Bạn đang đọc Sự thử thách của tình yêu – Chương 4: người bạn mới
– hahahaha! Linh vừa bước xuống xe vừa cười.
– nè! Có chuyện gì mà em cười như điên thế hả linh? Nhi hỏi!
– em bùn cười vì nhớ lại mặt mấy tên ngốc hôm qua! Bùn cười quá!!!!!!!!! Hahahaha
– uhm! Công nhận bọn họ ngố thật! mà chị thương này chị chơi chiêu độc quá.
– Choy! Chị mà lại nếu ko sao làm chị của mấy đứa được. thương cười.
– Chị này! Nhi hờn dỗi
– Thôi đi má! Kon sợ oy! Thương trêu.
– Thôi pp các chị nhé đến lớp em oy! Hẹn gặp giờ ra chơi nhé! Linh nói.
Nói xong, linh bay ngay vào lớp. hình như vụ hôm qua đã lan ra nên ko ai nói gì linh nữa! thanh cũng vui vẻ cười với linh. Thanh ko phải là 1 người xấu nhưng vì thix duy nên tức với linh thôi. Linh bước tới chỗ ngồi, thanh nói ngay:
– linh ak! Cho tớ xin lỗi vụ hôm qua nha! Hiểu lầm thôi mà!
– Ukie! Linh cười tươi đáp lại làm bọn kon trai gần đó té xỉu rầm rầm.
RENGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG
Cô giáo chủ nhiệm của nó bước vào ( bà này còn rất xì-teen)
– -helu cả lớp! hôm nay lớp ta lại có học sinh mới! vào đi em!
Bà cô vừa giới thiệu xong, 1 chàng trai trông rất baby làm bọn kon gái trong lớp gầm rú lên:
– oh my god! Sao trên đời này lại có người đẹp trai thế?
– Anh ơi! I love u!
Và cứ thế blap blap. Chàng trai đứng đó chỉ bik cười trừ! Linh thấy thế liền giải vây:
– các bạn trật tự để bạn ấy giới thiệu về mình đi!
– Linh nói đúng đó! Mọi người im lặng đi! Thanh nói xong thì quay ra lườm cả lớp khiên ko đứa nào dám ho he.
– Xin chào mọi người. mình tên là Dương Ấn Quân. Mới đi du học ở mĩ về nên ko bik gì nhiều. xin được mọi người chỉ bảo!
– oh! Anh ơi! Em xin tình nguyện làm người chỉ bảo cho anh! 1 nhỏ lên tiếng.
– mày im đi! Làm gì có vé mà bày đặt! quân thik tao thui( tự tin thấy sợ)
quân mỉm cười, việc này anh quá quen rùi mà! Làm gì có ai cưỡng lại nổi vẻ đẹp baby, siêu kut3 của anh cơ chứ! Đang thik thú trước việc bọn kon gái thi nhau đòi làm người chỉ bảo ình thì quân giật mình bởi 1 tiếng đập bàn:
– im lặng hết coi! Làm gì mà ồn ào như cái chợ vỡ thế hả ??? linh hét lên. Cả lớp im bặt vì bik được kái thành tích đánh nhau với bọn kon thảo của linh, ko 1 ai dám ho he nửa lời!
– cô xếp chỗ cho bạn ấy rồi mau mau bắt đầu học đi! Linh nói rồi ngồi xuống. ai mà còn nói thêm tiếng nào thì đừng có trách tui ak!
Bà cô nhìn tụi trong lớp lo lắng mà bùn cười nhưng lại chỉ cười thầm trong bụng, riêng quân thì cảm thấy rất rất ấn tượng với linh. Từ trước tới giờ ko ai là ko bị thu hút trước vẻ đẹp của anh:
– hehehe! ấn tượng thật! quân nói nhỏ với mình rồi quay sang nói với bà cô. Thưa cô em mún ngồi với bạn linh ạ! Quân nói rồi mỉm cười thật tươi làm bà cô mém xỉu. bả gượng gạo nói:
– thanh em qua ngồi với trinh nhé! Quân ngồi với linh.
Chỉ chờ có thế, quân bay ngay xuống chỗ ngồi, linh ko nói gì chỉ mỉm cười gật đầu chào với quân. Thanh qua chỗ trinh ngồi trong lòng thầm nghĩ: “ choy ơi la choy sao nhỏ đó tốt số thế? Được ngồi với cạnh 1 người đẹp. huhuhu”.
