Sự thử thách của tình yêu

Chương 11: HIỂU LẦM 


Bạn đang đọc Sự thử thách của tình yêu – Chương 11: HIỂU LẦM 

Khánh dẫn thương về nhà cô sau buổi hẹn hò của 2 người. hai người đứng trước cổng tạm biệt nhau hơn 1 tiếng đồng hồ, hic lí do là vầy nè:
– tới nhà bx rồi! ox về đi! Thương nói vs khánh
– thôi! Bx và nhà đi rồi ox mới về! khánh nhõng nhẽo
– không! Ox về đi!
– Không! Bx vào nha đi
– Không
– Không

Hix cứ như thế hai người tạm biệt nhau, nếu linh không thấy ngoài cổng ồn ào và bay ra thì hai người đó tạm biệt đến sáng:
– thôi! Anh khánh về nhá! Chị thương vào nhà
– pp! ox nhé! Thương nói vẻ nuối tiếc
– pp bx nha! Khánh y chang
– mệt hai người quá! Nói rồi linh lôi thương vào nhà một cách thô bạo (hix).
Nhi thì đã đi ngủ từ lâu nên không biết chuyện gì xảy ra cả! linh lôi thương vào nhà và hỏi:
– chị làm gì mà cứ đứng ở đó thể hả? tạm biệt gì mà cả tiếng đồng hồ! chị có bik chị gây ồn ào lắm không? Chị…
– STOP! Em làm gì mà lắm mồm thể hả? kon gái kon đứa, không thể dịu dàng hơn 1 chút sao? Chị tạm biệt anh ấy thỳ sao? Chị…. Thương vẫn cứ liên huyên thuyết giáo mà không bik linh đang nở 1 nụ cười hết sức ma quái.
– Oh! Bậy giờ thỳ ai là người lắm mồm thế không bik? Linh ngây thơ hỏi lại
– Em thương cứng họng, cô liền tìm cách đánh bài chuồn. oa! Bùn ngủ quá! Chỵ đi ngủ đây. Thương nói và phóng thẳng lên phòng. Linh thì vừa đi vừa cười.
Sau khi tạm biệt thương, khánh lang thang đi trên đường ( đi bộ và bà thương muốn lãng mạn nên hem thix đi xe), bỗng nhiên điện thoại khánh reo, khánh mở ra và thấy 1 số lạ đang gọi đến, khánh bắt máy nhưng có linh tính chẳng lành.
– alo! Ai đấy?
– anh khánh! Anh không nhớ em sao? Em Hà My đây! Lâu quá không gặp anh! Anh đang ở đâu thế? Em đang ở nhà anh nè
– Hà My, sao lại là em? Khánh nói, giọng vô cùng ngạc nhiên
– Hì! Em vừa mới về! anh về nhà đi nhé! Em đợi! my nói và cúp máy.
Khánh liền đón taxi về nhà. Về đến nơi thì đã thấy my đang ngồi đợi ở phòng khách rồi! vừa thấy khánh, my liền bay ra, ôm chầm lấy khánh
– ôi! Em nhớ anh quá! My nói
– em thôi đi! Khánh nói và đẩy my ra, vẻ mặt anh đang vô cùng khó chịu
– anh sao vậy? không vui vì em về ak? My hỏi
– anh đã nói với em rồi! giữa chúng ta đã hết! khánh nói
– không! Em không mún nghe! My lấy tay bịt chặt tai lại
– em không muốn nghe thì tuỳ! Nhưng giữa anh và em không còn có quan hệ nào nữa! em đi đi!
– Anh khánh! Em xin lỗi mà! Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu! Nghe em giải thích đi mà! Anh hiểu lầm rồi! em…

– Thôi đủ rồi! anh không muốn thấy em nữa, em về đi, anh mệt mổi lắm rồi! anh không tiễn em đâu. Khánh nói và bước lên phòng
– Anh.anh. sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? my hỏi
– My ak! Anh đã nói rõ từ đầu rồi! anh không hề thix em! Chính em loan tin chúng ta hẹn hò mà! Anh có làm gì đâu! Trước sau như một, anh chỉ xem em là em gái thôi! Khánh nhẹ nhàng giải thích
– Em gái ư? Nhưng em không muốn làm em gái của anh! Em muốn làm người yêu anh, muốn làm vợ anh cơ! My nói
– Em sai lầm quá rồi, my ạ! Quản gia, tiễn khách! Khánh nói và đi thẳng không thèm quay mặt lại.
