Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 96: Chiêu Vân Trung Hạc làm con rể


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 96: Chiêu Vân Trung Hạc làm con rể

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Đạm Đài Diệt Minh khoát tay.

Nữ võ sĩ kia ngừng lại, lưỡi đao chỉ cách hai cánh tay Vân Trung Hạc hai tấc.

Chỉ cần lưỡi đao rơi xuống, hai tay Vân Trung Hạc sẽ triệt để cáo biệt thân thể.

Vân Trung Hạc nói: “Là Mạc Thu nói ngài chém đứt hai tay của ta, bởi vì ta có thể bắt chước chữ viết của ngài, tương lai rất có thể sẽ làm loạn toàn bộ Vô Chủ chi địa.”

Đạm Đài Diệt Minh chậm rãi nói: “Con người của ta rất kiên nhẫn, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có một chút xíu nhỏ vội vàng xao động.”

Tay của gã vẫn như cũ lơ lửng giữa không trung, một khi rơi xuống, hai tay Vân Trung Hạc sẽ khó giữ.

Vân Trung Hạc nói: “Tất cả mọi người đều biết, Tỉnh thị gia tộc ta mặc dù thắng trận chiến kia, nhưng nguy cơ chẳng những không được phá giải, ngược lại càng thêm nguy hiểm. Biện pháp phá cục duy nhất chính là liên minh với Đạm Đài gia tộc, làm thông gia.”

“Mạc Thu đi trước người khác một bước, đoạt tiên cơ ta, bỏ ra nhiều sính lễ để cầu hôn Đạm Đài Phù Bình tiểu thư. Nếu như ta không đoán sai, hẳn là 3000 áo giáp và vũ khí, còn có một phần ba lương thực Lạc Diệp lĩnh, thậm chí nhiều hơn.” Vân Trung Hạc nói: “Thật đúng là của người phúc ta à, những vật này đều là Liệt Phong cốc Tỉnh thị gia tộc ta.”

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Ngươi đã đoán được, vậy ngươi hẳn là biết lựa chọn của Đạm Đài gia tộc?”

Vân Trung Hạc nói: “Người không vì mình, trời tru đất diệt, Đạm Đài gia tộc đương nhiên lựa chọn lợi ích lớn hơn. Cho nên ta dâng lên thứ giá trị càng lớn hơn, giá trị vượt xa một phần ba lương thực hàng năm của Lạc Diệp lĩnh và 3000 áo giáp binh khí.”

“Đạm Đài đại nhân, ta cho ngài sính lễ, để cải biến vận mệnh Đạm Đài gia tộc, triệt để thành tựu bá nghiệp của ngài, giá trị hơn hai vạn đại quân.” Vân Trung Hạc nói cực điểm khoa trương.

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Lấy ra nhìn xem.”

Vân Trung Hạc nói: “Ngay trong ngực của ta, ta đưa cho ngài xem.”

Đạm Đài Diệt Minh gật đầu nhẹ.

Vân Trung Hạc lấy từ trong ngực ra một cái hộp dài.

Trong đông đảo chư hầu Vô Chủ chi địa, Liệt Phong cốc sinh muối, Tẩy Ngọc thành sinh lương, vậy Đạm Đài gia tộc sinh cái gì?

Mỏ!

Đất cày Đạm Đài gia tộc mặc dù không nhiều như Mạc thị gia tộc, nhưng cũng không thiếu lương thực, hàng năm vẫn còn dư.

Lãnh địa gia tộc gã vượt qua 49,000 cây số vuông, hoàn toàn tương đương với một hành tỉnh, cơ hồ chiếm một phần mười Vô Chủ chi địa.

Con dân sinh hoạt trên lãnh địa Đạm Đài gia tộc vượt qua 1,3 triệu.

Quân thường trực của Đạm Đài gia tộc vượt qua 30.000, lúc cần thiết có thể tăng gấp bội.

Cho nên tại Vô Chủ chi địa, Đạm Đài gia tộc là bá chủ không thể tranh cãi.

Mà sở dĩ để Đạm Đài gia tộc thành tựu bá chủ, chính là hạch tâm sản xuất của gã.

