ lại trình diễn so văn chọn rể.

Tỉnh thị gia tộc, Mạc thị gia tộc, đồng thời cầu thân Đạm Đài Phù Bình.

Tất cả mọi người biết rõ.

Ai thành công làm thông gia với Đạm Đài gia tộc, người đó liền thu được sinh cơ.


Nhất là Liệt Phong cốc Tỉnh thị gia tộc, nguy cơ cạn lương thực càng ngày càng nghiêm trọng, nếu như lần này thông gia thất bại, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, trong mắt mọi người sẽ triệt để xong đời.

Nhưng trận so văn chọn rể này, Tỉnh Vô Biên có thể thắng sao?

Nói đùa gì chứ?

Tên phế vật cặn bã này so với Mạc U, hoàn toàn là trên trời dưới đất, cách biệt một trời.

Coi như tiếp theo một trăm năm, một ngàn năm, Tỉnh Vô Biên cũng tất thua không thể nghi ngờ.

Trong con mắt của mọi người, cử động Đạm Đài gia tộc lần này hoàn toàn là cởi quần đánh rắm, rõ ràng đã sớm chọn trúng Mạc U làm hôn phu Đạm Đài Phù Bình, lại còn so văn chọn rể, vẻn vẹn chỉ là một trận giả công bằng mà thôi.

Trong đại đường Đạm Đài gia tộc, ròng rã ngồi gần hai trăm người.

Một nửa là đại nhân vật Vô Chủ chi địa, một nửa là giai nhân tài tử, còn có các lão sư Đại Tây thư viện.

Những người này đều tới chứng kiến trận so văn chọn rể hôm nay.

Quả phụ Ninh Thanh lâu rồi không lộ diện cũng tới, còn mang đến một nữ học sinh tuấn tiếu, tới chứng kiến cảnh tượng hoành tráng này.

Như vậy trận so văn chọn rể này, Vân Trung Hạccó biết đề mục trước không?

Đương nhiên không biết, đây là Đạm Đài Phù Bình lâm thời ra đề mục.

Tỉnh Vô Biên thật sự có tài hoa sao? Cái rắm, hắn bất học vô thuật, hoàn toàn là bao cỏ.

Mạc U thật là đệ nhất tài tử Đại Tây thư viện sao?

Đúng, hắn thật là đại tài tử, thi thư tạp học, thiên văn địa lý, tinh thông mọi thứ.

Vậy Tỉnh Vô Biên làm thế nào thắng?

Coi như muốn nổ đầu, cũng không thắng được à.

Dù Địa Cầu hủy diệt, Tỉnh Vô Biên cũng không thắng được đó.

Nhưng Vân Trung Hạc nói có thể thắng.

Làm sao thắng? Có trời mới biết!

Đây là muốn điên à.

Đại sảnh Đạm Đài gia tộc, tài nữ Đạm Đài Phù Bình ngồi ở vị trí phía trên.

Tỉnh Vô Biên và Mạc U, đứng hai bên sảnh đối diện nhau.

Đạm Đài Phù Bình nói: “Lần này so văn chọn rể, ta tự ra đề mục, tổng cộng ba đề, người nào thắng thì làm thông gia với Đạm Đài gia tộc ta.”

“Mạc U, Tỉnh Vô Biên, nghe cho rõ, đề thứ nhất!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.