My khóc, cô bùn vì khánh đối xử quá nhẫn tâm với cô, chắc phỉa có 1 lí do gì đó nên khánh mới tuyệt tình như vậy và my quyết định tìm hiểu, cô thất thểu về nhà, cô suy nghĩ và thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, thương đến trường và thấy khánh đã đợi trước cổng, cô mỉm cười và bước đến bên khánh:
– hello ox! Ox thế nào? Đêm qua có mơ thấy bx không? Thương hỏi
– có chứ! Khi nào mà chẳng mơ thấy bx! Nhớ bx quá mà! Khánh nói
– thôi! Lên lớp đi!
Thương đề nghị và cả hai cùng bước đi. Mới đi được vài bước thì nghe tiếng ai đó gọi khánh:
– anh khánh ơi! Đợi em với!
thương quay lại thì thấy 1 cô gái đáng yêu đang chạy vào trường, cô quay qua khánh thì thấy khánh đang rất ngạc nhiên và… có 1 vẻ gì đó khó chịu, thương hỏi:
– ai vậy ox?
– Ak! Em gái khánh đấy mà! Thương lên lớp trước đi nhé! Tí khánh lên sau. Vậy nhé! Khánh nói và đẩy thương bươc đi. Thương hơi ngạc nhiên vì khánh chỉ gọi cô là bx hoặc pé na thôi! Sao hôm nay lại gọi tên cô, với lại cô gái ấy là ai? Thương không tin cô gái đó là em khánh vì nếu là em thì tại sao lại không giới thiệu cho thương nhưng vì tin khánh nên thương vẫn đi 1mình lên lớp.
Khánh thấy my thì liền kéo ra sân sau:
– sao em lại ở đây? Khánh hỏi
– hì! Em mới chuyển vào đây học mà! My nói
– em. Anh đã nói là giữa chúng ta chấm dứt rồi mà! Sao em dai vậy? khánh hỏi với giọng chán nản
– vì em yêu anh và không muốn mất anh! My cãi
– em thôi đi! Khánh nạt my
– sao anh lại mắng em? Hix hix! Anh khánh ăn hiếp em! My thút thít
– em đừng trẻ con nữa! khánh nói
– em không trẻ con! Anh đừng như vậy! mà cô gái đi cùng anh là ai? Từ trước đến giờ em chưa từng thấy anh đi lại với cô gái nào cả! my hỏi
– là ai em không cần biết!
– anh vì cô ta mà nạt em! Cô gái đó chắc rất quan trọng với anh lắm nhỉ! My nó với giọng mỉa mai và cô hi vọng câu trả lời của khánh là không nhưng
– đúng! Cô gái ấy rất quan trọng với anh! Còn em, em thôi ngay cái trò trẻ con ấy đi! Đừng làm anh khó chịu! em biết thế nào khi anh khó chịu rồi chứ?
Khánh hỏi và bỏ đi, my đứng đó thì tức trong lòng, chưa bao giờ cô được khánh coi là người quan trọng! à không! Được rồi nhưng đó là với thân phận của 1 cô em gái mà thôi! My chua xót và bỏ đi! Cô không ngờ có 1 người đã nghe được toàn bộ câu chuyện của hai người! không ai khác người đó chính là phương, phương nhếch mép cười mỉa mai rồi nảy ra ý định chia rẽ thương và khánh, cô mỉm cười và nói nhỏ:
– thương! Có trách thì cô đi mà trách cô em gái yêu quí linh của cô nhé! Đừng trách tôi độc ác vì chia rẽ hai người! nhưng em gái cô làm tôi đau lòng thì cô ráng mà chịu thay nhé! Phương mỉm cười và đi vào lớp.
khi đó, khánh đã về lớp và đang ngồi tám với thương thì bà cô bước vào:
– helu cả lớp! lớp ta hôm nay lại có 1 học sinh mới! vào đi em! Bà cô nói và ra hiêuk cho học sinh mới bước vào còn khánh thì cứ ngôig dưới và cầu nguyện:

– lạy trời! đó không phải là Hà My…. Nhưng.
– chào mọi người! mình là Lê Nguyễn Hà My, là học sinh mới, mong mọi người giúp đỡ.
– Uhm cả lớp trả lời, có vẻ không chú ý đến cô họ sinh mới cho lắm vì: kon gái thì ngồi ngắm các boy, còn con trai thỳ ngồi ngắm các girl ( bó tay).
– Hà My em muốn ngồi đâu? Bà cô tỏ ra kính trọng vì bả bik gia đình của cô gái này không đơn giản cho lắm.