Sắt, đồng, vàng.

Lãnh địa Đạm Đài gia tộc có một quặng mỏ cực lớn, kéo dài vài trăm dặm, đa phần là quặng sắt, một phần mỏ đồng, còn kèm theo một ít mỏ vàng.

Có đồng có thể đúc tiền tệ, có sắt có thể rèn đúc binh khí và áo giáp, tăng thêm lương thực tự cấp tự túc.


Cho nên toàn bộ Vô Chủ chi địa, Đạm Đài gia tộc có đủ chiến lược cần thiết nhất, có thể trở thành đệ nhất bá chủ.

Mà trong những hạch tâm sản xuất này, cực kỳ mấu chốt là sắt.

Hơn phân nửa áo giáp và vũ khí Vô Chủ chi địa đều là Đạm Đài gia tộc cung cấp. Đồ sắt là toàn bộ chiến lược hạch tâm Đạm Đài gia tộc, căn cơ bá nghiệp.

“Đạm Đài đại nhân, mời xem.” Vân Trung Hạc đưa cái hộp lên.

Đạm Đài Diệt Minh mở hộp ra, chỉ thấy bên trong nằm một thanh chủy thủ, một thanh chuỷ thủ nhìn không chút nào thu hút.

“Đây chính là vật ngươi nói có thể cải biến vận mệnh gia tộc ta, thành tựu bá nghiệp gia tộc ta?” Đạm Đài Diệt Minh nói.

“Đúng.” Vân Trung Hạc nói: “Xin đem bảo đao, bảo kiếm của các ngài lên.”

Đạm Đài Diệt Minh vung tay lên.

Võ sĩ theo thứ tự đưa lên ba nhóm bảo kiếm, ba nhóm bảo đao.

Những bảo kiếm bảo đao này, đều do Bách Luyện Thiết rèn đúc thành, mỗi một thanh giá trị đều vượt hơn ngàn lượng, là lễ vật trân quý Đạm Đài gia tộc tặng người.

Trong Đạm Đài gia tộc cũng chỉ có tướng lĩnh cao cấp, mới có thể đeo bảo đao bảo kiếm này.

Vân Trung Hạc nói: “Chủy thủ trong tay ta có phải không thu hút chút nào không?”

Mười mấy người ở đây gật đầu.

Vân Trung Hạc nói: “Dùng bảo kiếm, bảo đao các ngươi chém chủy thủ ta, thử nhìn một chút.”

Nói xong, Vân Trung Hạc nắm chủy thủ này.

Tên võ sĩ Đạm Đài gia tộc kia cầm bảo đao nhắm ngay chuỷ thủ trong tay Vân Trung Hạc chém xuống.

“Đang!” Một tiếng giòn vang.

Hổ khẩu Vân Trung Hạc vỡ toang, máu tươi chảy ra, chủy thủ trong tay bay thẳng ra ngoài, thể chất của hắn thật sự là quá cặn bã.

Nhưng chuỷ thủ rơi trên mặt đất vẫn bình yên vô sự, ngược lại bảo đao Đạm Đài gia tộc trực tiếp mẻ một cái miệng lớn.

Sắc mặt Đạm Đài Diệt Minh hơi đổi một chút.

Gã đi ra phía trước, nhặt lên chủy thủ phong cách cổ xưa kia, lại phát hiện phía trên không tổn hao lông tóc gì.

Tiếp theo, gã dùng chủy thủ này nhắm ngay bảo đao gia tộc mình chém xuống.

“Đương..”

Bảo đao Đạm Đài gia tộc, trực tiếp bị chém đứt.

“Đương..”

“Đương..”

“Đương..”

Đạm Đài Diệt Minh liên tiếp dùng sức chém xuống.


Một màn kinh người phát sinh.

Đạm Đài gia tộc hao phí vô số tâm huyết rèn đúc ra bảo đao bảo kiếm, hoàn toàn không chịu nổi một kích, toàn bộ đứt gãy.

Mà Vân Trung Hạc mang tới chủy thủ phong cách cổ xưa kia, mặc dù cũng có chút tổn hại, nhưng cơ hồ không đáng kể.

