Đọc truyện Sư Sĩ Truyền Thuyết – Chương 48: Chương thứ bốn mươi tám
– Đúng! Diệp Trùng trả lời dõng dạc.
Johnson lạnh lùng nói: “Ừm, vậy người muốn chen chân vào sao?” Mặt nạ màu đen lóe lên quang mang màu đen.
Diệp Trùng lắc lắc đầu.
Johnson ngẩn người, rõ ràng là ngoài ý liệu, giọng nói không khỏi hòa hoãn lại, nói: “Ừm, vậy người vì cái gì?”
Diệp Trùng lưỡng lự một hồi, vốn ít giao thiệp với người khác nên hắn dứt khoát nói thẳng: “Ta muốn học kỹ xảo chiến đấu của ngươi!”
Johnson ngây người, sau đó liền mừng rỡ, đang nghĩ làm cách nào mang thiếu niên trước mặt tới chỗ giáo quan Huck, không ngờ tới hắn lại tự mình mang tới tận cửa. Johnson tuy rằng trong lòng mừng rỡ, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Vậy ngươi phải qua một cuộc kiểm tra, nếu ngươi muốn thì đi theo ta!” Johnson không thèm quay đầu lại, trực tiếp nhấc bảo tiêu tráng hán trên mặt đất lên, mũi chân nhấn một cái, “viu” thân hình như tên bắn lao đi.
Diệp Trùng không chút do dự vội vàng theo sau người mang mặt nạ đen!
Trọng lượng một hai trăm cân của bảo tiêu tráng hán trong tay Johnson giống như không có, Diệp Trùng càng theo sau càng chột dạ, đây đã là tốc độ cao nhất của mình rồi, vậy mà vẫn không vượt qua được người đeo mặt nạ đen, thậm chí cự ly giữa 2 người vẫn như lúc đầu, không hề rút ngắn được. Điều càng làm Diệp Trùng buồn bực là trên tay người đeo mặt nạ đen còn nhấc một người nặng một hai trăm cân, từ điểm này có thể thấy ít nhất, về mặt tốc độ, tốc độ của người đeo mặt nạ đen hơn mình một tí, càng nghĩ, Diệp Trùng càng chán nản.
Phải biết rằng, tốc độ vẫn luôn là thứ mà Diệp Trùng coi trọng và rất có lòng tin. Ngay khi Diệp Trùng điều khiển Ôn Ni, tốc độ của Diệp Trùng đã rất nhanh. Về sau, trong huấn luyện thân thể của Mục, sự tăng trưởng tốc độ của hắn trong tất cả các hạng mục là có đột phá lớn nhất, hắn cũng rất thích cảm giác tốc độ mang lại. Không ngờ phương diện mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo vậy mà bị người ta đường đường chính chính đánh bại, thế nào không làm hắn chán nản chứ?
Hắn không biết rằng, trong lòng Johnson không phải là không nổi sóng!
Johnson trong Hắc giác, luận tốc độ, trong số nhân viên cùng thời thuộc vào hạng xuất sắc, tuy rằng không phải là đứng đầu, nhưng cũng là nhân vật nổi tiếng trong nhóm đầu. Tốc độ là kỹ xảo hắn giỏi nhất, cũng là pháp bảo đưa đến chiến thắng cho hắn! Không ngờ tên thiếu niên nhìn không bắt mắt này vậy mà lại cùng mình chạy ngang ngửa với mình, tuy rằng trên tay mình nhấc thêm 1 người, xem ra thiệt thòi rất nhiều, thật ra trong lòng Johnson hiểu rất rõ, ảnh hưởng do trên tay có thêm người đối với hắn còn xa mới lớn như người ngoài nghĩ, cho dù trên tay hắn không có cái gì, cũng tuyệt không nhanh hơn thế này bao nhiêu!
