Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn – Chương 330: Nhân sinh mạnh mẽ, không cần lý do
Biên: Lão Sầu
Xem ra tôi để lại ấn tượng sâu sắc đối với các binh lính của Hạng Vũ, hai binh lính hô lớn, lại có không ít người từ trong phủ chạy ra, trong đó có mấy thân vệ xấu xí của Hạng Vũ, đám kim giáp võ sĩ nhìn thấy tôi liền kính lễ, có người mỉm cười, giống như huynh đệ quen biết nhiều năm, trong lòng bọn họ, tôi là chiến hữu của bọn họ.
Bánh Bao lúc này kéo cửa kính xe xuống, nhìn qua tường gạch, bỗng nhiên cảm thấy mới lạ: “Cường tử, đây là nơi nào?”
Tôi hỏi cô ấy: “Đủ cổ kính chưa?”
Bánh Bao hai tay nắm cửa, thò đầu ra: “Oa, tuyệt, đây là khu du lịch mới mở sao, sao em không nghe nói qua nhỉ?”
Tôi kéo cô ấy xuống xe: “Đi, chẳng phải em đói sao?”
Vừa vào sân, tôi đã thấy hai cô gái cầm tay nhìn bọn tôi cười tủm tỉm, một là Tiểu Hoàn, người còn lại đương nhiên là Ngu Cơ.
Bánh Bao sửng sốt một lúc, lập tức chạy lại giữ chặt tay Ngu Cơ, cười vui: “Trương Băng, sao em lại ở đây, a, em làm việc ở đây hả?”
Tôi kéo cô ấy ….
Bánh Bao vẫn chẳng để ý, sờ miếng giáp ngực của một kim giáp võ sĩ, chép miệng tán thưởng: “Thật là bỏ công sức, dùng chất liệu thật cả.”
Ngu Cơ lè lưỡi, nhìn tôi cười tinh nghịch: “Không cần che giấu, Đại vương đều nói với em rồi.”
Một giọng to lớn khỏe khoắn từ trong phòng truyền ra: “A Ngu, chuyện gì hả?”
Ngay sau đó, Hạng Vũ mặc áo vải đi ra, anh ấy nhìn thấy tôi, cười nói: “Tiểu Cường, tới rồi hả?”
Tôi quay đầu lại nhìn Bánh Bao, cô nàng đáng thương này ngây người sửng sốt, giương mắt nhìn Hạng Vũ chẳng chút động đậy.
Hạng Vũ lúc này mới nhìn thấy cô ấy, đứng yên chết sững.
Ngu Cơ thấy vậy nhíu mày, hỏi nhỏ tôi: “Cô nương này có phải là Tiểu Vũ không?”
Tôi bó tay: “Đừng nói bậy, đây là tức phụ của tôi đó.”
Tôi đẩy Bánh Bao: “Còn không mau ra mắt tổ tông?”
Bánh Bao hét lên lao vào lòng Hạng Vũ, Hạng Vũ cười ha hả ôm lấy quay một vòng. Tôi lau mắt ướt nhòe, cảm thán: “Ở hiện đại mấy đứa nhỏ cùng người già quan hệ tốt thế cũng không dễ à…”
Tiểu Hoàn chớp mắt nói: “Tiêu đại ca, tỷ tỷ này là chính thất phu nhân của anh hả?”
“Chính thất!”, hai chữ này đâm vào nỗi đau của tôi à, tôi nói với Ngu Cơ: “Đây là vị tỷ tỷ không cho nạp muội muội đó, em đã đáp ứng thay anh khuyên nhủ rồi đó nhé.”
Ngu Cơ cười khanh khách, không nói gì, thật giảo hoạt.
Bánh Bao đứng đến cách Hạng Vũ một bước xa, vỗ ngực, nhưng mà chẳng biết đây là tổ tông bao nhiêu đời, lại có chút khó xử, Hạng Vũ cười nói: “Cứ gọi như trước kia đi.”