Vân Trung Hạc cầm chủy thủ này, chém lung tung tất cả đao kiếm áo giáp trong sảnh.

Mà những võ sĩ Đạm Đài gia tộc kia, đứng đấy không nhúc nhích, mặc cho hắn chém vào.

Dù là tay hắn trói gà không chặt, áo giáp võ sĩ Đạm Đài gia tộc vẫn bị chém ra vô số vết nứt, đao kiếm tức thì bị chém như là chó gặm.

Tất cả mọi người toàn trường chấn kinh.

Toàn bộ Vô Chủ chi địa, thậm chí trong phương viên mấy ngàn dặm, công nghệ rèn đúc của Đạm Đài gia tộc vốn cao nhất.

Đạm Đài gia tộc rèn đúc binh khí áo giáp, trình độ cũng cao nhất Vô Chủ chi địa.

Cho nên, thực lực quân đội Đạm Đài gia tộc cũng là mạnh nhất.

Mà bây giờ, đao kiếm Đạm Đài gia tộc mạnh nhất, lại bị một chủy thủ dễ như trở bàn tay chém đứt.

Vân Trung Hạc mang tới chủy thủ này, chân chính chém sắt như chém bùn à.

Chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.

Người khác có lẽ không biết ý nghĩa trong này, nhưng Đạm Đài Diệt Minh lại biết rõ rành rành.

Vân Trung Hạc nói: “Ta còn có một nhóm lễ gặp mặt, muốn tặng cho Đạm Đài đại nhân, đưa vào!”

Một lát sau!

Lại một cái rương được đưa vào.

Trong mỗi cái rương có mười thanh kiếm, tổng cộng 100 thanh.

Mỗi một thanh đều có phong cách cổ xưa, thậm chí còn có chút hoen gỉ, tràn đầy dấu vết năm tháng.

Mặt trên còn có điêu văn kỳ quái, trên chuôi kiếm còn có triện văn.

Phảng phất mỗi một thanh kiếm đều tràn đầy dấu ấn lịch sử.

Mỗi một thanh kiếm nhìn qua, đều phi thường không chịu nổi, vừa già lại rỉ, tùy thời đều có cảm giác muốn mục nát.

Đạm Đài Diệt Minh tùy tiện cầm lấy một thanh cổ kiếm, nhắm ngay bảo đao Đạm Đài gia tộc chém xuống.

“Đương..”

Một màn kinh người lại lần nữa phát sinh.

Bảo kiếm Đạm Đài gia tộc, lại một lần nữa bị cắt đứt.


Mà bảo kiếm rách nát nhìn phong cách cổ xưa này, vẻn vẹn chỉ mẻ một miếng.

Đạm Đài Diệt Minh tiếp tục thử 100 thanh kiếm này, mỗi một thanh đều giống nhau, đều có thể chặt đứt bảo đao Đạm Đài gia tộc, giống như chủy thủ kia chém sắt như chém bùn vậy.

Binh khí nếu chỉ vẻn vẹn một thanh, vậy còn chưa có ý nghĩa gì.

Nhưng một lần xuất hiện 100 thanh, ý nghĩa rất khủng bố.

Điều này đại biểu lấy đại lượng sinh sản.

Một khi ai nắm giữ công nghệ rèn đúc này, người đó liền nắm giữ quân đội cường đai

Điều này cũng mang ý nghĩa, vương bài Đạm Đài gia tộc sẽ hạ.

Đạm Đài gia tộc rèn đúc vũ khí và áo giáp, sẽ rơi ở phía sau.

Như vậy còn gì bá nghiệp?

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Những binh khí này, từ đâu tới?”

Vân Trung Hạc nói: “Đạm Đài gia chủ, ngài nhìn những kiếm này, mặt ngoài vết rỉ loang lổ, phong cách cũ nát cổ xưa, hiển nhiên đã trải qua rất nhiều tuế nguyệt. Nghề chính Liệt Phong cốc Tỉnh thị gia tộc chính là sinh muối, đối với rèn đúc binh khí, so với gia tộc của ngài kém rất nhiều.”

Đạm Đài Diệt Minh gật đầu.

