Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 92: Mạc thị gia tộc, đẩy tới vực sâu
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Hôm nay nghi thức bàn giao diễn ra ngay bên cạnh ruộng muối Bạch Ngân.
Trải qua nửa năm sửa chữa, ruộng muối Bạch Ngân to lớn đã miễn cưỡng khôi phục sản xuất.
Tả Ngạn quân sư đã tới sớm từ nửa tháng trước, bố trí một hội trường lớn bên cạnh ruộng muối.
Hội trường này lộ thiên, dùng gỗ xây dựng một đài cao hơn ba mét.
Sau đó toàn bộ điển lễ, sẽ tiến hành trên đài này.
Trên đài cao, có mười mấy chỗ ngồi, toàn bộ là chỗ cho đại nhân vật Vô Chủ chi địa.
Dưới đài cao, có mấy trăm chỗ ngồi, chuẩn bị cho tân khách.
Bên ngoài, chằng chịt mấy ngàn tên lính.
Ngoại trừ Tỉnh Trung Nguyệt mang tới một ngàn người, từng đại nhân vật Vô Chủ chi địa cũng mang theo hộ vệ, đứng chung một chỗ khoảng mấy ngàn người.
Hôm nay mặt trời rọi khắp nơi, nhiệt độ không khí hẳn là vượt qua ba mươi sáu ba mươi bảy độ C.
Mà trải qua mặt trời bạo chiếu hội trường, nhiệt độ mặt đất khả năng vượt qua bốn mươi mấy độ.
Thật là có chút gian nan.
Nhưng không còn cách nào, hôm nay là cảnh tượng hoành tráng, là sự kiện lớn.
Vân Trung Hạc và Tả Ngạn quân sư cùng đi, Tỉnh Trung Nguyệt chậm rãi đi lên đài cao, bên người còn đi theo Xạ Hương phu nhân.
Thời tiết nóng bức như vậy, nhưng Tỉnh Trung Nguyệt vẫn chưa ra giọt mồ hôi nào, thân thể vẫn như cũ lạnh buốt, tản ra hương thơm mê người.
Mà Xạ Hương phu nhân thì đổ mồ hôi lâm ly, khuôn mặt mỹ lệ đỏ bừng, ngược lại càng lộ ra động lòng người.
Lúc này tân khách toàn trường đã đến hơn phân nửa.
Lúc bọn họ nhìn thấy Xạ Hương phu nhân, không khỏi kinh ngạc, lúc này nàng tới làm gì?
Nhưng rất nhanh liền minh bạch, đây là muốn đưa cho Mạc Dã làm tiểu thiếp.
Thay vì nói đây là loại thông gia khác, còn không bằng nói Xạ Hương phu nhân là cống phẩm, biểu thị Liệt Phong thành thần phục Mạc thị gia tộc.
Lập tức tất cả mọi người nhìn về phía Tỉnh Trung Nguyệt, ánh mắt cũng tràn đầy thương cảm, còn có điểm xem thường.
Tỉnh Trung Nguyệt ngươi không phải cường ngạnh ngạo mạn sao? Không phải bất khuất thà gãy sao?
Làm sao hiện tại đã khuất phục, lại làm ra chuyện sỉ nhục như vậy?
Chẳng những cắt nhường ruộng muối Bạch Ngân, hơn nữa còn đem thân cô cô của mình đến giường Mạc Dã thành chủ.
Nữ nhân làm chủ quân đúng là không được.
Tỉnh Ách lão thành chủ cũng may mắn hôn mê bất tỉnh, nếu không lúc này chỉ sợ sẽ nhảy dựng lên.
Lịch đại chủ quân Tỉnh thị gia tộc, chỉ sợ cũng muốn từ trong quan tài chui ra ngoài.
…
Tỉnh Trung Nguyệt sau khi có mặt.
Mặt đất truyền đến từng đợt âm thanh run rẩy, lại có một chi quân đội đến đây.
Trọn vẹn một lúc lâu, 2000 binh lính Mạc thị gia tộc chỉnh chỉnh tề tề tiến vào hội trường to lớn.
Ở giữa vây quanh một cỗ xe ngựa lớn.
2000 binh lính Mạc thị gia tộc bắt đầu xếp hàng chỉnh tề, như những cây đinh, đứng đối diện Tỉnh thị gia tộc.