– dạ! em muốn ngồi gần bạn khánh ạ! My nói và nở 1 nụ cười
– nhưng chỗ đó hết chỗ rồi! em ngồi chỗ khác nhé! Bà cô từ tốn
– không! Em muốn ngồi đó, cô hãy chuyển bạn nữ đang ngồi gần bạn ấy ra chỗ khác đi! My nói
– ê! Cô là học sinh mới mà sao nhìu chuyện vậy? cô giáo sắp chỗ nào thì ngồi chỗ đó chứ! Trúc lên tiếng
– đúng rồi đó! Nhi nói! Cô bik mù hay sao mà không thấy chỗ đó có người rồi hả~
– thôi! mọi người im lặng đi! Thưa cô, để bạn My ngồi đây, em chuyển đi cũng được! thương lên tiếng.
– uh! vậy em qua ngồi cạnh duy nhé! Còn My thì ngồi cạnh khánh! Thôi! Các em đỗi chỗ đi rồi chúng ta bắt đầu học.
thương dọn dẹp và đang định đi qua chỗ duy thì bất chợt khánh nắm lấy tay thương:
– sao thương lại chuyển đi? bộ không thix ngồi gần khánh hả~
– không! Thương thix lắm chứ nhưng My là em gái khánh mà! Thương nói và đi qua chỗ duy: nè cậu xích vào cho tôi ngồi với!
– cô ngồi trong đy! Duy thản nhiên nói
– muốn ăn đấm hả~ tôi bảo cậu xích vào không thì lên phòng y tế luôn nhé! Thương nói và đạp duy vào trong
– đau! hết nhỏ em rồi đến bà chị hành hạ tui! bộ kiếp trước tui mắc nợ với mấy người hả~ duy mếu máo
– có thể! Còn bây giờ thì ngậm mồm lại để tôi học! thương nói và quay lên bảng chăm chú học bài nhưng trong lòng lại có chút gì đó khó chịu.
về khánh thì khi thương chuyển đi thì khánh trở lại là 1 koolboy, tức là không nói gì cả, lạnh như băng, my hỏi 10 câu thì vẫn không nghe khánh nói câu nào nên tức và ngậm miệng lại học bài.
RENG! tiếng chuông bào hiệu giờ ra chơi, linh, phương, quân đang lấp ló ngoài cửa lớp 11A1 để đợi mọi người, thương vừa đi ra cửa thì đã nói với linh:
– linh! Lúc nãy nhok duy kêu em ác đó! – Ê! Tui nói hồi nào zạ? duy la lên
– Không phải cậu nói là cậu luôn bị linh bắt nạt ak? vậy đó không phải là nói linh ác ak! Thương thản nhiên
– Cô…
– DUY!!!!!!!!!!!!!!!! Anh tới số rồi! đứng lại cho tôi! Tên sao chổi kia… Linh phóng theo duy vì duy sợ bị ăn đập nên đã nhanh chân vọt lẹ.
Thương mỉm cười vì đã trả thù được duy, cô quay người định đi xuống canteen thì khánh nắm tay lại:
– bx! tối nay đi chơi nhé!
– Uhm! ở đâu vậy ox? Thương cười nhìn khánh
– Uhm! Khu vui chơi! Đi nhé bx!
– Uhm! xuống canteen thôi mọi người!

thương nói và kéo khánh đi trước. họ không ngờ cuộc đối thoại ngắn ngủn của họ được một người nghe thấy! không ai khác chính là phương, cô mỉm cười mỉa mai và nói với mấy người đang đứng đó:
– mọi người xuống trước đi! Em có việc bận rồi! chắc không xuống được đâu!
– Uh! khỏi xuống càng tốt! nhi nói và đấy mọi người đi ( câu nói của nhi nói rất nhỏ nên không ai nghe thấy được! nếu không chắc chắn sẽ có 1 cuộc đôi co nho nhỏ).
Phương đứng đó 1 lúc thì thấy my đi ra ngoài, phương liền gọi:
– Hà My!
– Cô gọi tôi? My quay lại nhìn phương và hỏi
– Uh! Tôi có chuyện muốn nói với cô! Cô đồng ý không? Phương hỏi
– Uh! Có chuyện gì vậy? my ngạc nhiên hỏi vì cô thấy lạ, người bik trong trường này chắc chỉ có lớp mà cô mới chuyển đến ngoài ra không ai biết cả! mà cô là? My hỏi
– Tôi là hoàng nguyễn tố phương! Tôi muốn nói chuyện với cô nhưng e là chỗ này không tiện cho lắm! cô đi theo tôi
– Uh! My nói và lẽo đẽo đi theo phương ra tới sân sau. thấy không có ngưoiừ ở đây! Phương bắt đầu nói:
– Cô có phải là bạn gái trước đây của khánh không?
