Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 91: Vở kịch hoa lệ! Ngày lôi đình
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Thật sự là kỳ quái à.
Bút mực giấy nghiên đều là Mạc thị gia tộc cung cấp, Vân Trung Hạc không động được bất luận tay chân gì trên đó, vì sao trên mật ước có lân trắng, vì sao có thể tự cháy?
Vô cùng đơn giản, bút mực giấy nghiên là ngươi Mạc thị chuẩn bị không giả.
Nhưng đại ấn Tỉnh Trung Nguyệt cũng không thể để người Mạc thị chuẩn bị. Đó là đại ấn Tỉnh thị gia tộc đời đời truyền lại. Không có đại ấn này, mật ước không có hiệu lực.
Mà trên đại ấn này, sớm đã có lân trắng, hơn nữa còn là lân trắng được nhuộm đỏ.
Lúc ký thời tiết rét lạnh, sẽ không tự cháy.
Bây giờ thời tiết nóng bức, cách mười chín tháng năm còn có nửa tháng, lân trắng trên mật ước không kịp chờ đợi sẽ tự cháy.
Kỳ thật tại thời khắc này, Mạc thị gia tộc đã bị đẩy vào vực sâu, bất quá cả đám bọn họ còn không biết mà thôi.
…
Ban đêm, Tỉnh Trung Nguyệt cũng không dừng lại Đại Tây thành, mà mang theo Vân Trung Hạc và Tả Ngạn trở về Liệt Phong thành.
“Chủ quân, đêm hôm khuya khoắt này không sợ bị ám sát sao?” Vân Trung Hạc hỏi.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Người có thể ám sát ta, chí ít tại Vô Chủ chi địa còn không có.”
Câu nói này thật sự là bá khí ngất trời.
Tiểu nữu, ngươi tự tin với võ công mình như vậy sao?
Bạch Vân thành ngưu bức như vậy sao? Du học mười năm ở nơi đó biến năng lực ngươi thành như vậy sao?
Lúc đi qua nghĩa địa với nhiều ngôi mộ.
“Vù…” Trong đêm tối hắc ám, bỗng nhiên bốc lên một đoàn quỷ hỏa rời rạc, màu xanh đen.
Tỉnh Trung Nguyệt và Tả Ngạn không khỏi quay lại nhìn quỷ hoả.
Thật sự là đại hung à, thời tiết này đã xuất hiện quỷ hỏa, mật ước trong cái hộp kia khẳng định đã tự cháy, hoặc là sắp tự cháy.
Bởi vì điều kiện quỷ hỏa hình thành cần phải ác liệt hơn nhiều.
Mà trên ba phần mật ước kia, lân trắng chỉ cần nhiệt độ vừa đến, nhất định sẽ tự cháy.
Vân Trung Hạc cười nói: “Chủ quân, Mạc thị gia tộc có lẽ đã ngã vào vực sâu, nhưng vẫn còn chưa biết.”
Vì cắt nhường lợi ích Liệt Phong cốc, ngày hôm nay Mạc thị gia tộc có thể nói là đắc tội với vô số người. Nhất là Đạm Đài gia tộc, hôm nay một màn này kích thích lớn nhất nhất định là Đạm Đài gia tộc.
Bởi vì Vân Trung Hạc thấy rõ rõ ràng ràng, lấy tính tình bình tĩnh của Đạm Đài Phù Bình, sắc mặt cũng thay đổi một chút.
Cho nên kế ly gián của Vân Trung Hạc, cũng sẽ thành công không lâu nữa.
Hôm nay Mạc Dã thành chủ, còn cảm thấy đã đạt tới đỉnh phong.
Thật tình không biết, người đã ở vực sâu.
“Thấy lợi tối mắt.” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Mạc Dã thành chủ tâm ngoan thủ lạt, đấu với phụ thân ta mấy chục năm, cũng không rơi vào hạ phong. Tỉnh thị gia tộc ta mấy lần xuất binh, đều không thể đoạt lại Lạc Diệp lĩnh. Không ngờ gặp ích lợi thật lớn trước mặt, hắn lại mất phương hướng.”