Bánh Bao không chút khách khí, kêu rõ ràng: “To con.”
Mọi người cười ngất…
Hạng Vũ cười nhìn Bánh Bao: “Ừ, béo hơn trước — Tiểu Cường, chú nghĩ sao mà mang Bánh Bao tới?”
Tôi bất đắc dĩ: “Mang thai, uy hiếp em, nói không mang cô ấy đi thì sẽ sinh cho em một thứ tàn phẩm.”
Hạng Vũ ngửa mặt cười lớn: “Được được được, Hạng gia ta có hậu nhân mà.” Xem đức hạnh của lão tổ tông này, sao hắn không có sờ râu mép nữa nhỉ?
Tôi lườm anh ấy: “Đừng có hồ đồ, con ngộ sinh ra thì họ Tiêu đó.” Tôi chỉ Ngu Cơ: “Muốn họ Hạng thì nị tự đi mà sinh.”
Bánh Bao dù còn nửa mộng nửa tỉnh, cũng nói: “Đúng, sinh cho em đứa cháu.”
Tôi trừng mắt: “Sinh thì cũng là tổ tông của cô, cho dù nhà Vũ ca ngũ thế đồng đường, đứa nhỏ nhất cũng là tổ tông của cô.”
Bánh Bao tức giận: “Tổ tông của anh ấy.”
Tôi ảm đạm: “Đúng, là tổ tông của tôi.”
Hạng Vũ cười ha hả, khoác vai tôi: “Đi, đi vào nói chuyện.”
Tôi xoay người lại phân phó binh lính: “Đi, nướng dê đi, trong xe thùng bên trái, chuyển xuống – đừng động vào thùng bên phải.”
Chốc lát, từng rương hoa quả chuyển ra. Có nho, xoài, đu đủ, vải… Ngu Cơ bóc vỏ quả vải ăn, gật đầu: “Ăn ngon thật. Tiểu Cường, anh lần sau tới nhớ mang cho em ít nhé.”
Tôi cảm khái: “Nhất lưu hoàng trần Ngu cơ tiếu, vô nhân trí thị lệ chi lai.”
Ngu Cơ cả kinh: “Ế, Tiểu Cường văn thơ lai láng chảy tồ tồ a.”
Hạng Vũ: “Đừng để ý tới nó. Đây là một nữ nhân khác, nhọ lắm.”
Tôi bỗng nhiên nghĩ tới Dương Ngọc Hoàn, kết thúc nhọ thật, vội vàng nói sang câu khác: “Tự cổ mỹ nữ thích ăn mấy thứ này.”
Bánh Bao gõ bàn nói: “Em không thích ăn.”
Tôi không nói gì, chẳng trách cô ấy xấu thế.
Hạng Vũ cười cười nhìn tôi, cảm thán: “Không thể ngờ được chúng ta còn có thể gặp nhau.”
Bánh Bao lúc này mới ý thức được, véo tay tôi: “Anh rốt cục giấu em bao nhiêu chuyện, trước kia anh một mình lén lút tới đây hả, Tiêu tướng quân là chuyện gì, cười chạy 10 vạn đại quân là sao?”
Tôi trốn tránh: “Chẳng phải đã mang em tới sao? Chờ sau này trở về từ từ nói, hiện tại nhanh chóng nghĩ ngợi xem chơi gì thì chơi đi.” Tôi nói với Hạng Vũ: “Vũ ca, mau chuẩn bị ngựa cho cô ấy cưỡi.”
Ngu Cơ thấy tôi có lời muốn nói với Hạng Vũ, kéo Bánh Bao: “Tỷ tỷ đi thôi, em lấy ngựa em cho chị cưỡi, con ngựa của em tên Yên chi hồng (đù mịa – hồng hồng) nhá, rất đẹp.”
Tôi dặn Ngu Cơ: “Đi chầm chậm chút, đừng cho con anh lắc điên đảo nhé.”