Thiếu chủ Mạc Thu xuống ngựa, cung kính tiến lên mở cửa xe ngựa.
Mạc Dã thành chủ, một tiếng nhung trang, hất lên áo choàng màu vàng, uy nghiêm bước xuống xe ngựa.
Phía sau lão là chủ bộ Ngôn Nhược Sơn, trong tay cũng ôm một cái hộp sắt, phía trên dán giấy niêm phong.
Ba người, nhắm mắt theo đuôi đi lên đài cao, đi tới đối diện Tỉnh Trung Nguyệt ngồi xuống.
Mạc Dã thành chủ thấy Xạ Hương phu nhân thành thục diễm lệ, tròng mắt hơi híp lại, lộ ra thần sắc đắc ý.
Tỉnh Trung Nguyệt đưa Xạ Hương tới, trước mặt nhiều người như vậy, hoàn toàn là vô cùng nhục nhã.
Đây biểu hiện ra thái độ hoàn toàn thần phục.
Nhưng khi ánh mắt lão rơi vào trên mặt Vân Trung Hạc, lại hiện lên vẻ giận dữ.
Lúc trước lão đã hạ lệnh Tỉnh Trung Nguyệt, hôm nay không muốn gặp lại Vân Ngạo Thiên này, muốn triệt để khu trục hắn ra khỏi Liệt Phong cốc. Vì sao Vân Ngạo Thiên vẫn xuất hiện ở đây?
Cho nên, mặt của lão lập tức lạnh xuống, tràn ngập uy nghiêm quét nhìn Tỉnh Trung Nguyệt.
Rất nhanh, lão sẽ để Tỉnh Trung Nguyệt biết, cái gì là sự giận dữ của bá chủ.
Lúc này, một đội người khác trình diện.
Đây là phe thứ ba Đại Tây thư viện làm trọng tài.
Xe ngựa ngừng lại, viện trưởng Chúc Thiên Phóng chậm rãi đi xuống, lúc này trong tay tự mình bưng lấy một cái hộp sắt tinh mỹ, phía trên cũng dán giấy niêm phong.
Lúc này, ba cái hộp sắt chứa mật ước, toàn bộ đã tề tụ đủ.
Ánh mắt mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm ba cái hộp sắt này.
Sứ giả Đạm Đài gia tộc, Ninh thị gia tộc cũng đã đến.
Đạm Đài gia tộc tới hai người, Đạm Đài Phù Bình, còn có một tên chủ bộ.
Ninh thị gia tộc tới vẫn như cũ là Ninh Liên Hoa, còn thêm một tên chủ bộ.
Mấy chục người thân phận tôn quý nhất đi lên đài cao, ngồi xuống vị trí của mình.
Lúc này, tất cả mọi người đã có mặt.
Chủ trì toàn bộ điển lễ bàn giao vẫn như cũ là hữu trưởng sử liên minh chư hầu, Ngụy Cung.
…
Thời tiết càng ngày càng nóng, ve kêu không ngừng.
Dưới loại khí trời này, bất luận lân trắng gì cũng sẽ tự cháy, mà sẽ tự cháy sớm hơn thời điểm này, căn bản không tới phiên hôm nay mới cháy.
Ngụy Cung chủ trì điển lễ đứng lên, chậm rãi nói: “Hôm nay tổng cộng chia làm ba chương trình hội nghị, thứ nhất, chém đầu. Thứ hai, khế ước công kỳ. Thứ ba, chính thức bàn giao.”
“Tiếp đó, chúng ta tiến hành chương trình hội nghị thứ nhất.”
“Mọi người đều biết, hơn nửa năm trước, Bạch Ngân lĩnh xuất hiện chuyện muối độc, mỏ muối lún làm người nghe kinh sợ, thương vong gần 3000 người, thật sự là vô cùng thê thảm, để cho người ta đau lòng nhức óc.”
“Trải qua nửa năm, đoàn điều tra liên minh điều tra ra chân tướng rõ ràng, kẻ cầm đầu chính là lãnh chúa Bạch Ngân Lý Tẫn Trung cầm đầu phản nghịch.”
“Ở đây, ta khẩn cầu tất cả mọi người, mặc niệm cho số người chết vô tội trong thảm án Bạch Ngân này.”