Hơn nữa, ánh mắt sắc bén của Johnson nhìn ra được tên thiếu niên này vẫn có không gian rất lớn để phát triển, hắn rõ ràng chưa từng học hành chính quy, chỉ là hoàn toàn nhờ vào lực bạo phát của 2 chân, nếu như sửa chữa một số khuyết điểm của hắn, tốc độ của hắn ít nhất có thể tăng lên thêm khoảng 10%, lúc đó tốc độ của hắn khẳng định là nhanh hơn mình! Nếu như Huck biết mình mang tới cho hắn một học sinh có năng khiếu như vậy, chỉ e rằng bộ râu hễ nhìn tới là làm người ta chán ghét kia sẽ bị cười đến rơi ra luôn.
Nghĩ tới việc mình sau này nói không chừng không phải là người giỏi nhất tổ F, trong lòng Johnson không khỏi hơi đố kỵ! Nhưng lúc đó tổ F càng mạnh thêm, hắc hắc, nói không chừng tổ F sẽ có thể thay đổi được cục diện hiện nay! Nghĩ tới chỗ này, tâm tình Johnson trở nên tốt hơn nhiều!
Hai người đều mang theo tâm sự riêng, một trước một sau nhanh chóng lao đi!
Johnson rẽ quặt liên tục, Diệp Trùng đã sớm không biết mình đang ở chỗ nào, chỉ biết một mực đi theo người đeo mặt nạ đen trước mặt. Johnson đi vào một lối bến đỗ, Johnson quay đầu hỏi Diệp Trùng: “Có quang giáp không?”
Diệp Trùng gật đầu nói: “Có!”
– Tốt! Ngươi bây giờ điều khiển quang giáp đi theo ta!” Người đeo mặt nạ đen gọi ra một quang giáp màu đen, giống như những quang giáp dọn dẹp tuyến đường an toàn mà Diệp Trùng nhìn thấy trên tuyến đường an toàn đó! Diệp Trùng cũng mau chóng gọi ra quang giáp của mình.
Trước khi đi, Diệp Trùng vẫn không quên báo cho Bách Lý Nam mình có chút việc, bảo hắn ở chỗ này trước. Bách Lý Nam không biết đang làm gì, nhưng đối với việc có thể ở lại đây vô cùng cao hứng, liền đồng ý.
Quang giáp của Johnson vừa đi vào vành đai toái thạch bên cạnh thành phố Trí Lan, Diệp Trùng không dám chậm trễ, cũng mau chóng điều khiển quang giáp đi vào.
Diệp Trùng không ngờ nguyện vọng điều khiển quang giáp “chơi đùa” trong vành đai toái thạch của mình lại nhanh trở thành hiện thực như vậy. Johnson không nhanh không chậm, giống như đi dạo trong vườn, thoải mái, tự nhiên, ngay cả động tác né tránh toái thạch rõ ràng cũng rất tiêu sái, ung dung. Ngược lại, phía Diệp Trùng lại chật vật hết chỗ nói, vốn cho rằng lần trước có thể điều khiển tàu vũ trụ đi qua vành đai toái thạch, vậy thì điều khiển quang giáp nhất định là không có vấn đề. Không ngờ rằng hoàn toàn không phải như vậy. Quang giáp đích thật linh hoạt hơn tàu vũ trụ nhiều, nhưng lần đầu tiên Diệp Trùng cảm thấy quang giáp dường như có chút quá mức linh hoạt. Toái thạch ở đây so với lần trước càng dày đặc hơn, tốc độ cũng nhanh hơn. Mà Diệp Trùng không ngừng bị toái thạch đụng trúng, bị đụng đến nỗi đầu váng mắt hoa, cũng may là hệ thống đệm bằng chất lỏng trong quang giáp cao cấp khá tiên tiến, Diệp Trùng mới tránh được số kiếp, không bị va đập vào bàn điều khiển. Chỉ là vỏ ngoài hình người anh võ bất phàm của Kim Mạch Lang bị chà đạp đến méo mó.
Johnson bay không phải quá nhanh, rõ ràng là đợi Diệp Trùng.