Đám nữ nhân đi ra ngoài, tôi cùng Hạng Vũ mỗi người cầm một điếu thuốc, giống như hai nam nhân bị vợ quản đến điên, rít thật sâu, tôi nói: “Vũ ca, tiến triển thế nào?”
Hạng Vũ nhíu mày: ” Xem như thuận lợi, tiện thể chú mang lão Ngô Dụng từ Lương Sơn tới giúp anh bày đặt mưu kế, chiến tranh dùng mưu lược lão hơn anh.”
Tôi nhớ lúc trước trong chiến dịch thảo phạt Lôi lão tứ, Hạng Vũ rất thưởng thức tài bày binh bố trận của Ngô Dụng, hai người còn ước định cơ hội hợp tác, tôi nói: “Chẳng phải anh còn có Phạm Tăng sao?”
Hạng Vũ nói: “Á phụ chuyên về mưu kế đại cục, 10 trận đánh thắng vài trận là được thiên hạ, nhưng mưu lược cụ thể lại không tinh tế, nói cho cùng ông ấy làm người vô cùng cẩn thận, không phù hợp với phong cách của anh, tóm lại ông ấy có thể giúp chú mưu đoạt thiên hạ, nhưng không đủ mưu đánh một thành, là thiên tài phụ trách tổng thể, anh cần người phụ trách chiến dịch, anh đang thiếu nhân tài a.”
Tôi ngạc nhiên: “Xem ra không chỉ ở thế kỷ 21 nhân tài mới là quý nhất.”
Ngô Dụng dẫn bọn thổ phỉ đi đánh đấm đương nhiên am hiểu dùng mưu một khu, hơn nữa hợp với chiến thuật dẫn đầu xung phong rắm thối của Hạng Vũ.
Tôi nói: “Qua một thời gian nữa không chừng em có thể mang Gia Cát Lượng cho anh.” Nói tới đây tôi lại hỏi: “Nhưng mà Vũ ca, chẳng lẽ anh có thể chấp nhận sao?”
“Chú nói giang sơn sao? Sao có thể thế, anh muốn đánh cho Lưu Tam tâm phục khẩu phục, cuối cùng tặng giang sơn lại cho hắn, rồi mang A Ngu cao chạy xa bay.” Hạng Vũ cười nói.
Tôi yên tâm: “A, Bang tử giờ đang làm gì?”
“Thằng khốn đó giờ đang luyện quân ở Bá Thượng.”
Tôi vò đầu: “Địa danh sao quen thế nhỉ?”
“Anh nhắc chú nhé, nơi chúng ta đang đứng gọi là Hồng Môn.”
Tôi nhảy dựng lên: “Hồng Môn yến?”
Hạng Vũ: “Anh quyết định ngày mai tổ chức, Tào Vô Thương đã tới cáo mật rồi.”
“Chuẩn bị thế nào rồi?”
“Thì cứ như xưa, anh vẫn thế.” Hạng Vũ cười ha hả.
Xem ra anh ấy rất thoải mái, cũng không có gì cần phải nhắc nhở.
Tôi nói: “Anh ổn không?”
“Cũng được, thật ra là có chút chư hầu qua lại phải chinh phạt, Lưu Tam hiện tại còn không phải là đối thủ của anh.”
Tôi vuốt cằm: “Cơm nước xong em liền mang Bánh Bao đi trạm kế tiếp — đi thăm mấy người Doanh ca.”
Hạng Vũ bất mãn: “Chạy đi đâu, chú chê Vũ ca nghèo sao?”
Tôi vội cười làm lành: “Sao dám. Do em đã lên kế hoạch trước, không thấy em mua 2 phần quà sao?”
Hạng Vũ nói: “Tặng quà gì chứ, nếu không giờ chú phi về hiện tại, đi nhanh về nhanh, còn kịp đánh chén.”
