Sự thử thách của tình yêu

Chương 12: bí mật- bật mí: 


Bạn đang đọc Sự thử thách của tình yêu – Chương 12: bí mật- bật mí: 

sáng hôm sau, thương đỡ sốt nhưng vẫn chưa tỉnh, nhi thì lo lắng đến tột độ định đưa thương vào bệnh viện nhưng cô biết, bệnh viện là nơi rất đáng sợ với cả 3 chị em, chính nơi đây đã cướp đi người mẹ của họ. linh thì đầu đang bốc khói nếu trong 1 lát nữa thương mà không tỉnh thì ở trường sẽ có án mạng xảy ra. Đã đến giờ đi học nhưng thương vẫn không cựa quây, nhi gọi điện nhờ trúc xin phép hộ còn linh, cô leo lên xe và phóng như bay tới trường ( ngang ngửa vận tốc ánh sáng đấy). vừa xe vào bãi, linh liền phi thẳng đến lớp 11A1, linh gặp duy đang đi vào. Duy nhìn thấy linh liền nói:
– ê heo! Lên đây làm gì?
– giờ tôi không có rãnh để đùa với anh! Tên khánh có ở trong lớp không? Linh gằn giọng ở những từ cuối
– ccó! Duy thấy linh như vậy thật đáng sợ, mãi 1 lúc sau anh mới nói được hết câu
linh không nói không rằng lao thẳng vào lớp 11A1, cô đụng trúng trúc ở cửa:
– ơ! Linh, em làm gì ở đây vậy?
– …
Linh không nói bước thẳng đến chỗ khánh đang ngồi và hét:
– ANH ĐÃ LÀM GÌ CHỊ TÔI?
– Tôi không biết cô đang nói gì cả? khánh nói và đứng lên
– Anh. Linh không kiềm chế đước nữa, cô vung tay đấm 1 phát thật mạnh vào mặt khánh. bốp, khánh té xuống. con gái con trai trong lớp thì túm tụm vào 1 góc sợ sệt.
– TÔI HỎI LẠI ANH 1 LẦN NỮA! ANH ĐÃ LÀM GÌ CHỊ ẤY? linh túm cổ áo khánh và kéo lên.
Khánh nhếch mép cười, anh quệt vết máu đang chảy từ khoé môi ra:
– tôi chẳng làm gì cô ấy hết! khánh đáp
– LÁO TOÉT! BỘP! Linh tặng khánh nguyên 1 cái lên gối khiến khánh phải khuỵ xuống ôm bụng. ANH LÀ ĐỒ DỐI TRÁ. BỐP. 1 cú đấm vào mặt tiếp! ANH KHÔNG LÀM THÌ TẠI SAO CHỊ ẤY LẠI TRỞ NÊN NHƯ VẬY? BỘP 1 cú đấm nữa vào mặt. linh thấy khánh dường như không còn sức chống cự nữa liền nới lỏng tay. Duy thấy thế liền kéo linh ra khỏi khánh và hét:
– CÔ LÀM CÁI TRÒ GÌ THẾ HẢ?
– Anh hỏi tôi làm cái gì ư? tốt nhất anh nên đi hỏi anh bạn quý hoá của anh đã làm gì chị tôi kia kìa! Linh nở 1 nụ cười chua xót. thật sự bây giờ cô rất rất muốn khóc, khóc vì buồn- vì khánh không chịu quan tâm 1 chút gì tới thương, khóc vì ân hận thay cho thương đã chọn hắn làm bạn trai. Trần Long Khánh, tôi nhớ đã từng nói rằng đụng đến chị em tôi thì không có kết quả tốt lắm đâu! Mà bây giờ anh lại làm vậy nữa thì xin lỗi nhé! mặc dù tôi rất ghê tởm anh nhưng cũng phải xin lỗi, anh đừng trách tôi độc ác. Linh nói rồi rút điện thoại ra. Alo! Pa ha~ pa biết tập đoàn dầu mỏ nỗi tiếng nhà trần không?