“Điều này quá bình thường.” Vân Trung Hạc nói: “Người tham lam, ngay cả dây thừng treo cổ mình cũng nguyện ý bán đi.”
Trời mới biết ba phần mật ước này sẽ tự cháy à?
Nếu như khế ước chân chính, có thể vĩnh viễn cắt nhường Lạc Diệp lĩnh, có thể thuê ruộng muối Bạch Ngân 50 năm, vậy Mạc thị gia tộc xem như đắc tội đông đảo chư hầu nhưng vẫn đáng, dù Đạm Đài gia tộc không thoải mái cũng không quan trọng.
So với lợi ích chân chính, thái độ những chư hầu này không tính là gì cả.
Huống hồ thời khắc mấu chốt này, chẳng lẽ Đạm Đài gia tộc sẽ xuất binh tiến đánh Mạc thị gia tộc sao?
Huống hồ, Mạc thị gia tộc còn có chỗ dựa cường đại.
Trong xe ngựa, mượn lửa đèn, Vân Trung Hạc lại một lần nữa lấy ra phần tàng bảo đồ của Tỉnh thị gia tộc kia. Bảo đồ này truyền thuyết nói là nơi lăng mộ của Nộ Đế.
Trong khoảng thời gian này, Vân Trung Hạc không làm gì liền lấy tàng bảo đồ ra xem.
Nghiên cứu vô số lần, vẫn không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.
Dù bệnh nhân tâm thần Da Vinci gia thân, cũng không nghiên cứu ra cái gì.
Đây chính là chữ như gà bới à, không có bất kỳ tin tức gì ở bên trong.
“Không cần quá hao phí tâm thần ở trên đây, Tỉnh thị gia tộc ta nghiên cứu mấy trăm năm cũng không tìm được gì.” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Dù phát hiện lăng mộ Nộ Đế, đã qua ngàn năm, đồ vật bên trong cũng đã sớm hư.”
Vân Trung Hạc nói: “Ta coi như tìm lời giải chơi thôi.”
Sau đó, Vân Trung Hạc tiếp tục trầm mê trong tấm tàng bảo đồ này.
Tỉnh Trung Nguyệt nhắm lại đôi mắt đẹp, bắt đầu thổ nạp.
Vân Trung Hạc không khỏi thoáng tránh xa một chút, bởi vì lúc nàng thổ nạp, dao động quá lớn, làm cho người ta tâm viên ý mã, không thể chuyên tâm nghiên cứu.
…
Đệ nhất chư hầu Vô Chủ chi địa, Đạm Đài gia tộc.
Trong 500.000 cây số vuông này, Đạm Đài Diệt Minh kiêu hùng, một lòng muốn Đại Tây quốc vương. Trong tay gã cầm một cuốn sách, mặc áo vải bố, tóc chải vuốt đơn giản, dù khí trời nóng bức, trên mặt gã ngay cả nửa giọt mồ hôi cũng không có.
Người này, thật sự là trung niên mỹ nam Vô Chủ chi địa khó gặp, mấu chốt là khí chất cao tuyệt, không có chút cảm giác phàm phu tục tử.
Nghe nữ nhi Đạm Đài Phù Bình nói, Đạm Đài Diệt Minh không nói gì, mà cầm lấy một cái muỗng cán dài, chậm rãi múc nước từ trong ao vào một cái thùng gỗ phía trước.
Trong phòng này có một cái guồng nước nho nhỏ, dẫn nước chảy vào trong phòng, phi thường tinh diệu.
“Mạc thị gia tộc tung bay.” Đạm Đài Diệt Minh cười nói: “Có lẽ dính vào chỗ dựa mới, đã không quá để Đạm Đài gia tộc ta vào trong mắt nữa.”
