Đọc truyện Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần – Chương 53: Thành trấn trở nên phồn thịnh sáng chói
Trải qua một trận ác chiến, khắp Ma đô đều đầy máu tươi, thi thể ngổn ngang trên mặt đất, cũng có thi thể bị treo trên cây, cảnh tượng hết sức bừa bộn, bi thảm.
Linh hộ pháp phụ trách chăm sóc Viêm hộ pháp bị trọng thương, Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp dẫn yêu ma xây dựng lại gia viên. Trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã khôi phục lại tòa thành tráng lệ như trước kia.
Đoạn Thần muốn thưởng cho đám yêu ma tham dự trận chiến không ít Ma quả và đan dược, mỗi người một phần. Có hai món bảo bối lớn là đan dược và Ma quả thì đám yêu ma bị thương trong trận chiến cũng nhanh chóng bình phục lại.
Trong Lăng Hoa Điện, Đoạn Thần đã đút ba viên Ma quả ngàn năm cho A Sửu. Nhưng A Sửu vẫn an tĩnh như vậy, nằm ở trên giường không hề nhúc nhích. Nhìn người hoạt bát trước kia đột nhiên trở nên yên tĩnh như thế, trong lòng Đoạn Thần cực kỳ hận đôi phụ tử kia. Hắn rất khinh thường, không ngờ pháp thuật của con hồ ly kia lại cao như thế. Mà cái linh hồn bị hắn nhốt mấy trăm năm pháp lực không những không yếu bớt đi mà còn trở nên vô cùng tà ác, đã vượt qua pháp thuật của Ma tộc, có bảy phần pháp thuật của U Linh (1) Minh giới!
(1) U Linh: người chết
Đoạn Thần vừa hận đôi phụ tử kia vừa tức giận chính mình. Lúc ấy không nên đưa A Sửu về Ma giới, nên đợi xử lý xong nội chiến rồi mới đưa A Sửu trở về. Dù Đoạn Thần có tức giận thế nào thì cũng không thay đổi được tình huống trước mắt.
Tay xoa gương mặt tái nhợt của A Sửu, Đoạn Thần nhẹ nắm lại.”Đồ ngu xuẩn, vì sao không nghe lời bản quân, ngoan ngoãn ngồi ở trong kết giới? Bây giờ thì tốt rồi, ngươi hài lòng chưa? Cả ngày nhắm nghiền hai mắt, chẳng phân biệt được ngày hay đêm gì, cũng không có cảm giác gì cả, chuyện gì cũng không biết, hương vị ngọt ngào của đồ ăn cũng không nếm được, ngươi vui vẻ chưa!”
“Ngươi nói ngươi đi, bộ dáng nửa chết nửa sống, còn không bằng dứt khoát chết đi. Nếu như ngươi chết rồi thì bản quân cũng chỉ đau lòng một lúc rồi thôi. Bộ dạng của ngươi như vậy khiến bản quân lo lắng cho ngươi, đau lòng vì ngươi, hết lần này tới lần khác ngươi vẫn không có chút cảm giác gì, trên đời này làm gì có ai ích kỷ như ngươi. Có lẽ lúc trước bản quân đã sai rồi, không nên để cho ngươi xuất thế, lại càng không nên nuôi dưỡng ngươi ở bên cạnh khi biết được ngươi không phải người của tộc ta.” Khuôn mặt Đoạn Thần tiều tụy, cười có chút thê lương. Cảm giác bi thương đau khổ này mấy trăm năm qua hắn chưa từng gặp.
Hàn hộ pháp và Linh hộ pháp đến Lăng Hoa Điện, đứng ở ngoài cửa cùng mở miệng hô: “Khởi bẩm Quân thượng, thuộc hạ cầu kiến!”
Đoạn Thần hít sâu một hơi, vẻ bi thương trên mặt cung biến mất, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng đi ra khỏi Lăng Hoa Điện.
“Nói đi, có chuyện gì muốn bẩm báo.”