Lập tức vài trăm tân khách toàn trường, tăng thêm mấy ngàn quân lính, nghiêm túc cúi đầu, biểu thị mặc niệm.
Ước chừng một phút đồng hồ sau.
Ngụy Cung tiếp tục nói: “Trải qua liên minh chư hầu thông qua, chính thức phán xử Lý Tẫn Trung và các phản nghịch, chém đầu!”
Lập tức, bọn người lãnh chúa Bạch Ngân Lý Tẫn Trung bị đẩy ra, chỉnh chỉnh tề tề quỳ trên mặt đất, tổng cộng bảy mươi chín người.
“Chém!”
Theo Ngụy Cung ra lệnh một tiếng.
“Xoạt xoạt xoạt xoạt…”
Mấy chục tên đao phủ giơ lên đại đao, chém xuống.
Lập tức đầu đám phản loạn lăn xuống, máu tươi văng xa, triệt để nhuộm đỏ mặt đất.
Đáng thương Lý Tẫn Trung, trên trận âm mưu này, gã chỉ là phối hợp diễn mà thôi, chân chính chủ mưu là Mạc thị gia tộc.
Mà lúc này, gã vô tình bị Mạc thị gia tộc bán rẻ, hơn nữa còn không thể kêu oan.
Bởi vì đầu lưỡi đã bị cắt, mà lại đã sớm cho ăn thuốc, cả người ngơ ngơ ngáo ngáo, đã mất đi thần trí.
Nhưng đám người này, cũng tuyệt đối chết chưa hết tội.
Làm gia thần Liệt Phong cốc, lại cấu kết ngoại địch, mưu hại chủ quân, lang tâm cẩu phế như vậy, vốn là nên bầm thây vạn đoạn.
Lúc này chém đầu mấy chục người, lập tức làm cho cả tràng diện trở nên uy nghiêm túc sát.
Nhưng mà tràng diện máu tươi văng khắp nơi này, càng khơi dậy dã tâm của Mạc Dã thành chủ.
Lão cảm giác được thật sâu, những máu tươi này và đầu người, chính là làm nền tốt nhất.
Hôm nay, Mạc thị gia tộc muốn lên đỉnh phong huy hoàng.
Từ mai, Mạc thị gia tộc ta sẽ ngồi bằng với Đạm Đài gia tộc các ngươi.
…
Ngụy Cung cất cao giọng nói: “Tiếp đó, điển lễ thứ hai của chương trình hội nghị, khế ước công kỳ.”
Rất nhiều trưởng giả ở đây, không khỏi nhớ tới 50 năm trước.
Sao mà tương tự vậy.
Năm đó Tỉnh thị gia tộc đời trước và Mạc thị gia tộc ký kết mật ước, cho thuê Lạc Diệp lĩnh 50 năm, đổi lấy Mạc thị gia tộc cho mượn binh bình loạn.
Năm đó cũng mặt trời chói chang.
Cũng ngay trước đông đảo chư hầu Vô Chủ chi địa, công kỳ phần khế ước này, sau đó chính thức giao nhận.
Bất quá lúc ấy là Lạc Diệp lĩnh, không phải ruộng muối Bạch Ngân.
Hôm nay, Tỉnh thị gia tộc lại phải mất đi một trụ cột khác.
Từ nay về sau, Liệt Phong cốc Tỉnh thị gia tộc chính thức trở thành phụ thuộc Mạc thị gia tộc, diệt vong ở trong tầm tay.
Ngụy Cung nói: “Xin mời ba bên đem hộp mật ước, đặt ở trên mặt bàn.”
Vân Trung Hạc, Mạc thị gia tộc, Chúc Thiên Phóng viện trưởng, ba bên đem hộp sắt mật ước lên đặt ở trên bàn.
Ngụy Cung nói: “Xin mời các đại nhân tôn quý ở đây, kiểm tra ba cái hộp sắt có giống nhau không?”
Đám người kiểm tra, ba cái hộp sắt giống nhau như đúc.
Ngụy Cung nói: “Xin mời ba bên kiểm tra, hộp sắt này có phải hộp ngày đó ký kết khế ước không?”