Diệp Trùng cùng với người đeo mặt nạ đen lảo đảo bay trong khu vực Elma khoảng 8 giờ, Diệp Trùng mù mờ nhìn chi chít toái thạch, trong lòng kêu khổ không thôi, cuối cùng thì vẫn còn bao xa nữa mới tới nơi đây!
Johnson vẫn như vừa mới bắt đầu, không vội không vàng, không nhanh không chậm. Tình hình bây giờ của Diệp Trùng tốt hơn nhiều so với vừa rồi, tuy rằng vẫn thường bị toái thạch từ bốn phương tám hướng bay tới đụng trúng, nhưng đã không chật vật giống như lúc đầu.
Không thể không nói, các loại mắt điện tử ở trong này hoàn toàn mất đi tác dụng, Diệp Trùng chỉ có dựa vào mắt mình để quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Lại bay khoảng 8 giờ nữa, 2 người Johnson và Diệp Trùng mới bay ra khỏi vành đai toái thạch, Diệp Trùng cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Johnson tiếp tục bay về phía trước, Diệp Trùng theo ngay phía sau, thoát ra khỏi phạm vi của vành đai toái thạch, tốc độ 2 người cực nhanh. Khoảng 2 tiếng rưỡi sau, trước mắt hai người cuối cùng có một căn cứ màu đen, bên trong đầy đủ đèn đuốc, vô cùng sáng sủa. Căn cứ đại khái lớn hơn 10 lần thành phố Trí Lan, dường như là do một hành tinh nhỏ cải tạo lại.
Johnson không hề có ý giới thiệu, mà im lặng bay về phía trước, Diệp Trùng chỉ có thể vội theo sau.
Đợi đến gần, Diệp Trùng mới phát hiện cả căn cứ vậy mà được lồng bảo hộ hoàn toàn che chở, mà trong không gian xung quanh căn cứ lại bố trí rất nhiều vệ tinh, pháo điện từ khổng lồ trên vệ tinh làm cho Diệp Trùng trong lòng phát lạnh, pháo điện từ như vậy, ước chừng chỉ cần một hành tinh nhỏ đường kính không quá 20 km, cho dù không thể bắn vỡ nó hoàn toàn cũng tuyệt đối có thể thay đổi quỹ tích chuyển động của nó!
Diệp Trùng theo người đeo mặt nạ đen từ từ bay vào một cái hầm phản hồi, khi bay tới gần Diệp Trùng nhìn thấy một tầng bảo vệ dày tới khoảng 15 mét, trong lòng càng kinh ngạc vô cùng, nếu như Diệp Trùng không nhớ sai, lớp bảo vệ dày như vậy, chỉ cần một miếng to cỡ bàn tay đều có giá trên trời, mà nơi này vậy mà ở đây, cả vùng trời của căn cứ đều có lớp bảo vệ như vậy, dù cho Diệp Trùng vẫn luôn thiếu hụt kiến thức về tiền bạc, đầu óc cũng hoàn toàn bị “đoản mạch”!
Người đeo mặc nạ đen ra hiệu Diệp Trùng đi theo, Diệp Trùng vội vàng ngừng ngây người, mau chóng đi theo!
Đi vào căn cứ, người đeo mặt nạ đen liền lôi bảo tiêu tráng hán từ trong buồng lái ra, bên cạnh có người tới nhận, không biết số mệnh đang chờ đợi hắn thế nào. Nhưng đối với việc này, Diệp Trùng cũng không hề tò mò!
Người đeo mặt nạ đen ra dấu Diệp Trùng không cần ra khỏi quang giáp, mà trực tiếp điều khiển quang giáp bay trong căn cứ.
Mãi khi tới trươc một cánh cửa lớn màu đen, người đeo mặt nạ đen mới dừng lại, cánh cửa đen tự động mở ra, hai quang giáp của người đeo mặt nạ đen và Diệp Trùng từ từ bay vào trong!