Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 329: Xin hỏi đường đi ở nơi nào


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn – Chương 329: Xin hỏi đường đi ở nơi nào

Tôi quyết định mang theo Bánh Bao đi hưởng tuần trăng mật, cho nên cần nghĩ neen đi đâu, tôi tính hồi lâu cũng quy hoạch sơ bộ phải đi chỗ Hạng Vũ, hiện tại Hạng Vũ binh hùng tướng mạnh, tuyệt đối có thể thỏa mãn Bánh Bao chỉ huy, đi nơi khác kỳ thật cũng không phải không được, hiện tại chúng tôi đã có nhiều nơi để chọn, mấy vị hoàng đế vừa mới về còn có chuyện của mình, Chu Nguyên Chương xử lý không tốt có khi còn bị bắt đi chăn dê, hơn nữa không có chuyện gì tôi cũng chẳng muốn đi.

Còn nữa, tới chỗ Hạng Vũ tiện thể thương lượng chuyện Hồng Môn yến phải làm sao, tiện thể kêu Lưu Bang đến bàn bạc, hiện tại Hạng Vũ không nỡ ra tay, nhưng Lưu Bang sẽ làm gì có trời mới biết, chuyện này cũng không công bình với tổ tiên của Bánh Bao, có “bình” Phương Tịch làm kiểm nghiệm, “binh bại” Ô Giang cũng có thể giải quyết được, tóm lại không thể lại cho Hạng Vũ nhìn Ngu Cơ múa một hồi rồi cắt cổ tự vẫn.

Tôi lái xe qua siêu thị mua ít thuốc lá, một ít hoa quả tươi cùng rau dưa, thấy cà chua tôi cười thầm, mua một thùng. Bánh Bao đi theo tôi càng nhìn càng kỳ, hỏi: “Anh mua mấy thứ này làm gì, cho dù muốn dã ngoại nấu cơm cũng chẳng phải mua nhiều vậy chứ?”

Tôi cho đồ vào xe, lại bắt đầu đi lòng vòng khắp phố.

“Còn mua gì nữa nhỉ?”

“Mua máy chơi game.”

Rốt cục, ở một cửa hàng sửa chữa điện gia dụng cũ nát mua được cái máy FC đen trắng – có đôi khi có tiền cũng không phải vạn năng, thứ này ở Mỹ hay châu Âu chắc chẳng có.

Chủ quán thấy tôi chọn ra, chần chờ hỏi: “Chú mua mấy thứ này là sưu tầm hay làm gì?”

Tôi đi qua ném lên bàn 100 khối: “Tôi muốn linh kiện trong đó.” Tôi hiểu rồi, người này nghĩ tôi sưu tầm sẽ đòi 1000 đồng, mua đồ cũ phải cẩn thận, cái này giống như chọn mua đồ cổ, đặc thù cuar đổ cổ không phải ở giá trị sử dụng, bạn bỏ 20 đồng mua thanh đao thời Đường dùng để chặt gỗ, tôi khẳng định bạn nghĩ bạn bị lừa — đao triều Đường chắc chắn không bằng rìu thời Thanh.”

Quả nhiên, tôi vừa nói vậy ông chủ đã ném cho tôi một máy chơi game ra, lão lôi một đống lớn băng game ra nói: “Cần băng không? Một hộp 5 đồng.”

Tôi nói: “Một hộp hai khối, tôi bao hết.”

Lão bản bĩu môi: “Năm xưa 1 hộp hơn 100 khối đó.”

Tôi cười: “Máy chơi game cũng không có, lão giữ đống nhựa lại làm gì?”

Ông chủ ngạc nhiên, giận giữ: “Một hộp 3 khối…”


Cuối cùng tôi lại mua cái TV xài pin theo, Bánh Bao thấy vậy ngẩn người, lũn cũn đi theo tôi chán ngán: “Em biết rồi, anh mua mấy thứ đi viếng mộ tên béo hả — mua cả cho Kha tử cái đài bán dẫn nữa chứ.”