Bà cô lên tiếng:
– còn ai có ý kiến gì ko? Chúng ta bắt đầu học nhé!
Nói là làm bà kô quay ngay lên bảng để ko ai kịp nói gì. Bọn kon gái quay xuống ban tặng cho linh những cái nhìn hết sức “ âu yếm”, linh vẫn pình thường chẳng tỏ vẻ sợ sệt hay gì cả, cô quay ngay lại nhìn bọn họ với ánh mắt thách thức “ các cô làm gì được tui, khôn hồn thì học đi không đừng trách ak”, như đã hiểu được những điều mà linh nói qua ánh mắt bọn kon gái quay đầu lên ngay ko còn dám ho he tí gì nữa. quân nhìn thấy tất cả, 1 cô gái ko bị thu hút bởi mình, ko sợ các fan của mình, hehehe 1 cô gái thú vị…
Lớp 10A1: bà kô hách dịch lên tiếng:
– chào cả lớp. hôm nay chúng ta lại có học sinh mới. vào đi em.
Một cô gái cực kì dễ thương bước vào, bọn kon trai thì mém chết, kon gái thì chỉ dành cho cô bạn mới những ánh mắt ko được thân thiện cho lắm, chỉ có 5 người ko quan tâm mấy vào học sinh mới là thương, nhi, khánh, nam, duy. Duy thì đang ngồi hí hoáy nhắn tin cho em iu, khánh và thương thì đọc sách, nam và nhi đang nói chuyện với nhau. Chợt nam nhìn lên, thì ra là cô gái nam đụng phải lúc nãy nhưng nhìn kĩ nam vẫn thấy rằng cô gái ấy rất quen thuộc với mình nhưng ko tài nào nhớ nỗi cô ấy là ai. Cô gái bấy giờ mới lên tiếng.
– chào mọi người! mình là Lương Thị Thanh Trúc. Là học sinh mới chuyển đến nên xin mọi người chỉ bảo.
Bọn kon trai đồng thanh:
– ko có gì! Bạn cứ đến đây bọn mình chỉ bảo cho!
– Hứ! chỉ được kái tật là thấy gái là mắt cứ tươm tướm lên! 1 nhỏ chanh chua nói.
– oh! Hình như bạn thấy trai đẹp kũng vậy thôi ak! Đâu có khác gì! 1 tên nam trả lời!
….. bọn kon gái không nói được gì chỉ biết nuốt cơn giận vào trong. Lớp cứ ầm ĩ như vậy. kon trai thì tán trúc, kon gái thì **** xéo, chỉ tội nghiệp trúc không bik làm sao cả. bà kô thì đập bàn ầm ầm ra hiệu im lặng nhưng hình như tất cả đều bị vẻ đẹp của trúc làm mê muội hết nên ko nghe thấy gì. Lúc này vì ồn ào không đọc sạch đươc, bực mình thương hét lên:
– IM LẶNG HẾT COI!
Cả lớp hoảng hồn không ai nói đươc tiếng nào, cả lớp im lặng hết vì đang được chiêm ngưỡng cơn tức giận của thương.
– cô xếp chỗ cho bạn ấy đi! Ai mà kòn mở miệng ra thì…
câu nói lấp lửng của thương làm cả lớp toát mồ hôi hột. bà kô:
– trúc! Em ngôì gần nhi nhé. Cả lớp trật tự học bài nào.
Bà cô nói xong ra hiệu cho trúc về chỗ, đến chỗ ngồi thì trúc nhận được 1 nụ cười hiền từ nhi, nhìn qua bên cạnh nhi, trúc nhìn thấy nam, cô mỉm cười tinh ngịch.
– chào bạn. mình làm quen nhé!
– Ukie! Mình là nguyễn trần bảo nhi. Bạn từ đâu chuyển đến vậy?
– Mình từ sài gòn chuyển vào.
– Uhm! Bạn xinh thật đấy.
– Bạn cũng vậy mà.
– Khiếp! trúc khen ai xinh chứ nhok này mà xinh nỗi gì? Nam quay qua trêu nhi.
