Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn – Chương 19: Mấy chuyện thời Tần
Tôi ngó vào phòng, lúc này đã yên tĩnh lại, chỉ thấy Sư Sư đang một tay cầm cuốn “ Điện gia đình” một tay tim cách nhét một cái DVD vào máy. Trên màn hình xuất hiện một cô nàng ngực bự, uốn éo thân hình, subtitle xuất hiện cho biết đó là một cô ko gì đó, nữ diễn viên AV Nhật. Rôi một gã đàn ông chỉ mặc đồ lót xuất hiện, thần tốc đè cô nàng ra giường, tay nắn bóp loạn xạ, cô nàng chịu không nổi rên lên.
Lưu Bang vừa nhìn thấy đã cười:
– Có chút thú vị nha.
Tôi vội chạy vào chặn trước màn hình, Sư Sư mặt mũi đỏ tía trốn vào một góc, Lưu Bang xua tay:” Tránh ra, tránh ra!”. Trong loa vang lên tiếng nữ diễn viên rên rỉ, cái đĩa này là bản cắt gọn, không có vụ dạo đầu mà giao chiến lập tức. Bánh Bao chạy vào bỏ đĩa ra, rất tự nhiên nói:
– Cái này chờ bọn em không ở nhà rồi xem.
Lưu Bang:
– Thế thì bọn em đi ra đi!
– Thệ lục trược ẹm và chụ Cượng…..? – lần này là Chính Béo.
Câu này vừa ra, cả đám đều bò ra cười, cả Kinh khờ cũng cười hình hịch rất dâm đãng. Kiểu đùa như thế Bánh Bao đã quen rồi, thoải mái nói:
– Em không tin là anh và chị dâu chưa xem AV bao giờ.
Ngoài lần này ra, Tần Thủy Hoàng có xem phim sex hay không thì chưa thấy sách nào ghi chép, không đáng tin.
Đến đêm, bọn tôi chia làm ba một cách tự nhiên, Sư Sư và Bánh Bao, Lưu Bang và Kinh Kha, còn lại tôi, Hạng Vũ và Tần Thủy Hoàng một phòng. Lưu Bang hỏi gì Kinh Kha đáp nấy, tất nhiên là sai bét, bí quá hắn lại lôi câu : “ Đây là tiên giới, có nói ông cũng khong hiểu!” ra chặn họng. So với Lưu Bang, Hạng Vũ càng có lỗi với Chính Béo, chính tay này đánh cướp giang sơn của Tần Thủy Hoàng, thắng trận rồi, những người còn lại và những thứ còn lại không bị gã giết thì cũng đốt. Hạng Vũ còn đào mộ Tần Thủy Hoàng và nếu không có Ngu Cơ bên cạnh, khó mà biết được là có tha cho mấy bà vợ góa của Tần Thủy Hoàng hay không?
Giờ y phát hiện thật ra Chính Béo khá tử tế, cũng có phần tự trách, gã béo muốn nhường giường cho Hạng Vũ, nhưng phát hiện là tay này nằm giường sẽ lòi cả đầu lẫn chân ra mới thôi.. Hai người ngồi nói mấy chuyện thời Tần, hóa ra Chính Béo biết ông nội của Hạng Vũ là Hạng Yến, lại tán chuyện người đẹp đất Trần, Thái, rồi tổng kết bài học từ việc ba nhà chia Tấn, kể quá khứ huy hoàng, nhưng rốt cục Chính Béo không hỏi Hạng Vũ chính xác là làm những gì.
Tôi uống chút rượu nhưng không tài nào ngủ ngon được, cơn ác mộng 300+54 ám ảnh đến nỗi tôi mơ thấy một lão già Hongkong túm lấy tôi nói:” Con ơi, con là con rơi của ta, ta là Lý Gia Thành ( người giàu nhất châu Á)”
Hôm sau tôi dậy muộn, đã 11h, Bánh Bao đã đi làm, hôm nay nàng làm cả ngày, Hạng Vũ đã không ở trong phòng, Chính Béo lại chơi trò “ Có gì khác nhau “ bằng MP4,Sư Sư mặc tạp dề, đang loay hoay trong bếp. Trong túi tạp dề là cuốn cẩm nang sinh hoạt của nàng “ Điện gia đình”, cô bé này không chỉ ngực to mà còn khá thông minh, trước khi học mở một món đồ gì thì học cách đóng nó trước. Từ 8h cô bé đã dậy loay hoay rồi, cũng may là khá tế nhị, cẩn thận, bình ga mới thay. Đám bọn họ còn 1 năm tuổi thọ, còn tôi thì không đảm bảo lắm, lần sau gặp Sáu Lưu sẽ hỏi xem tôi còn được bao lâu.
Hạng Vũ đã đi chạy bộ, tuy trong chuyện Ngu Cơ, gã là bom nổ chậm, nhưng giờ thì vẫn ổn. Lưu Bang bò dậy từ sớm, nài nỉ Sư Sư bật cho hắn coi bộ AV hôm qua. Mấy cái đĩa đen đã bị tôi giấu đi, vì trong đó có một bộ phim cấp 3 mà Lý Sư Sư là một trong các nữ nhân vật chính. Còn Kinh khờ? Thôi kệ hắn.