Vân Trung Hạc, Chúc Thiên Phóng, Mạc thị gia tộc cẩn thận kiểm tra, gật đầu nói: “Đúng, đúng là hộp ngày đó chứa khế ước.”
Ngụy Cung lại nói: “Xin mời chư vị đại nhân kiểm tra, giấy niêm phong ba cái hộp này có bất luận tổn hại gì không?”
Mấy chục tên đại nhân vật ở đây cẩn thận kiểm tra, giấy niêm phong ba cái hộp này, không hư hại chút nào.
Ngụy Cung lại nói: “Xin mời ba bên kiểm tra, niêm phong các hộp, có phải giấy niêm phong ngày đó không?”
Vân Trung Hạc, Chúc Thiên Phóng, Mạc thị gia tộc lại tiến lên cẩn thận kiểm tra.
So sánh đường vân, ám văn giấy niêm phong, còn có độ khớp với nhau.
Mạc thị gia tộc Ngôn Nhược Sơn, kiểm tra càng thêm cẩn thận.
Lúc này Vân Trung Hạc căn bản không lo lắng hắn ngụy tạo giấy niêm phong sẽ bị nhìn thấu, tác phẩm đại thần Da Vinci, ngươi nếu có thể nhìn thấu, vậy ngươi chính là thần tiên rồi.
Ngay cả « Thượng Kinh Trung Nguyên Dạ » loại danh họa ngàn năm này cũng không có chút sơ hở nào, chớ nói chi chỉ là giấy niêm phong.
Quả nhiên, trải qua Ngôn Nhược Sơn và Chúc Thiên Phóng kiểm tra, Vân Trung Hạc ngụy tạo giấy niêm phong không bị nhìn ra bất luận sơ hở nào.
Ngụy Cung nói: “Ba bên xác định, giấy niêm phong này có phải giấy niêm phong ngày đó không?”
Ba bên chỉnh tề kêu phải.
Ngụy Cung nói: “Hộp là hộp ngày đó, giấy niêm phong cũng là giấy niêm phong ngày đó, mà lông tóc không hư hại, điều này chứng minh khế ước trong hộp công chính hữu hiệu, các ngươi có đồng ý không?”
“Đồng ý.” Cả ba cùng nói.
Ngụy Cung hỏi: “Ba bên các ngươi, ai là người chủ động khởi xướng phần khế ước này?”
Ánh mắt Chúc Thiên Phóng và Mạc Dã thành chủ nhìn về phía Tỉnh Trung Nguyệt.
“Là Tỉnh thị gia tộc chúng ta.” Tỉnh Trung Nguyệt nói.
Ngụy Cung nói: “Vậy xin mời Tỉnh thị gia tộc mở giấy niêm phong trước, xuất ra khế ước, đồng thời đọc trước mặt mọi người.”
Vân Trung Hạc xuất ra tiểu đao, giơ lên cao cao, sau đó ở trước mặt tất cả mọi người, chặt đứt giấy niêm phong.
Tiếp đó xuất ra một chiếc chìa khóa, mở ra khoá trên hộp sắt.
Cầm hộp sắt đẹp đẽ giơ lên cao, cả người chuyển động 360 độ, để cho tất cả mọi người nhìn thấy.
Cuối cùng, hắn mở hộp ra, lấy ra khế ước bên trong, vẫn như cũ giơ lên cao, vẫn xoay 360 độ.
Ngụy Cung nói: “Bên Liệt Phong cốc chính thức đọc phần khế ước này.”
Vân Trung Hạc chậm rãi mở khế ước ra.
Tất cả mọi người vểnh tai, Mạc Dã thành chủ nhắm mắt lại ngon lành.
Mặc dù không uống rượu, nhưng lúc này lão lại có chút say mê.
Phần khế ước này sau khi đọc xong, Lạc Diệp lĩnh sẽ vĩnh viễn cắt nhường cho Mạc thị gia tộc, ruộng muối cũng thuộc về Mạc thị gia tộc.
Hàng năm 500.000 lượng bạc à.
Có tiền, có lương, Mạc thị gia tộc sẽ thành tựu bá nghiệp.
Liệt tổ liệt tông Mạc thị gia tộc, các người trên trời có linh thiêng nhìn thấy không? Hôm nay Mạc thị gia tộc ta sẽ đi lên đỉnh phong.