Thanh âm Vân Trung Hạc trở nên chậm chạp mà trịnh trọng, nói: “Những vũ khí này, toàn bộ đến từ một chỗ, kho vũ khí lăng mộ Nộ Đế.”

“Không có khả năng…” Đạm Đài Diệt Minh nói: “Đại Hàm đế quốc diệt vong đã ngàn năm, kiếm lưu lại cũng không có khả năng chém sắt như chém bùn vậy. Huống hồ tàng bảo độ lăng mộ Nộ Đế của Tỉnh thị gia tộc đã truyền mấy trăm năm, cũng không thể tìm ra lăng mộ này, làm sao hiện tại bỗng nhiên lại tìm được? Lại phá giải tàng bảo đồ này rồi?”

Vân Trung Hạc thở dài nói: “Đạm Đài gia chủ, tàng bảo đồ này căn bản cũng không có phá giải, ta cũng hoài nghi tàng bảo đồ này là giả. Nhưng kho vũ khí lăng mộ Nộ Đế, không phải phát hiện ra từ trong tàng bảo đồ này, mà là… Một lần phát hiện ngoài ý muốn.”

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Ngoài ý muốn gì?”

Vân Trung Hạc nói: “Ruộng muối Bạch Ngân bị lún.”

Ánh mắt Đạm Đài Diệt Minh co rụt lại.

Vân Trung Hạc nói: “Sau khi giải trừ chế tài và phong tỏa, Tỉnh thị gia tộc chúng ta một lần nữa tiếp quản ruộng muối, trong lúc vô tình phát hiện một chỗ cách ruộng muối Bạch Ngân hơn mười dặm, xuất hiện một vết nứt to lớn, phía trên có một tấm bia đá, lại là triện văn ngàn năm trước đó. Thế là chúng ta đào vào chỗ sâu vết nứt, kết quả phát hiện mộ huyệt ngàn năm, đồng thời khai quật ra những bảo kiếm này. Thần kỳ nhất chính là chủy thủ này, chém sắt như chém bùn, chân chính làm chúng ta kinh hãi.”

“Đạm Đài đại nhân, ta phi thường khẳng định nơi này chính là lăng mộ Nộ Đế, bởi vì thực lực chúng ta có hạn, có thể đào móc vẻn vẹn chỉ một góc. Nếu như khai quật toàn bộ ra, vậy bảo kiếm Thần Binh như này cũng không phải là 100 kiện, mà là 10.000 kiện, thậm chí là mấy vạn kiện. Lúc Đại Hàm đế quốc cường thịnh kéo dài vạn dặm, Nộ Đế chính là Thiên Cổ Nhất Đế, trong lăng mộ gã sẽ có con số bảo vật trên trời.”

“Cực kỳ mấu chốt là, những bảo kiếm này giữ ngàn năm, vẫn như cũ sắc bén kinh người, chém sắt như chém bùn. Vậy chứng minh Nộ Đế đã nắm giữ phối phương rèn đúc thần kỳ, nói không chừng đặt ở trong lăng mộ này. Vậy phối phương rèn đúc này, có phải là có thể cải biến vận mệnh Đạm Đài gia tộc thành tựu bá nghiệp hay không?”

Vân Trung Hạc khom người nói: “Đạm Đài đại nhân, di chỉ lăng mộ Nộ Đế ở trong lãnh địa Liệt Phong cốc chúng ta. Chúng ta nguyện ý dâng ra một nửa quyền khai phát, làm sính lễ cầu hôn Đạm Đài Phù Bình tiểu thư, thông gia cùng gia tộc của ngài. Ngài nói sính lễ này, có phải vượt xa Mạc thị gia tộc không?”

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Liệt Phong cốc ngươi nếu phát hiện di chỉ lăng mộ Nộ Đế, vì sao không tự mình đào móc, thành tựu bá nghiệp? Ngược lại muốn tiện nghi cho Đạm Đài gia tộc ta?”