Tôi giận dữ: “Nếu là bình thường đương nhiên không vội, nhưng hôm nay em đang bận, Tùy Đường 18 hảo hán đang đánh nhau ở Dục Tài.”
Hạng Vũ cảm thấy hứng thú: “Có phải là Tần Quỳnh cùng Trình Giảo Kim không?”
Tôi kinh ngạc: “Anh cũng biết?”
“Ha ha, trước kia nghe trong Radio của Kinh Kha, thật sự muốn biết Lý Nguyên Bá khỏe đến cỡ nào.”
“Này… Vũ ca anh không so bì được, nghe nói tên kia cầm đôi chầy hơn 300 cân. Một đôi chầy đánh khắp Tùy Đường, khóc oe oe cầu đối thủ, thật sự là nhân sinh mạnh mẽ, không cần lý do.”
Hạng Vũ nghe vậy thản nhiên, say mê nói: “Nếu không linh xảo, chầy 300 cân anh cũng xài được. Nhưng mà người này có thể vô địch thiên hạ, tuyệt đối không chỉ là cậy mạnh, xem ra Bá Vương của anh kém Bá Vương của nó một bậc.”
Tôi khinh thường: “Hắn không có loại khí thế bá vương giống em.”
“… cái gì mà khí thế?”
“Vương bát khí đó.”
Lúc ăn cơm, Bánh Bao rốt cục cũng thoải mái, tay cầm một chân dê còn nóng hổi trò chuyện vui vẻ, bỗng lại thở dài: “Vì sao chúng ta không gọi Sư Sư cùng Kha tử tới nhỉ?”
Thật sự là được ô tô đòi người đẹp, đã mặt đẹp còn đòi chỉnh hình mà. Tôi nghiêm mặt: “Ăn cơm của cô đi, mọi người đều bận việc. Ai rảnh như cô?”
Bánh Bao: “Bận cũng không có chút thời gian sao? Cũng chẳng phải Vờ la đi mia Pu tin.”
Tôi cùng Hạng Vũ cười cười: “Đừng nói nữa, thật sự là có vị ngang cơ Vờ la đi mia Pu tin.”
Bánh Bao tắc ị, lẩm bẩm: “Cho dù vậy em thấy cũng có thời gian rảnh cơ mà?”
Tôi nói: “Chờ em ăn xong anh đưa em đi gặp vị kia.”
Bánh Bao vui mừng: “Thật à, to con cùng Tiểu Ngu cũng đi sao?”
Hạng Vũ: “Chờ anh xong việc không chừng rảnh vài ngày, khi đó tính sau.”
Bánh Bao nói: “Anh bận gì chứ, à Bang Tử giờ đang làm gì?”
Tôi nói đùa: “Đang ở Thiểm Tây làm bất động sản, ngày mai Vũ ca mời hắn tới ăn cơm.”
Bánh Bao vui mừng: “Vậy ngày mai ăn chung bữa nữa nhé, ăn lẩu đi.” Rồi lại quay qua nói với tôi: “Nhất định phải đi à, không thì em ở lại đây, anh cứ đi đi…”
Tôi nói: “Chúng ta chơi một lúc thôi, còn phải về mà.”
Hạng Vũ hừ một tiếng: “Chú sợ anh không bảo vệ được Bánh Bao à?”
“Nào có…” Kỳ thật đúng vậy, tên béo chinh phạt lục quốc còn có Safe house, Hạng Vũ là tên đầu đường xó chợ, tôi thật sự lo lắng, hơn nữa Bánh Bao thích náo nhiệt nên tôi càng lo, cho cô ấy mặc bộ khôi giáp đi cùng đám thân vệ xấu xí của Hạng Vũ thì chắc là tên xấu nhất rồi.
Hạng Vũ hỏi nhỏ: “Ngày mai chú có tới không?”
Tôi nghĩ ngợi chút: “Tới thì tới, dù sao anh mời khách, có thể ăn vạ bữa cơm cũng tốt, cũng nửa ngày rồi, Dục Tài chắc đánh xong hết rồi.”