– ĐỦ RỒI! Duy hét lên và giựt lấy chiếc điện thoại trong tay linh và ném nó thẳng vào tường. CÔ QUÁ ĐÁNG VỪA THÔI! CÔ ĐÁNH KHÁNH RA NÔNG NỖI NÀY MÀ VẪN CHƯA VỪA LÒNG AK? TRONG CÔ KHÔNG CÓ CHÚT XÍU GÌ LÀ TÌNH YÊU THƯƠNG CON NGƯỜI AK?
– TÔI THA CHO HẮN VẬY AI THA CHO CHỊ THƯƠNG? TẠI SAO TỐI QUA CHỊ THƯƠNG ĐI VỚI HẮN VỀ RỒI HÔN MÊ KHÔNG BIẾT GÌ HẾT? TẠI SAO ??? Linh hét lên rồi ngồi sụp xuống, nước mắt cô tuôn như mưa. tại sao? Tôi sợ lắm! tôi rất sợhuhuhuhuhu. mẹ tôi đã bỏ tôi đi rồi! làm ơn đừng đưa chị thương đi nữa mà! Làm ơn đi. Huhuhuhuhuhu. Linh khóc nấc lên. Khánh thì sững sờ, thương hôn mê không biết gì ư? Duy buồn có lẽ vì lúc nãy anh hơi quá đáng nên anh ngồi xuông và ôm linh vào lòng.
– Tôitôi xin lỗi! cô đừng khóc nữa mà
– Huhuhuhuhu! Như được dịp, linh càng khóc tợn.
ở bên ngoài cửa lớp có 1 người, à không có 1 ngọn núi lửa gần phun trào! Vâng người đó không ai khác chính là phương! Vì sao ư? Bày kế để hại chị người ta bây giờ lại thấy người ta thân mật với người mình thích chứ sao? Phương đung đùng bỏ đi, nét mặt hằm hằm cô ra khỏi trường. bỗng có 1 bóng người nho nhỏ bay ngay vào lớp 11A1, và bay thẳng đến chỗ khánh mà la thất thanh:
– ANH KHÁNH! ANH LÀM SAO VẬY? AI ĐÁNG ANH? ANH

– IM ĐI! phiền phức, khánh nói rồi bay ra ngay chỗ linh ( ui! Ông này không sợ bị ăn đấm típ ak?). linh, cô nói cho tôi biết: THƯƠNG BỊ LÀM SAO? Khánh hét lên ở câu cuối!
– Anh thật sự không biết hay giả vờ không biết? linh chìu nước mắt và ngẩng đầu lên nhưng vẫn trong tình trạng ở trong vòng tay của duy ( kekekeke).
– thật! thật sự tôi không biết gì hết! cô làm ơn nói cho tôi biết đi mà
– thế hôm qua có phải chị thương có hẹn với anh không? Linh nói
– phải… khánh chưa nói hết câu, linh đã bay ngay vào miệng khánh
– VẬY ANH CÒN DÁM NÓI KHÔNG BIẾT NỮA HẢ
Linh hét lên
– Ui da! Cái tai của tui. Duy nói, bây giờ linh mới để ý thấy mình đang bị duy ôm. Bốp. duy bay ngay vào tường trước kịp nói lời thanh minh ( amen).
– Đồ dê xồm! tí nữa tui xử anh. Vậy anh còn gì để nói không? Linh quắc mắt nhìn khánh
– Tôi tôi – Anh làm gì mà cứ lắp bắp thế? Linh nạt. hết suy nghĩ ra được lí do nào hay ho rồi hả~ linh mỉa mai.
– Không phải… khánh nói lắp bắp
– Chứ….. linh đang định nói thì trúc lên tiếng ( sorry tại bả chưa bao giờ thấy cảnh khốc liệt như ngày hôm nay – khánh bị đánh đó! Tuy trúc biết linh biết võ nhưng không ngờ lại ghê như vậy):
– Linh! Em để cho hắn nói hết đã! Lỡ có lí do đặc biệt thì sao?
– Hừ! may có chị trúc đấy! nếu không thì vào nhà xác bệnh viện mà đăng kí chỗ nhé! Nói! Linh hét tiếp
– Là thế này: hôm qua tôi đến chỗ hẹn với thương nhưng không thấy cô ấy tới. tôi đợi mãi nhưng vẫn không thấy ai nên quyết định ra về
– Thật không? Linh hỏi giọng nghi ngờ
– Thật! khánh gật đầu cương quyết!