Vân Trung Hạc nói: “Sống sót quan trọng hơn. Bây giờ Liệt Phong cốc ta cạn lương thực, nguy cơ càng ngày càng nghiêm trọng, đã chạy mười mấy vạn con dân. Mà đào mốc lăng mộ Nộ Đế, không biết cần bao nhiêu nhân lực vật lực, Tỉnh thị gia tộc không đủ sức. Cho nên nguyện ý hiến cho Đạm Đài gia tộc, cùng ngài thông gia là con đường duy nhất Tỉnh thị gia tộc sống tiếp.”

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Ngươi đánh dấu địa điểm lăng mộ Nộ Đế trên địa đồ cho ta xem.”

Vân Trung Hạc cầm qua một tấm bản đồ, đánh dấu địa điểm trên đó.

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Thật không thể giả, giả thật không được, các ngươi không phải đã khai quật ra một phần khu vực sao? Ta muốn phái người đi nghiệm chứng, nữ nhi Đạm Đài Phù Bình của ta, đúng lúc là nhà sử học cao minh nhất Vô Chủ chi địa, có đầy đủ nghiên cứu đối với Đại Hàm đế quốc. Nếu như ngươi dám gạt ta, hậu quả ngươi không thể tưởng tượng.”

Sau đó, Đạm Đài Diệt Minh cầm tấm địa đồ này nói: “Người đâu, giao địa đồ này cho Phù Bình, để nàng đi đến đó khảo sát một chút.”

“Vâng!” Võ sĩ kia mang theo địa đồ rời đi.

Một lúc lâu sau, Đạm Đài Phù Bình mang theo độ ngũ vài trăm người, trùng trùng điệp điệp chạy tới lãnh địa Liệt Phong cốc, ngay vị trí mà Vân Trung Hạc đánh dấu di chỉ lăng mộ Nộ Đế kia.

Năm ngày sau!


Đạm Đài Phù Bình phong trần mệt mỏi chạy về gia tộc.

“Bẩm báo phụ thân, nơi đó xác thực có một cái mộ huyệt, mà lại đúng là thuộc về hoàng tộc Đại Hàm đế quốc. Quy chế mộ huyệt, đồ án văn tự phía trên, đúng là thuộc về thời kỳ Nộ Đế.” Đạm Đài Phù Bình đưa ra tư liệu thật dày nói: “Trong một phần mộ huyệt đã khai quật ra, xác thực phát hiện áo giáp và binh khí ngàn năm, còn có hài cốt thành viên chết theo.”

Đương nhiên không có sơ hở.

Bởi vì đây đúng là mộ huyệt hoàng tộc Đại Hàm đế quốc. Mấy trăm năm này, Tỉnh thị gia tộc đạt được tàng bảo đồ, về sau đào bới khắp nơi.

Lăng mộ Nộ Đế chân chính vẫn chưa tìm được, nhưng những cổ mộ khác đào ra không biết bao nhiêu, trong đó không thiếu hoàng tộc Đại Hàm đế quốc.

Mà Vân Trung Hạc cung cấp địa chỉ, chính là mộ huyệt hoàng tộc Đại Hàm đế quốc mà mười mấy năm trước Tỉnh Ách thành chủ đào ra, quy mô cũng rất lớn.

Đạm Đài Diệt Minh tiếp nhận tư liệu, mỉm cười nói: “Đại Tây thư viện đệ nhất tài tử Mạc U đã tới, Tỉnh Vô Biên cũng tới, hai người kia cầu hôn ngươi, ngươi có ý kiến gì không?”

Đạm Đài Phù Bình nói: “Nữ nhi để phụ thân làm chủ.”

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Ngươi đi nghỉ trước đi, mấy ngày nay vất vả rồi.”

Đạm Đài Phù Bình nghiêng người hành lễ nói: “Nữ nhi cáo lui.”

Sau khi Đạm Đài Phù Bình đi, Đạm Đài Diệt Minh nói: “Người đâu, mang Vân Ngạo Thiên tới!”

Một lát sau, Vân Trung Hạc lại xuất hiện trước mặt Đạm Đài Diệt Minh.

“Đạm Đài gia chủ, ngài đã khảo chứng qua, đó đúng là di chỉ lăng mộ Nộ Đế chứ?” Vân Trung Hạc nói: “Phần sình lễ này của Liệt Phong cốc chúng ta, có phải vượt xa Mạc thị gia tộc hay không? Ngài lựa chọn thông gia với chúng ta, mới là chính xác.”