– Sao sao cô biết? my ngạc nhiên
– Vì sao tôi biết không quan trọng! và thái độ vừa rồi của cô đã khẳng định tôi nói đúng, phải không?
– Uhm! my nhẹ nhàng gật đầu
– Thế cô biết bây giờ ai là bạn gái của khánh không? Phương hỏi nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm đau trái tim my.
– Có phải là cô gái ngồi cạnh khánh khi tôi chưa chuyển vào? My e dè hỏi
– Đúng rồi đấy! cô ta là nguyễn trần kiều thương! Phương gật đầu
– …. My im lặng không nói gì
– Thế cô không muốn khánh quay về với cô ak? Cô muốn để khánh vui vẻ bên cạnh người con gái khác, cô đồng ý sống bên cạnh khánh như 1 cái bóng và không cần biết chỉ cần cậu ấy được vui là cô mãn nguyện ak?
– Không! Tôi không muốn! tôi muốn khánh là của tôi! Của riêng tôi mà thôi! My hét lên
– Được rồi! tôi không có điếc đâu mà cô phải hét lên như thế! Cô có mún trở thành người yêu của khánh không?
– Ý cô là chia rẻ hai người bọn họ! my nói
– Đúng! Cô có làm không?
– Tôi.
– Tôi không có nhìu thời gian để nói với cô đâu! Bây giờ có làm hay không? Phương gắt lên
– Tôi làm! Nhưng tôi không biết phải làm thế nào cả! cô giúp tôi chứ?
– Đương nhiên, cô lại đây! My bước đến gần và phương nói gì đó vào tai my ( hic tác giả hem nghe được ) khiến my đôi lúc mỉm cười thích thú nhưng lâu lâu lại hiện lên vẻ lo lắng. thế nào? Phương hỏi my khi nói chuyện xong.
– Uhm! Nhưng tại sao cô lại giúp tôi? Cô muốn gì?
– Tôi không muốn gì cả! chỉ là tôi ghét cô em gái yêu quý của thương vì nó dám cướp bạn trai tôi ( láo quá! Duy là bạn trai phương hùi nào zạ?), nhok em làm thì bà chị phải gánh hết! có thế thôi!
– Thì ra là vậy! my gật gù tỏ vẻ am hiểu
– Tôi có 1thoả thuận! chuyện này chỉ có tôi và cô biết, có người thứ 3 biết thì cô đừng mong gặp lại bạn trai của cô đó! Phương gằn giọng mấy chữ cuối, giọng điệu y hệt xã hội đen
– Được! tôi đồng ý
– Tôi đi đâu! Phương nói và quay đầu đi thẳng, my đứng đó 1lúc và cũng quay trở về lớp. tối hôm đó, thương chuẩn bị thật kĩ để hẹn hò với khánh. Còn khánh thì đang đợi thương ở đu quay khổng lồ. bỗng có ai đó ôm lấy khánh từ phía sau, khánh nghĩ đó là thương nên nói:
– bx đến rồi ak? Bx để ox đợi lâu rồi đó! Khánh nói vẻ giận dỗi
– sorry ox nhé! Bx tới muộn! khánh quay phắt người lại để nhìn người đang nói thì nhận ra đó là my, anh ngạc nhiên:

– my! tại sao em lại ở đây?
– tại sao em không được ở đây mà anh lại được? my nũng nịu
– em đừng nhõng nhẽo nữa! về nhà đi! Khánh nói!
– Không! Em muốn anh đi chơi với em! My tiếp tục
– Anh có hẹn rồi! không đi với em được, em đi một mình đi! Khánh nói, ánh mắt nhìn về phía cổng ra vào để tìm thương
– Anh hẹn với thương ak? My gắt gỏng
– Đúng!. ơ! Sao em biết? khánh ngạc nhiên
– Em biết hết rồi! cô ta là bạn gái mới của anh, là người sáng nay đi với anh và cũng là người ngồi cạnh anh! Em nói đúng không? My hờn dỗi
– Em đã biết hết rồi thì còn hỏi anh làm gì? Khánh thở dài
– Anh. Khánh, anh không còn yêu em nữa ak? My rưng rưng
– My, chuyện này anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi? anh không hề yêu em! Anh chỉ xem em như em gái thôi
– Em cũng đã từng nói với anh rồi! EM KHÔNG MUỐN LÀM EM GÁI ANH, EM MÚN LÀM NGƯỜI YÊU CỦA ANH! My hét lên và khóc
– Này! nỉn đi! người ta hiểu lầm bây giờ
– Em không nín, em ghét anh! Em yêu anh mà sao lúc nào anh cũng đối xử với em như vậy? My ngẩng đầu lên nhìn khánh thì thấy thương đang bước đến chỗ họ, my lập tức ngưng khóc và nói với khánh
– Thôi được! em sẽ không quấy rầy anh nữa! với 1 điều kiện, anh hãy hôn em đi! nếu anh hôn em, em sẽ buông tha anh!