Tôi không nói nổi, cô gái này có lối suy nghĩ đôi khi thật không ngơ như tôi tưởng, đương nhiên, chẳng thể trách cô ấy, cô ấy còn không biết chuyện trục thời gian, trong mắt cô ấy mấy người Tần Thủy Hoàng là người chết rồi.

Sau đó tôi lái xe đi vòng vòng, Bánh Bao hỏi: “Đừng chạy loạn, tìm chỗ không có ai đốt đi.” Là tôi tìm chỗ không người, còn không phát hiện chỗ phù hợp để chạy mà.

Lúc này tôi chợt phát hiện quốc lộ phía trước chẳng có một bóng xe, tôi chạy vào, đạp ga hết cỡ. Bánh Bao hét lên: “Chậm chút, chậm chút, phía trước có camera đó.”

Tôi hô to: “Ngồi yên.”

Bánh Bao nắm chặt tay, cũng kêu lên: “Trời ơi, anh chẳng phải muốn đốt tiền cho họ sao, đây là muốn đi tìm bọn họ a.”

Tôi choáng: “Em biết à?”

Bánh Bao vô thức bảo vệ bụng, mắng: “Chạy chậm chút, muốn tìm chết thật hả?”

Thế tôi mới hiểu cô ấy nói có ý gì…

Tôi đành giảm tốc, lần này coi như thất bại, xem ra không có nhiệm vụ khẩn cấp không thể tiến vào trục thời gian, tôi nói với Bánh Bao: “Nếu không em ngủ chút đi, lát nữa tỉnh lại không chừng tới nơi rồi.”

Bánh Bao ảo não: “Được, để bà xem mang bà đi đâu.”

Lúc này hai bên bắt đầu có xe, tôi bị nhốt tại quốc lộ, cũng không ra được, lại không dám thử lại, đành đi chầm chậm, qua một hồi đi tới trạm thu phí dừng lại, tôi chán nản, cứ vậy chạy tới chỗ Hạng Vũ cần bao nhiều tiền hả?

Cũng may Bánh Bao không phải người thường, ngồi chút thấy nhàm chán, bắt đầu ngáp, sau đó ôm vai tựa kính xe ngủ gật, bất mãn lầm bầm vài câu cũng ngủ.

Cơ hội trời cho, hai bên lại không có xe, tôi hưng phấn xoa tay, mở máy, nhấn ga, lúc này điện thoại vang lên, tôi không muốn buông tha cơ hội cuối cùng, điện thoại mở ra đặt trên vai giữ lại, giọng Nhan Cảnh Sinh vang lên: “Hiệu trưởng ở đâu vậy?”


“Chuyện gì?”

Nhan Cảnh Sinh có thể cho là tôi đang bận, lắp bắp nói: “Người mới tới…”

“Người mới tới thì ghi danh là xong mà?”

Nhan Cảnh Sinh cẩn thận nói: “Người mới….”

Tôi hiểu rồi, là nói khách trọ, tôi nói lớn: “Chú nói đi, cái này thì được.”

Nhan Cảnh Sinh thở nhẹ nhàng: “Có người mới tới, Vương Dần trực tiếp đi đón, hiện tại đã đến rồi, anh không về một chuyến sao?”

“À à .. ai tới vậy?”

“Trúc lâm thất hiền đều tới.”

“À à, tốt, tốt. Cho bọn họ dạy bọn trẻ cầm bút lông viết chữ.”

“…Còn có, Trình Giảo Kim cùng Tùy Đường anh hùng 18 hảo hán đều tới.”

“À a, đều tới thì tốt, Dục Tài đang thiếu sư phụ còn gì?” Tôi lúc này nhìn phía trước, cần để ý xem có xe không, thật sự chẳng có tâm tư nói chuyện.

Nhan Cảnh Sinh nói: “Không phải, anh không biết 18 vị này khác 108 vị Lương Sơn, bọn họ có mâu thuẫn, đang đánh nhau rồi. Mấy người lão Vương cùng Tứ đại thiên vương, còn có cả Trấn Giang đang can ngăn.”