– Vậy tại sao chị ấy lại như vậy nhỉ? Hay anh làm chuyện gì có lỗi nên chị ấy biết được mà anh không biết hả~ linh bắt bẻ
– Tôi khôn…g! khánh giật mình, anh suy nghĩ: “ôi! Không thể nào! Đừng nói là thương nhìn thấy cảnh đó nha! Không thể nào, chẳng lẽ…”
bỗng khánh chạy vụt ra khỏi lớp, đến chỗ cổng trường thì bị quân kéo lại hỏi:
– anh khánh! Anh đi đâu mà vội thế? Mà sao mặt mũi anh bầm tím và chảy máu thế hả? quân làm 1 lèo
– anh mún đến nhà thương! Khánh nói với giọng gấp gáp

– ủa! mà anh đến nhà thương làm gì? Quân ngu ngơ hỏi lại vì theo anh nghĩ thì khánh đang đi đến bệnh viện ( pó chíu)
– nhà bạn gái anh chứ không phải nhà thương- bệnh viện đâu! Em tránh ra! Khánh nói và chạy típ
– haizzz! Chán cái ông này, có bạn gái là chạy luôn hem thèm nhớ đến anh em gì hết! mà sao ổng lại bị thương vậy nhỉ? Quân mang một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu vào trường.
về phần khánh, anh chạy như bạy đến nhà thương. Khánh bẫm chuông mãi thì mới thấy nhi ra mở cổng, khánh nghic rằng nhi sẽ cho khánh 1 trận như linh, anh vội vàng:
– nhi! Cô làm ơn cho tôi vào thăm thương đi mà! rồi cô muốn đánh, muốn **** tôi thế nào cũng được!
– anh nói gì tôi không hiểu? ai đánh mắng anh gì ở đây? Nhi hỏi lại! mà sao người anh te tua hít zạ?
– ak! Không có gì! Tôi muốn vào thăm thương, được chứ? Khánh hỏi
– uhm! Anh vào đi! Ak mà anh có thể ở đây 1 lát được không? tự nhiên bà kô kêu tôi lên trường ngay mà không biết có chuyện gì cả! anh ở được không? Nhi nhìn khánh
– uhm! được! khánh nói
– để tôi đưa anh vào. Đi theo tôi!
Nhi nói và bước đi, khánh lẽo đẽo theo sau lưng, tới phòng của linh:
– anh vào đi! chị ấy vẫn chưa tỉnh đâu! Tôi lên trường rồi tí nữa về nói chuyện với anh sau! Tôi đi đây! Nhi nói và bước xuống nhà
– …. Khánh không nói gì mà đẩy cửa bước vào phòng thương, trái tim anh đau buốt vì thấy người con gái anh yêu thương phải chịu như vậy. anh ngồi xuống cạnh thương và khẽ nắm lấy tay cô, anh thì thầm:
– Bx phải mau tỉnh lại đó, ox nhớ bx nhìu lắm! cho ox xin lỗi nhé! Bx iu, mau tỉnh lại đi!
– ….
Khánh cứ ngồi đó thì thầm, còn thương thì vẫn chưa tỉnh, vẫn tiếp tục hôn mê. Nhi thì đang trên đường đến trường, cô vừa bước vào trường thì nghe giọng nói của ai đó vang lên:
– hahaha! cuối cùng thì anh khánh cũng thuộc về tay tôi rồi, con nhỏ thương đó bây giờ chắc đang nằm nhà khóc lóc thôi! Thì ra đó là giọng của my đang nói chuyện với 1 cô gái nào đó lạ hoắc.