Hạng Vũ gật đầu, anh ấy hiểu tôi đang lo, Ngu Cơ đứng bên anh ấy nhìn chúng tôi lên xe vẫy tay chào từ biệt. Bánh Bao theo thói quen thò đầu ra, đem ngón cái cùng ngón út để lên tai và miệng nói: “Nhớ gọi điện nhé.”
Bánh Bao kéo kính lên, bỗng nói: “Ai, nên mang chút thức ăn từ chỗ to con đi chứ nhỉ.”
Tôi nói: “Phí lời, đi mười phút nữa là tới.”
“A, hai nhà rất gần hả” Bánh Bao dần dần tỉnh táo khỏi mộng ảo, véo tay tôi nói: “Hiện tại nên nói cho em biết, rốt cục là chuyện gì?”
Tôi thở dài, đem chuyện Kinh Kha chết làm xúc động thiên đạo, Bánh Bao kinh ngạc suy nghĩ: “Vậy Bang tử bây giờ còn không quen biết to con sao?”
Tôi gật đầu. “Bọn họ không tự giết lẫn nhau chứ?”
“Tự giết lẫn nhau thì không, nhưng sợ rất khó để cùng đoàn tụ.” Chính béo có công trình phải làm, Lưu Hạng còn có thiên hạ phải tranh, chỉ có Sư Sư nhàn rỗi nhưng mà bị thằng chóa Kim Thiếu Viêm lừa đi rồi.
Nói tới chuyện Chiến quốc – hai nhà này cách không xa mà.
Xe chúng tôi phi như chó chạy trên đường, dừng ngay trước nhà nơi tôi từng ở, trên cửa có mấy chữ “Tiêu công quán” là do tự thân tôi đề tự….(tự tay viết ấy mà).
Lúc này đám hộ viện nhận biết tôi nói: “Hoan nghênh hiệu trưởng hồi gia.” Nam phó nghe tôi trở về xếp thành hàng nghênh đón, Bánh Bao trợn trừng mắt nhìn hồi lâu, bỗng mắng tôi: “Gớm, không thấy nha, anh bên ngoài còn có biệt thự hoa viên mà em không biết hả.”
Tôi vội nói: “Bên trong không có nữ, không có nữ…”
“Giờ em đến thì có rồi.” Bánh Bao đi đầu phi xuống xe, lập tức nghĩ tới nữ nhân cổ đại có thân phận đều là thục nữ, vội vàng dùng tay xoa bụng, giống như phụ nữ Nhật Bản đi bộ, tôi đi sau hô: “Đây là chủ mẫu của các ngươi.”
Một đám người hầu lập tức quỳ xuống đất nói: “Chủ mẫu hảo.”
Bánh Bao vội nói: “A, cái này không được, mau đứng lên.”
Ồn ào rối loạn một hồi, cả đám người bị hấp dẫn tới, có chú thò mỗi cái đầu nhìn ra phía ngoài. Người này dáng vẻ bất phàm, chỉ có hai con mắt có chút không đúng, mỗi mắt nhìn một hướng, đảo lăn lông lốc, tôi thấy liền kêu lên: “Kha tử.”
Kinh Kha nhếch miệng cười, từ sau bình phong vươn hai tay sải bước đi tới.
Tôi cũng mỉm cười vươn tay tiếp đón, Kinh Kha trực tiếp đi tới trước mặt Bánh Bao giữ chặt hai tay cô ấy nói vô cùng thân mật: “Em tới rồi.” Sau đó vuốt vuốt tay như muốn phát động cảm ứng từ vậy…..
oOo
“Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai “
Tác giả sửa phi tử thành Ngu cơ. Đây là thể thơ 4 câu Đường – Tống. Hai câu thơ chỉ Dương Ngọc Hoàn – 1 trong tứ đại mỹ nhân Tung cẩu.