Chợt nghe trong điện thoại có tiếng hò hét đánh nhau rất náo nhiệt, còn có tiếng Phương Trấn Giang cùng Vương Dần hô đã nghiền, tôi biết đây là cái bọn không thích chỉ xem náo nhiệt, vội vàng phân phó Nhan Cảnh Sinh: “Không được thì gọi bọn Đoàn Thiên Lang, Trình Phong Thu đi tới hỗ trợ tiếp đón.”


Không chờ Nhan Cảnh Sinh nói chuyện, lại một loạt tiếng hỗn loạn, mấy thanh âm đàn ông ầm ĩ, tôi ngạc nhiên: “18 hảo hán còn có động khẩu nữa hả?”

“… Không phải, đây là thất hiền, giá trị quan không giống nhau, đang ở bên cạnh cãi nhau.” Chúng tôi đang nói chuyện, lại có một giọng eo éo vang lên: “Đừng đánh, he he, a di đà phật nha, sao lại náo nhiệt vậy?”

Tôi nghe đã tức điên, hỏi: “Thằng nào vậy?”

Nhan Cảnh Sinh cầm điện thoại hỏi: “Đại sư, xin hỏi pháp hiệu của ngài?” Xem ra đúng là hòa thượng.

Hòa thượng này vẫn không tim không phổi eo éo nói: “Bần đạo? Bần đạo là Huyền Trang.”

“Hắn nói hắn là Huyền…” Nhan Cảnh Sinh bỗng giật mình: “Ngài chính là Đường Tam Tạng sang Tây Thiên thỉnh kinh hả?”

“Ôi chao, dễ nói, dễ nói.”

Tôi vừa nghe vậy đều hoài nghi: “Đây là Đường Tam Tạng sao? Cảnh Sinh, cậu kiểm tra bằng cấp của hòa thượng nọ xem sao, cẩn thận hàng lởm đó, hiện tại hòa thượng giả nhiều lắm. Nó mà là giả thì đuổi đi, nếu là thật thì ngon, kêu nó gọi Tôn Ngộ Không tới hỗ trợ.”

Nhan Cảnh Sinh vội la lên: “Đừng đùa chứ Tiểu Cường, anh về một chuyến đi.”

Tôi cười: “Ok, tôi về đây…” Đang lúc vô ý nhìn thoáng qua chung quanh lập tức phát điên: ” Cảnh Sinh a, chú xem mà làm đi, anh không về ngay được.”

Cảnh sắc chung quanh tôi vô cùng sặc sỡ, chẳng biết khi nào đã tiến vào trục thời gian.

Nhan Cảnh Sinh nói: “Anh làm gì vậy?”

“Anh lái xe không dừng được, nó không nghe anh.”

“…Anh đang trong xe cảnh sát hả?” Nhan Cảnh Sinh ân cần thăm hỏi.

Cúp điện thoại, tôi bắt đầu chuyên tâm lái xe, vừa rồi cùng Nhan Cảnh Sinh nói chuyện tôi không giảm tốc, không ngờ lại đi vào trục không gian, nơi khách hộ gần nhất là Ngô Tam Quế, không thể gặp. Lại đi chút nữa là Minh triều, Chu Nguyên Chương còn chưa chính thức xưng đế, qua chút là tới Thành Cát Tư Hãn. Hai người cũng không gặp, tiếp đó là Tống Triều. Hẳn là đưa Bánh Bao lên Lương Sơn cũng chẳng có gì, nhưng tôi nghĩ bọn thổ phỉ suốt ngày uống rượu, Bánh Bao không chịu nổi hấp dẫn thì sao? Nghĩ đi nghĩ lại đưa Bánh Bao tới chỗ Hạng Vũ là tốt nhất rồi trở về xử lý 18 hảo hán — đáng tiếc bọn họ không gặp Lý Thế Dân, mà Quan nhị gia cũng không thể cùng Tần Quỳnh nhị gia tâm sự. Còn bảy cái gì mà hiền nhân tôi chẳng quen, Huyền Trang hòa thượng cũng chẳng biết có phải là tên lấy kinh không nữa, giọng nói như thằng lưu manh ấy?