– thật chứ? Khánh hỏi
– thật!
– vậy thì
khánh kéo my lại và đặt lên môi cô một nụ hôn nhưng là 1 nụ hôn gượng ép và chẳng có tí cảm xúc gì cả, ngay cả my cũng cảm nhận được như vậy nhưng cô không buồn vì cô biết chắc có 1 người đang rất đau! người ấy không ai khác chính là thương, thương đã nhìn thấy mọi việc ( thấy chứ không nghe), trời đất quanh cô như sụp đổ! Cô không buồn về nụ hôn mà buồn vì khánh đã nói dối cô. nước mắt lăn dài trên má, cô quay người bỏ đi! miệng liên tục lẩm nhẩm:
– giả dối! tất cả đều là giả dối! em gái ư? Anh trai mà hôn em gái ư? tất cẻ đều là giả dối, chỏ có 1 con ngốc như mình mới tin anh ta.
Thương đi trên đường mà nước mắt nhoè khắp khuôn mặt, bây giờ trông cô cứ như người mất hồn, cô bước đi loạng choạng và va phải rất nhìu người trên phố. trời đổ 1 cơn mưa rất to, hình như ông trời cũng khóc thay ột mối tình vừa mới chớm nở nhưng bây giờ đã lụi tàn hoàn toàn. Thương cứ đi dưới mưa, loạng chạng và luôn lẩm bẩm như người điên:
– giả dối! giả dối! lừa gạt!
còn khánh, sau khi thực hiện nụ hôn bất đắc dĩ với my thì đứng đó đợi thương. trời đã mưa mà thương vẫn chưa đến, khánh vẫn đứng đó đợi. anh gọi điện cho thương nhưng lại không liên lại được! một lúc sau, khánh ra về, trong lòng bực tức vì thương ình leo cây.
Thương cứ đi lang thang 1 lúc thì đón taxi về nhà vì cô không biết đi đâu cả. về đến cổng, thương bấm chuông 1 lần nhưng vì dầm mưa khóc nhìu quá nên ngất đi. Linh nghe thấy tiếng chuông nhưng chỉ có 1 lần thì tưởng mấy đứa con nít nó nghịch chuông nhưng cô nhìn ra ngoài thì thấy trời đang mưa. cảm thấy bất an trong lòng cô liền chạy ra ngoài, nhi thấy thế liền chạy theo và nói:
– có chuyện gì thế? Sao em lại bỏ chạy! ở ngoài trời đang mưa mà!
– Không, em có linh cảm chẳng lành chị nhi ạ! Lúc nãy em nghe tiếng chuông nhưng có 1 lần thì tưởng bọn nít ranh nhưng trời đang mưa
– vậy chúng ta ra ngoìa xem sao. Nhi nói và với lấy cây dù treo gần cửa và đi với linh ra ngoài thì thấy thương đang ngất ngoài cổng, linh hốt hoảng:
– chị thương! chị làm sao vậy? chị tỉnh lại đi! chị đừng làm em sợ! linh lay lay thương – linh! Em cõng chị ấy vào nhà đi! đừng để chị ấy dầm mưa nữa! nhi nói nhưng cũng sợ sệt đôi chút!
Linh vâng lời, cõng thương chạy như bay vào nhà. Cô đặt thương lên giường và để nhi chăm sóc cho thương. Tuy bất tỉnh nhưng thương vẫn lẩm bầm:
– giả dối! tất cả đều giả dối!
– chị thương! Chị sao vậy? chị đừng làm em sợ! chị nhi! Chị ấy sao vậy? lúc mới ra khỏi nhà chị ấy vui lắm mà! Linh mếu máo
– chắc có chuyện gì đó liên quan đến khánh nên chị ấy mới như vậy! nhi nói
– ngày mai! Dù có chuyện gì đi nữa! em sẽ giết hắn! linh nắm tay lại và ánh mắt ánh lên vẻ tức giận.
nhi không nói gì cả! cô chỉ lo cho thương và đang suy nghĩ xem vì sao thương lại như vậy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.