Sự thử thách của tình yêu

Chương 22: SAU CƠN MƯA TRỜI LẠI SÁNG... 


Đọc truyện Sự thử thách của tình yêu – Chương 22: SAU CƠN MƯA TRỜI LẠI SÁNG… 

Mọi người ra khỏi dãy nhà kho, phương sẽ được nguyên đưa về và vứt thẳng cẳng ở cổng nhà cô…. Vy thì đã ngủ sau 1 trận khóc đã đời… quân nhẹ nhàng bế cô lên phòng, mọi người cũng vào nhà hết, chỉ còn thương và duy đứng ngoài cổng với lí do: có việc muốn hỏi…
– duy! Bây giờ cậu tính thế nào đây? Thương lên tiếng
– là sao? Tôi không hiểu?
– thì chuyện cậu với con bé linh nhà tôi đấy! chẳng lẽ hai người cứ nhưu vậy suốt sao? Thương thở dài…
– tôi cũng muốn đến với cô ấy lắm nhưng tôi sợ… hít 1 hơi thật sâu, duy nói tiếp… tôi sợ cô ấy nghĩ tất cả mọi chuyện tôi nói đều là bịa đặt và biết đâu, cô ấy vẫn chưa tha thứ cho tôi vì cái tát hôm nọ…
– cậu nghĩ thế là đúng! Con bé nó có lòng tự trọng rất cao, từ nhỏ đến giờ nếu phạm lỗi thì mọi người đều nhẹ nhàng với nó, chưa ai từng đánh nó bao giờ cả…
– nên tôi mới thấy …
duy nói chưa dứt lời thì có 1 chiếc xe dừng lại ngay trước cổng và linh từ từ bước ra… linh nhìn thương với ánh mắt vui vẻ nhưng ánh mắt đó liền thay đổi khi nhìn thấy duy, một ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ… cất 1 chất giọng như được giữ kín giữa những tảng băng được cất giữ suốt ngàn năm, linh lên tiếng:
– anh làm gì ở đây?
– Anh…
– Linh! Duy đến đây là để…
– Chị đừng nói thay cho anh ta,… anh ta có miệng anh ta tự nói…. Sao? Anh đến đây làm gì?
– Anh đến là để…
– Để làm gì? Để nhục mạ tôi với những người thân của tôi ak? Cái tát đó anh tát tôi vẫn chưa đủ ak? Anh muốn gì nữa đây? Muốn trả thù cho phương ak? Hay là đến bắt tôi di xin lỗi phương. ??? Linh nói với giọng đầy khinh khỉnh nhưng vẫn chứa 1 sự tức giận…
– Linh, em nghe anh nói đi mà… duy khổ sở nói…
– Thứ nhất: anh không cần phải nói….thứ hai: tôi với anh không có quan hệ máu mủ nên xin anh giữ tự trọng, đừng gọi tôi là em… thứ ba: tôi không muốn gặp anh bây giờ, sau này và mãi mãi… Anh hiểu ý tôi nói chứ?
– Thôi đi linh… Thương vừa lên tiếng đã bị linh chặn lại….
– Chị! Chúng ta vào nhà, đừng để phí thời gian của chúng ta với 1 người như anh ta… nói rồi linh kéo tay thương đi thẳng vào nhà, bỏ mặc duy ở đó thất thần nhìn theo bóng 2 người con gái… miệng lẩm bẩm:
– Phải làm thế nào thì em mới tha thứ cho anh hả linh? Anh biết mình đã sai rồi mà… Vừa suy nghĩ, duy cũng vừa lên xe về nhà, cả buổi tối hôm đó anh trằn trọc không ngủ… anh nên làm gì đây? Giải thích cho cô ấy hiểu nhưng làm thế nào bây giờ? Linh đã tuyên bố thẳng thừng là không muốn gặp mặt anh nữa mà… lăn lộn miết trên giường, lâu lâu lại còn thở dài ầm ĩ khiến quân phải bay qua nạt ột trận thì duy mới nằm im được… 5 phút^^
Đến gần sáng trằn trọc duy mới nghĩ ra được một cách, nhưng liệu thực sự đó có phải là cách hay k0? Anh vẫn còn đang băn khoăn lắm….
Sáng hôm sau, mọi việc lại diễn ra như thường ngày nhưng hôm nay linh thấy có gì đó khác lạ so với mọi hôm…
Tất nhiên là tất cả mọi việc đều bình thương nhưng duy nhất có linh là thấy lạ: vì sao ư? Thứ nhất, hà my – người mà trước đây từng bám riết lấy khánh và rất ghét thương cũng quay sang nói chuyện với hai người bọn họ rất thân thiết! còn phương, không hiểu ai làn gì cô ta mà mắt cô ta bầm bầm thế nhỉ? Nhìn cái mặt trắng bệch thế kia thì biết chắc là thoa lên đó cả hộp phấn rồi, bữa nay không như mọi bữa, hễ thấy linh ở đâu là cô ta xán vào cạnh khóe, mỉa mai nhưng hôm nay thấy linh và nhóm ở đâu là y như rằng cô ta phải cách xa bọn họ cả trăm mét… phương cũng xin chuyển từ lớp 10A1 qua lớp 10A5 – lớp cuối cùng và chứa những thành phần cá biệt nhất!
Nhưng khi linh nắm áo thương hỏi:
– chị thương! Sao hôm nay mọi chuyện xảy ra lạ thế?
– Ak! Không có gì đâu mà, thôi, em ăn đi! Sắp hết giờ ăn rồi, nhanh nhanh rồi còn vào lớp…
Tất cả mọi sự khác biệt đều k0 đặc biệt được bằng 1 chuyện: duy nghỉ học…
1 tuần sau đó, duy cũng không đi học, hỏi quân thì chỉ đáp được là:

– tớ k0 bix!
Trong linh cảm thấy có 1 cái gì đó bất thường nhưng tự nhủ thầm rằng mình sẽ cố gắng quên anh ta…> We had a million of days
I know that our time has run out
You’re my everlasting groove
Forget the past for the time to e
In all our thoughts and we will meet again
a moment of touch you feel
Like a vision of an angel
As our love and desire
disappeared forever
Always longing to have you near
Feel the power and the passion
Feel me slipping from your hands
Please break my fall
We had a million of days
I know that our time has run out
You’re my everlasting groove
Forget the past for the time to e
In all our thoughts and we will meet again…
Nhạc chuông điện thoại của thương reo vang trong 1 khung cảnh hết sức dồ man tít: khánh đang ôm thương và chuẩn bị kiss > Thương vội vàng đẩy khánh ra và nghe điện thoại….
– alo!
– Thương hả? tôi, duy nè, tôi muốn gặp cậu được không?
– Uh`! khi nào?
– Bây giờ. Machiato café…
– Tôi đến ngay!
Vội vã cúp máy, thương nhìn khánh và nói:

– duy gọi! cậu ấy muốn gặp em….
– Uh! Vậy thôi, anh cũng về đây…
– Pp anh! Thương nói và kiễng chân lên hôn nhẹ lên má khánh
– Uh! Nở nụ cười tươi rói…
Thương nhanh chóng lại xe đến chỗ hẹn và đã thấy suy ngồi đó:
– sao cậu đến sớm vậy?
– ak! Không có gì… cậu uống gì không? Duy mỉm cười và hỏi
– cho tớ 1 sinh tố dâu…
duy quay sang nói với anh bồi bàn…
Thương nhìn duy hỏi ngay:
– cậu hẹn tôi ra đây có việc gì không?
– Tôi chỉ muốn cậu đưa vật này cho linh thôi! Duy nói và chìa ra 1 phong thư…
– Sao cậu không tự đưa cho nó? Thương hỏi với vẻ đầy ngạc nhiên…
– Tôi sắp đi du học…
– Cái gì? Khi nào ??? Thương ngạc nhiên
– Chiều nay, lúc 9h tối tôi sẽ lên máy bay….
– Bây giờ đã là 7h tối rồi, cậu không định từ biệt ai hết sao?
– Không! Tôi muốn ra đi trong âm thầm, đây là tất cả những gì tôi phải chịu khi đã làm những việc đó… ánh mắt duy đượm buồn khi nói đến câu đó… – Vậy cũng được! chúc cậu đi may mắn! nhưng nói trước, tôi sẽ không để cậu ra đi một mình đâu…
– Tùy cậu, tôi chỉ muốn nói vậy thôi! Tôi về đây, tạm biệt…
– Tạm biệt! chúc cậu đi may mắn….
– Cảm ơn!
Duy nói và đi ra cửa, thương nhìn theo duy 1 lúc và cô cũng ra về….
Thương lái xe về nhà, lúc đó đã là 7h30 phút, linh đang ở trong phòng…
Thương đi đến phòng của linh:

– linh! Em đang làm gì đó?
– Em đang nghe bonamana, hay quá chị thương ak!
– Uh! Linh ak… thương rụt rè gọi….
– Huh? Cái gì vậy ak?
– Duy nhờ chị đưa cái này cho em… thương nói và đưa phong thư ra cho linh
Đúng như thương nghĩ, nét mặt của linh sa sầm ngay lập tức, cô đáp 1 cách lạnh lùng:
– chị cứ để trên bàn cho em! Bây giờ chị ra ngoài 1 đi, em muốn ở 1 mình…
– uh! Thương nói và bước thẳng ra ngoài, trước khi ra, cô còn nhắn lại 1 câu: nếu em không đọc thì chị nghĩ em sẽ hối hận đấy…
– vâng!
Thương đi ra ngoài, chỉ còn linh ngồi trong phòng, cô cứ liếc nhìn phong thư nhưng lại không dám mở… làm sao bây giờ ???/ lưỡng lự 1 hồi, linh cũng cầm lên, phong thư thoang thoảng mùi nước hoa duy sử dụng làm linh cảm thấy dễ chịu… phong thư dần dần được bóc ra…
Một mảnh giấy xinh xinh được gấp gọn gàng trong phong thư, linh nhẹ nhàng mở ra, những hàng chữ dần được hiện ra….
Dear linh…
Chắc em vẫn còn hận anh nhiều lắm đúng không? Anh biết, bây giờ có xin lỗi em cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả… thời gian anh và em gặp nhau chỉ là mới đây thôi đúng không? Em có biết, anh đã thích em ngay từ lần đầu gặp mặt không? Anh nhớ những lúc anh chọc em và bị em đuổi chạy vòng vòng quanh sân trường… anh nhớ tất cả mọi việc, kể cả việc tát em…. Em có biết rằng lúc đó anh cũng đau lắm không? Em biết vì sao anh lại đối xử như vậy với em không? Em nghĩ rằng em và quân thích nhau… anh thật sự xin lỗi em… khi em nói rằng cả đời này em không muốn gặp anh nữa, thật sự lúc đó anh nghĩ rằng mình sẽ không trụ vững được… nhưng anh vẫn cố gắng đứng lên tất cả đều vì em…. Linh ak! Có lẽ khi em đọc xong bức thư này anh đã vi vu trên 9 tầng mây rồi đấy nhỉ ???
( cái gì?) anh quyết định sẽ đi du học linh ạ… anh muốn khi nào anh trở về chúng ta có thể làm lại… được không em ???
Em hãy nhớ rằng. dù trên đời này em không còn ai yêu thương nhưng em vẫn luôn có anh đấy nhé!!!!!
Tạm biệt em, hi vọng em sẽ luôn nhớ những kỉ niệm của chúng ta…
yêu em
Duy…
Linh lao vội ra cửa, chạy ngay đến phòng của thương:
– chị thương! Chuyến bay của duy lúc mấy giờ ???
– 9h…
Linh lại vội vàng chạy đi, lí trí và trái tim của cô đều mách bảo rằng phải giữ người con trai đó ở lại…
8h55 phút, tại sân bay… 1 chàng trai hết đứng rồi ngồi, ngóng nhìn ra phía cửa ra vào, anh hi vọng có thể hình dáng bé nhỏ của người anh yêu, hi vọng cô ấy sẽ đến…
Nhưng lỡ cô ấy không đọc bức thư của mình thì sao? Duy suy nghĩ…
8h59 phút, hình bóng bé nhỏ vẫn chưa xuất hiện, duy thất vọng ngồi dậy, xách vali và bước vào phòng cách ly…
9h00 phút, chiếc máy bay vừa cất cánh mang theo duy thì linh cũng vừa chạy tới, nhìn trên bảng điều khiển chuyến bay của duy vừa cất cánh mà lòng linh đau như cắt….
Tại sao? Tại sao anh không đợi cô đến? tại sao lại bỏ cô đi? Hàng ngàn câu hỏi tại sao vang lên trong đầu linh… cô ngồi xuống và khóc… 1 cánh tay nắm lấy vai cô, vội vàng ngước lên thì thấy thương và tất cả mọi người, cô ôm chồm lấy chị và khóc…
10 năm sau:
Thương và khánh đã lấy nhau và có 1 baby… quân và vy thì đang trong giai đoạn yêu nhau tha thiết…. và bây giờ, ngày 13 tháng 10 năm 2010… đám cưới của nam và nhi được tổ chức tại nhà thờ mọi người vây quanh lấy cô dâu và chú rể…. trông hai người thật xứng đôi…
Tiếng cha xứ vang lên:

– Đoàn Bảo Nam con có đồng ý lấy Nguyễn Trần Bảo Nhi làm vợ và suốt đời yêu thương cô ấy không?
– thưa cha! Con đồng ý…
– Nguyễn Trần Bảo Nhi, con có đồng ý lấy Đoàn Bảo Nam làm chồng và suốt đời yêu thương cậu ấy không?
– Thưa cha, con đồng ý…
– Ta tuyên bố từ giây phút này các con đã là vợ chồng….
– YEAHHHHHHHHHHHHHH…. Tiếng khán giả reo vang làm đôi vợ chồng mới cưới vui mừng…
Tất cả bọn họ đều có sự thành đạt riêng nhưng tất cả đều thành công trong cả 2 lĩnh vực là sự ngiệp và tình cảm…. chỉ còn có linh thôi cô gái ấy đã trở thành TGD của Hưng Thịnh Phát… nhưng người con trai mà cô ấy chờ đợi suốt bao nhiêu năm vẫn chưa trở về…
Quay lại đám cưới, cô dâu chú rể đang đi chào khách thì:
– hello… Làm đám cưới mà không mời bạn mời bè gì hết… tiếng ai đó quen quen vang lên làm Nam và nhi đều quay lại nhìn
– AAAAAA… Cái thằng này, tớ tưởng cậu bỏ đi mất xác luôn rồi đấy chứ! Cũng biết đường về dự đám cưới của bạn đấy ak? Nam nói
– Dạ, em biết lỗi nên mới mò mặt về chịu trận đây… mà sao 2 người làm đám cưới nhanh thế? Hồi tớ đi còn chưa có gì hết mà….
– Ak! Chuyện dài lắm, để khi nào tớ kể cậu nghe… thế nào? Về đã báo ọi người biết chưa? Còn linh… nam đang luyên thuyên thì bắt gặp cái lườm muốn rớt mắt luôn của vợ…
– Ak! Tớ cũng không biết nữa! nhưng tớ đã về rồi, chắc chắn tớ sẽ giữ lấy cô ấy ình.
– Uh! Thôi, chúc tớ hạnh phúc đi chứ…
– Ôi, cậu mà không hạnh phúc tớ chết liền….
– Cái thằng thôi mình ra chào mọi người đi em, kệ xác hắn. nói rồi nam kéo nhi đi…
Tối hôm đó, tại biệt thự linh đang sống, linh đang ngồi trong phòng làm việc thì tiếng chuông cửa reo vang, cô vội vàng xuống mở cửa và nhìn thấy người đó, người mà cô chờ đợi suốt 10 năm nay đang đứng trước mặt cô:
– hello em khỏe không ???
– Anh. Anh về rồi ư ??? Linh hỏi với giọng ngạc nhiên tột độ… vừa có chút gì đó vui mừng…
– Uh!
Duy chưa kịp nói hết câu thì linh đã ôm chặt lấy anh… cô khóc trên vai anh
– anh có biết em nhớ anh như thế nào không?
– Thế không còn hận anh nữa ak ???
– Ghét anh, còn chọc em…
– Uh`! khoan đã, anh có chuyện muốn nói…
– Anh nói đi…
Duy quỳ xuống và cầm lấy tay người con gái đang đứng trước mặt anh và nói:
– linh! Cho anh theo đuổi em nhé! Tất cả những chuyện xảy ra trước kia, chúng ta hãy quên nó đi và làm lại từ đầu được không em ???
Không có tiếng trả lời, chỉ có 1 cái gật đầu đầy e thẹn… và tiếng vỗ tay rào rào của những vị khách không mời: khánh, thương, nhi, nam, vy, quân, kiệt và trúc…
…END…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.