“Quân thượng, tất cả những chỗ bị hủy đều đã được xây lại. Những yêu ma bị thương trong lúc chiến đấu sau khi ăn đan dược và Ma quả thì đều đã bình phục, hơn nữa tinh thần tăng lên gấp trăm lần.” Hàn hộ pháp cung kính nói cho Ma quân biết tiến triển mới nhất.
“Ừ, bản quân biết rồi.” Đoạn Thần lạnh nhạt gật đầu với Hàn hộ pháp, mắt lạnh nhìn về phía Linh hộ pháp, giọng điệu không tốt, hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Khởi bẩm Quân thượng, Viêm hộ pháp dùng hai viên Ma quả trăm năm xong thì đã tỉnh lại. Hắn muốn tự mình đến thỉnh tội với người.” Linh hộ pháp run rẩy, mở miệng trả lời. Bây giờ tiểu chủ biến thành như vậy, hắn chính là nguyên nhân lớn nhất. Nếu hắn canh chừng tiểu chủ cho tốt, không cho tiểu chủ chạy ra ngòa thì chắc chắn tiểu chủ sẽ không biến thành như vậy. Mấy ngày nay trong lòng Linh hộ pháp cũng cực kỳ khó chịu, muốn đi thăm A Sửu nhưng Ma quân vốn không cho bất cứ yêu ma nào đến gần Lăng Hoa Điện.
“Nếu đã tỉnh thì để hắn tịnh dưỡng đi, chờ khi thân thể tốt hơn rồi thì đến hầu hạ bên cạnh bản quân. Không còn việc gì nữa, các ngươi đi đi.” Dứt lời, Đoạn Thần liền xoay người muốn quay vào Lăng Hoa Điện nhưng lại bị Linh hộ pháp gọi lại. Đoạn Thần mất kiên nhẫn quay đầu, sầm mặt hỏi: “Sao, Linh hộ pháp còn có chuyện gì quan trọng muốn bẩm báo với bản quân?”
Thấy ánh mắt Ma quân đầy hàn khí, Linh hộ pháp thật sự sợ hãi một phút sau sẽ bị Ma quân bẻ gãy cổ. Nhưng sợ hãi là sợ hãi, chuyện quan trọng thì nhất định phải nói. Cân nhắc một phen, Linh hộ pháp thấp thỏm nói: “Khởi bẩm Quân thượng, hôm trận chiến xảy ra thuộc hạ có thấy Hồ vương. Lúc ấy thuộc hạ không biết đó chính là Hồ vương, chỉ cảm thấy hành động của hắn có chút khả nghi, giống như là muốn chạy trốn nên lúc đó liền đánh cho hắn một đòn. Khi đó thuộc hạ chắc chắn hắn đã chết nên mới bỏ đi. Nhưng không ngờ, sau khi thuộc hạ chăm sóc Viêm hộ pháp xong đi ra ngoài giúp Hàn hộ pháp và Xích hộ pháp thu dọn tàn cuộc thì phát hiện cái thi thể nằm ở đó đã không thấy đâu nữa, lúc này thuộc hạ mới hoài nghi. Cũng đã tìm khắp Ma giới vài lần nhưng lại không tìm được tung tích của Hồ vương, bây giờ thuộc hạ mới chắc chắn là lúc ấy mình chỉ làm Hồ vương bị thương thôi!”
Đoạn Thần nghe vậy, ánh mắt khát huyết lạnh lùng nhìn chằm chằm Linh hộ pháp, cắn răng nói: “Vì sao lúc ấy không nói! Bây giờ người đã không thấy đâu, ngươi nói cho bản quân những chuyện này thì có tác dụng gì!” Nếu không phải nể mặt A Sửu, sợ phạt Linh hộ pháp, sau khi A Sửu tỉnh lại sẽ tức giận thì Đoạn Thần đã sớm nghiêm trị Linh hộ pháp rồi.