nhi ngạc nhiên: “ quái lạ, tại sao lại có liên quan đến khánh và chị thương nhỉ? chẳng lẽ my với khánh là lí do chị thương như vậy, hừ nghe xem họ nói gì đã”. để cẩn thận vì chuyện này có thể liên quan tới tình cảm của khánh và thương nên nhi lôi điện thoại ra và ghi âm cuộc nói chuyện của 2 cô gái đang ngồi phía trước:
– bà làm thế nào mà hay vậy? tôi nghĩ anh khánh chắc phải thix nhỏ thương đó lắm chứ! từ khi nhỏ chuyển vào trường thì anh ấy thay đổi hẳn. từ 1 kool boy ít nói bữa nay lại nói rất nhìu là đằng khác
– kekeke! dễ ợt! tôi bik hai người bọn họ có hẹn với nhau. Tôi đợi đến lúc nhỏ thương đó đang đi tới thì hôn anh khánh, nó nhìn thấy và bỏ chạy. hahahahha… My cười
– uhm! Công nhận bà ghê thật! nhỏ lạ mặt nói
– tôi là ai cơ chứ? Lê Nguyễn Hà My cơ mà. My vênh mặt lên.

Sau khi ghi âm được đoạn đối thoại trên, nhi gửi cho nam một bản sao với nội dung tin nhắn là: “đừng xoá! giữ nó cho tôi! Anh biết nhà tôi chứ? đến ngay bây giờ được không?”. Nhi bước ra hùng dũng từ chỗ nấp:
– thì ra mọi chuyện đều là do cô gây ra! Nhi hằn học nói với my
– côcô dám nghe lén chúng tôi! My tức giận nói
– hừ! cô được lắm! để coi khi khánh biết tin này thì sẽ như thế nào nhỉ? Nhi mơ màng
– côanh khánh sẽ không tin cô đâu! Đó chỉ là lời nói suông thôi! Cô có bằng chứng không thỳ bảo? my hếch mặt lên trời
– bằng chứng ư? vậy cí này đủ làm bằng chứng không? Nhi giơ lên chiếc điện thoại và mở đoạn ghi âm lúc nãy y nghe. sắc mặt my từ hồng hào (đắc thắng) chuyển qua tím ngắt vì sợ hãi.
– Côcô dám ghi âm! My lắp bắp
– tại sao tôi lại không dám cơ chứ? Nhi mỉm cười đắc thẳng. sau đó cô nghiêm mặt lại nói
– tôi không ngờ cô là con người như vậy! bỉ ổi, đê tiện chỉ để có được người mình yêu mà không từ 1 thủ đoạn, tôi thấy tội cho khánh vì đã làm bạn với 1 người như cô!
– Liên quan gì đến cô cơ chư? việc của tôi và anh khánh thì mặc xác tụi tôi! My nói nhưng giọng vẫn còn run run
– Đúng! chuyện của cô với khánh thì tôi chẳng cần quan tâm nhưng việc này có liên quan đến hạnh phúc của chị tôi nên tôi không quan tâm không được! việc này nhất định phải làm rõ. Cô đi theo tôi
– Đi đâu? tại sao tôi lại phải đi? My hỏi
– Đi làm rõ việc này! Nói rồi nhi kéo my đi 1 cách không thương tiếc. cô mở cửa xe y bước vào và mình cũng leo lên lái bằng 1 tốc độ kinh hồn, my sợ hãi ngồi co rúm lại. chiếc xe dừng lại ở 1 ngôi biệt thự to lớn và cực kì lỗng lấy khiến my sững người lại, cô lắp bắp:
– Đây là đâu? tại sao cô đưa tôi đến đây?