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Đạm Đài Phù Bình hỏi.
Đạm Đài Diệt Minh cười nói: “Không cần xử lý, số trời đã định, để tự hắn đi.”
Tiếp theo, ánh mắt của gã rơi vào trên mặt nữ nhi nói: “Bình Bình, hôn sự ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Nếu không lấy chồng, sẽ biến thành lão cô nương đó, ngươi không nhìn trúng thanh niên tuấn kiệt nào sao?”
Nghe phụ thân nói, Đạm Đài Phù Bình phảng phất hoàn toàn thờ ơ.
…
Chế tài phong toả Liệt Phong cốc đã được giải trừ.
Nhưng như Mạc Dã thành chủ nói, vẫn không có người dám tới buôn bán, cũng không có người đến vận lương thực.
Một là Liệt Phong cốc xác thực không có tiền.
Hai là Liệt Phong cốc mặc dù may mắn còn sống sót, nhưng nguyên khí đại thương.
Dù giải trừ phong tỏa, nhưng con dân Liệt Phong cốc vẫn tiếp tục đào vong, vẫn một bộ dạng thê lương.
Bất quá, bầu không khí trong Liệt Phong thành tốt lên rất nhiều, sĩ khí quân đội cũng tăng vọt không ít.
Mấy ngày sau, Mạc thị gia tộc chủ bộ Ngôn Nhược Sơn lại tới Liệt Phong thành.
Thái độ của gã càng thêm ương ngạnh, càng thêm chí cao khí dương.
“Hôm nay ta đến, chính là truyền đạt mệnh lệnh chủ quân, nhìn tận mắt các ngươi lại một lần nữa giải trừ 2000 quân bị.”
“100.000 thạch lương thực trước đó đã ăn sắp hết, nếu không muốn bị chết đói, mau dùng một nhóm áo giáp và binh khí mới để đổi đi.”
“Nhớ kỹ, đây là mệnh lệnh, không phải thỉnh cầu.”
Thái độ Ngôn Nhược Sơn so với Mạc Dã thành chủ còn phách lối hơn, đây đương nhiên là để dò xét.
Thế là, Tỉnh Trung Nguyệt lại một lần nữa diễn trò giải trừ quân bị.
Dưới đại quân bi phẫn không gì sánh được, vô số người lệ nóng doanh tròng, Tỉnh Trung Nguyệt hạ lệnh lại cắt 2000 quân bị, đồng thời lột bỏ áo giáp và vũ khí.
Liệt Phong thành một vạn đại quân, xoá một nửa, còn sót lại 5000.
Ngôn Nhược Sơn vui mừng to lớn, sau đó trở về bẩm báo Mạc Dã thành chủ.
Nhìn thấy Liệt Phong cốc Tỉnh Trung Nguyệt mềm yếu như vậy, Mạc Dã thành chủ triệt để yên lòng.
Bây giờ vận mệnh Tỉnh thị gia tộc đã bị lão triệt để nắm giữ, chỉ cần từng chút từng chút xiết chặt dây thừng, có thể triệt để chiếm đoạt Liệt Phong cốc.
Đến lúc đó chẳng những có thể nếm hương vị Xạ Hương phu nhân, dù là mỹ vị Tỉnh Trung Nguyệt cũng có thể thống khoái.
…
Mùng mười tháng năm.
Mạc thị gia tộc chính thức phái tới sứ giả, tiến về Đạm Đài gia tộc, Ninh thị gia tộc, Đại Tây thành.
Mời đông đảo chư hầu Vô Chủ chi địa, mời Đại Tây thư viện, Đại Tây võ viện, các loại thế lực, toàn bộ tới chứng kiến nghi thức giao nhận ngày mười chín tháng năm.
Trước đó ký kết mật ước, không thể để người khác biết, e sợ nửa đường bị người phá hư.
Bởi vì lúc đó, ruộng muối Bạch Ngân và Lan Điền vẫn còn trong chế tài, không hoàn toàn thuộc về Tỉnh thị gia tộc.