– Anh tưởng anh đẹp lắm hả? đồ kon trai nhìu chuyện.
– Còn cô ít chuyện quá ha
Blapblap hai người cứ cãi nhau như vậy, làm thương quay xuống:
– hai người im ngay nếu ko mún phải vào bệnh viện.
thế là nam và nhi dừng đấu khẩu mà quay qua đấu mắt…
RENGGGGGGG, tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ giải lao. Quân khều tay linh:
– bạn xuống canteen hả? cho tui đi với!
– cậu có chân thì tự đi xuống chứ sao lại nhờ tui.
– Nhưng tí nữa nguyên 1 lũ bu vào thì sao mà đi được! cậu làm ơn làm phước kíu tui zới! quân năn nỉ! thật ra là mún đi cùng Linh thui nhưng giả vờ vậy đó!
– Hem bik! Để suy nghĩ đã
Linh vừa nói xong thì bà kô bước ra khỏi lớp. 1 lũ kon gái kéo xuống chỗ quân ngồi:
– anh quân! Anh đẹp trai thật đấy! làm bạn trai em nhé! 1 nhỏ nói
– mày làm gì có vé, anh quân là của tao!
– Bọn mày im hết coi! Anh quân anh thix em thui đúng hem?
Blap.blap… tội nghiệp quân phải ngồi đó hứng chịu thì nghe thấy tiếng nói:
– ê quân! Cậu ko định đi ăn ak?
– Okie! Đi liền! quân nói miệng thì cười tươi như hoa
– Xin lỗi mọi người nhé! Làm ơn tránh đường cho tui đi! Nói rồi linh bỏ đi, quân lon ton chạy theo.
– Trước khi đến canteen vào lớp 10A1 với tui chút nhé!
– Ukie
Đi đến lớp 10A1 linh thò đầu vào gọi 2 người chị, nhi dẫn Trúc ra:
– linh đây là học sinh mới của lớp chị tên là lương thị thanh trúc.
– Chào chị! Em là nguyễn trần bảo linh, em gái của chị nhi. Linh đưa tay ra bắt tay với trúc.
– Hey heo! Làm gì mà đứng trước cửa lớp tui thế? AAAAAAA… QUÂN. Nói rồi duy bay ngay ra níu cổ quân. Nam, khánh ra sau vừa thấy quân cũng liền bay lại;
– Em về hồi nào vậy? sao ko gọi cho bọn anh để đi đón? Duy trách
– Nhok về mà ko chịu báo cáo gì cả, thế có mua quà về ko? Nam hỏi.
– Các anh cứ hỏi như vậy làm sao em trả lời1 em mới về, để tạo sự bất ngờ cho các anh nên mới ko nói cho các anh bik.
– Hey quân, cậu quen sao chổi hả? linh hỏi
– Sao chổi ??? là ai vậy? quân hỏi lại
– Tên ngố này nè! Linh đưa tay chỉ duy
– Cô bảo ai ngố hả? duy cãi
– Ak! Đó là anh trai của tui!!!!!!!!!
– Anh trai của cậu ??? nói thiệt hay giỡn chơi vậy?
– Thật mà! Cậu ko tin ak? Ko tin thì hỏi anh Nam, khánh đó.
– Đúng đó linh, quân là em trai của duy mà.
– Sao cô ko tin ??? duy hỏi
– Tui không tin vì ông thì xấu thấy ớn còn quân thì đẹp trai như vậy sao lại là em ông được! kekekeke linh cười rồi chạy mất
– Côcô đứng lại cho tui! – Ngu mới đứng ak! Ngon thì bắt chị đi kưng… lêu lêu đồ chạy chậm
Quân ngạc nhiên hỏi:
– 2 người đó ngày nào kũng vậy hả?
– ừ! Họ mới chuyển vào thì đã làm cho 3 hotboy của trường điêu đứng oy! Huhuhuhu quê chết đi được( vụ bạn gái í mà)!!!!!!!!!!!!!!! Nam nhăn nhó
– chuyện gì mà khiến các hotboy quê dữ zậy?
– thì thế này nè: blap…blap… Nam kể lại hết mọi chuyện cho quân nghe
– hahahaha! Các anh đụng phải thứ dữ rồi!