“Quân, Quân thượng, thuộc hạ, điều thuộc hạ muốn nói, muốn nói là, Hồ vương bị trọng thương, dù có không chết thì cũng bị tổn thương nguyên thần nặng nề, cả người bị hủy hoại, cũng sẽ không sống được bao lâu nữa.” Linh hộ pháp run rẩy đôi chân, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại. Càng nói thì đầu càng cúi thấp, không hề dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Ma quân.
Đoạn Thần hít sâu một hơi, xoay người lại không muốn nhìn Linh hộ pháp nữa, giọng điệu âm u: “Ngươi đi đi! Trước khi A Sửu tỉnh lại thì không được phép xuất hiện trước mặt bản quân!”
Linh hộ pháp nghe thấy thế thì dưới chân như có gió, lập tức chảy nước mắt rút lui. Hắn biết rõ vì sao hắn thất trách như vậy mà Ma quân không xử trí hắn. Từ sau khi tiểu chủ xuất thế thì quan hệ giữa hắn và tiểu chủ tương đối tốt. Thì ra Ma quân không xử trí hắn đều là vì tiểu chủ!
Sau khi Linh hộ pháp rời đi, Đoạn Thần cũng không lập tức đi vào trong điện. Ma quân không rời đi nên Hàn hộ pháp cũng không dám chủ động rời đi. Ma giới xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng ai cũng đều không dễ chịu. Đoạn Thần im lặng thật lâu, quay lưng về phía Hàn hộ pháp, bình tĩnh dặn dò: “Truyền lệnh của bản quân, kêu tất cả yêu ma làm đèn hoa đăng treo khắp ngã tư đường. Tất cả mọi nơi ở Ma cung cũng đều phải treo hoa đăng. Trước khi màn đêm xuống, bản quân muốn nhìn thấy toàn tòa thành sáng chói hoa đăng!”
Hàn hộ pháp không hỏi nguyên nhân Ma quân làm như vậy, nghe lời gật đầu nói: “Thuộc hạ tuân mệnh, sẽ đi xử lý ngay!” Nói xong Hàn hộ pháp ngẩng đầu nhìn sắc trời. Đã chiều tà rồi, còn hơn hai canh giờ nữa thì màn đêm sẽ buông xuống nên phải lập tức đi làm mới được!
Dặn dò xong thì Đoạn Thần liền nhấc chân đi vào Lăng Hoa Điện. Sau khi Đoạn Thần rời đi, Hàn hộ pháp cũng không dám chậm trễ mà lập tức đi làm việc.
Ánh mặt trời lặn chiếu sáng, một dải mây đỏ thẫm bao phủ khắp không trung, màn đêm chậm rãi cắn nuốt đám mây sặc sỡ này. Trời tối, Ma đô lại tỏa sáng lạ thường.
Đoạn Thần ôm A Sửu đứng ở chỗ cao nhất của cung điện, mắt nhìn xuống Ma đô hào quang chói mắt. Vén những lọn tóc đen bị gió thổi tán loạn của A Sửu, Đoạn Thần xoay mặt A Sửu lại nhìn xuống dưới tòa thành rồi chậm rãi mở miệng: “Đồ ngu xuẩn, không phải ngươi muốn nhìn thấy Ma đô được treo muôn vàn ánh đèn, thắp sáng chói mắt sao? Chuyện bản quân đồng ý với ngươi cũng đã làm được. Ngươi không muốn mở mắt ra xem cảnh tượng phồn hoa đẹp đẽ này sao?”
Đợi một lúc lâu mà câu trả lời Đoạn Thần nhận được cũng chỉ là tiếng gió nhẹ nhàng. A Sửu nằm trong lòng vẫn không nhúc nhích, một chút phản ứng cũng không có.
Đoạn Thần nhịn không được, sụp đổ dúi đầu vào hõm vai A Sửu, gầm nhẹ: “Nha đầu xấu xí, ngươi mở mắt ra, tỉnh lại có được không!”