Tôi nhận ra rằng đám đế vương anh hùng này thật ra không ai thích ngủ nướng, cứ bảo họ kiêu xa dâm dật alf tôi nghĩ đến cảnh: “ ngủ đến tự nhiên tỉnh, tính tiền đến chuột rút”, nhưng xem ra câu đó quá trẻ con. Bọn họ thật ra là những nhân viên văn phòng chân chính là :” Dậy sớm hơn gà, làm khổ hơn trâu”. Khoa học chứng minh, ngủ được ít thì nhu cầu tính dục cao, đấy những nhà thống trị ( từ mới gọi là những người chiếm hữu tư liệu sản xuất)sở hữu một mớ các cô cave với thân phận người hầu về phương diện này đều không được tử tế cho lắm. Đấy, TRụ Vương đã làm gì? Tùy Dượng Đế như thế nào? Võ Tắc Thiên ra sao? …..
Được Sư Sư phục vụ, tôi húp hết một bát cháo thịt nạc, sau đó miệng ngậm cây tăm, đủng đỉnh xuống nhà. Cửa hàng tôi luôn mở, một là ở đây vắng vẻ, không có người lạ, hai là cũng chẳng có gì mà trộm. Trông ra thì cũng sang ra phết, salon da, bàn nước lắp kính thì đến Hạng Vũ cũng không thể một lần vác đi hết. Mấy bức tranh tôi đã có phòng bị, đinh đóng là vẹo đấy, muốn gỡ xuống phải bắc ghế rút đinh cả nửa ngày.
Đáng tiền nhất là cái laptop mở hai cửa sổ QQ và lên trang web là thở hổn hển của tôi, nhưng cái đó khóa trong tủ. Ngoài ra còn có một bộ Complet mặc mùa hè, vụ này là do ông chủ của tôi, lão Hác gây ra. Một hôm lão gọi điện cho tôi, rất nghiêm túc yêu cầu tôi chú ý đến hình tượng của công ty ( đến giờ tôi vẫn không biết lão mở công ty gì), cần phải ăn mặc nghiêm chỉnh khi làm việc, nếu không giết không tha. Nửa tháng sau lão ghé qua chỗ tôi, được biết trước tôi đóng bộ nghiêm chỉnh, cổ đầy mồ hôi, lão thấy thì cười hỏi tôi làm cái trò gì? Sau nửa ngày giải thích, lão mới vỗ trán, thì ra lần trước lão uống say nhầm tôi với người khác.
Cũng có đến nửa năm nay tôi không gặp lão, cũng hơi nhớ, nếu không phải lương hàng tháng đều đúng ngày chuyển vào tài khoản thì tôi đã nghĩ là lão quên béng rằng ở xó xỉnh này mình có một cái cửa hàng. Lão Hác chắc là kiếm được tiền, dù mỗi lần gặp nhau lão đều mặc một bộ hàng hiệu nhàu nhĩ bẩn thỉu, trông không khác gì mấy ông nông dân bán đất. Nhưng tôi chú ý quần áo của lão không bao giờ mặc cùng một bộ đến lần thứ hai. Tôi dự tính mỗi năm lão kiếm được 3-4 triệu.
Tôi sực nghĩ ra đến cả lão Hác cũng không nuôi được ngần ấy người. Tiền, tiền, một tháng kiếm đâu ra 5 triệu? Chẳng lẽ phái KInh khờ đi tiếp đơn giết người, Sư Sư làm vũ nữ, Chính Béo bán hàng rong còn Lưu Bang đi bán hàng phân cấp, Hạng Vũ thì … chắc lúc ấy nhiều người ghét tôi, giữ lại làm vệ sĩ. Ách, nếu thế thì cuốn sách này chắc không ai xem nữa.
Lúc ấy, một người đàn ông có vẻ rất lanh lợi, được việc tiến vào, tay cầm một cái hộp, nhìn tôi với vẻ hoài nghi hỏi:
– Anh là chủ ở đây phải không?
Tôi vừa xỉa răng vừa hỏi:
– Có gì không? – Cái vẻ ngạo mạn của gã làm tôi rất bực.
Gã đặt hộp xuống bàn một cách nhẹ nhàng, rút ra một cái cardvisit đưa cho tôi, tôi không them xem bỏ luôn vào túi. Gã mất kiên nhẫn nói:
– Tôi họ Trần, đến đây là vì cái này, mời anh xem hàng!
Nói đoạn mở hộp, bên trong là một cái bình kỳ quái, nếu không phải cổ bình dài hơn đáy bình nhiều thì tôi cũng không phân biệt được đâu là đầu, đâu là đuôi. Trừ cái đáy bình trông khá đặc biệt thì không khác gì cái bình cắm hoa.
– Cái này là….
– Đây là một món đồ cổ, xin mời anh cho cái giá, được hay không bàn sau.
Tôi thấy gã khá bình tĩnh nên sinh nghi, móc điện thoại ra gọi cho lão Phan, đúng lúc tay kia tiếp:
– ….tôi phải báo trước đây là một món đồ thời Tống Huy Tông….
Tôi gật đầu lấy lệ, chuông đầu dây của lão Phan đã vang lên, đột nhiên tôi sực tỉnh ngẩng lên hỏi:
– Anh nói là thời nào?
– Tống Huy Tông.
Tôi cúp điện thoại, gọi với lên nhà:
– Em họ, xuống xem giùm anh cái này tí.