Tôi bỏ qua nghi vấn tiếp tục lái xe, Bánh Bao ngủ một lúc, tỉnh dậy dụi mắt, nhìn ra bên ngoài, mơ màng: “Trời đã tối rồi à.”


Tôi nói: “Em ngủ tiếp một giấc đi, chờ trời tối rồi ra.”

Bánh Bao rốt cục cũng phát hiện dị thường, ghé qua cửa sổ nói: “Đây là đâu?”

Tôi nhìn lướt qua trục thời gian nói: “Vừa qua Minh triều.”

Bánh Bao còn không có tỉnh, ngất ngư: “Bao giờ hết cao tốc thì báo cho em biết, em đi vệ sinh.” Sau đó lại ngủ tiếp.

Chúng tôi đi từ 10 giờ sáng, Bánh Bao tỉnh ngủ mấy lần, nhưng thấy ngoài trời còn tối, nghĩ còn sớm, nửa ngủ nửa mê nằm trong xe, đợi cho hơn 6 giờ chiều mới rốt cục không ngủ nổi nữa, từ từ duỗi lưng, đụng phải xúc xích trong rương liền ném lại, nhìn ra ngoài, thất vọng: “Em hiện tại mới nhớ, sao anh không mua một gói mì tôm nào, em đói quá.”

Tôi thấy đã qua Tam Quốc, hưng phấn: “Đếm đê, đếm tới 100, anh mời em ăn dê nướng nguyên con.”

Bánh Bao nuốt nước miếng nói: “Thật hả, nói thật em ước gì được đi thảo nguyên chơi, em còn chưa từng cưỡi ngựa kìa, trong cửa hàng có tỷ muội nói là 1 giờ 50 khối — còn phải trả giá đó.”

“Sao không nói sớm, thảo nguyên đi qua rồi, lại còn cưỡi ngựa trả tiền? Nam nhân của em cưỡi ngựa cả ngày chẳng mất một đồng, còn kiếm ra tiền cơ.”

Bánh Bao chẳng buồn để ý, tay đặt bụng tỏ vẻ vô lực: “Nhanh lên đi, đói lắm rồi, anh dù kệ em cũng phải thương đứa con của anh chứ?”

Tôi nhìn thấy kim chỉ qua chỗ Hạng Vũ ở, liền phanh xe, ngoài cửa sáng lên, chúng tôi đứng ở ngoài tường cao một đại viện, Bánh Báo cảm thấy ánh sáng khác biệt, còn chưa mở mắt, lười nhác che tay trên mặt nói: “Trời, vừa qua hầm sao?”

Tôi mở cửa xe ra ngoài, một đội binh lính võ trang đầy đủ quỳ xuống hành quân lễ, vui vẻ nói: “Tiêu tướng quân.”

Tôi nhìn thấy quen mắt, lần trước ngoài Cự Lộc tựa hồ thấy qua, mỉm cười đáp lễ.

Tổng cộng có hai lính gác, một người khác hiển nhiên không biết tôi, sững sờ nhìn xe của tôi, hồi lâu mới hỏi nhỏ lão binh: “Ai đấy?”

Lão binh hung hăng cốc đầu hắn: “Còn hỏi! Ngươi không phải vẫn mong thấy người cười một tiếng 10 vạn đại quân của Chương Hàm tan vỡ là gì?”

Tân binh nhìn tôi, vừa mừng vừa sợ: “Là Tiêu Cường tướng quân?”

Tôi bỏ kính râm, cất vào túi áo, búng tay nói: “Đi, lão bà của Tiêu tướng quân của các ngươi muốn ăn dê nướng nguyên con.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.