Hiện tại hết thảy đã kết thúc, Tỉnh thị gia tộc cũng được giải trừ chế tài, có lại chủ quyền, tự nhiên có quyền giao Lạc Diệp lĩnh và ruộng muối Bạch Ngân.
Cho nên, ngày chính thức giao nhận này, phải mời đông đảo chư hầu Vô Chủ chi địa đến chứng kiến.
Đem thành quả thắng lợi này, triệt để ăn vào.
Đương nhiên, đông đảo chư hầu chứng kiến màn này, khẳng định sẽ hâm mộ đố kỵ và hận không gì sánh được.
Nhưng thế thì sao?
Khế ước lớn hơn trời.
Lúc đó phần khế ước ký kết này, một thức ba phần, chính quy đến không thể chính quy hơn.
50 năm trước, tổ phụ Tỉnh Trung Nguyệt để Lạc Diệp lĩnh cho Mạc thị gia tộc thuê 50 năm, ngay từ đầu ký kết cũng là mật ước.
Chờ hết thảy kết thúc xong, cũng ngay trước mặt tất cả chư hầu, chính thức giao nhận Lạc Diệp lĩnh.
Ngày đó, những chư hầu kia không phải cũng đố kỵ vậy sao?
Thế nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cục thịt béo này rơi vào miệng Mạc thị.
Vô Chủ chi địa kính sợ nhất cường giả.
Bây giờ Mạc thị gia tộc cường thịnh như vậy, Đạm Đài gia tộc dù có đố kỵ, chẳng lẽ sẽ trở mặt sao?
Phải biết, phía sau Mạc thị gia tộc có núi dựa lớn chân chính.
…
Quả nhiên, nhận được lời mời, đông đảo chư hầu nhao nhao kinh ngạc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là thế.
Mạc thị gia tộc sở dĩ buông tha Tỉnh thị gia tộc, nguyên lai song phương đã sớm có mật ước.
Mà lần này, Tỉnh thị gia tộc không biết phải hi sinh bao nhiêu lợi ích.
Đáng thương Tỉnh Trung Nguyệt, đáng thương Tỉnh Ách hôn mê bất tỉnh.
Trải qua lần kiếp nạn này, Tỉnh thị gia tộc chỉ sợ tai kiếp khó thoát.
Bất quá từ nhanh chóng tử vong biến thành tự sát mãn tính.
Tránh khỏi vận mệnh bị đông đảo chư hầu chia ăn, lại bị một nhà Mạc thị gia tộc độc chiếm.
Nhưng mà, đông đảo chư hầu vẫn nhao nhao đáp ứng, ngày mười chín tháng năm tiến về ruộng muối Bạch Ngân lĩnh, tham gia nghi thức Mạc thị và Tỉnh thị bàn giao.
…
Ngày mười tám tháng năm, ngày mai chính là ngày lễ lớn.
Lại là thời khắc quyết định vận mệnh, bất quá quyết định vận mệnh không phải Tỉnh thị gia tộc, mà là Mạc thị gia tộc.
“Chủ quân, đi thôi.” Vân Trung Hạc nói.
Tỉnh Trung Nguyệt gật đầu nhẹ, sau đó leo lên xe ngựa hoa lệ.
Dưới một ngàn kỵ binh bảo vệ, lại một lần nữa rời Liệt Phong thành, trùng trùng điệp điệp tiến về Bạch Ngân lĩnh.
Trong xe ngựa, ngoại trừ Tỉnh Trung Nguyệt, còn có Xạ Hương phu nhân trang phục lộng lẫy.
Đây là lần thứ nhất Vân Trung Hạc đối mặt với phụ nhân mỹ lệ này gần như vậy.
Không giống với tưởng tượng, trước đó Vân Trung Hạc vốn sẽ phải làm nam sủng cho nàng để tiến vào phủ thành chủ, cho nên trong tưởng tượng nàng hẳn là loại hào phóng diễm lệ nhưng ai cũng có thể làm chồng kia.