– Đây là nhà tôi! Cô vào đi! Nhi nói và bước vào chẳng may để quên điện thoại trên ôtô, my nhìn thấy liền đợi nhi đi xa 1 chút, cô chồm lấy điện thoại và xoá cái đoạn ghi âm vừa nãy rồi ung dung đi vào nhà. Nhi đứng nép vào 1 bên và đã nhìn thấy tất cả việc làm của my, cô cười rồi bước vào nhà. Lên gần đến phòng thương, nhi bỗng nghe thấy tiếng hét với tiếng đồ đạc vỡ, cô liền phóng như bay vào phòng, my chạy theo nhi sát gót. vừa mở cửa vào phòng nhi đã nghe thấy tiếng thương gọi:
– nhi, em đuổi hắn ta ra khỏi đây cho chị! Nhanh đi
– chị thương! Nhi chạy đến bên thương và ôm cô vào lòng, khánh thì vẫn đứng ở góc phòng, ánh mắt anh nhìn về phía xa xa nhưng ẩn chứa 1 nỗi buồn rất lớn
– chị thương! Mọi chuyện không phải như chị thấy đâu! Chị nhi đang nói thì bị thương ngắt lời
– đến em cũng bênh hắn ta sao? Chị thật không ngờ đó! Thương nói và nhìn nhi
– em không bênh khánh! Em chỉ nói đúng sự thật mà thôi! Nụ hôn đó của khánh và my đều do cô ta sắp xếp để chia rẽ chị và khánh thôi! Nhi nói và nhìn về phía my
– tôi…tôi. my lắp bắp
– MY! CÓ THẬT NHƯ VẬY KHÔNG? Khánh lao đến chỗ my
– Anh khánh. Em! Anh đừng tin cô ta, cô ta nói dối đó! Nè! Cô có bằng chứng không mà nói tôi *** hại anh ấy và thương hả~ nhi nói nhưng trong lòng đang mỉm cười vì đoạn ghi âm đã bị xoá rồi
– Cô đòi bằng chứng ư? Được để tôi cho cô xem nhé! Nhi nói và lôi điện thoại ra gọi cho nam:
– Nam! Anh đến nhà tôi chưa?
– Tôi đang ở dưới nhà cô nè! Mau mở cửa đi!

– Uhm! Đợi tôi 1 lát
Nói rồi nhi cúp máy và nói:
– mọi người đợi 1 lát nhé! Bằng chứng có ngay đây! Nhi nói và lao ra khỏi phòng, cô xuống dưới và mở cửa cho nam
– wow! Không ngờ nhà cô đẹp thế! Nam khen
– quá khen! Cũng pình thường thôi mà! Nhi nói! Điện thoại của anh đâu? Mà đoạn ghi âm đó còn chứ?
– Đương nhiên rồi! có cần tôi bật cho cô nghe không? Nam nói và giơ giơ cái điện thoại
– Khỏi cần bật cho tôi nghe! Anh chỉ cần bật cho khánh và chị thương nghe được rồi anh vào đi! Nhi nói và mở cửa phòng cho nàm vào
– Anh cho họ xem bằng chứng đi! Nhi nói
– Uhm! Nam nói và bật đoạn băng đó lên cho khánh và thương nghe. Khi nghe xong, mặt khánh hầm hầm tức giận, anh quay ra định giơ tay tát my nhưng bụ ai đó giữ tay lại. thì ra là thương, khánh ngạc nhiên:
– Sao em lại giữ tay anh ( đổi kiểu xưng hô roài!)
– Anh đừng đánh cô ấy! chỉ vì yêu anh nên cô ấy mới như vậy thôi! Thương nói
– Được! coi như vì em anh không đánh cô ấy! còn cô, khánh nhìn qua phía my, từ nay tôi không muốn thấy mặt cô nữa! cô cút đi!
– Anhanh! My nói và chạy ra khỏi phòng.
Nam và nhi thấy tình hình đã yên liền chuồn ra khỏi phòng để cho 2 người còn lại còn hàn huyên tâm sự nữa chứ! kekeke
– anh! Tại sao người anh lại bầm tím tùm lum vậy! thương hỏi và đưa tay chạm vào những vết thương ấy!
– anh không sao! Khánh mỉm cười
– đứa nào dám đanh anh ra nông nỗi này! Nói đi, em sẽ giết hắn! thương nói giọng hùng hổ
– kaka! Là em gái em đó! Khánh
– là linh ak? Thương hỏi lại khánh! Nó dám đánh anh, em sẽ méc papa tội nó đánh nhau! Kakaka
– thôi đi bx, em mà cũng biết méc ak? Khánh mỉm cười trêu thương
– anh làm như chỉ có anh không vậy! thương chu miệng trông dễ thương vô cùng
– haha! Hết giận anh rồi sao cô bé! Khánh cười
– em không em vẫn còn giận đó! Thương nói và quay sang 1 bên
– được rồi! em ráng chịu đấy nhé! Nói rồi khánh quay mặt thương đối diệnn với mặt mình và đặt lên đó 1 nụ hôn ngọt ngào!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.