Mạc Dã ta trở thành chủ quân vĩ đại nhất Mạc thị gia tộc mấy trăm năm qua.
Mạc Thu con ta, ngươi không tầm thường, không tầm thường à. Bày ra trận thảm án Bạch Ngân kinh thiên này, vậy mà đoạt được lợi ích to lớn cho gia tộc. Vậy mà đẩy trăm năm túc địch Tỉnh thị gia tộc vào chỗ chết.
Kể từ hôm nay, Tỉnh thị gia tộc chính là phụ thuộc dưới háng của ta, ha ha ha ha ha!
Mạc Thu cũng nhắm mắt lại, lỗ tai dựng thẳng lên. Không biết vì sao, mí mắt gã không ngừng nhảy lên.
Nhưng gã vẫn như cũ tràn ngập say mê khoái ý, mặc dù cử động Mạc thị gia tộc lần này đắc tội rất nhiều người, đắc tội Đạm Đài gia tộc.
Nhưng dù sao cũng là thiên đại lợi ích, bởi vì có câu: trời cùng không lấy, phản thụ tội lỗi; lúc đến không được, phản thụ nó ương!
Tất cả mọi người vểnh tai, có một loại cảm giác chứng kiến thời khắc lịch sử.
Liệt Phong cốc Tỉnh thị gia tộc, hôm nay xem như hủy diệt.
Vân Trung Hạc mang theo tiếng khóc nức nở, nắm khế ước tay phát run, chậm rãi thì thầm: “Kỳ hạn thuê 50 năm Lạc Diệp lĩnh đã đến, Mạc thị gia tộc chính thức trả lại 1,300 cây số vuông Lạc Diệp lĩnh cho Tỉnh thị gia tộc, khế ước này làm chứng!”
Lời này vừa ra.
Tất cả mọi người triệt để sợ ngây người.
Oa, ta kháo!
Cái này, cuối cùng xảy ra chuyện gì?
Phần khế ước này không phải là Mạc thị gia tộc vĩnh viễn chiếm lấy Lạc Diệp lĩnh, đồng thời khế ước cướp đoạt ruộng muối Bạch Ngân sao?
Làm sao biến thành Mạc thị gia tộc trả lại Lạc Diệp lĩnh rồi?
Mạc Dã thành chủ, Mạc Thu thiếu chủ, Chúc Thiên Phóng viện trưởng, Ngụy Cung trưởng sử, mấy người cũng hoàn toàn sợ ngây người.
Trọn vẹn một hồi lâu, Mạc Dã thành chủ nghiêm nghị nói: “Vân Ngạo Thiên, thời khắc này ngươi vẫn như cũ dám đọc loạn khế ước, muốn chết sao? Người đâu, bắt tên vô sỉ này lại, loạn côn đánh chết.”
“Chậm đã!” Tỉnh Trung Nguyệt bỗng nhiên đứng ở trước mặt Vân Trung Hạc, lạnh giọng nói: “Ai dám?”
Vân Trung Hạc nói: “Chư vị đại nhân, trên phần khế ước này viết rõ rõ ràng ràng, kỳ hạn thuê Lạc Diệp lĩnh 50 năm đã đến, Mạc thị gia tộc chính thức trả lại. Mạc Dã thành chủ ngày đó ký chính là phần khế ước này, sao ngươi lại không nhận?”
“Chư vị đại nhân đến xem, trên khế ước này có phải chữ viết Chúc Thiên Phóng viện trưởng, có phải chữ ký Mạc Dã thành chủ, có phải đại ấn Mạc Dã thành chủ không? Có nửa phần làm giả hay không?” Vân Trung Hạc quát lớn: “Tất cả mọi người đến xem, đều đến xem đi.”
Mẹ trứng!
Vân Trung Hạc quá ác độc.
Hắn chẳng những dùng lân trắng để khế ước chân chính tự cháy tan thành mây khói.
Còn ngụy tạo một phần khế ước, một phần khế ước giả 360 độ không góc chết, không sơ hở.
…
Chú thích: Các ân công, phiếu đề cử tuyệt đối không nên ngừng! Bánh ngọt thật vất vả khôi phục lòng tin, chớ có để nó bị dập tắt! Ta ngưỡng mộ các ngươi!