Kết quả hoàn toàn không giống.
Nàng rất đẹp, nhưng lại tràn đầy khí tức văn nhã.
Mà không phải loại ngạo mạn thanh cao như Ninh Thanh, mà là một loại khí tức văn nhã kiều mị phi thường mềm mại.
Sở dĩ mang theo nàng, hoàn toàn là tuân theo mệnh lệnh Mạc Dã thành chủ.
Lão nói, lần này trên nghi thức bàn giao, Liệt Phong thành cũng phải đưa Xạ Hương phu nhân tới, ngay lúc giao ruộng muối Bạch Ngân, cũng tổ chức một nghi thức nạo thiếp đơn giản, đưa Xạ Hương phu nhân đến phòng Mạc Dã, cũng coi là loại thông gia khác.
Mạc Dã muốn nói cho tất cả mọi người, từ nay về sau Liệt Phong cốc sẽ trở thành kẻ phụ thuộc Tẩy Ngọc thành lão.
Trước mặt mọi người đưa lên Xạ Hương phu nhân, càng thêm biểu hiện ra Tỉnh Trung Nguyệt phục tùng.
Xạ Hương phu nhân xuất hành với trang phục lộng lẫy, cũng coi là lần cuối làm tê liệt Mạc Dã thành chủ.
Vân Trung Hạc thời thời khắc khắc đều ôm một cái hộp sắt.
Đây chính là hộp chứa mật ước do Mạc thị gia tộc cấp, mặt trên còn có giấy niêm phong.
Đương nhiên, giấy niêm phong này kỳ thật đã đổi.
Chỉ giấy niêm phong này cũng không đơn giản, hoa văn trên này cực kỳ phức tạp, hoàn toàn có thể so với ngân phiếu.
Mà đồ văn trên giấy niêm phong này lại ăn khớp lẫn nhau, bên trong còn có ám văn.
Tóm lại một câu, giấy niêm phong này làm giả độ khó cực lớn, ở thế giới này thậm chí hoàn toàn không có khả năng ngụy tạo.
Nhưng… Đối với số 23 Da Vinci, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.
“Chuẩn bị xong chưa?” Tỉnh Trung Nguyệt hỏi, ánh mắt nàng nhìn về phía chiếc hộp trong ngực Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc cười nói: “Hết thảy đã chuẩn bị xong, đợi đến ngày mai diễn xuất hoa lệ, cam đoan Mạc thị nếm cảm giác từ trên trời ngã xuống địa ngục.”
…
Từ Liệt Phong thành đến Bạch Ngân lĩnh, vẻn vẹn khoảng một trăm dặm.
Trong đêm mười tám tháng năm, Tỉnh Trung Nguyệt suất lĩnh một ngàn kỵ binh, đã tiến vào chiếm giữ Bạch Ngân lĩnh.
Pháo đài Bạch Ngân lĩnh phi thường lớn, gần như không nhỏ hơn bao nhiêu so với phủ thành chủ.
Lúc này đông đảo sứ giả chư hầu Vô Chủ chi địa, thậm chí bản thân chư hầu cũng đã tới.
Ròng rã vài trăm người, thật sự là cảnh tượng hoành tráng à.
Toàn bộ những người này đều là Mạc thị gia tộc mời, đến đây chứng kiến đại lễ bàn giao vào ngày mai.
Mạc thị dựng cảnh tượng hoành tráng như thế, mời nhiều chư hầu Vô Chủ chi địa như vậy, chính là để cho người ta chứng kiến Mạc thị huy hoàng đỉnh phong.
Kết quả lại ngã vào Địa Ngục.
Ngày mai khẳng định sẽ đặc sắc tới cực điểm.
Ha ha ha ha ha!
Sau một đêm.
Mười chín tháng năm, thời khắc lịch sử này chính thức đến.
…