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Lăng mộ Nộ Đế, xác thực giá trị liên thành, có thể thành tựu bá nghiệp, phần sính lễ này xác thực vượt qua Mạc thị gia tộc gấp mười lần, bất kỳ một người thông minh nào cũng biết lựa chọn thế nào.”

Vân Trung Hạc khom người nói: “Đa tạ Đạm Đài đại nhân, từ nay về sau hai nhà chúng ta kết làm thông gia.”

Đạm Đài Diệt Minh chậm rãi nói: “Vân Ngạo Thiên, ngươi là một người thông minh, nhưng tội lớn nhất của ngươi chính là xem người khác là đồ đần. Cái chỗ kia căn bản không phải là di chỉ lăng mộ Nộ Đế gì, mà cũng không phải vừa mới phát hiện.”

“Tỉnh thị gia tộc đạt được bảo đồ truyền thuyết lăng mộ Nộ Đế, sau đó dùng ròng rã thời gian mấy đời người, đi đào móc khắp nơi. Lăng mộ Nộ Đế cũng không tìm được, nhưng lăng mộ hoàng tộc Đại Hàm đế quốc ngược lại tìm được mấy cái.”

“Ngươi chọn lựa mộ một thành viên hoàng tộc Đại Hàm lớn nhất, sau đó thả vào bên trong vài thanh bảo kiếm vừa mới rèn đúc không lâu, đồng thời trải qua làm cũ, để cho người ta tưởng rằng đó là cổ kiếm ngàn năm trước, chính là để cho ta tin tưởng đây chính là mộ Nộ Đế.”

“Mộ Nộ Đế kinh người cỡ nào, chân chính có thể thành tựu bá nghiệp, ai có thể không động tâm? Ta đương nhiên hẳn là lựa chọn thông gia cùng Tỉnh thị, nhưng Vân Ngạo Thiên ngươi có lẽ không biết, lúc Tỉnh Ách đào móc ra đại mộ huyệt này, tự cho là tuyệt mật, nhưng ta đã biết.”

“Vân Ngạo Thiên, trong thiên hạ không chỉ một mình ngươi thông minh.”

Móa! Cái này… Đạm Đài Diệt Minh này quá ngưu bức đi.

Vân Trung Hạc bắt đầu run rẩy, nói: “Đạm Đài gia chủ, thế nhưng những bảo kiếm chém sắt như chém bùn này đúng là không giả à.”

Đạm Đài Diệt Minh nói: “Khi loại bỏ tất cả đáp án sai lầm, còn lại cái kia mặc kệ là hoang đường, đó cũng là thật. Dù ta không dám tin, nhưng những chủy thủ và bảo kiếm chém sắt như chém bùn này, là ngươi rèn đúc ra. Ngươi nắm giữ bí phương rèn đúc, đây mới thật sự là giá trị liên thành. Giá trị bí phương rèn đúc này, vượt qua mấy vạn đại quân.”

“Vân Ngạo Thiên, ngươi lừa gạt ta, ta nên trừng phạt ngươi thế nào?”

“Tiếp đó, Đạm Đài Phù Bình vẫn như cũ sẽ gả cho Mạc U. Tỉnh thị gia tộc diệt vong, thì để nó diệt vong. Vân Ngạo Thiên ngươi đắc ý tính toán thất bại.”

“Bất quá, con người của ta coi trọng nhất chính là nhân tài! Ta không thông gia với Tỉnh thị gia tộc, nhưng thông gia với ngươi.”

“Ta còn có một nữ nhi chưa gả, ta gả nó cho ngươi, từ nay về sau ngươi chính là con rể Đạm Đài Diệt Minh ta.”

“Chọn ngày không bằng đụng ngày, buổi tối hôm nay liền thành hôn, đồng thời động phòng hoa chúc!” Đạm Đài Diệt Minh vỗ tay ba lần.

Một nữ tử mặc váy đỏ, mang theo khăn voan đỏ, một bộ dạng tân nương chậm rãi đi vào.

Lập tức bái đường thành thân, động phòng hoa chúc!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.