– nè nhok ko an ủi mà kòn chế nhạo hả?
– ai biểu các anh thix quậy cho chừa! quân nói
– thế 2 người định đứng cãi nhau trừ kơm ak ??? Khánh lên tiếng. có đi ăn ko thì bảo?
– thôi ăn xong cãi tiếp nha nhok!
– Okie anh thích thì em chiều. quân nói.
Thế rồi 3 người khoác vai nhau đi xuống canteen ( thương, nhi, trúc thì đã xuống từ đời nào òy!)
Đến nơi thì thấy nguyên 1 bàn có toàn kon gái đang bu đen bu đỏ, chính giữa là duy, duy vừa ăn kơm vừa nói chuyện với các em. Cạnh đó, gần cửa sổ thì 4 cô gái đang ngồi măm kơm rất khí thế, linh thì vừa ăn vừa nói chuyện với Trúc và nhi, thương vẫn chăm chú vào cuốn sách đang đọc. nam, khánh, quân nhập bọn với duy. Duy đứng dậy nói với mọi người:
– đây là em trai của anh! Nếu nó không bk gì thì mọi người chỉ bảo cho nó hộ anh nhé.
– AAAAAAAAAAAAAA đẹp trai quá! Nguyên lũ kon gái hét lên mún sập canteen.
– Không sao đâu anh! Em trai anh cũng như em trai em mà! 1 nhỏ cười tười.
– Cảm ơn em! Duy mỉm cười!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
– AAAAAAAAAAAAAAA chết mất, anh duy ơi! ANH ĐẸP TRAI QUÁ!!!!!!!!!!!
Fan của khánh, nam cũng không vừa:
– ANH NAM ĐẸP TRAI NHẤT!!!!!!!!!!!!
– KHÔNG! LÀ ANH KHÁNH!!!!!!!!!!!!
– ANH DUY…
– KHÔNG! ANH NAM…
– SAI BÉT! ANH KHANH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
– Thế quân ko đẹp hả các em? Duy cười cười hỏi!!!!!!!!!!!
– CÁC ANH LÀ NHỮNG NGƯỜI ĐẸP TRAI NHẤT!!!!!!!!!!!!!!!!
– ỒN ÀO QUÁ!!!! NGẬM HẾT MIỆNG LẠI. nhi hét lên
– Các người không bik giữ trật tự khi ăn ak? Trúc lên tiếng.
Thương lườm mấy nhỏ đó 1 cái, làm đứa nào kũng im bặt! linh vẫn ngồi ăn làm duy ngạc nhiên “ mọi hôm là kon nhỏ đó nói nhiều lắm mà! Sao hôm nay không nói gì hết vậy”. duy đang suy nghĩ thì thấy linh nói thầm gì đó với 3 cô kia. Linh nói xong, 3 cô đều bật cười và ra dấu ok, linh cầm lấy ly nước của mình rồi bước tới phía các công tử đang ngồi. thương, nhi, trúc đi theo và ai trên tay cũng cầm 1 ly nước. linh bước đến trước mặt duy và mỉm cười quay sang hỏi các fan:
– mọi người nói 4 người này đẹp hả?
– YES!!!!!!!!!! Mọi người đồng thanh.
– Này thì đạp nè! Nói rồi linh đổ nguyên ly nước vào người duy làm duy ướt từ đầu đến chân. Khánh bị thương đổ, nhi đổ vào nam, quân thì hứng hết từ trúc. Cả 4 chàng bật dậy hét lớn:
– CÁC CÔ LÀM GÌ THẾ HẢ ??? ƯỚT HẾT RỒI NÀY!
– AI BIỂU LÀM ỒN! KHÔNG PHẢI HÔM QUA TÔI ĐÃ CẢNH CÁO RỒI AK? Linh hét lên mún thủng màng nhĩ của 4 chàng lun.
– Chúng tôi làm ồn cái gì? Duy hầm hè hỏi linh
– Vì các anh và fan của các anh nên chúng tôi không ĂN ĐƯỢC! linh nói
– ồn mún chết. nhi thêm vào
– các người mún khoe đẹp ở đâu thì chúng tôi chẳng quan tâm, chỉ có điều thấy chúng tôi đang ăn thì đừng có mà làm ồn nếu không mún chêt. Trúc đưa tay xẹt qua cổ đe dọa. – các người ghen tị thì có! Khánh nói, vẻ mặt vẫn điềm tỉnh nhưng ánh mắt nhìn thương như mún ăn tươi nuốt sống thương vậy!
– rảnh quá mà đi ghen tị với mấy người! thương điềm nhiên ánh mắt thách thức nhìn khánh. Nhìn thấy ánh mắt đấy, khánh càng tức điên.
– CHỨ KHÔNG PHẢI MẤY NGƯỜI KHÔNG CÓ FAN NÊN GHEN AK ??? Khánh hét thẳng vào mặt thương.
– Hồi nhỏ anh có được đi học đàng hoàng không? Thương hỏi.
– Cô điên ak? Có cô từ nhỏ không được đi học thì có! Khánh nạt thương.
– Thế cô giáo anh không dạy cho anh bik hét vào mặt người khác là bất lịch sự hả? thương vẫn điềm nhiên, cô nhìn thẳng vào mắt khánh.
– Côcô
Khánh nói vì lần đầu tiên cãi nhau anh thua, 1 con người như anh lạnh lùng, ít nói nhưng khi anh nói thì chắc chắn người kia sẽ thua ngay. Anh lí lẽ đầy mình, lập luận sắc bén nhưng khi đứng trước mặt thương thì những lập luận của anh chẳng là gì sao với lí lẽ của thương cả:
– thế nào? Cứng họng rồi hả?
– ai nói tôi thua? Khánh gân cỗ lên cãi.
Thương nhìn khánh mỉm cười thầm, lần đầu tiên cô thấy anh tức giận, vẻ lạnh lùng, ít nói biến đâu mất, thay vào đó là sự nóng nảy, thiếu kiềm chế, thương cười:
– không ngờ người lạnh lùng như anh mà cũng biết tức giận hả?
bất ngờ trước nụ cười của thương, khánh sững người, nụ cưởi của thương rất giống với…không phải cô ấy đâu đừng suy nghĩ linh tinh nữa khánh, khánh tự nói với chính mình.
– còn tôi thì không ngờ người như cô mà cũng biết cười.
– anh.anh thương giật mình “ cô đã cười ư? Không được cô thề là sẽ không cười trước kon trai cơ mà trừ người ấy, người cô đã quen…( kái này thì chưa nói được, bí mật).
– 2 em làm gì ở đây giờ này?
1 tiếng nói lạ vang lên làm thương và khánh cùng nhìn về nơi có giọng nói vừa cất lên, thì ra là thầy giám thị. Thương và khánh nhìn quanh, cả 2 có cùng suy nghĩ “ lúc nãy còn đông lắm mà sao đi đâu hết rồi?”. hai người không bik rằng vì cãi nhau hăng quá không quan tâm gì tới mọi thứ xung quanh nữa nên chuông reo vào lớp nãy giờ và mấy người còn lại đã thi nhau gọi 2 người thôi đi để vào học nhưng hình như 2 người ko nghe thấy gì hết, ôg giám thị lặp lại 1 lần nữa:
– 2 em làm gì ở đây?
– Em em cả 2 cùng lắp bắp.
– Hừ! dám trốn học mà còn gây ồn ào nữa, tôi phạt 2 em phải dọn dẹp thư viện, khi nào xong mới được về! rõ chưa?
– Vâng! Thưa thầy! cả 2 cùng đáp 1 cách uể oải.
– Làm mau đi!
– Vâng.
Nói rồi ông thầy bỏ đi, thương quay sang khánh:
– tại anh mà bậy giờ lại phải đi dọn dẹp thư viện nè!
– Cô nói hay quá nhỉ! Cô không có lỗi chắc
– Anh làm như chỉ có mình tôi có lỗi thôi! Thương nói
– Thôi! Cô im lặng hộ tôi, ông thầy giám thị quay lại mà nghe thì chắc bị phạt dọn cả trường lun đấy! khánh gắt.
Thương không nói gì nữa, im lặng đi theo khánh dọn dẹp thư viện. vừa bước vào thư viện, thương choáng.
– Trời ơi mình phải dọn hết cái thư viện khổng lồ này hả choy? Thương la lên
– Chứ sao? Thôi mún về sớm thì mau dọn đi.